Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 32


Đây là một ngày rất quan trọng.

Thậm chí có thể nói đây là một ngày diễn ra sự kiện quan trọng của 《 Hồng Lam tín hiệu 》mùa này.

Tất cả người của tổ chương trình đều có dự cảm như vậy.

Ngoại trừ nhóm nhân viên đến Trung Vũ, những người còn lại cả buổi sáng đều toàn bộ đứng lên, bật toàn bộ máy thu hình trong ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, tất cả nhóm khách mời đều được thu vào trong camera trên tường.

Khác với những luyến tống khác ghi hình trước sau đó liền phát sóng, 《 Hồng Lam tín hiệu 》lấy hình thức vừa quay vừa phát sóng, đối với tổ chương trình mà nói rất có tính khiêu chiến, bởi vì bạn sẽ không đoán ra được kết quả như thế nào, không biết cuối cùng ai với ai sẽ thành một đôi, không có cách nào căn cứ vào câu chuyện đã được cắt ghép chỉnh sửa trên ống kính.

Điều này đòi hỏi họ phải có một đôi mắt vàng chói lửa, muốn bắt được từng chi tiết tình cảm nho nhỏ mà khách mời bộ lộ ra, mỗi cái nhìn mỗi ánh mắt, từng câu nói, từng động tác, từng khoảnh khắc hỗ động của bọn họ, cố gắng đừng bỏ qua bất luận chi biết nhỏ bé nhưng cũng có thể là hình ảnh cực kỳ quan trọng nào đó.

Đặc biệt là thời khắc phong vũ dục(1) lai ngày hôm nay.

(1)Phong vũ dục lai 风雨欲来: Gió mưa bão bùng du͙© vọиɠ nổi lên.

Nhóm khách mời cũng không làm bọn họ thất vọng, sáng sớm liền cho bọn họ một kinh hỉ thật lớn.

Bởi vì ngay hôm nay có bốn người tụ tập trong phòng bếp làm bữa sáng.

Bọn họ theo thứ tự là:

Địch Tinh Thần.

Nghiêm Chấp.

Đoan Nghệ Hoa.

Ôn Nặc.

Lý do Nghiêm Chấp tiến vào phòng bếp ngày hôm nay rất trọn vẹn.

Ngày hôm qua anh mới học cách làm sandwich từ Địch Tinh Thần, đương nhiên hôm nay phải ôn lại và học món mới.

Cũng không biết anh thật sự không học được hay chỉ là giả vờ, những gì ngày hôm qua học đều quên hết, thỉnh thoảng cứ hỏi Địch Tinh Thần một chút.

Người vào phòng bếp nấu cơm đã nhiều lắm rồi, Hoắc Thành không thể lại đi vào bên trong, liền ở bệ ngăn cách quan sát.

"Rán đến mức độ này được chưa Tinh Thần?" Nghiêm Chấp lại hỏi.

Không chờ Địch Tinh Thần trả lời, Hoắc Thành cười nói: "Tôi thấy Nghiêm Chấp vẫn nên đừng nấu cơm nữa, cậu thật sự không giỏi làm mấy việc này, tôi cũng đã học được rồi, cậu còn chưa học được nữa."

Địch Tinh Thần liếc mắt nhìn vào chảo, nói: "Ok rồi."

Nghiêm Chấp dùng xẻng cơm bằng gỗ múc trứng ra, có hơi chậm, mà bản thân anh xúc mấy lần cũng không đem được trứng chiên ra khỏi chảo, Hoắc Thành liền cười khẽ một tiếng.

Đây là nụ cười thiện ý, anh cảm thấy Nghiêm Chấp là một đại thần thể thao điện tử nổi tiếng toàn mạng, đôi tay kia được thổi lên tận trời cao, nhưng không nghĩ tới khi vào trong phòng bếp, đôi tay này lại trở nên trở nên ngốc như vậy.

Nhưng Nghiêm Chấp không cảm nhận được đây là nụ cười thiện ý.

"Để tôi." Đoan Nghệ Hoa nói.

"Tôi có thể." Nghiêm Chấp nói.

Đoan Nghệ Hoa để tay xuống, trái lại nhìn về phía Địch Tinh thần, dịch người đứng bên cạnh cậu, nói: "Ngửi ra được vị ngọt, cậu bỏ gì vào trong nồi vậy?"

"Em bỏ thêm một chút mật ong." Địch Tinh Thần cười nói.

Tuy rằng không ai chú ý tới tâm tư của y, nhưng Đoan Nghệ Hoa lại thấy rất xấu hổ.

Y có một loại cảm xúc không thể kiềm chế được, muốn xuất kích nhưng lại cảm thấy bị người khác nhìn ra tâm lý mâu thuẫn của mình sẽ rất xấu hổ.

Y cũng không làm được việc gì nhiều chỉ là vẫn luôn đứng bên người Địch Tinh Thần, thỉnh thoảng lại giúp một việc.

