Đoan Nghệ Hoa cảm giác mình không thể tiếp tục xem Địch Tinh Thần múa nữa.
Xem một lần, tình cảm của y sẽ lại nảy mầm thêm một chút.
Cái vẻ đẹp thanh xuân này, dùng sức trực tiếp đâm vào trái tim y, ngón tay y hơi cuộn tròn ma sát với sàn nhà, sau đó lại đặt lên đầu gối mình phát hiện Địch Tinh Thần nhìn qua, Đoan Nghệ Hoa lập tức rũ mắt xuống, tim đập càng nhanh.
"Xem Hoắc ca múa xong, lại xem Tinh Thần múa, đây thật là..." Hồ Anh nói.
Hoắc Thành tỉnh lại từ điệu múa xoay người của Địch Tinh Thần, nói: "Cậu so tôi với Tinh Thần, sao cậu không lấy thần tiên so với tôi luôn đi."
Hồ Anh nói: "Hoắc ca thật biết nịnh nọt."
Lần này không có người ghen tị.
Hồ Anh không, Nghiêm Chấp không, Bùi Úc cũng không.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy Hoắc Thành nói rất đúng.
Thần tiên nhảy múa.
Nói chung tuy nhảy múa không ưu tú như Địch Tinh Thần, khuôn mặt đẹp hơn cậu nhưng múa không tốt bằng cậu, múa tốt cũng không tô, tóm lại đây là chén cơm trời sinh Địch Tinh Thần phải ăn.
Xem cậu nhảy múa, chính là một loại hưởng thụ!
"Chờ chương trình này của chúng ta kết thúc, khẳng định sẽ có nhiều đoàn múa muốn cướp người." Đoan Nghệ Hoa chân thật nói.
"Có thể hẹn trước xếp hàng." Lâm Thanh Ninh nói.
"Dù sao cũng là chuyên ngành của mình, múa tốt cũng là điều dĩ nhiên. Đến đây đi, Hoắc ca." Dịch Tinh Thần nói.
Địch Tinh Thần đưa tay kéo Hoắc Thành, Hoắc Thành vươn tay ra từ mặt đất đứng lên, nhìn qua Địch Tinh Thần, mặt bỗng nhiên đỏ, trốn phía sau Địch Tinh Thần hơi mím môi.
Đối diện với ánh mắt của đám Hồ Anh, Hoắc Thành ngượng ngùng.
Mẹ nó, đột nhiên thật xấu hổ, bộ dáng hèn nhát này đều bị nhóm tình địch nhìn thấy.
Vừa rồi bọn Bùi Úc không có ý nghĩ bất mãn ghen ghét nào, nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ ngượng ngùng của Hoắc Thành, tư vị lập tức trở nên phức tạp.
Tâm tư của tình địch, tình địch hiểu rõ nhất!
Địch Tinh Thần khom lưng nhặt điện thoại lên, lại một lần nữa bật bài hát 《 Bắc Quốc chi xuân 》, vén lên tay áo nói: "Em sẽ đơn giản hóa cho anh, thật ra điệu múa này rất đơn giản, động tác múa cũng lặp đi lặp lại rất nhiều. Quên động tác cũng không sao, anh liền làm theo cảm giác, phong cách thống nhất là được, người khác sẽ nhìn không ra."
Thời điểm Địch Tinh Thần dạy múa rất nghiêm túc, có năng lực, khí chất trên người cũng vì vậy mà đoan chính, cảm giác công liền bắn ra, một chút cũng không giống sinh viên hai mươi tuổi.
Hồ Anh vẽ hình xoắn ốc trên sàn nhà.
Nhưng khi dạy múa khó trách khỏi va chạm thân thể, Hoắc Thành lại ngốc, mặc kệ là cánh tay hay chân đều cần Địch Tinh Thần cầm tay điều chỉnh. Hoắc Thành vốn dĩ không phải người mẫn cảm, chỉ là bị Địch Tinh Thần chạm vào eo, chân gì đó, đã cảm thấy có chút không chịu nổi, có chút ngứa, cảm giác tê rần, thường xuyên cười ra tiếng, không ngừng mà dùng sự thoải mái của mình để hóa giải cái cảm giác ngượng ngùng.
Hoắc Thành ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Địch Tinh Thần, cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu, sắc mặt càng ngày càng hồng.
Đoan Nghệ Hoa và Nghiêm Chấp, Bùi Úc lần lượt đứng lên.
Quên đi quên đi, không xem nữa. Xem nữa trong lòng càng ê ẩm.
A, cũng không biết Hoắc Thành thật sự ngốc hay là giải vờ.
