Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 45


Dã bảng rating của số đầu tiên《 Hồng Lam tín hiệu 》mùa ba rất cao, lên bốn cái hot search, trừ bỏ hotsearch "《 Hồng Lam tín hiệu 》phát sóng" tổ chương trình mua ra thì cá nhân còn lên ba cái, một cái là "Nghiêm Chấp tham gia luyến tống", một cái là "Hồ Anh 《 Hồng Lam tín hiệu 》", còn có một cái là "Bùi Úc con trai của Bùi Hoa Nùng".

Bùi Hoa Nồng từng là hoa đán cấp quốc dân, tính đề tài rất cao, Bùi Úc là con trai của bà, từ nhỏ đến lớn không thiếu lần lên hotsearch, từng được khen cũng từng bị mắng, đây gần như là số mệnh không thể trốn thoát của hắn, chỉ cần một ngày mẹ hắn còn nổi tiếng, vậy thì nhãn hiệu này hắn vẫn không thể cởi bỏ được.

Bản thân Bùi Úc cũng không để tâm cư dân mạng đánh giá hắn thế nào, hắn đã trưởng thành cũng đủ mạnh mẽ, không phải đứa nhóc mười mấy tuổi lúc trước. Nhưng thật ra Bùi Hoa Nùng rất để ý cảm thụ của con trai, tiêu tiền đem hotsearch kéo xuống.

Sau khi kéo xuống bà còn gọi điện cho Bùi Úc, kết quả chính Bùi Úc căn bản không biết chuyện hắn lên hotsearch.

Hắn không có Weibo cũng không xem Weibo, hắn thậm chí còn không xem 《 Hồng Lam tín hiệu 》, cũng không quan tâm tổ chương trình có hot hay không.

Hắn tham gia chương trình này không có bất cứ mục đích nào, hắn cũng chỉ tới trả nhân tình. Hắn không quan tâm cư dân mạng có thích hắn hay không, cũng không để tâm khách mời khác có thích hắn không.

Cứ tùy ý đi.

Hiện giờ hắn để ý cũng chỉ có mình Địch Tinh Thần.

Sáng sớm thứ 7 hắn hơn 5 giờ đã tỉnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà hình trụ hùng vĩ nhất Nam Thành cao ngất trời.

Giống như hắn vậy.

Gần đây đúng giờ này hắn sẽ tỉnh, giống như tinh lực nghẹn ứ muốn bạo phát. Trạng thái tinh thần của nam sinh cao trung 18 tuổi khả năng cũng không cường bằng hắn.

Sinh lý cùng tâm lý song song tra tấn, hắn có chút không chịu nổi.

Không chịu nổi không phải là không thể nhịn được, mà là trong lòng có khúc mắc.

Bởi vì khi hắn đưa Địch Tinh Thần đi, đứng ở trạm xe bus một lúc lâu bỗng nhiên ý thức được nếu hắn muốn đi tìm Địch Tinh Thần có thể sẽ tìm được.

Hắn đứng ở trạm xe bus, nhìn thoáng qua số 28 dừng lại trước trạm, số 28 chỉ dừng tổng cộng hai trạm ở Xương Bình thôn.

Mà Địch Tinh Thần từng nói với hắn, nhà cậu rất gần trạm giao thông công cộng, "Đi vài bước là tới".

Như vậy có nghĩa, nếu như hắn đi tìm Địch Tinh Thần rất có thể sẽ tìm được cậu.

Kỳ thật không nghĩ tới thì không sao, nếu đã nghĩ tới rồi nó tựa như cái móc câu luôn câu lấy trái tim Bùi Úc.

Đây là cơ hội lớn cũng bởi vậy là một dụ hoặc rất lớn.

Đến trạm Bắc Thành dùng mắt thường có thể thấy được cuộc cạnh tranh sẽ vô cùng kịch liệt, cho nên chiếm được tiên cơ trước sẽ trở nên rất quan trọng, quy tắc của tổ chương trình thì tính là cái thá gì, hắn cảm thấy mặc kệ là hắn hay là bọn Hoắc Thành, phàm là phát hiện ra cơ hội này, đứa ngốc mới bỏ lỡ.