Ôn Nặc cơ hồ là tiểu trợ thụ nhỏ của Địch Tinh Thần, vẫn yên lặng rửa chén lau bát, thao tác dọn dẹp rất gọn gàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Hoắc Thành thò người ra nhìn: "Úc, về rồi à."

Bùi Úc đầy đầu đều là một hôi bước vào, thở hổn hển gật đầu.

Tất cả mọi người trong phòng bếp quay sang nhìn hắn.

Địch Tinh Thần nói: "Sáng nay anh ra ngoài rất sớm, anh đã chạy bao xa vậy?"

Thời điểm cậu vừa dậy, Bùi Úc đã ra khỏi cửa.

"Ngày hôm nay chạy hơn nửa tiếng."

Nghiêm Chấp giật mình hỏi: "Sáu giờ anh đã dậy rồi?"

Bùi Úc gật đầu rồi đi về phía phòng khách. Địch Tinh Thần nhìn lưng hắn ướt sũng, cười khẽ một tiếng.

Anh chàng này thật là tràn đầy năng lượng.

Chạy ác như vậy là vì muốn giải phóng nguồn năng lượng không chỗ phát tiết đây mà.

Tối qua Bùi Úc ngủ rất muộn, trong lòng có rất nhiều chuyện, lăn qua lộn lại, hơn hai giờ mới ngủ được, kết quả chưa tới sáu giờ đã tỉnh rồi.

Con người hắn làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, ngủ sớm dậy sớm, không nghĩ tới bây giờ càng ngày ngủ càng muộn, ngược lại ngày càng dậy sớm hơn.

Sau khi tỉnh lại, ban đầu hắn không có ý định xuống giường, thiên tài vừa ló dạng, thời gian còn sớm, hắn vốn dĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nhưng ai biết nằm một lúc, bỗng nhiên không nhịn được mà nghĩ tới Địch Tinh Thần.

Ngay khi nhắm mặt lại sẽ nghĩ ngay đến cậu, mà mở mắt ra ý nghĩ đầu tiên cũng là cậu.

Không phải tượng nhớ, chỉ là ý nghĩ đơn thuần về một người,

Nghĩ tới ngày hôm nay cậu phải múa, nghĩ tới ngày hôm nay tất cả mọi người sẽ thấy cậu múa, điều anh quan tâm không chỉ là những người trong ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, còn có vạn ngàn cư dân mạng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cả người càng ngày càng thanh tỉnh, đó là một loại cảm giác khó hình dung, nói buồn bực cũng không hẳn là buồn bực, nói ham muốn cũng không hẳn là ham muốn, thật giống như bạn nhất định phải nắm chặt trong tay thứ gì đó, hung ác nắm lấy, hoặc là bạn nhất định phải bò dậy, ra sức chạy.

Là một luồng sức mạnh, một sự quyết tâm nảy lên trong người.

Hắn lập tức bò dậy đi chạy bộ, lần này chạy còn xa hơn những lần trước rất nhiều, mồ hôi đầm đìa, huyết dịch lao nhanh, hắn chạy đến bãi đá ngầm kéo dài từ núi Phúc Châu ra biển, nhìn sóng biển vỗ lên tảng đá, nhìn biển rộng màu xanh dương xa không thấy đầu.

Khoảnh khắc đó vậy mà hắn lại thấy thất vọng.

Thích một người, thời điểm không thể có được, thì ra biểu hiện của sự yêu thích đó chỉ là quẫn trí.

Bởi vì buổi tối không cần nấu cơm, bữa sáng ngày hôm nay Địch Tinh Thần làm đặc biệt phong phú.

"Chuẩn bị ăn cơm." Địch Tinh Thần hô.

Hoắc Thành đi qua giúp đỡ bê đồ ăn, Ôn Nặc chạy lên lầu gọi Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh.

Kỳ thực Hồ Anh đã dậy từ sớm rồi, y và Đoan Nghệ Hoa cơ hồ là cùng lúc thức dậy, kết quả lúc sau nhìn thấy Đoan Nghệ Hoa xuống phòng bếp giúp Địch Tinh Thần, bản thân liền ở lại trên lầu, chính là muốn cho hai người bọn họ có nhiều không gian riêng một chút.

Y nặn nặn con thỏ hồng trên đầu giường, yên lặng thầm khen ngợi công trợ thủ của mình!

Chỉ tiếc rằng y không biết, y vừa lên lầu không bao lâu, bọn Hoắc Thành và Nghiêm Chấp cũng chạy vào tham gia náo nhiệt.

"Bùi Úc đâu, còn chưa về sao?" Hồ Anh vừa xuống liền hỏi.

"Cậu ấy về rồi, phỏng chừng là đang tắm." Đoan Nghệ Hoa nói.

Ngày hôm nay hình như Đoan Nghệ Hoa có chút khác thường ngày, chủ động hơn rất nhiều.

