Cô gái trong gương có ngũ quan tinh xảo, mỗi một chỗ đều vô cùng hoàn mỹ, vốn là có nhan sắc minh diễm, bộ dáng xinh đẹp lại khiến cho người ta có một loại cảm giác bình thường, ngay cả làn da cũng hơi phiếm vàng tựa như minh châu phủ bụi trần, mất đi màu sắc, trở nên xám xịt vô cùng bình thường.
Soi gương xong, ánh mắt Ninh Tri lại lần nữa rơi xuống trên di dộng, bên trong có ảnh chụp trước kia của nguyên chủ, cô gái trong ảnh mắt ngọc mày ngài, màu da trắng nõn cho dù là ai khi nhìn thấy cũng không thể rời mắt.
Ninh Tri nhíu mày.
Ngũ quan không có gì biến hóa nhưng vì sao bộ dáng hiện tại so với trước kia lại khác biệt lớn như thế?
Ninh Tri đè ép nỗi nghi hoặc trong lòng xuống, nhìn xe tiến vào biệt thự.
Cô đem gương nhỏ cùng di động bỏ vào túi xách, ngay khi cô chuẩn bị xuống xe, giây tiếp theo cửa xe đã bị người mở ra.
“Nhị thiếu phu nhân.” Sắc mặt quản gia sốt ruột, nói rất nhanh, “Phu nhân nói cô nhanh chóng đi sang bên đó.”
Vừa rồi khi còn ở trên xe, Ninh Tri đã nhận được điện thoại, biết nhị thiếu gia trong miệng quản gia cũng chính là người chồng đột nhiên phát bệnh của nguyên chủ.
Cô gật gật đầu, “Được, vào đi thôi.”
Trong phòng, bà Lục nhìn con trai sắc mặt tái nhợt đang không ngừng dùng đầu đâm vào tường, lòng bà như kiến bò chảo nóng, rốt ruột muốn chết.
“Ninh Tri đã trở về chưa?” Đôi lông mày xinh đẹp của bà nhíu chặt, trong mắt chất chứa sự buồn rầu.
Người giúp việc lập tức trả lời: “Quản gia đã ở trong sân chờ nhị thiếu phu nhân.”
Dứt lời, Ninh Tri đã đi đến.
Người giúp việc vui mừng, “Phu nhân, nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”
Bà Lục thấy Ninh Tri, giọng nói lộ rõ vẻ sốt ruột, “Con mau đi ngăn cản tiểu Tuyệt, đừng để nó làm mình bị thương.”
Ngoại trừ Ninh Tri thì Lục Tuyệt căn bản không cho những người khác đυ.ng vào hắn. Cho dù bà có bất mãn với Ninh Tri bao nhiêu nhưng trong tình huống hiện tại, người mà bà có thể gửi gắm hy vọng cũng chỉ có cô.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị phu nhân ăn mặc ưu nhã, cơ thể được bảo dưỡng thích hợp này là mẹ của Lục Tuyệt, Tống Nhã, bà rất thương yêu Lục Tuyệt, người mà bà ấy để ý nhất cũng là Lục Tuyệt. Cho tới nay, bà chưa từng vì con trai mắc bệnh tự kỷ mà có nửa phần ghét bỏ hay nói ra vài câu oán hận bao giờ.
Ninh Tri nhìn về phía người đàn ông đang dùng đầu đập vào tường kia.
Đối phương có thân hình thon dài, trên người hắn mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ đưa lưng về phía cô, đâm mặt mình về phía tường từng chút từng chút một.
Hiển nhiên đối phương đã không ít lần có hành động như thế cho nên toàn bộ bề mặt tường đều được dán kín giấy bao mềm, bên ngoài còn trùm lên một lớp da màu trắng gạo, có lẽ là bông mềm hoặc plastic làm thành một tầng thật dày, cũng không khiến cho Lục Tuyệt đâm hỏng đầu mình.
“Con còn đứng phát ngốc ở đó làm gì, mau chóng ngăn cản Tiểu Tuyệt đi.” Bà Lục thúc giục.
Ninh Tri hồi tưởng một chút, Lục Tuyệt mắc bệnh tự kỷ, từ nhỏ đã có sự can thiệp của bác sĩ nên bệnh tình hẳn là không nghiêm trọng nhưng không biết vì sao bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí sau khi trải qua một lần bị bắt cóc, bệnh của hắn càng trở nên nghiêm trọng, càng thêm cô lãnh, hoàn toàn không cho mọi người đυ.ng vào mình, đem mình phong bế trong thân xác lạnh lẽo.
Ngay cả Bà Lục cũng không có cách nào giao lưu cùng Lục Tuyệt, bà xem ở trong mắt gấp ở trong lòng.