Hôm nay là thứ bảy, ba Địch mẹ Địch đều không đi làm, hai người bọn họ sáng sớm tinh mơ đã đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn, tính toán đóng cửa lại chúc mừng một phen.

Tâm tình của hai vợ chồng mấy ngày nay đều rất tốt, xách đồ ăn vui mừng trở về nhà.

Nhưng khi về tới nhà bọn họ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa.

Người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lớn lên cực kỳ lãnh đạm tuấn mỹ.

Nhìn nét mặt và khí chất liền biết không phải kiểu người bình thường sẽ có, vừa trắng vừa cao, trong tay còn xách theo giỏ hoa quả.

Mẹ Địch hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói với ba Địch: "Người này sao em lại thấy quen mắt như vậy."

Giống như bà đã thấy khách mời nào đó của 《 Hồng Lam tín hiệu 》 trên TV.

Nhưng so với trong TV còn muốn đẹp trai hơn rất nhiều!

Hai vợ chồng đi qua người người đàn ông trẻ tuổi kia, không ngừng đánh giá hắn.

Nam nhân kia quay đầu sang đặc biệt lịch sự hướng bọn họ nhợt nhạt mà cúc cung: "Chào ngài, cho cháu hỏi thăm, nhà của Địch Tinh Thần ở gần đây sao?"

Địch Tinh Thần hôm nay không ra cửa, nhàn rỗi không có chuyện gì làm cậu ở trong phòng ngủ giạng thẳng chân, bỗng nghiên nghe thấy tiếng cửa nhà mở, sau đó cậu nghe thấy tiếng mẹ cậu gọi: "Tinh Thần, bạn con tới thăm này!"

Địch Tinh Thần thu hai chân, người lập tức đứng thẳng, cậu thở hồng hộc chạy từ trong phòng ngủ ra, sau đó lập tức ngây người.

Bùi Úc mặt một bộ tây trang màu đen hưu nhàn, bên trong là áo thun trắng, thoạt nhìn so với khi ở ngôi nhà Hồng Lam còn muốn có tinh thần hơn, thần sắc có chút câu nệ: "Tinh Thần."

Địch Tinh Thần nói: "Sao anh lại tới đây?"

Ba Địch nói: "Vào nhà ngồi đi, ngồi ngồi ngồi."

Mẹ Địch vội vàng đi qua dọn dẹp đồ dùng trên bàn, lại lấy quần áo vứt trên sô pha lên: "Trong nhà có chút loạn."

Bùi Úc vẫn luôn kiêu ngạo giờ phút này lại ngoan ngoãn, hắn thậm chí còn co quắp cong eo gật đầu, sau đó ngồi xuống sô pha, hai tay đặt trên đầu gối ngẩng đầu nhìn Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần còn đang kinh ngạc: "Sao anh tới đây, sao anh lại tìm được nhà em, anh biết địa chỉ nhà em?"

Ba Địch mẹ Địch đều nhìn về phía Bùi Úc.

Bùi Úc nói: "Tôi hỏi thăm xung quanh bất quá nghe không hiểu, vừa hay gặp được chú dì."

Bùi Úc đột nhiên đến làm một nhà ba người Địch Tinh Thần thực ngoài ý muốn, ba Địch giữ hắn lại cùng nhau ăn cơm trưa.

"Không được ạ, cháu phải về luôn." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần chưa bao giờ thấy biểu tình lúng túng trên người Bùi Úc, buồn cười nói: "Tới cũng đã tới rồi, ở lại ăn cơm đi."

"Chúng ta vừa mua rất nhiều đồ ăn, nói phải chúc mừng Tinh Thần một bữa đây." Ba Địch đối với Địch Tinh Thần nói: "Tinh Thần, con dẫn Tiểu Bùi vào phòng chơi đi."

Địch Tinh Thần lôi kéo Bùi Úc vào phòng ngủ của cậu.