Mọi người cùng nhau đi về phía bàn ăn, Lâm Thanh Ninh là người đầu tiên ngồi xuống.

Y ngồi vị trí chính giữa bên phải bàn ăn.

"Chú ý một chút chỗ ngồi hôm nay." Quách Băng dặn mọi người.

Nhân viên công tác đem ống kính quay toàn cảnh chiếu lên màn hình lớn.

Lần này Hồ Anh chậm một bước, chờ bọn người Đoan Nghệ Hoa.

Đoan Nghệ Hoa thì vẫn bưng mấy cái bát chờ Địch Tinh Thần cùng đi.

Trong phòng bếp chỉ còn lại Nghiêm Chấp, trong tay cũng bưng đồ.

Hoắc Thành không có lý do gì ở lại chờ, vì vậy anh ngồi xuống vị trí chính giữa bên trái trước, mặt đối mặt vói Lâm Thanh Ninh, vừa vặn chỉ cách một người.

"Hai người bọn họ rất biết cách chọn." Nhân viên công tác nói: "Chính giữa là vị trí an toàn, có thể đảm bảo hai vị trí trái phải và đối diện đều có người ngồi! Như vậy có thể kéo gần khoảng cách ngồi của mình và người mình thích!"

Ôn Nặc vẫn ngồi xuống vị trí bên phải cạnh cửa sổ gần nhất.

Ba người Nghiêm Chấp, Địch Tinh Thần và Đoan Nghệ Hoa đến bên cạnh bàn ăn, Địch Tinh Thần ngồi xuống vị trí bên trái, cạnh Hoắc Thành.

"Nhìn khóe miệng Hoắc ca kìa, ai nha nha."

Trên màn hình lớn, Hoắc Thành không nhịn được dấu vết mà nhếch cao khóe miệng.

Sau đó một màn kịch hay xuất hiện trên màn hình, Đoan Nghệ Hoa nhanh hơn Nghiêm Chấp nửa bước, chậm rãi cái ghế đối diện Địch Tinh Thần ngồi xuống.

Ông kính không quay được mặt Nghiêm Chấp, chỉ thấy anh yên lặng ngồi xuống vị trí giữa Lâm Thanh Ninh và Đoan Nghệ Hoa.

Đối diện là Hoắc Thành.

Khóe miệng Hoắc Thành lại nhếch lên một chút, sau đó ánh mắt xẹt qua người Đoan Nghệ Hoa, từ từ thu lại nụ cười, cúi đầu cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Hồ Anh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành.

Biên kịch Lưu không nhịn được cảm khái: "Hồ Anh rất thông minh."

Như vậy vị trí bên trái sát cửa sổ sẽ để lại cho Bùi Úc.

Hồ Anh ngồi giữa hai công Hoắc Thành và Bùi Úc, đối diện chính là Nghiêm Chấp, bảo đảm chính mình sử dụng lợi ích tốt nhất, nhìn như tiêu cực nhưng thực chất rất chủ động.

Cứ như vậy, bên trái lần lượt là Địch Tinh Thần, Hoắc Thành, Hồ Anh, Bùi Úc.

Phía bên trái lần lượt là Đoan Nghệ Hoa, Nghiêm Chấp, Lâm Thanh Ninh, Ôn Nặc.

"Có chút sóng gió nổi lên!" Quách Băng hưng phấn nói.

Một màn cùng nhau ăn cơm trong luyến tống thật không hổ là chi tiết nhỏ tràn đầy Tu La tràng.

Bởi vì buổi tối có hội diễn, lúc ăn cơm, Địch Tinh Thân nói với những người khác: "Có khả năng tối nay em không thể trở về nấu cơm được, các anh ở bên ngoài ăn cơm rồi hẵng về."

Cậu nói xong nhìn về phía mấy người Nghiêm Chấp và Hoắc Thành: "Các anh tốt nhất đừng nấu cơm."

Quá nguy hiểm.

Hoắc Thành nói: "Em không cần bận tâm bọn anh đâu, chuyên tâm làm chuyện của mình là được."

Hồ Anh cố ý hỏi: "Cậu bận chuyện gì vậy?"

Đoan Nghệ Hoa lập tức ho khan một tiếng.

Hồ Anh uống ngụm nước mỉm cười.

Không nghĩ tới Địch Tinh Thần nói thẳng: "Tối nay em có đợt diễn trong kỳ thi cuối năm, đoán chừng chín giờ mới kết thúc."

Bởi vì tổ chương trình yêu cầu bọn họ phải bảo mật, Địch Tinh Thần vừa nói như thế, Hồ Anh sợ bất ngờ bị lộ ra sớm liền không tiếp tục hỏi nữa.

"Nồi trong nhà có phải nên đi mua một cái mới không." Hồ Anh chuyển đề tài hỏi.

Địch Tinh Thần nói: "Ngày mai em sẽ đi mua, bắt đầu từ ngày mai sẽ được nghỉ rồi, rất nhiều thời gian rảnh."

