Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 14

Nhắc tới Nghiêm Chấp, lập tức có người hỏi: “Đúng rồi, Nghiêm Chấp đi đâu vậy?”

“Cậu ấy ra ngoài khá lâu rồi.”

Bên ngoài trời mưa rất lớn.

Nghiêm Chấp đẩy cửa kính ra, quay đầu nói: “Em đợi một lát.”

Em họ anh Liễu Tư mặc áo khoác vào, buộc tóc lên.

Nghiêm Chấp một tay giữ cửa, một tay mở ô.

Hai người từ trong nhà hàng bước ra, Liễu Tự ôm cánh tay nói: “Lạnh quá.”

Bên này là cổng phía nam trường Trung Vũ, con đường dành riêng cho người đi bộ, bên cạnh thôn Thành Trung, đang là giờ ăn tối nên trên đường có rất nhiều người, Nghiêm Chấp và Liễu Tự vừa ra thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.

Nam cao gầy kiệt xuất, mặc áo sơ mi quần dài, cao cấp lại thân sĩ, nữ mặc váy dài qua đầu gối, chiều cao cũng phải từ m7 trở lên, là một đôi nam nữ khí chất nổi bật thu hút sự chú ý của người khác.

Thời điểm học năm hai Liễu Tự xin dọn ra ngoài trường ở, thuê một căn nhà hai phòng ngủ cùng một phòng khách ở thôn Thành Trung. Bên này đều là nhà cũ, mặc dù có đèn đường, nhưng do trời mưa trở nên đặc biệt tối, trên đường nước đọng rất nhiều. Nghiêm Chấp nói: “Một cô gái như em sống ở đây an toàn không?”

“Anh đừng nhìn nơi này hư hỏng, nhưng trị an cực kỳ tốt, đâu đâu cũng có camera. Hơn nữa ở đây gần trường học của học em, đi học khá thuận tiện.” Liễu Tự kéo áo khoác, nói: “Đúng rồi, anh nói Địch Tinh Thần, nhà cậu ấy cũng ở đây đấy.”

Nghiêm Chấp lập tức nhìn về phía cô, dưới kính mắt hiện lên ánh sáng ôn nhu cùng thanh lãnh.

“Lúc đi học em gặp cậu ấy hai hay ba lần gì đó, buổi tối tan học cũng gặp cậu ấy một lần.”

Liễu Tự thở dài: “Em vốn định theo đuổi cậu ấy, may mắn chưa theo đuổi.”

Nghiêm Chấp cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong đêm mưa đen kịt, đèn đường thật xa mới xuất hiện một cái, hai bên đường chằng chịt nhà lầu lộ ra ánh đèn nhàn nhạt, xung quanh lạnh lẽo hoang vu hiu quạnh, trong đêm mưa lạnh có chút hoang tàn cùng ảm đạm.

Anh vẫn cho rằng gia cảnh của Địch Tinh Thần cũng không đến mức nào, không phải phú nhị đại, ít nhất cũng là gia đình trung lưu.

Có thể học múa, điều kiện gia đình hẳn là không quá kém, khí chất Địch Tinh Thần dương quang xán lạn, thoạt nhìn không giống người đã từng chịu đựng gió táp mưa sa.

*Gió táp mưa xa 风吹雨打 (Theo Baidu): Ban đầu dùng để chỉ hoa và cây cối bị tàn phá bởi gió và mưa, nó là một ẩn dụ cho sự bức hại những kẻ yếu thế bởi các thế lực xấu, và nó cũng là một ẩn dụ cho một kiểm tra nghiêm trọng.

Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm xúc thương tiếc đến nực cười, chỉ hi vọng người dương quang như Địch Tinh Thần, xứng đáng nhận được những gì tốt nhất.

Anh đưa Liễu Tự đến chỗ ở, Liễu Tư hỏi: “Anh muốn vào ngồi một lát không, hay là trở về luôn?”

“Anh phải về gấp.” Nghiêm Chấp nói.

Liễu Tự gật đầu, cười nói: “Vậy ngày mai gặp.”

“Lúc đó đừng biểu hiện quá rõ ràng, coi cậu ấy là người bạn bình thường thôi, mọi người cùng ăn bữa cơm.” Nghiêm Chấp dặn cô: “Cũng không được nói giỡn linh tinh.”

Liễu Tư cười gật đầu: “Biết rồi biết rồi, cậu ấy giống anh đều là khách mời Lam phương, có thể không thích kiểu người như anh, anh phải chậm rãi, nói tám trăm lần rồi đó, anh, em lần đầu nhìn thấy anh như vậy đấy, em có chút không quen. Nguyên lai lúc anh yêu đương là hình dạng này à?”

Nghiêm Chấp: “Đi đây.”

Liễu Tư cười cười, nhìn Nghiêm Chấp đi xa.

