Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 37


Bên ngoài mưa rất lớn.

Tất cả bọn họ đều uống rượu cho nên đành phải nhờ người của tổ chương trình tới lái xe.

"Bốn người ngồi một xe đi." Quách Băng nói.

Hôm nay Quách Băng thật sự cao hứng.

Ngày hôm nay quả nhiên không làm hắn thất vọng!

Thu hoạch tràn đầy!

Hắn thấy Địch Tinh Thần tựa như thấy phúc tinh rating, hưng phấn nói với Địch Tinh Thần: "Còn chưa chúc mừng cậu đêm nay diễn xuất rất thành công đâu."

Nội tâm Địch Tinh Thần vẫn còn xấu hổ chưa tan, kéo đạo diễn sang một bên hỏi: "Phân đoạn tôi vừa múa ấy giúp tôi cắt nó đi."

Quách Băng nói: "Múa rất đẹp mà. Nhưng thật ra đoạn đầu của bài hát không thể phát sóng."

Nói đến vấn đề này hắn còn phải cảm ơn Địch Tinh Thần. Hắn cảm thấy Địch Tinh Thần nhảy theo phong cách bài hát 《 Thanh Mị Hồ 》chính là đang suy nghĩ cho tổ chương trình bọn họ, bằng không nhiều hình ảnh như vậy bọn họ đều không thể phát sóng được!

"Khán giả xem được sẽ càng thêm thích cậu, màn trình diễn rất tuyệt vờ!"

Chỉ là múa xong bầu không khí quả thực cổ quái.

Địch Tinh Thần vốn định nói thêm gì đó, chỉ có điều vừa nghĩ đến người của tổ chương trình đều thấy được toàn bộ cậu liền cảm thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ.

Xe chạy đến trước cửa, Hồ Anh quay đầu lại gọi: "Tinh ca, đi thôi!"

Quách Băng vỗ vai cậu: "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu thật tối, tuyệt đối sẽ không phát sóng những thứ không tốt về cậu."

Bỏ đi bỏ đi, múa cũng đã múa rồi, Địch Tinh Thần cũng lười suy nghĩ đi theo mấy người Hồ Anh lên xe, cậu thấy không ai muốn ngồi ghế phụ bản thân liền tiến lên ngồi xuống.

Lúc này mọi người đều không có tranh giành xe ngồi, đều nghe theo sắp đặt.

Cuối cùng Hồ Anh, Nghiêm Chấp và Hoắc Thành lên xe bọn họ.

Còn đám người Bùi Úc lên một chiếc xe khác.

Giờ phút này Hồ Anh có điểm hối hận.

Y biết bản thân nên khuấy động không khí vào lúc này, dẫn tới Địch Tinh Thần càng thêm xấu hổ.

Những giọt mưa tạt lên cửa sổ xe, ngồi bên cạnh y chính là Nghiêm Chấp, hai người gần như chạm vào nhau nhưng bây giờ một chút ý nghĩ nào y cũng không có, tất cả đều nghĩ đến Địch Tinh Thần.

Y cảm thấy y có thể đè Địch Tinh Thần.

Ít nhất ở trong phòng riêng khi Địch Tinh Thần múa điệu múa hồ ly, trong đầu y nảy ra ý nghĩ này.

Nói thật, y vẫn luôn cảm thấy bản thân thiên về 0.

Y có lẽ có thể cùng Địch Tinh Thần tương hỗ lẫn nhau...

A, y đang nghĩ lung tung gì vậy.

Y hôm nay khẳng định đã uống quá nhiều rượu.

Y cần chính là đại mãnh công, cuồng S công, giống như Nghiêm Chấp, Hoắc Thành và Bùi Úc ấy!

Hồ Anh kéo cửa sổ thành một cái khe nhỏ, gió lạnh ùa vào thổi rối tóc y.

Nghiêm Chấp dựa lưng trên ghế, một tay xoa xoa cái cổ.

Cổ bị xoa đến đỏ, cổ họng có chút đau.

Nhưng lòng anh vẫn trào dâng như cũ.

Trên đời này tại sao lại có người như Địch Tinh Thần.

Như vậy hợp ý anh, cứ như vậy câu được trái tim anh.

Anh cảm thấy đêm nay chỉ dựa vào việc xoa cổ khẳng định không ổn.

Anh nắm chặt cổ áo khiến cổ áo đã cài chặt càng thêm siết chặt hơn.

Hoắc Thành đút tay vào trong túi vuốt ve điện thoại.