"Cậu muốn đi siêu thị? Vậy cùng đi đi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Hồ Anh lập tức nhìn về phía Đoan Nghệ Hoa.

Đoan Nghệ Hoa nhìn Địch Tinh Thần nói: "Vừa vặn tôi cũng muốn đi siêu thị mua ít đồ."

Hồ Anh lại nhìn Địch Tinh Thần, khóe môi lộ ra nụ cười thần bí.

Xem ra đêm qua y trợ công rất có hữu dụng.

Đoan Nghệ Hoa bắt đầu hành động!!!

Tim y đập nhanh hơn, thật giống như vui mừng thay Địch Tinh Thần, lại có chút mất mát.

Bạn tốt yêu đương, thời gian mình và cậu ấy ở chung cũng ít đi, cảm giác thất lạc cũng là hợp tình hợp lý.

Hồ Anh nghĩ.

Tâm tình của Nghiêm Chấp và Hoắc Thành cũng phức tạp hơn.

Nghiêm Chấp nghĩ, đúng như dự đoán, từng người từng người đều bắt đầu hành động rồi!

Đoan Nghệ Hoa ở trong tám người bọn họ, địa vị kỳ thực cũng không khác Lâm Thanh Ninh lắm, thuộc về độ tồn tại không quá nổi bật, tính cách cũng tương đối trung dung(2).

(2) Trung dung 中庸: Trong sách Trung Dung, Tử Tư dẫn những lời của Khổng Tử nói về đạo "trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.

Mà y là người nhận được tin nhắn động tâm từ Địch Tinh Thần, cho nên kỳ thực cũng rất nguy hiểm.

Đối với anh và Hoắc Thành mà nói, tình địch hiện tại đều đạt tới ba người rồi!

Ngay vào lúc này, Bùi Úc tắm xong đi ra, ngồi xuống bàn ăn.

Mọi người mỗi người một ý, lục tục ra cửa.

Đây là một ngày dài đối với tổ chương trình và cả nhóm cư dân mạng.

Hoắc Thành cũng không nhụt chí, hôm nay tiếp tục học nấu ăn trong khoảng thời gian rảnh rỗi.

Người như anh trời sinh đã có một nguồn xung lực, không sợ khổ không sợ khó, cũng không sợ thất bại.

Nghiêm Chấp đến cửa hàng hoa định mua một bó hoa sao baby màu hồng.

Anh cảm thấy hình như Địch Tinh Thần rất thích màu hồng.

Sân khấu trong đại sảnh Trung Vũ cơ hồ mỗi tuần đều sẽ có buổi biểu diễn, hơn nữa sẽ mở ra cho người ngoài dùng, nhưng long trọng nhất vẫn chính là hai hội diễn cuối kỳ vào tháng bảy và tháng giêng hàng năm.

Vẫn chưa tới sáu giờ, ghế khán giả ngày thường đều thừa nay đã không còn chỗ ngồi.

Vị trí chính giữa hàng thứ nhất nơi khán đài, chỉ còn lại tám chiếc ghế.

Tiểu Chu mở quán trà sữa bên cạnh Trung Vũ, bảy giờ chính là thời điểm nhiều người nhất, quán trà sữa bên ngoài đều đã được dọn dẹp thành một hàng dài. Trong đám người bỗng nhiên phát ra tiếng cảm thán, Tiểu Chu quay đầu nhìn liền thấy một loạt siêu xe liên tiếp nối đuôi dừng lại trước cổng lớn Trung Vũ.

"Oa, Rolls Royce huyễn ảnh, chiếc xe này giá gần nghìn vạn(1), tôi đệt."

(1)1000 vạn tệ = 34.910.000.000 VNĐ.

"Maybach, Porsche, Audi, Lamborghini, Ferrari! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Trường chúng ta định làm gì vậy, tổ chức hội triển lãm siêu xe à?"

"Đều là những hãng xe mới nhất trong hai năm qua."

Nhân viên tổ chương trình sốt sắng hỏi Quách Băng: "Chúng ta làm như vậy có phải quá kiêu căng không?"

Quách Băng nói: "Chủ đề chính mùa này của chúng ta không phải là chương trình yêu đương của hào môn sao, nhiều đỉnh cấp phú nhị đại như vậy khán giả còn không thấy xứng đáng?"

Nam sinh thấy siêu xe không thể không kiềm được mà động lòng, thật nhiều người cầm điện thoại lên quay, sau khi toàn bộ xe dừng lại, có người từ trên siêu xe lần lượt bước xuống.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, trong bóng đêm mông lung, những người kia vừa xuống xe, nữ sinh đứng gần cũng kinh hô lên.

Bởi vì người bước xuống từ siêu xe tất cả đều là chân dài, da trắng xinh đẹp, vừa nhìn liền là những anh chàng đẹp trai đặc biệt có tiền!