Sau khi vào đến phòng ngủ cậu, Bùi Úc rõ ràng thả lỏng không ít, Địch Tinh Thần thấy tai hắn đều đỏ, vừa thấy buồn cười vừa thấy ngoài ý muốn nói: "Anh tìm nhà em bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm." Bùi Úc nói với cậu chuyện trạm xe bus.

Không hổ là đại não số một của ngôi nhà Hồng Lam, năng lực quan sát thật mạnh.

Mẹ Địch bỗng dưng đẩy cửa vào, Bùi Úc vốn đang ngồi lập tức đứng dậy.

Mẹ Địch cười ha ha nói: "Dì rửa sạch trái cây rồi, các con ăn đi."

"Cảm ơn dì." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần nhịn không được bật cười.

Bùi Úc quay đầu nhìn Địch Tinh Thần, mặt hơi ửng đỏ.

Chờ mẹ Địch ra ngoài, Địch Tinh Thần khép lại cửa phòng.

Bùi Úc nói: "Còn cười."

Địch Tinh Thần cười nói: "Không phải, lần đầu thấy anh như vậy."

Bùi Úc không nói gì thêm.

Hắn là căng thẳng, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.

Hắn trước kia không như thế, hắn thấy ai cũng rất bình tĩnh, lạnh nhạt.

Rốt cuộc vẫn là khác biệt, bởi vì Địch Tinh Thần đối với hắn mà nói là sự khác biệt, cho nên hắn đối với ba mẹ cậu cũng khác.

Mẹ Địch quay lại phòng bếp giúp ba Địch nấu cơm.

Nhà bọn họ đều là đàn ông nấu cơm.

"Thằng nhóc này rất không tồi." Mẹ Địch nhỏ giọng nói: "Không giống trên TV, em còn tưởng sẽ là một người kiêu ngạo không ngờ đến còn rất có lễ phép. Lớn lên cũng đẹp trai hơn trên TV, có phải đều do cắt nối biên tập không, cố ý cắt nối biến cậu ấy thành như vậy."

Ba Địch nói: "Là không giống với trên TV. Lần đầu tiên anh thấy có người có làn da có thể bắt kịp con trai chúng ta."

Đó là một loại nước da có tinh thần đặc biệt khỏe mạnh.

Một lúc sau, mẹ Địch lại nói: "Thật đúng là không tồi."

"Em dừng được rồi đó." Ba Địch nói: "Em biết nhà bọn họ làm gì không?"

Mẹ Địch nói: "Làm gì?"

"Trước đó anh đã tìm kiếm bối cảnh gia đình của mấy người bọn họ, em biết tập đoàn Hoa Giang đi, em nói cái quảng trường mua sắm vào cũng không dám vào kia, đó chính là của nhà bọn họ."

Nam Thành người nào không biết Hoa Giang chứ.

Điều đó không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.

Bùi Úc uống miếng nước chậm rãi bình tĩnh, hắn cầm cốc nước đứng lên nhìn gian phòng ngủ của Địch Tinh Thần.

Phòng ngủ của Địch Tinh Thần được bài trí rất ấm áp.

Hắn thấy trên bàn có mấy cái vỏ sò mà trước kia hắn đưa cho Địch Tinh Thần.

"Em đang vẽ vỏ sò." Địch Tinh Thần nói: "Sau này sẽ lấy nó làm qua tặng mọi người."

Bùi Úc cúi đầu nhìn hình vẽ trên vỏ sò nói: "Em vẽ cho tôi một con thỏ Bugs Bunny đi."

Địch Tinh Thần sửng sốt: "Bugs Bunny?"

Bùi Úc chỉ vào gối ôm hình Bugs Bunny trên giường cậu.

Địch Tinh Thần nói: "Sao anh lại muốn Bugs Bunny."

"Tôi cảm thấy rất đáng yêu." Bùi Úc nói vươn tay tới, ngón tay thon dài đem mấy cái vỏ sò kia chia làm hai phần, hắn đưa cho Địch Tinh Thần mấy cái, hắn đều phân riêng ra: "Các khác tùy tiện đưa, mấy cái này em có thể giữ lại cho mình hoặc là vẽ xong rồi thì tặng tôi."