Không biết đêm nay tổ chương trình có thu điện thoại của bọn họ hay không.

Trong điện thoại anh có video quay lại đoạn Địch Tinh Thần múa.

Dường như Hoắc Thành quay về thời điểm học trung học.

Thời điểm anh học cao trung, điện thoại thông mình vẫn chưa được sử dụng phổ biến, chỉ có những đứa nhỏ sinh ra trong mấy gia đình giàu có trong huyện thành mới có điện thoại này, hoặc là kiểu điện thoại trượt. Khi đó bọn họ ở ký túc xá, chủ đề nói chuyện của một đám nam sinh đang trong độ tuổi dậy thì luôn không tránh khỏi mấy vấn đề tìиɧ ɖu͙©, lúc đó anh có một người bạn chơi rất thân đột nhiên có một ngày thần thần bí bí nói với anh, trong điện thoại của cậu ta có thứ tốt.

Anh đương nhiên biết thứ tốt đó là gì.

Bạn học đưa điện thoại cho anh để anh vào nhà vệ sinh xem.

Tâm tình hiện tại của anh đại khái cũng giống như lúc đó.

Thực khẩn trương, thực thấp thỏm.

Kỳ thực khi ghi hình chương trình, yêu cầu phải học được cách tự chủ kiềm chế, sạch sẽ gọn gàng, lịch thϊếp là điều rất quan trọng, bọn họ tham gia chương trình yêu đương khán giả không thích người đàn ông quá sắc, quá du nị(1), báo đạo, đều không được hoan nghênh.

Anh cần phải học Nghiêm Chấp, nhìn cậu ta xem, bề ngoài đạo mạo bao nhiêu tạo cho mình cái hình tượng tu sĩ cấm dục.

Trách không được Nghiêm Chấp người ta lại nổi tiếng.

Mưa vẫn đang rơi, càng mưa càng lớn, Địch Tinh Thần dựa trên lưng ghế, tâm tình vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

Bởi vì trên đường trở về, trong xe bọn họ thực yên tĩnh.

Lúc đến bọn họ rõ ràng náo nhiệt nói chuyện như vậy.

Vì sao.

Cậu múa rất tệ sao? Cậu cảm thấy bản thân vẫn giữ được chừng mực mà.

Hiện tại cậu không có can đảm chủ động tìm đề tài.

Xe dừng lại bên ngoài ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, Địch Tinh Thần là người xuống xe đầu tiên.

Sau đó là Hoắc Thành, hai người cùng nhau chạy đến cổng lớn, có lẽ bởi vì tay vẫn còn ẩm ướt, mở khóa vân tay vài lẫn vẫn không mở được.

Hoắc Thành từ phía sau dựa vào cậu nói: "Lại ấn sai nữa sẽ khóa đấy, dùng mật khẩu đi."

"Mật khẩu là gì?"

Hoắc Thành tự mình ấn, mặc anh chạm vào tóc Địch Tinh Thần, anh bỗng nhiên trở nên ngây thơ, mặt đỏ ửng, mím môi ấn mật khẩu, tay run rẩy liền thành ấn sai.

Khóa mất khẩu đột nhiên vang lên vài tiếng chuông báo, sau đó khóa lại.

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần: "...."

"Sao vậy?" Hồ Anh hỏi.

"Bị khóa lại rồi, đợi mười lăm phút nữa mới có thể mở lại." Địch Tinh Thần nói.

Ổ khóa mật khẩu hiện lên ánh sáng màu đỏ.

Bọn họ đều đứng ở cửa, Nghiêm Chấp phát hiện mấy người Hoắc Thành sắp đυ.ng phải tay mình liền chủ động đứng bên ngoài.

Chỉ chốc lát tổ chương trình và nhóm Bùi Úc cũng về đến nơi. Bọn họ liền đến nhà bên cạnh trước.

Đây là lần đầu tiên đám người bọn họ đến nơi tổ chương trình ở. So sánh với ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, điều kiện bên này đơn giản hơn rất nhiều, phòng khác đặc biệt loạn, trên bàn đều là hộp cơm ăn thừa.

Nghiêm Chấp có thói sạch sẽ vẫn luôn nhíu mày, anh cảm giác mùi trong phòng thực bẩn nên ra ngoài. Ra tới nơi thấy Bùi Úc cũng ở bên ngoài, anh liền đứng bên cạnh hắn yên lặng nhìn mưa đêm.

Hoa cỏ dưới ánh đèn đường đều hiện lên vẻ thê lương, ánh sáng trong sân mờ ảo.