Đạn mạc thống trị hệ thống phát sóng trực tiếp: 【 Lục ca của tui! 】

【 Hồ đại mỹ nhân thật lộng lẫy! 】

【 Tôi đệt, ngày hôm nay Bùi Úc cũng đẹp trai quá rồi, tôi có thể tha thứ khuôn mặt thối của ảnh. 】

【 Cái đầu cao nhất kia chính là Hoắc Thành? Ư ư ư ư, Hoắc ca vẫn man như vậy, fan CP Hỏa Tinh gào lên! 】

【 Ông trời của tôi, mỗi một người đều quá đẹp trai Tôi cũng có thể! 】

Ôn Nặc nhìn đám người vây xem, căng thẳng đến mức y như bị bó chân trói tay. Hồ Anh ôm lấy vai y đi vào bên trong, VJ vác camera đi theo sát bọn họ.

Nhóm người bọn họ có bảy người, cộng với người quay phim và những nhân viên khác, tổng cộng có gần hai mươi người cùng nhau đi về phướng quảng trường Trung Vũ.

Con đường đi về hướng quảng trường càng đi càng tối, Nghiêm Chấp mấp máy môi, sắc mặt nghiêm nghị.

Qua đêm nay, không biết tình địch của anh sẽ tăng lên mấy người.

Sau này Hoắc Thành không tính là gì hết, đáng sợ nhất vẫn là mấy khách mời Hồng phương.

Ánh mắt anh nhìn về phía đám người Hồ Anh, đêm nay tất cả mọi người ăn mặc chỉnh chu hơn so với ngày thường một chút, Hồ Anh mặc bộ âu phục rộng rãi, phía dưới âu phục là quần cộc lộ ra cặp chân dài trắng nõn. Đoan Nghệ Hoa lại có thái độ khác thường, là người bình thường thích mặc chính trang áo sơ mi, ngày hôm nay lại mặc hoodie, đội mũ bóng chày, thoạt nhìn trẻ ra không ít.

Hoắc Thành khá hưng phấn, quay đầu đánh giá khuôn viên Trung Vũ nói: "Còn chưa tới sao? Trường bọn họ thật lớn."

"Đại học A của các anh cũng không biết ngại mà đi nói trường người khác lớn." Hồ Anh phun tào: "Trường các anh đến lớp học chẳng phải đều phải ngồi xe sao?"

Hoắc Thành nghe vậy nở nụ cười.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, một người bình thường thô bạo như vậy, hôm nay thoạt nhìn lại hiện ra vài phần quý khí, nhìn ra được trang phục được chuẩn bị tỉ mỉ.

Tất cả đều mặc quần áo vừa chỉnh chu vừa giản dị, mức độ coi trọng vừa đủ.

Chỉ có Đoan Nghệ Hoa là khác thường, tiết lộ nội tâm bí ẩn của y.

Sắc trời hôm nay không tốt, có chút âm trầm, bóng đêm phảng phất dẫn theo sương mù, cách quảng trường càng ngày càng gần, tiếng nhạc từ bên trong xuyên qua bóng đêm truyền tới.

"Các anh nghe ra bọn họ đang mở bài gì không?" Hồ Anh hơi dừng, sau đó nhìn về đám người Ôn Nặc.

Mọi người nghiêng tai lắng nghe, liền nghe thấy ở trong gió đem truyền tới tiếng hát, lời hát nói:

【 Tôi cầu khẩn được nắm giữ một trái tim trong suốt, và đôi mắt biết rơi lệ. 】

" 《 Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm 》!" Ôn Nặc hô.

Hồ Anh cười nói: "Cũng quá hợp với tình hình này rồi đi. Là tổ chương trình dở trò quỷ hay là trường học làm, quả thực vì Tinh Thần mà sắp đặt riêng."

Tiếng hát cùng kế hoạch chạy trốn trong suốt to rõ ràng vang vọng khắp quảng trường, bài hát này rất thần kỳ, giai điệu và ca từ đều chẳng hề thương cảm nhưng mỗi lần người khác nghe được trong bóng đêm đều khó có thể giải thích được phiền muộn và cảm động.

Tối nay trên trời không có nhiều sao, nhưng trên đất có một viên, một ngôi sao chói mắt nhất.

Đây không phải là lần đầu tiên Địch Tinh Thần tham gia hội diễn cuối kỳ nhưng cậu cảm giác năm nay cậu đặc biệt được coi trọng.

Không chỉ riêng giáo viên trang điểm cho cậu là người đặc biệt có tiếng, vũ phục của cậu cũng thay đổi một bộ mới, đám người phía hậu đài rối như tơ vò, lãnh đạo trường bọn họ cư nhiên cũng đến thị sát, còn chuyên môn chạy đến cổ vũ cậu.

Địch Tinh Thần lập tức đoán ra có chuyện gì xảy ra.

Đoán chừng là ngày hôm nay tổ chương trình muốn đến quay tư liệu sống.