Mãi cho đến khi nguyên chủ xuất hiện bà Lục mới phát hiện, ánh mắt của Lục Tuyệt sẽ dừng lại trên người nguyên chủ, cũng cho phép cô ấy tới gần, đυ.ng vào mình.
Bà Lục vừa mừng lại vừa sợ.
Sau đó, nguyên chủ gả cho Lục Tuyệt.
Chuyện nguyên chủ không thích Lục Tuyệt đều nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao thì cũng không có ai đi thích một người có vấn đề.
Tính cách Lục Tuyệt lạnh nhạt cô lập, không thích nói chuyện, đối với bất luận người nào bên cạnh cũng không có hứng thú, cũng không quan tâm đến bất kì ai, càng không để ý tới sự quan tâm của người khác đối với mình, hắn sống trong thế giới của riêng hắn.
Người như vậy căn bản là không thích hợp để chung sống, càng không thích hợp để ở bên cả đời.
Việc nguyên chủ ghét bỏ cùng không thích Lục Tuyệt, bà Lục đều biết nhưng cũng đành bất lực, vấn đề có thích hay không này là cảm thụ của cá nhân, cho dù bà Lục có cường thế hơn nữa thì cũng không thể miễn cưỡng được nguyên chủ.
Một hồi lâu sau, Ninh Tri thu hồi suy nghĩ, cô xác định trong trí nhớ, khi Lục Tuyệt bệnh phát cũng không có hành vi phát cuồng hay là đả thương người khác, lúc này mới an tâm đi về phía Lục Tuyệt.
Người đàn ông kia tựa hồ như không hề biết đau, hắn dùng sức từng chút từng chút một đâm đầu vào tường, cho dù mặt tường được dán bao mềm đi nữa thì người bình thường đập đầu lâu như vậy cũng sẽ thấy choáng váng nhưng Lục Tuyệt lại không hề có cảm giác gì.
Trong lúc vô ý Ninh Tri từng xem ở trên mạng một ít tư liệu về bệnh tự kỷ, phần lớn người mắc bệnh tự kỷ sẽ ít mẫn cảm với sự đau đớn hơn người bình thường nhưng việc này đối với bọn họ mà nói lại là một chuyện hết sức nguy hiểm.
Cô đi về phía hắn, thử duỗi tay kéo tay Lục Tuyệt.
Ngón tay hắn thon dài, tay rất lạnh, Ninh Tri vừa mới nắm lấy, cô đã thấy trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đột nhiên bắn ra một cái khung cảm xúc màu trắng có hình bọt khí, bên trong có một đám mây đen hình dạng đáng yêu.
Ninh Tri cho rằng mình hoa mắt, cô dùng sức chớp chớp mắt.
Nhưng mà, cô nhắm mắt vài lần, mở mắt ra khung cảm xúc trên đỉnh đầu Lục Tuyệt vẫn còn đó, đám mây đen vẫn phiêu động trong khung bọt khí như cũ.
Đây là cái gì?
Ninh Tri quay đầu nhìn về phía bà Lục, thần sắc đối phương sốt ruột nhìn cô, trên đỉnh đầu không có gì hết, chỉ có duy nhất Lục Tuyệt có biến hóa như vậy.
【 Là khung tâm tình. 】
Trong đầu Ninh Tri đột nhiên vang lên giọng nói của một bé trai, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, ai đang nói chuyện?
Thanh âm bé trai kia tiếp tục vang lên trong đầu cô:【 đám mây đen đại diện cho việc Lục Tuyệt không vui, mây đen lóe điện đại diện cho sự tức giận, mặt trời nhỏ là biểu tượng của sự vui vẻ. 】
Ninh Tri khϊếp sợ, tâm tình Lục Tuyệt vậy mà còn có thể thể hiện ra như vậy sao?
Thanh âm bé trai kia lại nghiêm túc nói với cô:【Khi bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt trở nặng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tự làm hại bản thân mình, uy hϊếp nghiêm trọng đến sự an toàn của hắn. Mà cô là người bị Lâm Điềm Điềm chọn làm mục tiêu để cướp lấy hào quang, giá trị hào quang trên người cô hiện tại đã bằng 0. Ý nghĩa của việc hào quang bằng 0 là vẻ ngoài của cô sẽ bị biến thành trạng thái xấu nhất, đồng thời cũng mất đi sinh mệnh. 】
Ninh Tri: “Cậu nói Lâm Điềm Điềm chọn tôi làm mục tiêu để cướp, đem toàn bộ hào quang của tôi cướp hết rồi?”
Cô biết, Lâm Điềm Điềm chính là nữ chủ trong sách, mà nguyên chủ cùng Lục Tuyệt đều là nhân vật phụ, cuối cùng cũng đều sẽ chết, nhưng chuyện giá trị hào quang này là như thế nào?