Nghiêm Chấp che ô quay lại, thời điểm đến cổng lớn Trung Vũ, quay đầu nhìn con đường đi về hướng thôn Thành Trung, một con đường dài giấu trong bóng đêm vô tận, trong đầu bỗng nhiên nổi lên gợn sóng nhỏ, nghĩ nếu như anh và Địch Tinh Thần yêu nhau, có thể mỗi ngày đều đưa cậu về trên con đường này.

Con đường yên tĩnh u tối như vậy, bọn họ có thể hôn môi, ôm ấp.

Anh ảo tưởng hết thảy về tình yêu, thực hiện từng hành động trên người Địch Tinh Thần.

Bởi vì là Địch Tinh Thần, ảo tưởng này càng ngọt ngào đốt người, anh lại có phản ứng. Gương mặt kia ở trong đêm mưa càng thanh lãnh tuấn mỹ.

Lúc Nghiêm Chấp quay về nhà nhỏ Hồng Lam, Hồ Anh đã bị cóng đến run lẩy bẩy.

“Nghiêm Chấp!”

Nghiêm Chấp dừng xe lại, kéo kính xe xuống nhìn Hồ Anh.

Hồ Anh lại gần: “Sao giờ cậu mới về.”

“Có chút việc.” Nghiêm Chấp nói: “Tôi đỗ xe đã.”

Hồ Anh chuyển sang một bên, một cơn gió thổi tới, lạnh đến mức y rùng mình một cái.

Y đứng ở bên ngoài quá lâu, cả người đều lạnh buốt.

Y dĩ nhiên không phải kiểu người si tình như vậy, từ trước đến giờ tính cách thiết lập của y là nữ vương, sẽ không vì nam nhân mà ủy khuất chính mình, sở dĩ biểu hiện si tình như vậy, thứ nhất là trong số bốn công, y xác thực thích nhất Nghiêm Chấp, thứ hai đây là chương trình tạp kỹ, một đống máy ghi hình, y không biểu hiện si tình chút thì thật đáng tiếc.

Đèn xe dưới mưa bụi tinh mịn, một cơn mưa, Nam Thành liền có cảm giác của mùa đông. Hồ Anh làm bộ dáng run lẩy bẩy, đi về phía chiếc xe.

Nhìn Nghiêm Chấp tắt xe, y bước nhanh đi qua, định giúp Nghiêm Chấp mở ô, liền thấy Nghiêm Chấp cầm ô bước xuống.

Không chờ y mở miệng, Nghiêm Chấp mở ô ra.

“Ầm” một tiếng, đánh thẳng trên ngực Hồ Anh.

Hồ Anh thu hồi ý định đưa dù qua, nhìn Nghiêm Chấp vòng qua đầu xe, cầm bó hoa đặt trên phó lái lên.

“Cậu mua hoa sao?”

“Đúng."

Nghiêm Chấp mua một bó hoa sao baby màu trắng, một bó dương cam cúc.

Trong bóng đêm, phối hợp với tướng mạo chiều cao của Nghiêm Chấp, còn có một thân quần áo cấm dục nghiêm chỉnh, có một loại thanh nhã lịch sự khó nói.

Loại hoa nhỏ này rất thích hợp với Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp ôm bó hoa đứng nơi đó, cảnh này đẹp như trong phim thần tượng.

Trong phòng khách, bọn Hoắc Thành đang dọn bàn ăn, Hoắc Thành đang cởi tạp dề giúp Địch Tinh Thần, liền nghe Địch Tinh Thần nói: “U, về rồi.”

Từ huyền quan truyền đến tiếng nói của Hồ Anh, chỉ chốc lát bọn họ nhìn thấy Hồ Anh một thân hơi nước trở lại, xem ra bị lạnh không nhẹ, tóc tai đều ẩm ướt.

“Nghiêm Chấp về rồi?” Hoắc Thành lớn tiếng cười nói.

Hồ Anh vội vàng gật đầu, y hắt hơi một tiếng, thấy Nghiêm Chấp ôm hoa từ huyền quan bước vào.

“Oa, cậu mua hoa à.” Lâm Thanh Ninh nói.

Nghiêm Chấp mỉm cười, đặt bó hoa trên mặt bàn cạnh đó.

“Đây là cho mọi người hay là…”

“Mọi người cứ lấy đi.” Nghiêm Chấp nói: “Tôi thấy hình như trong nhà không có hoa, trên đường về đi ngang qua tiệm hoa, liền thuận tiện mua hai bó.”

“Lúc sáng tôi cũng từng nghĩ qua, chúng ta cần phải mua chút hoa về trang trí, trong nhà không có hoa gì hết.”

Mọi người đều đi qua xem hoa Nghiêm Chấp mua, Lâm Thanh Ninh nói: “Mỗi phòng đặt một bình hoa đi.”