Người phụ trách vũ đạo của bọn họ chính là Trâu lão sư của học viện bọn cậu, Trâu lão sư nói với Địch Tinh Thần: "Không cần căng thẳng, chỉ biểu diễn phát huy toàn bộ trình độ như lúc dàn dựng và luyện tập tiết mục là được."

Người của tổ chương trình nói hi vọng bọn họ không cần nói với Địch Tinh Thần, để tránh khỏi cậu căng thẳng quá mức, ảnh hưởng đến phần trình diễn. Nhưng Trâu lão sư lại cảm thấy chuyện này đối với Địch Tinh Thần mà nói, có thể là một cơ hội khó cầu.

Học viện khiêu vũ của bọn họ hàng năm có rất nhiều học sinh tốt nghiệp như vậy, ngoại trừ hai, ba người may mắn có thể nhảy qua thành tích, phần lớn đều không có tiếng tăm gì. Nhưng được lên truyền hình vệ tinh, đây là kỳ ngộ ngàn năm khó gặp một lần, đánh chết cũng không được bỏ qua.

Vì vậy cô liền ám chỉ mà nói với Địch Tinh Thần: "Chỉ cần cậu biểu diễn toàn lực vào đêm nay, con đường sau này sẽ thuận lợi."

Địch Tinh Thần gật đầu, quay đầu nhìn vào trong gương bên cạnh, trên người cậu mặc mặc áo bào trắng, áo khoác lụa mỏng như cánh ve màu đỏ, mặt nạ màu vàng kim treo trên cổ, một thân hán phục nhưng không đội tóc giả, mái tóc đen mềm mại nổi bật khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, hiện đại và cổ tập hợp trên người cậu, chỉ có khóe mắt đỏ rực, lông mày đen khẽ nhướng lên vừa đủ, mê hoặc chúng sinh.

Khán phòng huyên náo bỗng nhiên phát ra tiếng ồn ào tưng bừng, mọi người nhìn về hướng ra vào liền thấy đỉnh cấp soái ca đi cùng người quay phim bước vào.

Trên khán phòng có người hưng phấn bắt cánh tay bạn cùng phòng: "A a a a a a a, thật sự đến trường học của chúng ta kìa!"

"Cái gì vậy cái gì vậy?"

"《 Hồng Lam tín hiệu 》đó, chị em tốt của tới vừa gửi tin nhắn nói bọn họ đến trường học của chúng ta ghi hình, tớ còn tưởng cậu ấy đang nói đùa cơ! Các cậu nhìn kìa, Nghiêm Chấp đó! Cái người đeo kính kia kìa, anh ấy là thần tượng của bạn trai tới! Không được không được, tới phải nhanh gọi điện cho bạn trai tớ đến đây mới được."

Nhưng đã chậm rồi, bởi vì chờ người phía sau Nghiêm Chấp tiến vào, có một nhóm học sinh đuổi tới, vốn là đang ngồi đầy trên khán phòng lập tức chen chúc thành một đoàn, lối đi chật kín người.

Hình ảnh trên phát sóng trực tiếp lúc này chuyển đến sân khấu, trên vũ đài trống trải chỉ có một cái đèn chiếu lớn, màn che hiện ra ánh sáng màu vàng.

Đạn mạc:

【 Sao lại đem ống kính nhắm vào vũ đài vậy? 】

【 Tui muốn xem anh đẹp trai!! 】

【 Phát sóng hôm nay chẳng lẽ muốn chúng ta xem biểu diễn? 】

【 Ai diễn, nhóm khách mời sẽ lên sân khấu? 】

【 Chắc là Địch Tinh Thần, cậu ấy là người không lộ mặt trong phát sóng, cậu ấy là học sinh Trung Vũ mà. 】

【 Tuy rằng Địch Tinh Thần rất dễ nhìn, nhưng tui càng muốn nhìn bọn Nghiêm Chấp hơn! 】

【 Chính xác, múa có gì đáng xem, chúng ta xem chính là luyến tống, không phải Xuân Vãn (2)! 】

(2) Xuân Vãn 春晚: Đêm hội mùa Xuân CCTV, là gala đón giao thừa hàng năm bên Trung.

Ngay vào lúc này, màn ảnh trên phát sóng bống nhiên phân cách thành tám cái hình ảnh, vũ đài vẫn là hình ảnh to nhất chiếm cứ hai phần ba màn ảnh, còn lại bảy cái hình ảnh ống kính nho nhỏ nhắm ngay vào Bùi Úc và sáu vị khách mời khác.

"Đạo diễn anh thật biết cách làm đi!" Nhân viên không nhịn được nịnh hót.

Quách Băng đắc ý nói: "Luyến tống ai muốn xem biểu diễn trên vũ đài chứ, so với biểu diễn thì quan trọng nhất vẫn là biểu cảm trên khuôn mặt mỗi vị khách mời! Các cậu nhìn chăm chú cho tôi, cảnh nào hay thì đánh dấu chỉnh sửa sau, về sau cắt ghép vào các tập!"

