Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 15.2: Nhóc mập hư hỏng

Trở lại Lục gia.

Tiểu Lục Tuyệt đeo cặp sách nhỏ của mình an tĩnh đi lên lầu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quan tâm của mẹ Lục.

Lục Thâm Viễn ngoan ngoãn lễ phép nói với mẹ Lục bé muốn trở về phòng làm bài tập.

“Chờ một chút.” Mẹ Lục gọi Lục Thâm Viễn lại, “Đêm nay mẹ và ba con muốn tham gia yến hội sinh nhật của một vị lão gia, con trở về phòng chuẩn bị quần áo, đêm nay chúng ta sẽ mang con cùng đi tham dự yến hội.”

Trên mặt Lục Thâm Viễn che kín sự vui vẻ, bé hiểu chuyện hỏi: “Vậy em trai thì sao ạ? Em không đi cùng chúng ta sao?”

Mẹ Lục thở dài, “Em trai con không thích đi đến những nơi nhiều người.”

“Vậy bây giờ con về phòng thay quần áo.” Lục Thâm Viễn nhẹ giọng nói.

“Đi đi.”

Ninh Tri nhìn thấy mẹ Lục xoay người, bà dặn dò quản gia chuyện chuẩn bị bữa tối đêm nay cho tiểu Lục Tuyệt.

Không mang theo Tiểu Lục Tuyệt đi cùng sao?

Ninh Tri biết tiểu Lục Tuyệt đến những nơi nhiều người sẽ sợ hãi, sẽ mất khống chế, cứ để bé ngây ngốc ở nhà là tốt nhất.

Thế nhưng trong lòng cô lại có một cổ chua xót kỳ lạ.

Ninh Tri lên lầu, khi cô đi vào phòng của tiểu Lục Tuyệt thì không nhìn thấy thân ảnh bé.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt?” Không phải bé đã trở về phòng rồi sao?

Ninh Tri hướng đến toilet, ban công tìm nhưng cũng không có phát hiện gì, bên ngoài hành lang, phòng xem phim, thư phòng, cô đều không tìm được tiểu Lục Tuyệt.

Đứa nhỏ này có phải lại trốn đi đâu rồi hay không?

Cuối cùng, Ninh Tri chỉ có thể trở lại phòng, cô vừa mới ngồi ở trên ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một mảnh vải kẹt ở cửa tủ, bên trên thêu một hình vẽ hoạt hình nhỏ, đây là quần áo hôm nay tiểu Lục Tuyệt mặc.

Ninh Tri đi qua, cô đứng ở trước cửa tủ quần áo, cô nhớ tới chuyện mà mẹ Lục đã từng kể, bà nói đột nhiên có một ngày bà không tìm thấy tiểu Lục Tuyệt, sau đó lại phát hiện bé trốn ở trong tủ quần áo, tránh ở bên trong không muốn ra ngoài.

Ninh Tri mím chặt môi.

Cô theo bản năng mà mở cửa tủ quần áo ra.

Ánh sáng từ khe cửa tủ lọt vào trong, chiếu lên trên gương mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu.

Ninh Tri nhìn thấy tiểu Lục Tuyệt mặc quần áo màu đỏ an an tĩnh tĩnh cong hai chân ngắn nhỏ ngồi dựa vào cạnh tủ quần áo.

Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái, lại cúi đầu.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, hóa ra em ở chỗ này, chị đi tìm em thật lâu.”

Ninh Tri không có trách cứ việc bé trốn tránh, cô cúi người cũng ngồi vào tủ quần áo, “Tủ quần áo tối như vậy, chị vào đây ngồi với em.”

Không gian bên trong tủ quần áo nhỏ hẹp, sau khi Ninh Tri chui vào, không gian liền có vẻ càng thêm nhỏ.

Cô đóng cửa tủ quần áo lại, ánh sáng trong ngăn tủ lập tức tối sầm xuống.

Đen nhánh, u tĩnh.

Ở trong thân thể lãnh lẽo cứng ngắc kia của tiểu Lục Tuyệt chính là thế giới như vậy.

Ninh Tri chớp chớp mắt, cô thu lại sự đau lòng trong mắt, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị rất sợ bóng tối, em có thể nắm tay của chị được không?”

Tiểu Lục Tuyệt ở bên cạnh không lên tiếng.

Ninh Tri thấp giọng nói: “Là do những người xấu hôm nay bắt nạt em, khiến cho em sợ hãi sao?” Cô dỗ dành bé, “Không có vấn đề gì hết, so với người xấu chị còn hư hơn đấy, chị sẽ giúp em xử lý bọn họ.”

