Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 4: Chàng trai trong giấc mơ

Editor: Nơ

Mình xin đổi lại cách xưng hô nha mọi người.

Lúc đầu sẽ là "Tôi – Cậu", nhớ lại ngày xưa thì "Mình – Cậu", yêu nhau thì "Anh – Em".

————-

Đoạn đối thoại với dì Thu lúc nãy chợt hiện lên trong đầu cô.

"Phòng nào ạ?"

"Đương nhiên là phòng nghỉ của cô rồi."

Cho nên, phòng ngủ của Minh Trầm chính là phòng nghỉ của cô?

Hình U nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với chuyện này.

"Tôi không đặt vali ở đây, có lẽ dì Thu nhầm rồi." Hình U nhíu mày bước vào phòng, đưa tay muốn kéo vali đi ra ngoài.

Khoan đã...

Nếu chủ nhà không lên tiếng, dì Thu sẽ tự tiện để hành lý của khách vào phòng ngủ của chủ nhà sao?

Có phải cô đã bị tính kế rồi không?

Cô ngẩng đầu, đối diện với ý cười sâu xa nơi đáy mắt của Minh Trầm, Hình U thả năm ngón tay đặt trên tay cầm của vali ra, giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, cô tao nhã xoay người nửa vòng rồi ngồi xuống mép giường: "Theo tôi thấy, phòng ngủ chính chắc chắn là lựa chọn tốt nhất."

Minh Trầm khoanh tay đứng ở cửa: "Thì?"

"Chi bằng cậu dọn ra ngoài, tôi ngủ ở đây?" Đôi mắt Hình U sáng lấp lánh, tự cảm thấy chủ ý này không tồi.

Tiểu Khổng Tước ngang nhiên chiếm địa bàn của anh, khóe môi Minh Trầm cong lên, nhìn thẳng vào cô: "Hình như không thích hợp lắm."

Hình U vô tội chớp mắt: "Sao lại không thích hợp? Năm đó cậu ở nhà của tôi, tôi còn tỉ mỉ bố trí cho cậu một căn phòng."

"Là cậu bố trí sao?" Năm đó, anh sống ở nhà họ Hình được ba ngày mà vẫn không thấy bóng dáng của Hình U đâu.

"Khụ." Hình U nghiêng đầu, tròng mắt đảo xung quanh.

Khi ấy Minh Trầm vừa đến nhà cô, cô và bạn bè đã sang thành phố khác để tham gia buổi biểu diễn của ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ, ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ ba ngày mới trở về nhà.

Nhưng mà, người đuối lý thì không được sợ hãi!

Dưới ánh mắt thăm dò của Minh Trầm, Hình U ưỡn ngực rồi ngẩng đầu cao đầu, nói một cách hợp tình hợp lý: "Ít ra căn phòng đó cũng do tôi chọn."

Không biết nghĩ đến cái gì, Minh Trầm bỗng buông tay ra: "Được thôi, để cậu ngủ ở đây."

Anh di chuyển đến gần mép giường, sau đó đột nhiên cúi người.

Hình U lùi lại theo bản năng, cánh tay chống lên giường, mùi quýt thoang thoảng lại thổi đến.

Mình Trầm mỉm cười nhìn cô, anh khom lưng vuốt phẳng các nếp gấp trên giường, giọng nói như gần kề bên tai: "Dù sao, đây cũng là giường mà tôi nằm hằng đêm, nói không chừng còn có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu."

Hình U trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy xung quanh tràn ngập hơi thở của người đàn ông.

Xuất hiện trong mơ!

Ngủ trên giường của tên khốn này là đã quá lắm rồi, bây giờ còn muốn cô mơ thấy cậu ta sao! Quá đáng sợ.

Hình U nhanh chóng đứng dậy như sợ nhiễm phải hơi thở của anh, bàn tay cô nắm chặt vali: "Bỏ đi, tôi cũng không phải là loại người không nói đạo lý, ở phòng dành cho khách cũng tạm chấp nhận được."

Minh Trầm nhướng mày, kêu dì Thu sắp xếp lại phòng một lần nữa, lúc này Hình U mới kéo vali đến phòng dành cho khách.

Hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay đều không nằm trong kế hoạch ngày đầu tiên trở về nước của cô, nhớ lại ngọn nguồn mọi việc, tất cả bắt đầu từ việc Khương Ngải Chanh cầu cứu. Nhưng dù sao cũng vào được nhà rồi, kế tiếp chỉ cần tùy cơ ứng biến.