【 Cô đã chết một lần rồi, nếu sau ba ngày, giá trị hào quang của cô vẫn là 0 thì cô sẽ tử vong thêm một lần nữa. 】
Cô đã hiểu, hào quang của nguyên chủ đều bị nữ chủ cướp đoạt, thế cho nên sau khi nguyên chủ chết, cô mới xuyên tới đây.
Ninh Tri cạn lời, cho nên, mạng sống của cô chỉ có thời gian ba ngày?
Giọng nói trẻ con kia lại tiếp tục nói cho cô: 【 Chỉ cần cô thu thập được một viên mặt trời nhỏ liền có thể từ trên người Lâm Điềm Điềm đoạt lại 1% giá trị hào quang thuộc về mình.】
Ninh Tri hỏi nó: “Tôi thu thập mặt trời nhỏ, đoạt lại hào quang tức là tôi sẽ không chết, đồng thời lại khôi phục vẻ ngoài xinh đẹp sao?”
Giọng nói kia: 【 đúng 】
Ninh Tri: “Nếu muốn thu thập mặt trời nhỏ thì phải dỗ dành Lục Tuyệt vui vẻ?”
Giọng nói kia hận không thể gật đầu, 【 đúng! 】
Ninh Tri nhíu mày, nếu Lục Tuyệt là người bình thường, nhiệm vụ này cũng không khó, nhưng đối phương lại là người bị bệnh tự kỷ, đừng nói dỗ hắn vui vẻ, ngay cả việc hai bên hiểu nhau nói gì cũng đã là một việc khó khăn.
Giọng nói trẻ con kia tiếp tục vang lên: 【 thu thập mặt trời nhỏ còn có thể giúp Lục Tuyệt chữa bệnh. 】
“Trị bệnh tự kỷ sao?” Lúc này Ninh Tri càng chấn kinh, bệnh chỉ có thể thông qua can thiệp mà giảm bớt, cũng không thể chữa khỏi, “Cậu có biện pháp trị cho Lục Tuyệt?”
Giọng nói trẻ con kia: 【 là cô có thể trợ giúp cho Lục Tuyệt. Tên của tôi là Bá Vương, nếu chủ nhân có vấn đề gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. 】
Nói xong, nó biến mất.
Ninh Tri có chút buồn cười, thanh âm kia của nó với cái tên Bá Vương hoàn toàn không có gì liên quan đến nhau cả.
Lúc này, Lục Tuyệt bị cô nắm tay tránh tránh, hắn không đâm tường nữa, mờ mịt nhìn về phía cô.
Lúc này Ninh Tri mới thấy rõ diện mạo của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt lớn lên rất đẹp, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mặt mày thanh tuấn, mũi đĩnh bạt, dáng môi rất đẹp, môi mỏng hơi mím lại.
Gía trị nhan sắc như thế cho dù là đặt ở trong giới giải trí cũng khó có nam minh tinh nào thắng được hắn.
Phát hiện Ninh Tri tới gần, ánh mắt Lục Tuyệt ở trên mặt cô dừng lại vài giây lại nhanh chóng dời đi.
Ninh Tri có chút kinh ngạc, Lục Tuyệt có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đôi mắt vốn nên ẩn tình lại rất sạch sẽ, thanh thấu, ánh mắt so với người bình thường không giống nhau, chút phân tán tựa như là không có tiêu cự.
Nguyên chủ cũng không thích Lục Tuyệt, thậm chí là có chút ghét bỏ hắn, cho nên từa đó tới nay cô ấy đều không tiếp xúc nhiều với Lục Tuyệt.
Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, hắn không giãy giụa, ánh mắt hắn dừng trên tay bị nắm của mình, thứ bao trên mu bàn tay hắn thật mềm mại, thật thoải mái.
Ninh Tri muốn cùng Lục Tuyệt nói chuyện: “Không cần đâm đầu vào tường, anh có chỗ nào không thoải mái có thể nói cho em không?”
Khung tâm tình trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại bắn ra mây đen, Bá Vương vừa mới nói, mây đen đại biểu cho việc Lục Tuyệt không vui.
Trong sách cũng không có miêu tả gì nhiều với nhân vật phụ Lục Tuyệt này, chỉ đề cập đến việc Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ, nam chủ rất quan tâm đến bệnh tình của em trai, sau một năm, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt nghiêm trọng đến mức cả ngày chỉ ngây ngốc trong một góc, không ăn không uống, cuối cùng tự mình hại mình mà chết.
Mà nguyên chủ, nếu không phải bởi vì bị Lâm Điềm Điềm cướp lấy toàn bộ hào quang mà chết đi, một năm sau cô cũng sẽ trốn khỏi Lục gia đi theo người đàn ông khác, Lục gia cho rằng bởi vì cô chạy trốn mới dẫn tới việc Lục Tuyệt tự hại mình tử vong, vậy nên nguyên chủ bị Lục gia trả đũa, rơi vào kết cục bi thảm.