Trong ngăn tủ đều là quần áo của đứa nhỏ, vải dệt mềm mại mang theo một ít mùi sữa.

Ninh Tri còn muốn trêu bé thêm chút nữa, đột nhiên, một bàn tay nhỏ mềm mại duỗi tới, xoa xoa cổ tay cô, sau đó chui vào trong lòng bàn tay cô.

Tay nhỏ muốn nắm lấy tay cô, bên tai, Ninh Tri nghe được thanh âm non nớt của tiểu Lục Tuyệt, “Nắm chị.”

Ninh Tri sửng sốt, cô theo bản năng nắm chặt bàn tay nho nhỏ kia.

Tiểu Lục Tuyệt lại mở miệng: “Chị nhát gan, sợ tối.”

Ninh Tri đột nhiên lại nghe ra trong giọng nói của nhóc con có chút ghét bỏ, còn có hai phần kiêu ngạo.

Cô cười cong mắt, “Đúng vậy, chị nhát gan, tiểu Tuyệt Tuyệt lại rất dũng cảm.”

Ánh sáng từ khe hở tủ quần áo rọi vào, trong ngăn tủ đã không còn sự tĩnh lặng và bóng tối.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em nắm chặt một chút.”

“Có em ở đây, đột nhiên chị lại không sợ tối nữa.”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em ngồi như vậy có mệt không? Nếu không chị ôm em một cái nhé?”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, chân chị đã tê rần rồi.”

......

Quản gia tìm thấy tiểu thiếu gia trong tủ quần áo, ông nghe được thanh âm tiểu thiếu gia lầm bầm lầu bầu truyền ra từ bên trong.

Mở cửa tủ quần áo ra, quản gia nhìn thấy bé ngồi một mình ở trong tủ quần áo, “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại trốn vào trong tủ quần áo vậy?”

Vừa rồi người làm tìm không thấy tiểu thiếu gia, bọn họ gấp đến thiếu chút nữa gọi điện thoại cho phu nhân với tiên sinh.

“Đêm nay phu nhân cùng với tiên sinh đều không ở nhà, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, tiểu thiếu gia, cậu nên đi ăn cơm rồi.” Thái độ của quản gia rất dịu dàng.

Tiểu Lục Tuyệt không để ý đến quản gia.

Ninh Tri dỗ bé: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài đi, chị ngồi đến chân đã muốn tê rần.”

Cô nắm tay bé.

Tiểu Lục Tuyệt không có chống cự, bé thuận theo Ninh Tri từ tủ quần áo đi ra.

Nhìn quản gia đem cửa tủ quần áo khép lại, Ninh Tri nói với tiểu Lục Tuyệt, “Về sau em đừng trốn vào trong tủ quần áo, chị sợ sau này chị sẽ khó tìm thấy tiểu Tuyệt Tuyệt.”

Tiểu Lục Tuyệt không đáp lại.

Một hồi lâu sau Ninh Tri mới nghe được giọng nói của nhóc con bên cạnh: “Không, trốn.”

Ninh Tri nhịn không được sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt sao lại ngoan như vậy chứ.”

Tiểu Lục Tuyệt buông mi mắt xuống khẽ run, vành tai mềm mại hơi ửng đỏ.

Mẹ Lục cùng ba Lục không ở nhà, nhà ăn to rộng ngoài người làm ra thì chỉ có một thân ảnh nho nhỏ đang an tĩnh ăn cơm.

Những người khác bên cạnh bé đều không nhìn thấy Ninh Tri.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em ăn rau đi.” Hóa ra tên nhóc này ngay từ khi còn nhỏ đã bắt đầu kén ăn.

Trước đó cô phát hiện Lục Tuyệt vô cùng kén ăn, muốn sửa cũng sửa không nổi, có điều bây giờ đã có cơ hội rồi, dạy chồng vẫn nên dạy từ bé nha.

Ninh Tri ở bên tai tiểu Lục Tuyệt hù dọa bé, “Đứa trẻ không ăn rau sẽ không thể cao đâu.”

Tiểu Lục Tuyệt chậm rãi ăn cơm.

“Em không muốn về sau cao hơn chị sao?” Ninh Tri cười nói: “Chị lại thích những đứa bé cao nha.” Sau khi Lục Tuyệt lớn lên rất cao, cô muốn nhìn hắn còn phải ngẩng đầu.

Người làm đứng ở một bên coi chừng tiểu Lục Tuyệt ăn cơm. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy tiểu thiếu gia trước giờ không thích ăn rau vậy àm lại duỗi tay gắp sợi cà rốt đặt trong đĩa bên cạnh.