Hình U ngồi xổm trên mặt đất mở vali, lấy đồ bên trong ra sắp xếp lại, màn hình điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Khương Ngải Chanh: 【Người chị em, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào?】

Hình U: 【Vào được nhà rồi.】

Khương Ngải Chanh: 【Ngủ phòng nào?】

Hình U: 【Phòng dành cho khách.】

Khương Ngải Chanh: 【Sức chiến đấu của cậu như vậy là không được rồi, hôn thê mà chỉ xứng ngủ trong phòng dành cho khách thôi sao?】

Hình U: 【Đó là vì mình khinh thường phòng ngủ chính của cậu ta có được chưa?】

Vừa mở mắt ra là thấy toàn đồ dùng của Minh Trầm, nhắm mắt lại là tràn ngập hơi thở của Minh Trầm, nếu nằm trên giường thì há chẳng phải trong mơ cũng gặp tên đàn ông kia sao?

Khương Ngải Chanh: 【Nói nhỏ nghe nè, có rất nhiều người trên mạng thèm khát cơ thể của vị hôn phu nhà cậu.】

Hình U: 【... Cơ thể của cậu ta có gì đẹp đâu?】

Năm đó Minh Trầm ở nhà cô, ngày nào cả hai cũng đυ.ng mặt nhau, thời điểm Minh Trầm không mặc áo đều bị cô bắt gặp, ít nhất cũng được hai ba lần gì đấy...

Đương nhiên, những chuyện này cô không nói cho Khương Ngải Chanh biết, Khương Ngải Chanh lại cho rằng cô ở nước ngoài nên không biết những chuyện trong nước, nên hăng hái kể cho cô nghe những chuyện về fan hâm mộ của Minh Trầm.

Rất nhiều sao nam có ngoại hình đẹp đều có khả năng bị lộ cơ thể trên phim truyền hình hay tạp chí, nhưng Minh Trầm là một ngoại lệ, trên cơ thể của anh, thứ trần trụi nhất mà mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ là xương quai xanh mà thôi...

Anh không đi theo con đường cấm dục, nhưng anh còn kín đáo hơn cả người thuộc hệ cấm dục.

Không có được thì sẽ nhớ mãi không quên, fan hâm mộ chưa từng nhìn thấy nên lòng hiếu kỳ càng ngày càng cao.

Hình U: 【Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang.】

Khương Ngải Chanh: 【Gần vua được hưởng lộc.】

Dù sao thì năm đó cô ấy cũng sa chân vào CP "Nam Trầm Bắc U", khụ khụ.

Sau khi trò chuyện xong, Hình U thu dọn đồ đạc rồi đi vào phòng tắm.

Cái gã Minh Trầm này từ khi còn nhỏ đã mang tính khí của một cậu chủ, rất biết cách hưởng thụ, riêng phòng tắm là phải đặc biệt từ trang thiết bị đến phong cách.

Vì mới đến, Hình U không có tâm trạng ngâm bồn, cô chỉ chậm rãi tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng.

Chẳng ai thoát khỏi định luật chơi điện thoại trước khi đi ngủ, trước tiên là đăng nhập vào Weibo, sau đó vào "Super talk" của ngôi sao mà mình yêu thích nhất để điểm danh, rồi vuốt xuống các bài đăng mới nhất, tiếp theo là xem qua các tin nhắn mà fan hâm mộ cùng chí hướng gửi cho cô, sau đó xem xét rồi trả lời là được.

*Chức năng "Siêu thoại/Siêu chủ đề" (Super talk): của Weibo được đưa vào sử dụng từ năm 2016. Chức năng này cho phép người dùng Weibo tạo ra hoặc tham gia các trang cộng đồng người dung có chung sở thích/ mối quan tâm. Siêu thoại là các nhóm trực tuyến tách biệt với không gian Weibo chính, ở đây người dung có thể cùng xây dựng nội dung cho Siêu thoại bằng video, hình ảnh, bài viết,...

Trong một nhóm nhỏ trên Weibo, có một số người đang trò chuyện sôi nổi, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng đều là fan kỳ cựu.

Một số thì phụ trách fan club chính thức, một số lại am hiểu dữ liệu... Không ai phân công cho ai, mọi người đều tự giác, và Hình U là người giỏi theo đuổi ngôi sao – Tay tiêu tiền.