Ôn Nặc liếʍ môi một cái, quay đầu nhìn lên khán phòng hỏi: "Thật là nhiều người."

Hoắc Thành nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn, không biết tại sao anh có chút căng thẳng, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Bùi Úc là người luôn lãnh đạm lại biểu hiện che giấu nhất, hắn dựa người trên lưng ghế dựa, hai bàn tay xòe ra lại nắm chặt, cứ như vậy nhiều lần.

"Sắp bắt đầu." Lâm Thanh Ninh thấp giọng nói.

Y liếc mắt nhìn máy quay đối diên, ho nhẹ một tiếng ngồi ngay ngắn người lại.

Đèn trên khán phòng bỗng nhiên trở nên tối sầm, cũng chỉ còn sót lại một đạo ánh sáng trên sân khấu, hai người học sinh Trung Vũ một nam một nữ phụ trách MC lên sân khấu, bọn họ nói cái gì, đám người Hoắc Thành đều nghe không lọt tai, đôi mắt đều hướng lối vào bên vũ đài.

Trước đó mọi người đều xem danh sách biểu diễn, nhóm múa cổ điển của bọn Địch Tinh Thần sẽ biểu diễn mở màn.

"Nhìn kìa, Tinh Thần ở đằng kia!" Ôn Nặc bỗng nhiên kích động thấp giọng hô.

Bảy người bọn họ đều nhìn về phía hậu đài, chỉ thấy một nhóm nam nữ mặc hán phục lần lượt lên sân khấu, lần lượt tiến ra phía sau màn che, Địch Tinh Thần xếp hàng trong đội ngũ, hơi cúi đầu, cậu là người cao nhất trong đám người, thắt lưng màu hồng buộc chặt eo nhỏ mềm mại của cậu, cao gầy tuấn tú, ngôi sao rực rỡ.

Hoắc Thành xem đến ngây người.

Bùi Úc và Nghiêm Chấp cùng những người khác cũng đều không chớp mắt nhìn Địch Tinh Thần từ từ tiến vào phía sau màn che.

Giờ khắc này cái gì bọn họ cũng quên sạch, trong mắt chỉ có Địch Tinh Thần trang điểm lộng lẫy.

"Hãy đón xem màn trình diễn tiếp theo do hệ múa cổ điển Trung Quốc vì mọi người mang đến tiết mục có tên 《 Lan Lăng Vương nhập trận khúc 》, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"

MC vừa xuống sân khấu, vũ đài cũng dần dần tối lại, một tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp giá trị mong đợi đều bị treo lên.

【 Sắp tới rồi sắp tới rồi sắp tới rồi! 】

【 Địch Tinh Thần tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng! 】

【 Sao tui có dự cảm sẽ rất đáng xem nhỉ! 】

【 Địch Tinh Thần, ma ma đến đây, xông lên! 】

Sân khấu yên tĩnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng ho khan nhè nhẹ. Tựa hồ có một âm thanh cực nhỏ truyền tới, âm thanh kia càng lúc càng lớn, là tiếng sáo, một tiếng sáo hiu quạnh, nghiêm túc, nơi màn che dường như có một đóng bóng người di chuyển, sau đó tiếng sao từ từ chậm lại rồi đột nhiên vang lên cao vυ't, màn che chậm rãi kéo lên, một nhóm nam sinh nữ sinh xinh đẹp hiện lên dưới ánh sáng vàng rực, một người vũ công nam mặc hán phục ở chính giữa đưa lưng về khán giả, trang nghiêm mà đứng, dáng người cao cao, eo gầy cứng cáp.

【 Oa, đây chính là Địch Tinh Thần sao, đường nét thân thể này, yêu rồi yêu rồi! 】

Đạn mạc đều ít đi, mọi người ngừng lại nín thở.

Dường như từ xa xa truyền đến âm thanh "tang" của đàn tỳ bà, ba tiếng "tang tang tang" liên tiếp vang lên, ngay lập tức trong âm thanh dày đặc của tỳ bà rơi xuống, Địch Tinh Thần chậm rãi mở rộng hai tay, sau đó liền nghe thấy tiếng "đùng" của trống cậu lập tức xoay người lại, làn váy tung bay thành hình cung, thân hình còn chưa đứng thẳng, trống lại vang lên một tiếng "đùng", sau đó nhanh chóng lượn vòng mấy cái rồi nhẹ nhàng lộn nhào, vững vàng rơi xuống đất, mềm mại phiêu dật, thành thạo trôi chảy.

【 Đệt! 】

【 Đấm mây tuyệt mỹ trước cầu kiều! 】

【 Kỹ thuật múa thần tiên! 】

【 Nhóm khách mời đều xem đến ngây người ha ha ha, các cậu mau nhìn Ôn Nặc và Hoắc Thành! 】

Trên màn ảnh, miệng Hoắc Thành mở lớn.