Hai người bọn họ không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc rốt cuộc biến mất. Mấy người Ôn Nặc tham quan nhà của tổ chương trình, Hồ Anh hô: "Các anh mau đến đây xem, tất cả đều là camera theo dõi."

Bọn họ đều chạy tới xem, mọi nơi trong ngôi nhà nhỏ Hồng Lam đều hiện ở trong mắt, trừ bỏ phòng vệ sinh, cơ hồ không bỏ sót nơi nào.

Tuy rằng đã sớm biết nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ được ghi lại nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy có chút kinh hãi, loại cảm giác tùy thời đều bị theo dõi này không thoải mái.

"Mười lăm phút rồi, cửa nhà các cậu có thể mở rồi." Quách Băng thúc giục.

"Đuổi bọn tôi đi à." Hồ Anh nói.

Địch Tinh Thần cười kéo y đi, Hồ Anh bị cậu kéo tay bỗng nhiên không có khí thế.

Mọi người mở cửa, vừa vào ngôi nhà nhỏ Hồng Lam lập tức tụ tập trong phòng bếp uống nước ấm.

"Ngày mai khi nào mọi người đi?" Hồ Anh hỏi.

"Sáng ngày mai anh phải đi rồi." Lâm Thanh Ninh nói.

Đây là lịch trình bọn họ đã sắp xếp trước đó.

"Sáng mai tôi cũng đi, tôi phải đi công tác." Hoắc Thành nói.

App của bọn họ cần phải làm một phiên bản nước ngoài, anh phải đến xem. Bời vì cần ghi hình chương trình, có rất nhiều công việc của bọn họ đều chịu không ít ảnh hưởng, công việc chất thành núi.

"Sáng mai sáu bảy giờ tôi phải lên máy bay rồi." Nghiêm Chấp nói.

Anh có một chương trình tạp kỹ về thể thao điện tử cần tham gia.

Bùi Úc nói: "Trưa tôi đi."

"Tôi cũng trưa mới đi." Hồ Anh nói.

Giữa trưa Bùi Úc mới đi, Nghiêm Chấp và Hoắc Thành không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng vừa nghe Hồ Anh nói rời đi vào buổi trưa, trong lòng hai người vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Bởi vì Địch Tinh Thần được nghỉ rồi, khẳng định sẽ rời đi cuối cùng.

Đây chẳng phải đang để lại dê con cho chó sói Hồ Anh hay sao?

"Ôn Nặc ngày mai không vội lắm đúng không?" Hoắc Thành quay đầu hỏi.

Ôn Nặc nói: "Ngày mai em vẫn phải đi làm bình thường."

Tiệm bánh ngọt của bọn họ không có ngày nghỉ.

"Đoan ca thì sao?" Hoắc Thành nhìn về phía Đoan Nghệ Hoa đang ngồi trên ghế.

Men say trong người Đoan Nghệ Hoa giảm bớt, chỉ là cả người có chút lười ghé trên bàn cơm nói: "Tôi... sáng mai đi."

Hoắc Thành nhìn nhìn nghĩ, may mắn không chỉ có hai người Hồ Anh và Địch Tinh Thần ở riêng.

May thay còn có bóng đèn Bùi Úc ở đây.

Mấy ngày thoáng qua như một giấc mộng, thời điểm bọn họ tiến vào đây cũng không thể tưởng được lúc rời đi lại không muốn buông bỏ như vậy.

Cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.

"Đúng rồi, hôm nay có cần gửi tin nhắn không?" Hồ Anh nói: "Tôi nhớ đêm cuối cùng phải gửi một tin nhắn."

Lâm Thanh Ninh gật đầu.

Hồ Anh nhìn về phía Địch Tinh Thần: "Vậy hôm nay Tinh Thần có thể sẽ nhận được toàn phiếu rồi."

Địch Tinh Thần hơi sững sờ, ngay sau đó cười nói: "Mọi người không cần khách khí như vậy."

Hôm nay là sân nhà của cậu, các khách mời đều gửi tin nhắn cho cậu cũng không cảm thấy lạ.

Giống như trong luyến tống khác của Trung Nhật Hàn, bọn họ đều sẽ gửi tin nhắn cho người muốn hẹn hò, ngay cả khi không có tình cảm với đối phương.

Đây là một tin nhắn lịch sự.

"Tôi khẳng định sẽ gửi cho em." Hoắc Thành nói.