Năm đó, cô bị kéo vào nhóm là vì cái thói tiêu xài xa hoa của mình, sau vài năm thì trở thành thành viên lão làng.

Một nhóm người đang xoay quanh hai tin tức mới nhất, có người nhắc đến Hình U.

【Chắc hẳn giờ này Tinh Tinh rời giường rồi nhỉ?】

【Hỏi thử xem cô ấy mua được thứ gì nữa rồi?】

Tên Weibo của cô là tên tiếng Anh Stella được phiên dịch sang tiếng Trung, mọi người đều gọi cô là Tinh Tinh, và cũng biết cô đi du học ở nước ngoài quanh năm.

Sau khi nhìn thấy tên mình trong nhóm, Hình U thuận tay gõ vài chữ:【Tôi về nước rồi.】

Hội chị em trong nhóm:【!!!】

Hình U sẵn sàng chi tiền cho những thứ mà cô thích, hoặc có thể sưu tập một loạt những thứ đẹp đẽ ở xung quanh.

Các chủ đề tiếp theo đều xoay quanh cô, Hình U che miệng ngáp, cố gắng mở mắt để mở Twitter.

Ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô sẽ đăng một số bản nhạc và cuộc sống hàng ngày lên tài khoản của mình, và cũng thu về không ít fan hâm mộ dưới danh nghĩa Stella, hầu hết đều là những người yêu âm nhạc.

Không ngoài dự đoán, một tài khoản có tên là Sunshine đã gửi lời chúc "Buổi sáng tốt lành" cách đây nửa tiếng.

Dựa theo múi giờ, nửa tiếng trước ở nước ngoài là tám giờ rưỡi sáng.

Sunshine là fan lâu năm của cô, lại càng giống như một người bạn tốt, yêu âm nhạc tha thiết, là người có hiểu biết và cùng cô vượt qua giai đoạn bế tắc.

Trên Internet, cô không biết nhiều về Sunshine, cả hai vẫn liên tục trao đổi với nhau một cách có chừng mực, đôi khi lại hỏi thăm nhau về cuộc sống thực tại của đối phương. Nhìn tin nhắn chào buổi sáng được gửi đi nửa tiếng trước, Hình U suy nghĩ một lúc, vẫn nên nói cho người ta biết mình không còn ở nước M.

Hôm nay thật là mệt mỏi, không cần chỉnh lại múi giờ, cơn buồn ngủ đã lập tức kéo đến.

Hình U tắt Internet, đặt điện thoại xuống giường, tăng điều hòa lên rồi tắt đèn đi ngủ.

Trong mơ, cô thấy mình quay trở lại mùa hè năm ấy.

Cô đứng trên sân thể dục với đám bạn cùng lớp, nhìn những cậu thiếu niên hào hoa phong nhã, khí thế bừng bừng trên sân bóng rổ, bọn họ để mặc mồ hôi rơi xuống, tưới mát cho tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình.

Sau khi trận đấu kết thúc, chàng trai vẫn không thay áo thi đấu mà chạy lại chỗ cô, duỗi tay choàng qua vai cô, cười híp mắt hỏi: "Thấy anh đây thực hiện quả bóng cuối thế nào, đẹp trai không?"

Khuôn mặt cô gái đỏ bừng vì phơi nắng, xua tay xua đuổi: "Thối quá, tránh xa mình ra một chút."

Chàng trai bật cười một cách xấu xa, véo má cô gái bằng những ngón tay ướt đẫm mồ hôi, chọc cô la oai oái, khiến cô đuổi theo anh cả đoạn đường dài.

Hai người mồ hôi mồ kê nhễ nhại trở về nhà, lúc cô mang quần áo vào phòng tắm để giặt thì tình cờ đυ.ng phải Minh Trầm đang cởϊ áσ đi ra.

Hình U năm 17 tuổi lần đầu tiên biết được, hóa ra con trai ở độ tuổi này cũng có cơ bụng đẹp như tranh vẽ.

*

Bị một giấc mơ như vậy quấy rầy suốt cả đêm, Hình U ngủ một mạch đến rạng sáng.

Ngày hôm sau thức dậy, cô ngây ngốc nhìn khung cảnh xa lạ.

Ngẩn người hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cô đã về nước, hiện tại đang sống trong nhà của Minh Trầm.

Cô rửa mặt đơn giản rồi xuống lầu, dì Thu đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm.

"Cô Hình, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."