"Chúng ta đừng ở đây xem bọn họ múa nữa, đi luyện tập của mình đi." Đoan Nghệ Hoa nói.
Lâm Thanh Ninh hỏi: "Đoan ca, anh có thể dạy em một chút về đàn accordion không?"
Lâm Thanh Ninh biết đàn dương cầm, đàn violon lúc nhỏ từng học qua nhưng loại này accordion này quá đặc biệt, có rất ít người học đàn này, y dốt đặc cán mai.
Trước đó tổ chương trình cũng nói với y, nếu y không biết chơi đàn accordion cũng có thể đổi cho Bùi Úc.
Nhưng y không muốn đổi với Bùi Úc, hiện tại y muốn cách xa Bùi Úc một chút.
Đoan Nghệ Hoa nói: "Tôi muốn học guitar với Nghiêm Chấp... Ba chúng ta tìm một phòng khác đi, cùng nhau học. Nơi này quá ồn."
Phía sau lại truyền đến tiếng cười của Hoắc Thành, Lâm Thanh Ninh quay đầu lại nhìn nói với Đoan Nghệ Hoa: "Quá ồn đúng không?"
Đoan Nghệ Hoa sắc mặt ửng đỏ, vỗ vai Lâm Thanh Ninh.
Trong lòng Lâm Thanh Ninh hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười.
Nghiêm Chấp: "Ồn ào."
Chẳng phải chỉ học múa thôi sao, nhìn Hoắc Thành đỏ mặt thành như vậy cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng chỉ còn lại Ôn Nặc và Hồ Anh còn ngôi trên sàn nhà.
Ôn Nặc hỏi Hồ Anh: "Anh cần tập không?"
Hồ Anh lắc đầu, nói: "Tôi muốn giữ lại cảm giác thần bí, làm mọi người kinh diễm!"
Ôn Nặc bật cười.
"Cậu biểu diễn võ thuật đi, tôi muốn xem. Cậu có phải luyện tập không?" Hồ Anh hỏi.
Ôn Nặc gật đầu, bò dậy từ trên mặt đấy.
"Đừng chờ mong quá nhiều vào tôi." Ôn Nặc nói: "Tôi học từ chú, đều là chuyện từ thời trung học, thấy gì cũng mới lạ, ngẫu nhiên đánh mấy quyền mà thôi."
Bởi vì bọn Địch Tinh Thần đang bật 《 Bắc Quốc chi xuân 》, Ôn Nặc sợ quấy rầy bọn họ cho nên đeo tai nghe lên.
Y thật sự luyện quyền thuật thiếu lâm.
Kỳ thật điều quan trọng nhất của võ thuật Trung Hoa không phải là chiêu thức, mà là hơi thở tinh thần, mặc kệ là võ gì thì trạng thái rất hấp dẫn.
Hợp lại thành quyền, cung bước hướng quyền, nhảy bước song song cùng cánh tay, quét chân trên mặt đất, kêu lên một tiếng hiên ngang giàu kinh nghiệm.
Ôn Nặc lớn lên mềm mại đáng yêu, nhưng một khi võ giả ra tay, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, tương phản rất lớn, cho nên ban đầu Hồ Anh rất muốn cười, nhưng sau đó y rất nhanh liền bị võ thuật của Ôn Nặc dẫn dẫn.
Bởi vì y đánh thật sự rất sạch sẽ gọn gàng, trong đó có động tác xoay người đã vào lòng bàn tay sau đó nằm xuống, trình độ kinh diễm hoàn toàn không thu màn múa vân lý tiền kiều của Địch Tinh Thần.
Hồ Anh nhịn không được vỗ tay "bẹp bẹp bẹp".
Địch Tinh Thần cũng thực choáng váng,
Nhưng là sau khi đánh quyền xong Ôn Nặc liền thấy thẹn thùng, cùng biểu tình có chút hung ác vừa rồi quả thực khác nhau một trời một vực.
"Lâu rồi không luyên, nãy bị giãn cơ đùi rồi." Y cười nói.
Hoắc Thành nói: "Biết vậy tôi không múa nữa thay vào học võ thuật là được rồi."
"Một chiêu vừa rồi, Tinh Thần làm lại được không?" Hồ Anh hỏi.
"Chiêu nào?"
"Chính là chiêu đá chân ấy." Hồ Anh nói.
Ôn Nặc liền làm mẫu cho Địch Tinh Thần xem động tác một lần.
Y làm một lần, Địch Tinh Thần buông ống quần xuống, nói: "Em thử xem."
Nói xong làm động tác lượn vòng, đá vào lòng bàn tay, thân hình như yến rơi xuống trên mặt đất, nước chảy mây trôi, dứt khoát lưu loát.