Người làm có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bình thường phu nhân có dỗ dành ép buộc thế nào tiểu thiếu gia cũng không muốn ăn nửa miếng, không nghĩ tới hôm nay bé lại chủ động ăn.

Tiểu Lục Tuyệt nhíu chặt lông mày, mắt to đen bóng đầy vẻ ghét bỏ nhưng vẫn ăn xong sợi cà rốt chán ghét.

“Thật ngoan, lại ăn thêm mấy miếng nữa.” Ninh Tri cảm thấy vẫn là trẻ em dễ dàng lừa gạt hơn.

Người làm ở bên cạnh kinh ngạc một trận, cô nhìn thấy tiểu thiếu gia vừa cau mày, vừa dùng miệng nhỏ ăn cà rốt.

Nhịn không được, người làm liền kích động chạy đi nói với quản gia.

Sau đó, ngay cả mẹ Lục và ba Lục về đến nhà cũng đã biết tiểu Lục Tuyệt đồng ý ăn rau. Từ đây, trên bàn cơm Lục gia luôn có vài vị đầu bếp chuyên làm ra các món rau củ thay đổi mỗi ngày.

***

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ninh Tri lại cùng tiểu Lục Tuyệt đi vào trường học.

Trước khi vào học cô nhìn thấy mấy đứa nhóc ngày hôm qua bắt nạt Lục Tuyệt.

Một đứa nhóc to béo nhất trong đó đi đến trước chỗ ngồi của Lục Tuyệt, thằng bé hung dữ nói với Lục Tuyệt: “Ngày hôm qua có phải mày mách lẻo với thầy giáo đúng không?”

Nhóc mập so với mấy đứa nhóc cùng lớp cao hơn hẳn, là bá vương nhỏ trong lớp, thằng bé đem hộp bút tiểu Lục Tuyệt đặt ở trên mặt bàn ném rơi xuống đất.

“Bang” một tiếng, toàn bộ bút bên trong văng ra ngoài.

“Mẹ tao nói giáo viên chủ nhiệm là cậu tao, thầy giáo cũng phải sợ cậu tao.” Nhóc mập dẫm lên mấy cây bút màu sắc sặc sỡ rực rỡ trên mặt đất, “Tao không sợ thầy giáo đâu.”

“Mày cứ mách lẻo đi, đợi lát nữa tao còn muốn đem mày nhét vào trong WC đấy.” Tên nhóc mập lại cùng mấy đứa nhỏ khác bày kế, bọn chúng muốn đem tên ngốc này khóa trong WC, sau đó lại giả làm ma dọa cho nó sợ khóc thét.

Ninh Tri nghe tên nhóc mập mạp ác liệt nói, nắm tay nắm chặt, rõ ràng tên nhóc mập này là bị phụ huynh nuông chiều đến hư hỏng, ngay cả thầy giáo cũng không sợ?

Quả nhiên, vào lúc tiểu Lục Tuyệt đi toilet, Ninh Tri nhìn thấy nhóc mập kia mang theo mấy đứa nhỏ tiến lên.

Cô nhanh chóng đuổi theo.

Thằng nhóc hung dữ lôi kéo cổ áo tiểu Lục Tuyệt, lúc thì gọi đồ ngốc, lúc thì máng bé là người câm.

Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu không hừ một tiếng.

Ninh Tri thấy hai tay nhỏ của bé nắm chặt.

Cô hận không thể tiến lên tẩn cho thằng nhóc mập này một trận, sao bọn chúng có thể hư như vậy chứ.

“Chúng mình lại đem thàng nhóc này nhốt vào đi.” Có đứa nhóc đề nghị.

Lá gan của bọn chúng có lớn cũng không dám đánh người, nhiều nhất cũng chỉ dám mắng bé là đồ ngốc hoặc là vứt loạn sách vở của bé thôi.

Ninh Tri duỗi tay nắm lấy tiểu Lục Tuyệt, “Đừng sợ, chị ở đây.”

Tay nhỏ bị nắm, ấm áp, tiểu Lục Tuyệt buông lỏng nắm tay, bé ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Tri đột nhiên xuất hiện, chậm chạp nói: “Chị kỳ quái.”

“Đồ ngốc lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.”

“Mau nhốt nó lại đi, sắp vào học rồi.”

“Nếu thầy giáo lại phát hiện là chúng ta làm thì làm sao bây giờ đây?”

Thằng nhóc mập không sợ thầy giáo, “Chúng mày nhát thật, để tao làm cho. Uy, đồ ngóc, tự mày đi vào đi, đem cửa đóng lại.”

Ninh Tri hận không thể tìm giẻ lau nhét vào miệng thằng nhóc này.