“Hoa Nghiêm Chấp mua rất đơn giản.” Đoan Nghệ Hoa cười nói.

“Vừa nhìn liền biết hoa do cậu ấy mua.” Hồ Anh thấp giọng cười nói.

“Tôi về phòng thay quần áo.” Nghiêm Chấp nói.

Anh nói rồi về phòng của mình, Địch Tinh Thần và Hoắc Thành cùng đi qua xem, Địch Tinh Thần “oa” một tiếng: “Hoa sao baby.”

Cậu thích nhất hoa này. Bởi vì tên của cậu, trước đây lúc tổ chức sinh nhật, bạn cậu thích tặng cậu hoa sao baby.

“Bọn tôi vừa rồi còn nói, vừa nhìn là biết hoa Nghiêm Chấp mua.” Đoan Nghệ Hoa cười nói.

Cũng thật là, hoa đơn giản như vậy liền thấy sự thanh mát cùng cấm dục.

Quả thật là phong cách của Nghiêm Chấp.

Hoắc Thành mẫn cảm nhất, nhìn thấy hoa sao baby nụ cười liền phai nhạt, trong lòng suy nghĩ đến cùng thì mình là người quê mùa, không giống người lãng mạn như Nghiêm Chấp.

Sao anh không nghĩ tới mua hoa chứ.

Còn mua hoa sao baby, fuck, cũng quá hời rồi.

Anh có chút bội phục Nghiêm Chấp.

Bất quá anh nhìn ra mọi người đều không nhìn ra thâm ý trong này, đáp án chính là trong số hoa kia.

“Ăn cơm trước đi.” Hoắc Thành nói đến bên cạnh bàn ăn, thấy Bùi Úc tự mình bưng bát canh cá.

Anh nhìn Bùi Úc dùng tay không, liền nhanh chóng hô: “Cậu cẩn thận nóng!”

Một tiếng hô này của anh, bọn Địch Tinh Thần đều nhìn sang Bùi Úc. Bùi Úc mặt không cảm xúc, nói: “Không có chuyện gì.”

Hắn bưng bát canh cá đến bàn ăn.

“Phía dưới lót thêm cái nệm.” Hoắc Thành nói cầm nệm lót tới, anh thấy mặt Bùi Úc vừa nãy không cảm xúc, cho là cái bát kia thật không quá nóng, vươn tay định bưng lên, còn chưa chạm vào liền nghe Bùi Úc nói: “Khá nóng đấy.”

Hoắc Thành hơi sửng sốt, thấy Bùi Úc lạnh nhạt ngồi đó xoa ngón tay, mười đầu ngón tay đỏ ửng khoảng bảy tám ngón.

Hoắc Thành ngây người, lập tức cười rộ lên, mới ý thức được vừa nãy Bùi Úc cậy mạnh, xem ra rất nóng.

Hoắc Thành biết hắn sĩ diện, cũng không chọc thủng hắn, cười đi vào trong lấy bao tay đem bát canh đặt lên nệm lót.

Hoắc Thành đối với Nghiêm Chấp rất có cảm giác tình địch.

Nhưng anh đối với Bùi Úc thì không có.

Bùi Úc rõ ràng không hứng thú với luyến tống.

Tựa như không có ai lọt nổi vào trong mắt xanh của hắn.

Vì không phải tình địch của mình, đối phương còn là thiếu gia hào môn thế gia, Hoắc Thành rất khách khí với Bùi Úc.

Quan hệ của anh và Bùi Úc luôn không tệ.

Là anh em tốt.

Anh nhịn được nói với Bùi Úc: “Cậu biết Nghiêm Chấp mua hoa gì không?”

“Nhìn thấy rồi.” Bùi Úc nói.

“Là hoa sao baby.” Hoắc Thành cười khẽ một tiếng: “Cậu ta thật mẹ nó lợi hại, cậu nói nếu tôi…”

Anh nói chưa hết câu, thấy Lâm Thanh Ninh cầm bình hoa đã cắm đi tới.

Lâm Thanh Ninh đặt bình hoa ở chính giữa bàn ăn, hoa sen baby màu trắng đơn giản, vây quanh là hoa dương cam cúc hai màu vàng trắng, đại khái do ở bên ngoài dính nước mưa, cánh hoa có chút ẩm ướt, mang theo chút nước, chảy xuống mặt bàn ăn. Bùi Úc và Hoắc Thành ngồi trên ghế, nhìn bình hoa kia.

Bình hoa kia không chỉ đơn thuần là một bình hoa, là lời thú nhận âm thầm của Nghiêm Chấp, tựa như mùi hương, tựa như không, trước khi còn chưa sáng tỏ, chỉ có trong lòng tình địch hiểu rõ nhất.

Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa của hoa sen baby màu trắng: Tình yêu thuần khiết mộc mạc.