Ngay cả nhân viên đối diện cũng phát ra một tiếng kinh hô.
Khiến Hoắc Thành, Hồ Anh và Ôn Nặc đều xem đến ngây người.
Trái tim Hồ Anh thình thịch nhảy loạn.
Trời ạ trời ạ, cũng quá đẹp trai rồi, thật công! Quá ngầu!
Biểu tình Hoắc Thành có chút không kìm được, Địch Tinh Thần cao hơn Ôn Nặc, nhìn cũng không có lực độ như Ôn Nặc, nhưng lại mượt mà đẹp mắt. Anh nhìn qua Địch Tinh Thần, mặt càng đỏ hơn, liếʍ cánh môi, khom lưng nhặt chai nước trên đất uống hai ngụm.
"Để Địch Tinh Thần biểu diễn võ thuật đi!" Có nhân viên đề nghị với Quách Băng: "Cậu ấy diễn võ thuật thật sự quá ngầu!"
"Trình độ đánh đàn của cậu ấy thế nào? Nếu không không phải rất tốt vậy không bằng để cậu ấy biểu diễn võ thuật đi. Người nhảy múa giỏi cho nên võ thuật cũng rất dễ học, rất đẹp mắt!"
"Tôi cũng thấy cậu ấy biểu diễn võ thuật tốt hơn đánh đàn, chị Chu nói Bùi Úc đàn dương cầm đặc biệt lợi hại, Địch Tinh Thần so với hắn, chắc chắn biểu diễn sẽ không được xuất sắc!"
"Bùi Úc đi đâu rồi, đi tập luyện piano rồi sao?" Hoắc Thành hỏi.
"Cậu ấy đi in bản nhạc rồi." Camera trả lời anh.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, bọn họ thấy Bùi Úc cầm bản nhạc quay lại.
"Tôi đi luyện trước." Hắn nói với Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần vừa điều chỉnh chân cho Hoắc Thành vừa hướng hắn gật đầu.
Địch Tinh Thần ở trong phòng học vũ đạo gần nửa tiếng, sắp đến giờ ăn cơm cậu liền để Hoắc Thành luyện tập một mình, bản thân đến phòng piano.
Cậu tuy rằng biết đàn dương cầm, nhưng đã nhiều năm chưa chơi lại, nhưng đều là kỷ niệm thời thơ ấu. Hơn nữa lúc Lâm Thanh Ninh chọn bài hát《 Tình Ca 》phỏng chừng cố ý muốn phô diễn tài năng ra, cái tên rất nhẹ nhàng nhưng độ khó đặc biệt cao, đoạn đầu có bao nhiêu nhẹ nhàng thì đoạn sau có bấy nhiêu kịch liệt.
Nhà hát rất lớn, phòng nhạc cụ và phòng tập luyện vũ đạo cách nhau rất xa, một phòng nằm ở đầu hàng lang bên này, một phòng thì nằm ở đầu hành lang bên kia, bởi vì nơi này không có máy sưởi nên rất lạnh, cậu nghe thấy âm thanh của đàn accordion, còn có âm thanh của đàn guitar, còn có tiếng hát 《 Bắc Quốc chi xuân 》từ phòng vũ đạo, nơi này âm thanh hỗn tạp, cậu đi về hướng cửa phòng dương cầm.
Đó là một căn phòng rất nhỏ, cửa phòng là cửa gỗ màu đỏ thẫm, có mấy nhân viên đang đứng ở cửa, thò đầu vào trong xem, thấy Địch Tinh Thần tới vội vàng tránh qua một bên.
Địch Tinh Thần nghe thấy tiếng đàn dương cầm rất nhẹ, có chút nặng nề, Bùi Úc có lẽ đang đạp lên soft pedal(1), cố đình hạ thấp âm lượng của tiếng đàn.
(1) Nguyên văn — 柔音踏板(Soft Pedal): Khi bạn dẫm bàn đạp piano ở những quãng 2 là những nốt có cao độ gần nhau, các nốt sẽ bị nhoè làm người nghe khó mà phân biệt được các nốt một cách rõ ràng. Hay khi chuyển sang hợp âm mới nếu các bạn vẫn tiếp tục giữ bàn đạp thì các nốt của 2 hợp âm cũ và mới sẽ vang lẫn vào với nhau tạo một hoà thanh mới. Các bạn hãy thử chơi hợp âm Đô trưởng đồng thời giữ bàn đạp piano và đổi sang hợp âm Sol bảy chẳng hạn. Các bạn sẽ thấy được điều này khá rõ ràng. Nếu bạn cứ giữ bàn đạp piano thì âm thanh sẽ bị vang lên do các nốt được trộn lẫn hoà vào nhau kéo dài, không dùng bàn đạp piano thì tiếng đàn nghe rời rạc, không mềm mại và không có chiều sâu trong. Trong nhiều bản nhạc không ghi rõ cách sử dụng thì các bạn cũng không biết chỗ nào dẫm, chỗ nào nhả bàn đạp.