Cô đáp lại theo thói quen, sau đó hỏi tiếp: "Minh Trầm đâu rồi dì?"

Dì Thu trả lời: "Cậu Minh đi làm, cậu ấy dặn tôi chăm sóc tốt cho cô."

"À." Xem ra cậu ta vẫn còn lương tâm.

Theo hướng dẫn của dì Thu, cô ngồi vào bàn ăn, có ba loại bữa sáng cho cô lựa chọn, Hình U ăn uống không nhiều, ngồi đó một mình từ từ thưởng thức.

Trong lúc đầu óc thả lỏng, Hình U nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ màu trắng, lẩm bẩm trong miệng: "Hình như mình quên mất chuyện gì thì phải."

Tối hôm qua tranh phòng với Minh Trầm, sau đó thì mệt lã người, nên chuyện từ hôn cũng quên bén đi mất.

Chỉ có thể đợi cậu ta trở về rồi bàn bạc lại.

Mới vừa về nước nên cũng không có chuyện gì quan trọng, Hình U lấy cây đàn violin quý giá của mình ra để kiểm tra.

Nghệ sĩ âm nhạc rất yêu quý nhạc cụ của mình, cứ cách ba tháng cô sẽ gửi chúng đến nơi sản xuất violin chuyên nghiệp để bảo trì, lần cuối cùng bảo trì là một tháng trước, violin vẫn trong tình trạng hoàn hảo.

Hình U kéo thử hai bản, căn phòng được cách âm rất tốt, dì Thu chỉ mơ hồ nghe thấy một vài tiếng nhạc phát ra từ violin.

Bà ấy đã làm việc ở đây được hai năm, và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hình U đến đây, nhưng người nổi tiếng rất chú trọng đến quyền riêng tư, vậy nên dù có tò mò thì bà ấy cũng sẽ không hỏi nhiều.

Buổi chiều nắng ấm, Hình U dẫn Cake đi ra ngoài phơi nắng, một người một mèo ngồi xổm ở đó, lại không có vẻ gì là nhàm chán: "Cake à, cưng nhìn xem, ngày nào ba cưng cũng đi làm bỏ mặc cưng, chi bằng cưng về nhà với chị đi?"

Lúc trước, thời điểm Minh Trầm thiết kế ngôi nhà, ban công được cố ý mở rộng để có thể kê bộ bàn ghế thư giãn. Ở đây bắt ánh sáng tốt, cây xanh và đồ trang trí được bày trí như một thế giới nhỏ ấm áp, dễ chịu.

Chơi đùa mệt rồi, Cake nằm trên mặt thảm nheo mắt lại, Hình U nhàn rỗi cực kỳ, nắm hai chân trước của nó giơ lên.

Cake lười biếng mở mắt ra, rút chân về rồi đè ngược lên mu bàn tay của cô.

Hình U: "..."

Cái ánh mắt này! Cái động tác này!

Không hiểu sao lại giống hệt người nọ.

"Mày đúng là con mèo do Minh Trầm nuôi." Hình U cũng rút tay về rồi đè ngược lên chân nó, Cake không chịu thua, vứt luôn cơn buồn ngủ để tranh cao thấp với cô, con mèo nhỏ vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô rốt cuộc cũng lộ nguyên hình.

Vì ngồi xổm nên hai chân đã tê rần, Hình U tạm dừng trận đấu rồi nhanh chóng đứng dậy, Cake đang dẫn đầu nên cao hứng nhảy lên kéo tay cô.

"A..."

Hình U vừa đứng dậy nên không kịp phòng bị, bị móng vuốt sắc bén của Cake cào thành hai vệt đỏ.

Tiếng kêu hoảng sợ thu hút sự chú ý, có tiếng bước chân vội vã đến gần, Hình U cúi đầu nhìn vết thương, chợt cổ tay bị người khác nắm lấy.

Cô giật mình ngẩng đầu, là Minh Trầm.

"Sao cậu lại ở đây?" Hình U kinh ngạc ra mặt.

Bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bây giờ đã là ba, bốn giờ chiều.

"..."

Hôm nay, trong lúc anh đối diễn với Hạ Úy Lam, được nửa chừng thì tình trạng thể chất của cô ta không ổn định nên tiến độ quay phim bị tạm dừng, đạo diễn quyết định cho mọi người kết thúc công việc sớm để về nhà, nào ngờ, vừa trở về liền nghe thấy một tiếng kêu thất thanh như vậy.