Địch Tinh Thần cũng cảm thấy đồ người khác tặng mình, cậu lại tặng cho người khác thì không tốt lắm, liền nói: "Em sẽ tặng mấy cái em nhặt, của anh và Nghiêm Chấp em sẽ giữ lại."

Bùi Úc liếc mắt nhìn mấy cái vỏ sò Nghiêm Chấp đưa cậu.

"Bỏ đi, em tặng cả đi." Bùi Úc nói: "Bọn tôi tặng cho em chính là của em, em phân chia tùy thích."

Hắn uống một ngụm nước nhíu mày, hắn cảm thấy ly nước cam nhà Địch Tinh Thần có chút chua.

Bùi Úc ở lại nhà họ Địch ăn trưa.

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Địch Tinh Thần nấu ăn ngon như vậy rồi.

Đây đều là tay nghề tổ truyền.

Bùi Úc ăn rất nhiều, nhiều đến mức Địch Tinh Thần sợ hắn ăn đến no căng bụng.

"Ăn ít một chút." Cậu nói.

"Chú làm đồ ăn rất ngon." Bùi Úc quy quy củ củ nói.

Người như hắn không giống kiểu người sẽ nói lời khách sáo, khiến cho người ta cảm giác chân thành.

Ba Địch vui vẻ ra mặt nhưng còn ra vẻ khách khí: "Nhà chúng ta đều là những bữa cơm giản dị, khẳng định không thể so với bữa ăn hàng ngày của cậu."

Địch Tinh Thần nghe vậy nhìn về phía ba cậu, cậu cảm giác đuôi mắt ba Địch cười sắp thành đóa hoa luôn rồi.

Giống như một lời khen lớn lao từ một thiếu gia nhà giàu thích ăn cơm mình nấu.

Bùi Úc cũng không ở lại nhà họ Địch quá lâu, cơm nước xong ngồi chơi một lát liền đi.

Ba Địch để Địch Tinh Thần tiễn hãn, lúc ra cửa gặp phải hàng xóm đối diện nhà bọn họ, bác gái hàng xóm người hỏi: "Nhà có khách sao."

"Bạn của Tinh Thần tới nhà chơi."

Hàng xóm không biết chương trình 《 Hồng Lam tín hiệu 》, chỉ nhịn không được khen nói: "Thằng nhóc này thật xuất chúng."

Địch Tinh Thần nhìn thấy Bùi Úc được khen có hơi ngượng ngùng.

Trước kia nhiều người khen hắn như vậy, hắn vẫn trưng ra bộ mặt thối, cũng chưa từng thấy hắn ngượng ngùng lần nào.

Không phải hắn đã sớm thành thói quen được người khen hắn đẹp sao.

Bọn họ đi ra từ nhà họ Địch, Bùi Úc quay đầu nhìn lại tòa nhà.

Đó là một tòa dân cư màu trắng năm tầng, nhà Địch Tinh Thần ở căn thứ nhất phía Đông tầng 4.

Sẽ nhớ kỹ vào lần sau.

Hắn bỗng nhiên thấy ba Địch mẹ Địch đứng ở cửa sổ tầng 4 nhìn xuống, thấy ba Địch hướng hắn phất tay, Bùi Úc vội vàng cúi người.

"Đứa nhỏ này thật lễ phép." Ba Địch cười tủm tỉm nói với mẹ Địch.

Cho người ta ấn tượng rất tốt.

Địch Tinh Thần hỏi Bùi Úc: "Anh không lái xe à?"

Bùi Úc nói: "Xe dừng ở bên ngoài trường của em."

Địch Tinh Thần liền đưa hắn tới cửa lớn phía nam của Trung Vũ.

"Em về đi." Bùi Úc nói.

"Cảm ơn anh đã tới thăm em." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc cười nhìn Địch Tinh Thần: "Ngày mai em định làm gì?"

Địch Tinh Thần nói: "Ngốc ở nhà thôi, chẳng phải tổ chương trình không cho chúng ta tùy tiện ra cửa sao?"

