Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 48


"Nghiêm ca!" Địch Tinh Thần vui mừng gọi.

Nghiêm Chấp mỉm cười, thần sắc mệt mỏi nháy mắt biến mất vô tung.

"Địch Tinh Thần."

Địch Tinh Thần cười nói: "Sao anh lại ở đây vậy?"

Chẳng lẽ cũng tới tìm cậu chơi.

"Đến đây tìm em họ." Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần cười nói: "Vậy thật trùng hợp a."

"Đúng vậy, thật trùng hợp." Nghiêm Chấp cười nhìn cậu, đeo mũ bảo hiểm treo lên tay lái, hỏi: "Nhà em ở gần đây à, sao lại đến đây đi bộ."

"Em tới tản bộ. Nhà em cách đây không xa đâu."

Nghiêm Chấp nhìn Địch Tinh Thần cười, không nói lời nào, ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh.

"Anh định đi đâu vậy?" Địch TInh Thần cười hỏi.

Nghiêm Chấp nói: "Chuẩn bị về nhà."

Anh không đợi Địch Tinh Thần lên tiếng, liền nói: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi."

"Không cần đâu." Địch Tinh Thần nói: "Em muốn đi trường học một chuyến, bạn học của em phải về quê, trong ký túc xá có hai chậu hoa, cậu ta sợ chúng không sống nổi qua mùa đông cho nên nhờ em đem về nhà giúp cậu ta chăm sóc."

"Để tôi chở em đi đi." Nghiêm Chấp đưa mũ bảo hiểm cho cậu: "Đội lên."

Địch Tinh Thần cũng không cự tuyệt, nói: "Anh đội đi, anh nổi tiếng hơn em, đừng bị fans của anh nhận ra."

Nghiêm Chấp không nói hai lời liền đội mũ bảo hiệu cho cậu.

Bá đạo thật sự là đặc tính không thể thiếu của nam chủ.

"Anh đội đi." Địch Tinh Thần nói: "Hiện tại lái Moto không mang mũ bảo hiểm nếu cảnh sát thấy sẽ bị phạt đấy?"

"Dưới cốp còn một cái." Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần hơi ngẩng đầu lên, Nghiêm Chấp cúi đầu cài mũ bảo hiểm cho cậu, lại mở cốp lấy một cái mũ bảo hiểm màu đỏ khác, đội lên.

Quả nhiên Hải Đường công là người ngoài lạnh trong nóng, mũ bảo hiểm cư nhiên có loại màu sắc tao khí như vậy.

Moto Nghiêm Chấp lái chính là loại hình hạng nặng, thân xe rất nặng, cũng rất lớn, Địch Tinh Thần sải bước ngồi lên, Nghiêm Chấp lại chỉ cho cậu dẫm chân ở đâu.

Toàn bộ chỗ ngồi đều có cảm giác trước thấp sau cao, cậu ngồi lên vị trí phía sau liền cao hơn Nghiêm Chấp một chút, cách mũ bảo hiểm cậu ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người Nghiêm Chấp.

Rất giống mùi hương nước hoa mà anh tặng trước đó, rất dễ ngửi.

"Ngồi vững." Nghiêm Chấp nói.

Cảm giác ngồi xe Moto khác xa với ngồi xe điện, quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn lập tức hạ xuống rất nhiều, giống như đi nhanh mọt chút bản thân rất có thể sẽ bị văng ra ngoài.

Xe vừa nổ máy, Địch Tinh Thần duỗi tay bắt lấy quần áo Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp mặc bộ quần áo Moto, rất sát người, bị cậu nắm một phát như vậy đột nhiên giật nảy người, quay đầu lại nhìn cậu, thần sắc đặc biệt quái dị.

Địch Tinh Thần không nghĩ tới Nghiêm Chấp sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, lập tức buông tay.

Cậu biết nam chủ Tấn Giang rất mẫn cảm, không ngờ đến Hải Đường cũng có đặc điểm này.

Bất quá cũng đúng, thuộc tính này phỏng chừng là thao tác cơ bản của Hải Đường, vì vậy không giống nam chủ Tấn Giang cố y cường điệu.

Tai Nghiêm Chấp ửng đỏ, nói: "Nắm lấy đi."

"Em thấy anh không quen bị người khác chạm."

"Không sao, chỉ là bị dọa chút thôi." Nghiêm Chấp mím môi lại nói: "Nắm lấy, đi thôi."

Xe gắn máy phát ra tiếng gầm rú rất phong cách, đột nhiên phóng đi, Địch Tinh Thần khϊếp sợ nhanh chóng ôm eo Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp eo gầy nhưng rắn chắc.