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Nặc hưng phấn đỏ bừng.

Động tác múa của Địch Tinh Thần mạnh mẽ hiên ngang, thẳng tắp thoải mái, người hơi động quần áo cũng theo người phiêu, thân thể dẻo dai, động tác mềm mại, dường như sức hút của Trái Đất đều đối với cậu mất đi khống chế, cơ thể cực kỳ dẻo dai, cũng có lực đạo, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (3)!

(3) Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long 翩若惊鸿, 婉若游龙: Bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long.

"Dũng mãnh không hề sợ hãi trước mặt người, âm thanh dung mạo đẹp đẽ Lan Lăng Vương!"

【 Còn ai dám nói Địch Tinh Thần không đủ công! 】

【 Cường độ này, tính dẻo dai này, lực không chế cường đại của thân thể này! 】

【 Cơ thể cậu ấy quá đẹp rồi, tuyên dương người đàn ông đẹp! 】

【 A a a , đoạn xoay người này gϊếŧ tui rồi! 】

【 Làn váy của cậu ấy biết múa! 】

【 Lực bật nhảy thế này một con người nên có sao! 】

【 Cái cơ thể run rẩy kia, tôi chết đây!! 】

Xoay người, nhấp nhô, đong đưa, cậu tựa như đang nhảy vào trái tim mọi người, cậu nhảy ra vạn ngàn khí tượng, cậu khiến trái tim mọi người đều dâng trào theo.

Đoạn cao trào nhất, cậu tương người lại hạ xuống, thân thể như một con rắn, xoay chuyển ngẩng đầu khiến tóc cậu rối loạn, nhảy lên một cái đem áo bào tung bay, rì rào bồng bềnh, cậu nhảy lên lòng bàn tay của những vũ công xung quanh, đối phương dùng sức đem cậu ném lên không trung rồi lộn nhào đáp xuống đất, thân thể chưa từng lúc nào dừng lại, liên túc ba lần xoay tròn, lại liên túc nâng người tựa như mây tạo thành cầu kiều, cuối cùng dường như thân thể gần như mất đi khống chế hoàn toàn, mắt thấy sắp nhào vào trong l*иg ngực bạn nhảy, tay áo cậu vung lên "phất" một tiếng, tựa như cả người đều bị ống tay áo kia kéo trở về, quay lại giữa không trung.

Thời khắc này yên lặng như tờ, chỉ có cậu chập trừng l*иg ngực và vành tai đỏ rực.

Giọng nữ cao vυ't cất tiếng hát lên, Địch Tinh Thần đẩy mặt nạ lên lộ ra khuôn mặt ửng hồng, đạn mạc tràn đầy màn hình sắp không thể thấy được toàn cảnh.

【 Thật đẹp thật đẹp thật đẹp! 】

【 Tôi sắp chết rồi!!!! 】

Vũ đạo gần tiến vào phân đoạn kết thúc, thân thể Địch Tinh Thần khục xuống, ống tay áo hạ xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn, cánh tay của cậu dài như vậy, ngón tay cậu đẹp như vậy, dưới ánh đèn vàng óng choàng lên áo mỏng bay lượn nhẹ nhàng trên người cậu, đem áo choàng nhuộm thành màu vàng.

Dưới cái xuân sam triền miên động lòng người, Địch Tinh Thần khẽ mỉm cười, hơi thở dốc, trong mắt tựa như ngấn lệ, mặt nạ đeo trên đỉnh đầu rơi xuống, che kín khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, trong nháy mắt hình ảnh cố định động tác của cậu, tiếng trống "đùng" vang lên, ánh đèn sáng chiếu trên người cậu biến thành màu đỏ tươi, một thân hồng y như lửa, gần như muốn bốc cháy lên.

Trên màn hình lớn, hiện ra một bức tranh Lan Lăng Vương mặc hồng y.

Thời khắc này, vũ đài cùng bức tranh cổ hòa vào nhau tạo thành một thể.

【 Đệt! 】

【 Không biết tại sao bản thân không có văn hoá, một câu đệt mợ đi khắp thiên hạ! 】

【 Cả người đều nổi da gà. Quá tuyệt vời! 】

Bùi Úc và Nghiêm Chấp không bỏ qua bất cứ đoạn biểu diễn này đều bị làm cho kinh sợ.

Ôn Nặc trực tiếp kích động nước mắt lưng tròng.

Hoắc Thành, Hồ Anh và những người khác, sắc mắt đều ngốc trệ.

"Có rồi có rồi có rồi." Nhân viên nói.

"Lần này thật sự có." Biên kịch Lưu nói.

——

Kiều: Chương này dài hơn 6000 từ, dài ơi là dài luôn ý. A a a a a a, tui cũng muốn hét lên! Tu La tràng thật sự tới rồi!