Đi vào liền thấy Bùi Úc mặc áo khoác màu đen, ngồi bên đàn piano, tiếng đàn róc rách phát ra từ đầu ngón tay hắn, hắn đàn thực tùy ý, vừa chơi đàn vừa xem bản nhạc.
"Đổi ca khúc sao?" Địch Tinh Thần cười nói: "Em nghe không giống 《 Baikal Lake 》."
"Đàn chơi thôi." Bùi Úc nói xong nhấc người, dịch sang bên cạnh.
Địch Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhân viên của tổ chương trình đều rất hưng phấn.
Thật ra bọn họ đều muốn xem Địch Tinh Thần và Bùi Úc có nhiều hỗ động hơn.
Bọn họ cảm thấy hai ngày nay Bùi Úc vẫn luôn nóng như lửa tốt, nhưng hắn không có nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần buông bản nhạc trong tay xuống, nhìn qua bản nhạc đang chơi của Bùi Úc.
Cậu hơi sửng sốt, cư nhiên là 《 Phòng khiêu vũ Mạc Hà 》.
"Là bài của Liễu Sảng." Cậu vui vẻ nói.
Bùi Úc nói: "Lần trước sau khi ngẫu nhiên nghe được, cảm thấy bài hát đặc biệt phù hợp với chỗ này."
Đúng vậy, rất hợp với tình hình bây giờ, rất thích hợp.
"Anh tập xong phần biểu diễn của mình rồi sao?" Địch Tinh Thần nói.
Bùi Úc nói: "Luyện xong rồi. Em đến đây đi."
Bùi Úc thu bản nhạc của 《 Phòng khiêu vũ Mạc Vũ 》, sau đó giúp Địch Tinh Thần mở bản nhạc《 Tình Ca 》ra,
"Bài nhạc này rất khó." Bùi Úc nói: "Một ngày khẳng định không thể tập thành thạo được."
"Lúc trước khi em học đàn piano từng nghe qua bài nhạc này." Địch Tinh Thần nói: "Em thử tìm cảm giác trước."
Địch Tinh Thần mím môi dưới, Bùi Úc cúi ầu nhìn ngón tay trắng nõn trên bàn phím của cậu, móng tay được Địch Tinh Thần cắt gọn, màu hồng nhạt, oánh nhuận sáng bóng.
Địch Tinh Thần mò mẫm bắt đầu đàn.
Ban đầu cậu đàn không được lưu loát, thỉnh thoảng bỏ lỡ một hoặc hai nốt nhạc. Bọn Quách Băng ở trước máy theo dõi nói: "Quả nhiên rất bình thường."
"Vẫn nên để cậu ấy biểu diễn võ thuật đi, càng dễ xuất sắc hơn."
"Mọi người đều do rút thăm quyết định, vì vậy đừng thay đổi, không thú vị."
"Đúng vậy, nhưng đàn không tồi."
Bùi Úc giúp Địch Tinh Thần lật sang trang khác, quay đầu nhìn Địch Tinh Thần: "Chơi không tệ."
Địch Tinh Thần nghĩ thầm, đây cũng gọi là không tồi sao?
Vừa rồi không phải cậu cố ý chơi sai vài nốt à?
Cậu lại tiếp tục đàn sai một nốt.
Địch Tinh Thần cảm thấy Bùi Úc với tư cách là giám đốc quỹ, tích cách vừa nội liễm ít nói, cơ hội biểu hiện quá ít. Cậu còn không biết khả năng đàn của Bùi Úc như thế nào, cho nên không muốn đoạt đi sự nổi bật của Bùi Úc.
"Không được, tay không được quen, anh thử xem." Cậu để Bùi Úc đàn tiếp.
Cậu muốn xem thử công lực của Bùi Úc.
"Em đàn đi." Bùi Úc nói.
Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, ngay sau đó ngón tay liền nhanh chóng, tiếng đàn đột nhiên trở nên trôi trảy, cậu đàn đến đoạn dạo nhạc, quay đầu nhìn về phía Bùi Úc, Bùi Úc nghiêm túc nói: "Lại nhanh hơn chút."