Bởi vì đã qua thời gian tản bộ tiêu thực, đại lộ bắc nam lúc này không có nhiều người đi bộ, nhưng Địch Tinh Thần chưa từng ngồi xe Moto, vẫn cảm thấy có chút nhanh, liên tục dặn Nghiêm Chấp: "Đi chậm chút, đi chậm chút."

"Đi thế này không tính là nhanh."

Bọn họ láy Motor chính là cảm giác sảng khoái mang theo phong cách cùng tốc độ. Nhưng ở đây là thôn làng, căn bản không thể buông thả lái nhanh.

"Vậy còn có thể nhanh đến mức nào." Địch Tinh Thần nói.

Nghiêm Chấp bỗng nhiên không muốn đến Trung Vũ luôn.

Anh có một loại ý nghĩ muốn lôi kéo Địch Tinh Thần đi bỏ trốn.

Nghĩ như vậy, thấy phía trước có ngã ba đường, anh liền quay xe.

Địch Tinh Thần cách mũ bảo hiểm hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Mang em đi thử nghiêm thế nào gọi là nhanh!" Nghiêm Chấp lớn tiếng nói.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Nghiêm Chấp gân cổ lớn tiếng nói chuyện, như thể cả người đều buông thả, Nghiêm Chấp lái Motor, dường như đã thay đổi hoàn toàn, thật giống một người ôn nhuận quân tử biến thành tên vô lại.

Đây là mị lực tương phản của nam chủ Hải Đường!

Tuyệt biết bao nếu bọn Hồ Anh cũng nhìn thấy được thì tốt rồi.

Motor băng qua một con phố hẹp tối tăm, chỉ chốc lát đã đến con đường bên bờ biển.

Đây là con đường lớn bên cạnh bờ biển, hướng về phía Tây, sau khi đi qua cây cầu vượt đầu tiên sẽ không còn thấy đèn xanh đèn đỏ cả một đường nữa, là con đường mà những người yêu thích đua xe ở Nam Thành thích nhất.

Nghiêm Chấp bỗng nhiên tăng ga, xe máy phát ra tiếng nổ vang, Địch TinH thần vừa nghe thấy tiếng gầm rú này lập tức trở nên hưng phấn.

Là nam nhân, ai có thể cự tuyệt màn dẫm ga phát ra tiếng gầm rú này chứ.

Tuyến thượng thận của cậu đột nhiên tăng vọt, vừa sợ hãi vừa hưng phấn, gió quá lớn, cậu cảm giác cậu sắp bị thổi bay rồi, cậu lớn tiếng nói với Nghiêm Chấp: "Chậm một chút chậm một chút."

Nhưng Nghiêm Chấp làm như không nghe hấy, trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc phóng túng lại có tính xâm lược, Địch Tinh Thần càng kêu anh chậm, anh cố tình lái càng nhanh, càng nôn nóng, không hề có cảm giác muốn thương tiếc cậu. Đằng trước xuất hiện khúc quanh, anh nhấn ga tăng nhanh, xe máy bỗng nhiên nghiêng xuống lao về phía trước.

Nói thật, Địch Tinh Thần cảm giác cả người và xe cùng bay ra xa, sợ tới mức cậu ôm chặt eo Nghiêm Chấp, trái tim đều nhảy lên tới cổ họng.

Nguyên lai chở người mình thích lái chiếc xe Motor mà mình thích nhất, là loại cảm giác này.

Nghiêm Chấp chở Địch Tinh Thần dịch theo đường ven biển.

Như thể muốn chạy đến điểm cuối thế giới.

Nơi đó không có Hoắc Thành và đám người Hồ Anh, cũng không có chương trình tạp kỹ, chỉ có hai người bọn họ, hai người yêu nhau thực sự.

Đại khái là ngồi lâu cho nên tín nhiệm đối với người lái xe càng ngày càng mạnh mẽ. Loại mạo hiểm có chút nguy hiểm và thích thích này, có thể xây dựng được lòng tin nhanh hơn cuộc sống thường ngày. Địch Tinh Thần dần dần thả lỏng, bắt đầu chuyên tâm vào cảm giác sảng khoái trên chiếc xe Motor trăm vạn này, kính bảo vệ phản chiếu ánh sáng đèn đường, sáng sáng tối tối, đèn đường tòa nhà cao tầng cùng cây cối không ngừng lùi bước, chỉ có biển rộng nơi xa tựa hồ vẫn yên lặng bất động, ở dưới ánh trăng mạnh mẽ phập phồng.