Trên mặt Hoắc Thành còn mang theo hơi rượu, thoạt nhìn hồng hồng, lông mày sắc bén, sống mũi cao, lưu manh pha chút men say.

Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều nhìn về phía Hoắc Thành, Nghiêm chấp tháo kính xoa nhẹ hai mắt.

Nhưng Hoắc Thành ở trước mặt mọi người nói lời này, Địch Tinh Thần trái lại cảm thấy anh thật thẳng thắn.

"Tôi cũng sẽ gửi cho Tinh Thần." Luôn nhát gan Ôn Nặc cũng nói theo.

Địch Tinh Thần mỉm cười nói: "Vậy em cảm ơn mọi người trước."

Đều gửi cho cậu, ngược lại cậu lại nhẹ nhõm rất nhiều.

Cậu sợ mọi người không gửi tin nhắn cho cậu, mà Đoan Nghệ Hoa sẽ gửi cho cậu!

Hôm nay Địch Tinh Thần quá mệt lại uống rượu, cả người mềm nhũn đặt cốc nước xuống nói: "Em đi tắm trước, các anh nói chuyện đi."

Cậu vừa đi vừa nhìn thoáng qua Đoan Nghệ Hoa, Đoan Nghệ Hoa nằm trên bàn ăn nhìn chằm chằm cốc nước trong tay.

Địch Tinh Thần vừa đi mọi người cũng lần lượt về phòng.

Hồ Anh vừa vào phòng liền ngã trên sô pha nằm xuống.

Lâm Thanh Ninh cởϊ áσ khoác nói: "Em tắm không?"

Hồ Anh nằm không nhúc nhích nói: "Anh tắm trước đi."

Lâm Thanh Ninh đi tắm trước.

Hồ Anh nằm trên sô pha phát ngốc, cuối cùng văng giày cả người đều nằm trên sô pha, hình xăm trên eo lộ ra một đoạn, đầu hơi rũ xuống, mái tóc dài gần như rũ hết trên mặt đất.

Y quyết định tin nhắn hôm nay không gửi cho Nghiêm Chấp.

Y muốn gửi cho Địch Tinh Thần.

Đến nỗi vì sao muốn gửi cho Địch Tinh Thần là xuất phát từ việc y thích Địch Tinh Thần hay là xuất phát từ sự lịch sự, y cũng lười nghĩ.

Y nhắm mắt nhớ tới Địch Tinh Thần ở trên sân khấu, cậu đeo mặt nạ, dáng người lại đẹp. Thời điểm cậu múa điệu múa hồ lu, áo sơ mi bị kéo lên lộ ra cơ bụng tuyệt đẹp.

Hồ Anh thở ra một hơi thật dài.

Ngày hôm nay y đã chịu cú sốc cực lớn.

Phòng ăn dưới tầng một chỉ còn lại hai người Nghiêm Chấp và Đoan Nghệ Hoa. Nghiêm Chấp dứng dậy chuẩn bị về phòng, hỏi Đoan Nghệ Hoa: "Đoan ca, anh không sao chứ?"

Đoan Nghệ Hoa lắc đầu: "Tôi ngồi một lúc nữa."

Nghiêm Chấp nhìn Đoan Nghệ Hoa một lần, hơi dừng chốc lát rồi đi về phía phòng ngủ.

Đến trước cửa phòng Bùi Úc và Địch Tinh Thần anh đột nhiên dừng lại đẩy cửa bước vào.

Tới phòng khách nhỏ, anh đưa mắt nhìn về hướng phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào mơ hồ.

Địch Tinh Thần đang tắm ở bên trong.

Ý nghĩ này vừa hiện ra, khiến tâm can Nghiêm Chấp nóng bừng.

Nghiêm Chấp nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một lúc.

Nếu anh ở chung một phòng với Địch Tinh Thần thì tốt rồi.

Gần quan sẽ được ban lộc.

Bùi Úc chiếm được ưu thế như vậy lại không biết tận dụng, thật sự quá lãng phí.

Anh đột nhiên ý thức được việc phân phòng tương đối quan trọng.

Trạm tiếp theo bọn họ phải đi là Bắc Thành, vào ở một ngôi nhà Hồng Lam mới, dựa theo mấy quy tắc ở những mùa trước đến lúc đó sẽ sắp xếp lại phòng một lần nữa, rất có khả năng sẽ không còn ở phòng riêng nữa mà là ngủ chung một phòng.

Một phòng... Xoay người có thể thấy được bộ dáng đối phương ngủ, nghe được tiếng hô hấp của đối phương, có thể nhân cơ hội này nói được rất nhiều chuyện, gia tăng ở riêng lên gấp mấy lần.