Lục Tuyệt cúi đầu, không đáp trả.
Đối phương hiện tại là công cụ giúp cô kéo dài mạng sống, Ninh Tri không thể mặc kệ hắn cũng là hợp tình hợp lí.
Ninh Tri quay đầu, cô hỏi Bà Lục cùng người hầu, “Trước khi Lục Tuyệt phát bệnh đang làm cái gì? Có người nào tiếp xúc với hắn hoặc thấy chuyện gì xảy ra sao?” Lục Tuyệt đột nhiên tự mình đâm tường hẳn là đã chịu ảnh hưởng hoặc là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Người hầu nhanh chóng trả lời: “Bình thường không có sự cho phép của phu nhân, không ai được tùy ý tiến vào phòng của nhị thiếu gia. Bất quá, có một điểm, khi đó tiểu Linh đang quét tước vệ sinh ở ngoài hành lang nhưng cô ta hẳn là không có lá gan tiến vào phòng quấy rầy nhị thiếu gia đâu.”
Nghe vậy, Bà Lục lạnh lùng nói: “Gọi con bé tới đây.” Vừa rồi bà lo lắng cho tình huống của con trai nên căn bản không có chú ý đến những thứ khác.
Dưới sự thẩm vấn của bà Lục, cô người hầu trẻ tuổi nói cho bà Lục biết cô ta dùng máy hút bụi ở hành lang.
Ninh Tri trầm mặc một chút mới mở miệng: “Cô đem máy hút bụi đem ra đây.”
Tiếp theo, khi thanh âm động cơ máy hút bụi vang lên, Lục Tuyệt tránh khỏi tay Ninh Tri, hắn dùng tay che lại lỗ tai, đầu lại lần nữa đâm về phía tường.
“Mau tắt đi, mau tắt đi!” Thần sắc bà Lục hoảng loạn làm cô hầu trẻ tuổi nhanh chóng ấn tắt công tắc.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lại, lúc hắn tạm dừng, cô vươn tay ra che ở hai bên tai hắn, “Không sợ.”
Người bị bệnh tự kỷ đối với thanh âm bên ngoài không thèm để ý, nhưng có đôi khi họ sẽ mẫn cảm với thanh âm nào đó. Ninh Tri từng nghe nói qua, có vài người bị bệnh tự kỷ sẽ sợ tiếng mơi rơi, có người lại sợ tiếng còi xe, tiếng máy sấy,…
Mà Lục Tuyệt lại rất mẫn cảm với thanh âm máy hút bụi.
Khi tiếng máy hút bụi ngừng lại, Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt, buông tay che lỗ tai hắn ra, “Không có việc gì, hóa ra anh không thích tiếng máy hút bụi, về sau em không để nó làm ồn đến anh nữa.”
Mi mắt Lục Tuyệt khẽ run, hắn nhanh chóng nhìn mắt Ninh Tri, lại rũ mi mắt xuống.
Ninh Tri thấy, mây đen trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất, chỉ còn lại có khung bọt khí màu trắng.
Cô có chút kinh ngạc, mây đen dễ dàng biến mất như vậy? Vậy nếu dỗ hắn vui vẻ thì sao? Mặt trời nhỏ sẽ xuất hiện chứ?
Nghĩ vậy, Ninh Tri cố ý làm giọng mình trở nên dịu dàng: “Lục Tuyệt, bây giờ anh còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói của thân thể này rất êm tai, từ khi mở miệng Ninh Tri liền phát hiện, khinh khinh nhu nhu, làm cho xương cốt người nghe muốn mềm nhũn.
Đáng tiếc chính là hiện tại cô đã mất đi hào quang, vẻ ngoài không xứng với thanh âm mê người như vậy.
Lục Tuyệt không có phản ứng.
Ninh Tri ghé sát vào hắn, thanh âm dịu dàng hướng lỗ tai hắn nói, “Anh cười một cái có được không?”
Lục Tuyệt nâng mắt lên.
Người đàn ông mặc áo hoodie màu đỏ làm làn da càng thêm trắng, mặt mày hắn thâm thúy thanh tuyển, mỗi một chỗ đậm nhạt đều vừa lúc, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Ninh Tri. Cô cảm thấy những nam minh tinh với con cháu hào môn mà mình từng gặp trước kia không một ai có thể so sánh với Lục Tuyệt.
Ninh Tri chờ mong mà nhìn đỉnh đầu Lục Tuyệt, cô muốn nhìn xem mặt trời nhỏ trông như thế nào.
“Em trở nên xấu.” Giọng Lục Tuyệt thấp trầm, có lẽ là bởi vì ít khi mở miệng nói chuyện mà còn có chút khàn khàn.
Đầu tiên, Ninh Tri sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, ý tứ của hắn là “Em trở nên xấu”?
Hắn ghét bỏ cô xấu?