Nghiêm Chấp cúi đầu nhìn thoáng qua hai cánh tay khóa dưới bụng mình, cả người Địch Tinh Thần dựa lên sau lưng anh.

Anh không thích tiếp xúc thân thể với người khác, đây cũng là lần đầu tiên anh lái xe chờ người khác, kỳ thật anh cũng rất khẩn trương, rất sợ hãi, rất hưng phấn.

Chỉ tiếc bọn họ không thể cứ lang thang không có mục đích như vậy, trong tương lai nếu có cơ hội, anh muốn chở Địch Tinh Thần đi phượt, chạy qua sa mạc rộng lớn.

Chờ bọn họ dừng lại trước cửa lớn phía nam Trung Vũ, Địch Tinh Thần xuống xe mới phát hiện chân mình có chút mềm nhũn, trên eo Nghiêm Chấp đều dính mồ hôi từ lòng bàn tay cậu.

Cậu tháo mũ bảo hiểm xuống, nhịn không được nói: "Không đứng được."

Nghiêm Chấp cũng tháo mũ, cười nhìn cậu.

Địch Tinh Thần mặc ửng hồng, tóc tai hơi ướt, giống như vừa trải qua một trận kịch liệt gay gắt.

"Nhất thời không khống chế được, đi quá nhanh." Nghiêm Chấp nói.

"Đây là lần đầu tiên em ngồi Motor, lần đầu tiên đi nhanh như vậy có điểm chịu không nổi." Địch Tinh Thần nói.

Đây vốn dĩ chỉ là cuộc đối thoại bình thường, nhưng Nghiêm Chấp nghe cậu nói lần đầu tiên gì đó, trong lòng một trận hơi nóng, nhận lấy mũ bảo hiểm Địch Tinh Thần đưa, nói: "Em đi tìm bạn học đi, tôi ở đây chờ em."

Địch Tinh Thần lắc lắc hai cái chân, chờ thích ứng với cảm giác đứng trên mặt đất, lúc này mới tiến vào trong trường học, đại khái khoảng mười phút sau, cậu ôm hai chậu hoa từ cửa nam đi ra.

Vừa mới ra, cậu liền nhìn thấy một nữ sinh cầm điện thoại muốn xin WeChat của Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp mang mũ bảo hiểm cho nên không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể anh nhìn quá khốc, xe motor cũng cực ngầy cho nên mới đưa tới nhiều hoa đào như thế.

Cậu nghe thấy Nghiêm Chấp đối nữ sinh kia nói: "Thật xin lỗi, tôi đã có đối tượng."

Nữ sinh kia cũng rất hào phóng, cười nói: "Không có việc gì."

Chờ nữ sinh kia rời đi, Địch Tinh Thần mới tiến lại gần.

"Hoa đào nở rộ." Cậu đùa giỡn nói.

Nghiêm Chấp nói: "Không có em hoa không nở."

Địch Tinh Thần ôm hai chậu hoa không tiện ngồi lên xe máy. Nhưng Nghiêm Chấp một hai phải muốn đưa cậu về, Địch Tinh Thần ngồi lên, đem hai chậu hoa đặt giữa hai người. Chậu hoa kia hơi bẩn làm dơ quần áo của Nghiêm Chấp. Cậu biết Nghiêm Chấp có thói ở sạch đặc biệt nghiêm trọng, cho nên dùng tay áo lau hai cái.

Nghiêm Chấp đưa cậu đến dưới lầu, ngửa cổ lên nhìn hỏi: "Nhà em ở tầng mấy?"

"Tầng 4." Địch Tinh Thần nói: "Anh có muốn lên ngồi một lát không?"

"Muộn rồi." Nghiêm Chấp nói: "Lần sau đi."

"Tiểu Tinh!"

Địch Tinh Thần bỗng nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi cậu, ngửa đầu vừa nhìn liền thấy mẹ Địch ngó ra cửa sổ nhìn mình.

Bà đang phơi quần áo ngoài ban công, nghe thấy tiếng xe máy mới ngó ra nhìn thử, kết quả vừa nhìn liền thấy con trai mình đi cùng với một người đàn ông xa lạ.

"Mẹ em." Địch Tinh Thần nói.

Nghiêm Chấp nghe vậy, lập tức từ trên xe xuống, tháo mũ bảo hiểm kêu lên: "Chào dì."

"Chào.... Chào..." Thấy rõ mặt Nghiêm Chấp rồi, mẹ Địch trừng lớn hai mắt.

Đây không phải là Nghiêm Chấp sao?

Tuy rằng không mang kính, nhưng bà liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra anh.