Nghiêm Chấp tháo cúc áo trên sơ mi, từ trong phòng đi ra.

Người của tổ chương trình ở gian nhà bên cạnh thở cũng không dám thở.

Quách Băng vừa đi vệ sinh về, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Chấp bước ra từ phòng khách nhỏ, nhanh chóng hỏi: "Nghiêm Chấp rốt cuộc cũng đứng dậy rồi?"

Cậu ta ngồi ở phòng bếp một lúc lâu.

"Cậu ấy vào phòng của Bùi Úc và Địch Tinh Thần!"

"Cậu ấy còn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm."

"Địch Tinh Thần còn đang ở bên trong tắm rửa!"

"Cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm một lúc cư nhiên đến cúc áo cũng cởi ra!"

Quách Băng nói: "Các cậu không đi làm biên kịch quả thật đáng tiếc, không phải chỉ vào phòng khác của bọn họ đứng một lúc thôi sao, các cậu còn thật sự biên thành một vở kịch."

Hắn nghe được cũng thấy hưng phấn.

Sau khi Nghiêm Chấp về phòng cũng đi tắm. Quách Băng nhìn qua một lượt các camera theo dõi, đa số khách mời đều đang tắm rửa, Hồ Anh nằm trên sô pha, Đoan Nghệ Hoa vẫn nằm dài trên bàn ăn ở phòng bếp, Bùi Úc...

Bùi Úc ấy vậy mà đang tập hít đất.

Một tay Bùi Úc đặt sau lưng, một tay chống đất đang làm động tác hít đất bằng một tay.

Hằn vừa tập hít đất vừa tự hỏi, cơ thể di chuyển lên xuống một cách máy móc, mặt không đỏ, không thở gấp.

Chỉ chốc lát Địch Tinh Thần tắm xong đi ra, trở thành người mà toàn bộ người của tổ chương trình chú ý nhất, Quách Băng nói: "Đưa hình ảnh toàn cảnh phòng của Địch Tinh Thần lên màn hình lớn."

Nhân viên công tác đưa hình ảnh phòng ngủ của Địch Tinh Thần lên màn hình lớn.

Địch Tinh Thần lau tóc đến trước cửa phòng Bùi Úc, gõ hai tiếng "cốc cốc".

"Vào đi."

Địch Tinh Thần đẩy cửa ngó vào, lập tức nhìn thấy Bùi Úc đang tập hít đất trên mặt đất, cổ đều đỏ, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Oa, nhìn thế này, mông Bùi Úc thật cong.

Cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao có người nói mông là động cơ của đàn ông.

"Em tắm xong rồi. Đến nói với anh một tiếng." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc nằm trên mặt đất, đảo mắt nhìn sang vừa lúc nhìn thấy cẳng chân trắng nõn mang theo hơi nước của Địch Tinh Thần.

Hắn "ừ" một tiếng rũ mắt xuống.

Địch Tinh Thần liền đóng cửa phòng lại.

Địch Tinh Thần ở trong lòng cảm khái.

Không hổ là nam chủ, mặc kệ là nam chủ nhà nào, thể lực... ừm, không đúng, là tinh lực đều thực dọa người. Bận rộn cả một ngày, về đến nhà còn có tinh lực rèn luyện thân thể.

Đây đều là hiện tượng mê hoặc thường thấy trong tiểu huyết, thí dụ như thụ hoặc nữ chủ thường không thể xuống giường được vào ngày hôm say, có thể thấy như bị nam chủ "thần thanh khí sảng" "cảnh xuân đầy mặt" phấn chấn hút hết tinh khí.

Bùi Úc càng ngày càng ra sức hít đất.

Ánh mắt dừng trên sàn nhà, trên đó còn lưu lại một vệt nước mà dép lê của Địch Tinh Thần để lại.

Bùi Úc thoát lực ngã lăn trên sàn nhà.

(1) Du nị 油腻: Thuật ngữ mạng dùng để mô tả chung về một số đặc điểm nhất định của đàn ông, bao gồm không chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, ngoại hình luộm thuộm và ăn nói thô lỗ.

————

Kiều: Phát hiện em nó rất dăm. Nghiêm Chấp và Hoắc Thành vẫn cho rằng Bùi Úc không có tình cảm gì với Tinh Thần, vẫn an tâm giao em nó cho Bùi Úc :) cuối cùng mới biết dâng thỏ lên tận miệng hổ rồi hối hận.