Đã hơn sáu năm nhưng cô vẫn giống như trước, vẫn không khiến người ta bớt lo.

Mình Trầm nhìn cô chằm chằm, sau đó buông tay cô ra: "Lại đây."

Cũng không biết những lời này là nói với ai, Cake làm sai nên thận trọng tiến lên trước hai bước, nhưng lại bị ánh mắt của chủ nhân dọa sợ, ngoan ngoãn trở về thảm.

Hình U và anh nhìn nhau, tín hiệu đã nhận được một nửa, nhưng Minh Trầm đã mất hết kiên nhẫn, anh đưa tay kéo cô vào phòng tắm.

Làn da của cô gái rất mỏng manh, lúc này nhìn vào chỉ thấy vết thương bắt đầu rỉ máu.

Hình U nhíu mày, nhìn thoáng qua anh: "Chắc là không sao đâu, đúng không?"

"Cơ thể của Cake rất khỏe mạnh." Đầu tiên là một câu trấn an.

Không đợi tảng đá trong lòng Hình U rơi xuống, anh liền bổ sung thêm một câu: "Nhưng tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện một chuyến."

Đồng tử chợt nở ra, Hình U suýt chút nữa nhảy dựng theo phản xạ: "Tôi không tiêm đâu!"

Đến bệnh viện thì còn có thể làm gì, nhất định là muốn tiêm phòng bệnh dại, từ nhỏ cô đã sợ tiêm, nghiêm trọng hơn nữa là có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Không nhất thiết phải tiêm." Minh Trầm lấy tăm bông và Povidine (Thuốc đỏ sát trùng), sau đó cầm tay cô đến trước mặt mình để lau đi vệt máu, "Nhưng nếu cậu không đi thì rất có thể sẽ bị uốn ván."

"Tôi đi." Tính mạng quan trọng.

Nửa giờ sau, Hình U lề mà lề mề đi theo Minh Trầm vào cổng bệnh viện.

Bên ngoài gọn gàng sáng sủa, nhưng dưới lớp khẩu trang chính là gương mặt đau khổ. Nghĩ đến khả năng lát nữa sẽ bị tiêm, toàn thân Hình U đều trở nên không khỏe.

Sắp đến giờ khám bệnh, Hình U do dự không dám bước, âm thầm quan sát sắc mặt của bệnh nhân đi trước, hai tay đều xoắn hết vào nhau.

"Hình U."

"Hả?"

"Cậu sợ à?"

"Cậu nói đùa gì vậy, tôi mà sợ buổi kiểm tra nho nhỏ này sao?" Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng thẳng, bày ra tư thế vô cùng tự tin.

Chỉ có bản thân mới biết, trái tim của cô đang nhảy cha cha không ngừng.

Sau khi giải thích lý do, bác sĩ chỉ định cô đi xét nghiệm máu, Hình U cầm tờ giấy mỏng manh trên tay, yên lặng nuốt nước bọt.

Lấy máu cũng là tiêm mà!

Hôm nay là ngày đi làm, người trong phòng xét nghiệm không nhiều, trước mặt Hình U chỉ có năm sáu người, chỉ nhìn người ta rút máu thôi cũng khiến cô sợ chết khϊếp.

Nhìn thấy bác sĩ rút kim ra, Hình U lắc đầu nguầy nguậy.

Lúc xoay người, cánh tay của cô vô tình đυ.ng trúng tay đang điều chỉnh mũ của Minh Trầm.

Mũ lưỡi trai rơi xuống mặt đất, Hình U vội cúi người nhặt lên, sau đó đội lên đầu anh: "Này, cậu cẩn thận chút đi, đừng để người khác chụp được."

Minh Trầm nhướng mày: "Chụp được thì sao?"

Anh nhìn bộ dạng căng thẳng, lo lắng vì sợ bản thân có dính dáng gì đến anh của cô.

"Tôi không muốn lên hot search đầy tai tiếng với người nào đó." Vẻ mặt Hình U nghiêm túc, cô tránh còn không kịp nữa là.

"Tai tiếng?" Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, chỉnh lại vành mũ rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Tôi đi cùng vị hôn thê của mình không phải là việc thiên kinh địa nghĩa* hay sao?"

*Thiên kinh địa nghĩa: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

Ở góc rẽ hành lang, một người đàn ông lặng lẽ giơ điện thoại lên ghi lại cảnh tượng ngắn ngủi trước mặt.