Cậu cảm thấy tốt nhất vẫn nên nghe theo tổ chương trình, không nên tạo thêm phiền toái cho bọn họ, dù sao bọn họ nhiều người như vậy làm chương trình này cũng không dễ dàng, khách mời vẫn nên phối hợp một chút.

"Quần áo đều đã chuẩn bị đủ chưa?" Bùi Úc hỏi.

Địch Tinh Thần gật đầu: "Em kiểm tra lại rồi, nơi chúng ta đến rất lạnh, âm mấy chục độ đó."

"Chuẩn bị nhiều thêm hai áo ấm nữa đi." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần cười gật đầu.

Nhà họ Địch ở Xương Bình thôn phụ cận Trung Vũ, đây là thôn làng lớn ở thành phố, đi từ nam ra bắc ít nhất phải hơn bốn mươi phút, từ đông sang tây cũng phải mất hơn ba mươi phút. Thôn làng này dựa vào Trung Vũ mà dần dần phát triển, mấy năm gần đây xuất hiện nhà lầu, nhưng bởi vì quy hoạch không hợp lý, đường rẽ bảy hướng tám hướng, khách thuê phòng chiếm đại đa số. Mặc dù biết người ở trong thôn này nhưng cũng không dễ dàng tìm được.

Hoắc Thành tìm cả một buổi.

Hoắc Thành cảm thấy bản thân thật thông minh.

Tổ chương trình không cho phép bọn họ để lại phương thức liên lạc, cũng không cho bọn họ tiết lộ địa chỉ nhà của nhau, nhưng nhà của Địch Tinh Thần ở Xương Bình Thôn lại là chuyện tất cả bọn họ đều biết.

Tuy rằng không biết cụ thể cậu ở con đường nào.

Nhưng không sao, anh có thể tự tìm.

Anh nhanh chóng kết thúc chuyến công tác ở nước ngoài, cũng không quản lệch giờ đem quầng thâm ở mắt chạy đến.

Anh rất vội vàng, anh vốn dĩ là người có tính nôn nóng, hai ngày nay càng nóng lòng hơn.

Trước khi đi Bắc Thành, ít nhất thấy được một cơ hội.

Kết quả anh đi qua từng con đường hỏi thăm cũng không có người biết Địch Tinh Thần.

Người thành phố rất lạnh nhạt, không giống thôn bọn họ, đầu thôn đông hoặc đầu thôn tây trưa nay ăn cái gì bọn họ đều biết.

Nhưng sự kiên trì cuối cùng cũng được đền đáp, anh rốt cuộc cũng hỏi thăm được từ cửa hàng bán đồ ăn lẻ gần nhà Địch Tinh Thần.

"Địch Tinh Thần à, tôi biết, tôi biết." Cụ bà đánh giá siêu xe của Hoắc Thành: "Cậu là gì của nó?"

"Bạn ạ." Hoắc Thành vui vẻ nói: "Ngài có thể nói cho con biết nhà em ấy ở đâu không?"

Hoắc Thành nói lại mua một bao thuốc lá Trung Hoa loại mềm ở cửa hàng của bà cụ.

Mà điều này khiến bà cụ vui mừng muốn chết, nói: "Tôi đưa cậu đi, rất gần."

Ba Địch vừa dọn dẹp bàn ăn, ra ngoài vứt rác liền nghe có người gọi: "Lão Địch."

Ba Địch quay đầu lại nhìn, liền thấy bà chủ quầy bán đồ ăn vặt gần nhà bọn họ cười ha hả vẫy tay với ông, bên người còn có một anh chàng đẹp trai đầu đinh cao 1m9, trong tay còn xách một đống đồ.

Tác giả có lời muốn nói: Nội chiến đi các nam chính. Tâm tư của tình địch đều tương thông.

——————

Kiều: Mình có cả một buổi chiều rảnh rỗi nhưng tự nhiên bị bắt trông cháu cả buổi chiều chẳng làm được gì, dành buổi tối dịch nốt chương cho mọi người đây.