Cũng quá đẹp trai rồi đi, mặc quần áo xe Motor, vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp.

Bà vội vẫy tay gọi ba Địch tới xem.

"Lại tới một người nữa!" Bà nói với ba Địch.

Hai vợ chồng cùng nhau thăm dò ngó ra xem, thấy Địch Tinh Thần đang nói chuyện với Nghiêm Chấp, trong tay còn ôm hai chậu hoa.

Dưới ánh đèn đường, một màn này thật sự quá đẹp.

Nghiêm Chấp lần nữa ngẩng đầu lên, thấy hai vợ chồng họ Địch, lần này rất cung kính mà cúi người: "Gặp lại chú dì sau."

"Lên nhà ngồi một lát đi." Mẹ Địch nói.

Nghiêm Chấp cười nói: "Không được ạ, đã quá muộn, lần sau lại đến thăm chú dì sau."

Anh và Bùi Úc hoàn toàn là hai loại hình khác nhau, mà cùng Hoắc Thành cũng là hai loại bất đồng, anh ôn nhu, tuấn mỹ, khí chất trầm tĩnh.

Bởi vì bọn họ lầu trên lầu dưới nói chuyện, chọc mấy hộ hàng xóm bên cạnh nhô đầu ra nhìn.

Nghiêm Chấp sải bước lên xe: "Đi đây."

Địch Tinh Thần gật đầu.

Lúc sau về đến nhà, Địch Tinh Thần bị ba Địch mẹ Địch vây quanh.

"Người kia có phải Nghiêm Chấp không? Sao cậu ấy cũng tới vậy?" Mẹ Địch hỏi.

"Tình cờ, trên đường đến trường học con gặp được anh ấy." Địch Tinh Thần nói.

Thật sự có chuyện tình cờ như vậy sao, không lẽ đặc biệt tới tìm con sao? Mẹ Địch rất nghi hoặc.

Bất quá ngày mai cậu phải đi ghi hình rồi. Hai người không nói gì nhiều, sợ rằng chỉ là tình cảm giữa hai người bạn, bị bọn họ hướng đến yêu đương thì không hay, ngược lại nếu Địch Tinh Thần hiểu lầm sẽ rơi vào lưới tình mất.

Suy cho cùng người này người kia tới đều rất xuất sắc!

Ông trời à, tổ chương trình tìm những người này ở đâu vậy.

Xe dừng lại lối vào thôn Xương Bình, Nghiêm Chấp ngồi trên xe máy, quay đầu nhìn về hướng nhà Địch Tinh Thần. Anh cởi mũ bảo hiểm của mình ra, thay vào cái mũ Địch Tinh Thần vừa đội.

Mùi hương của Địch Tinh Thần gần như vẫn còn giữ lại nơi đó, anh cài nút ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh đầu một vầng trăng non, còn có một ngôi sao Bắc Đẩu rất sáng.

Tất cả mọi người đều biết Nghiêm Chấp có tiếng cấm dục, thói ở sạch quá mức, quần áo giày tất của anh vĩnh viễn đều sạch sẽ, tủ quần áo trong phòng luôn luôn chỉnh tề. Mặc kệ là ở trong mắt fans hay đồng đội, hay là ở trong mắt bạn bè người thân, anh vẫn ôn nhu thân sĩ.

Nhưng chỉ có chính anh biết, nội tâm anh có một thế giới bí ẩn, cất giấu một con người khác về anh, cực đoan khát vọng tình yêu.

Anh muốn đem Địch Tinh Thần nhốt lại, rơi vào thế giới cảm quan không biết ngày đêm.

Thân thể anh sạch sẽ bao nhiêu, tà niệm liền có bấy nhiêu. Nếu đều thả hết ra, có thể sẽ khiến Địch Tinh Thần sợ hay không.

Chính anh cũng cảm thấy quá mức cuồng nhiệt, có chút làm cho người ta sợ hãi, chắc sẽ không có ai chịu được.

Anh cưỡi xe máy, chạy băng băng trên đoạn đường đầy sao, tiếng gầm rú chấn động đêm tối hòa vào cùng tiếng sóng biển.

Nếu tình yêu có hình thù, tình yêu của anh nhất định là một cơn sóng thần.

—————

Kiều: Sắp tới mình up truyện mới, truyện này lâu rồi tại mình thấy không ai dịch nên mình dịch, không dài đâu mỗi chương cũng ngắn nữa. Mọi người yên tâm là mình vẫn up chương truyện này truyện kia thường thường, nếu có bận cũng sẽ báo với mọi người một tiếng.