Địch Tinh Thần đàn nhanh hơn, ngón tay trắng nõn hoạt động trên bàn phím, tiếng đàn dồn dập khiến những nhân viên xung quang đến thở mạnh cũng không dám, mắt thấy đã đàn đến đoạn cao trào, Bùi Úc đột nhiên đưa tay đặt lên tay cậu, hai người bọn họ tựa hồ hình thành một loại ăn ý, Địch Tinh Thần thu tay lại, ngón tay hai người cọ xát vào nhau, tay Bùi Úc lấp tức tiếp nhận rơi xuống bàn phím.
Sở dĩ bài nhạc 《 Tình Ca 》rất khó không chỉ bởi tiết tấu nhanh, cần phải yêu cầu kỹ năng cao, mà còn bởi nó chứa đựng nhiều cảm xúc dâng trào, càng về sau cảm xúc càng mãnh liệt, tiếng đàn dày đặc rào rạc phát ra, khiến trái tim người nghe đều đi theo mảnh mênh mông đó. Tay trái Bùi Úc ấn lên bàn phím đàn, tay phải bỗng nhiên nhấc tay lên rời khỏi bàn phím, Địch Tinh Thần sửng sốt nhanh chóng đi lên, cậu có tâm tiếp tục trạng thái cảm xúc vừa rồi của Bùi Úc, ngược lại có chút nóng vội, lộc cộc đánh sai hai nốt, bên cạnh Bùi Úc nhẹ giọng bật cười, cậu cũng vui vẻ quay đầu nhìn Bùi Úc, đối diện với ánh mắt tươi cười sáng ngời ôn nhu kia của Bùi Úc, ngón tay lướt từ trái sang phải cuối cùng nhấn một nốt trên bàn phím.
Bùi Úc giơ ngón tay cái lên, so một chút: "Địch ca lợi hại."
Địch Tinh Thần thở ra một hơi, nói: "Vẫn là Bùi ca lợi hại."
Bọn Quách băng đều xem ngây người.
Trong màn ảnh chiếu khuôn mặt Bùi Úc, nụ cười hắn ngọt ngào, ánh mắt nhìn Địch Tinh Thần rồi dời đi. Ngón tay hơi cuộn lại nắm chặt, lại buông ra, vành tai hồng hồng.
Sau khi biết công lực của Bùi Úc, Địch Tinh Thần liền thả lỏng.
Bởi vì tài nghệ Bùi Úc quá cao, không chỉ kỹ năng đàn tốt, cảm xúc cũng dư thừa căn bản không có khả năng lấn án nổi bật của hắn.
Hơn nữa Bùi Úc đẹp trai như vậy, không cùng phong cách với cậu. Đây là nam chủ trong tiểu thuyết Tấn Giang nam nữ thấy đều muốn nhào tới.
Trời sinh đã mang hào quang!
Kế tiếp cậu chơi bản nhạc 《 Tình Ca 》hai lần, Bùi Úc ngồi bên cạnh giúp cậu lật bản nhạc. Địch Tinh Thần càng chơi càng chuyên chú, lần thứ ba đã không đàn sai âm nốt nào, Bùi Úc ngồi bên trái, thời điểm cậu đàn tới phím bên trái thân thể hơi nghiêng một chút, Bùi Úc bỗng nhiên duỗi tay lật bản nhạc cho cậu, cậu trực tiếp đυ.ng phải tai Bùi Úc.
Trong phòng piano rất lạnh, cho nên khi cảm nhận nhiệt độ vành tai cậu có hơi kinh ngạc, nhưng cậu chưa kịp quay đầu chính Bùi Úc đã tránh đi.
Địch Tinh Thần kinh ngạc.
Cậu biết Bùi Úc làm nam chủ Tấn Giang có ba đặc biệt lớn:
Thứ nhất, thể chất dễ dàng ửng hồng khi vận động.
Thứ hai, dễ ra mồ hôi khi vận động.
Thứ ba, thể xác và tinh thần đều rất mẫn cảm.
Hắn sẽ nói: "Em đừng làm như vậy, tôi chịu không nổi."
Nhưng mà... mẫn cảm đến vậy sao!
Cậu quay đầu nhìn liền thấy Bùi Úc đang xoa vành tai mình, môi mỏng mím chặt.
Vốn dĩ tay hắn bị đông lạnh đến trắng bệch, mu bàn tay màu đỏ sậm, tuy nhiên phụ trợ thêm khiến vành tai hắn đỏ bừng.
Lỗ tai vừa thấy đã biết rất nóng.
Này... có phải có nơi nào không thích hợp không!
Địch Tinh Thần ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
—————
Mỗi lần xem đoạn hai người này tôi đều quắn quéo.