Nhiễm Thuật và Cao Cần thương lượng rất lâu.
Muốn dẫn dắt người mới thì cần lượng sức, dù sao cũng có Cao Cần hỗ trợ bên cạnh nên việc hai người bọn họ có năng lực quản lý được bao nhiêu người cần phải tính toán một chút.
Sau khi cân nhắc rất lâu, bọn họ quyết định sẽ lấy hai người.
Buổi tối, cậu rất vui vẻ, lôi kéo kể chuyện này cho Tang Hiến nghe.
“Em dự định sẽ ký với hai người kia.” Nhiễm Thuật kể, ném tài liệu của hai người kia đến trước mặt Tang Hiến.
Tang Hiến cầm lên xem một chút, dường như không thèm để ý lắm.
Mua đứt công ty của Nhiễm Thuật là chuyện nhỏ, mất mát hay lợi nhuận gì đó anh không để ý, chỉ cần có thể bảo vệ Nhiễm Thuật là được.
Nhưng mà nhìn Nhiễm Thuật cố gắng muốn kiếm lợi nhuận cho anh như vậy, anh vẫn nên xem một chút, coi như cổ vũ.
Nhiễm Thuật chỉ vào tài liệu thứ nhất, nói: “Người này là Cố Thanh, năm nay mười bảy tuổi, đại học năm nhất. Trước đó đã ký với một công ty không đáng tin cậy, hiện giờ công ty sắp đóng cửa nên chuyển nhượng tất cả các nghệ sĩ, cậu ta là một trong số đó. Mặt mũi ổn, khiêu vũ tốt, chỉ là hình như không được an phận lắm, là kiểu người có thể dựa dẫm vào phú bà.”
“Vậy tại sao em còn muốn ký?”
“Tim kiếm sự giàu sang trong nguy hiểm!”
Nhiễm Thuật tràn đầy hứng khởi ngồi trên bàn làm việc của Tang Hiến, nói: “Anh nghĩ xem, cậu ta có suy nghĩ muốn dựa dẫm phú bà, không phải là rất cầu tiến à?”
“Giải thích thế… cũng hợp lý.”
“Tự cậu ta biết mình đẹp trai nên đã lợi dụng, có phải là biết sử dụng tài nguyên hợp lý không?”
“Còn có thể hiểu được thế nữa ư?”
Nhiễm Thuật tiếp tục phân tích với anh: “Mà khát vọng debut của cậu ta rất mãnh liệt, chắc chắn sẽ biết nắm bắt cơ hội.”
“Có thể ký hợp đồng với công ty, mấy ai không muốn debut?”
“Quan trọng là hợp đồng cậu ta ký với công ty cực kỳ vô lý, sau khi chúng ta tiếp quản thì sẽ nới lỏng điều kiện, lợi nhuận cũng sẽ cao hơn. Chúng ta tiếp nhận người này, hơn nữa còn có thể kiếm lợi từ cậu ta nữa.”
“À, giỏi quá nhỉ.”
Nhiễm Thuật hài lòng cười trong chốc lát, sau đó lại chỉ vào một tập tài liệu khác, nói: “Đây là Khương Lâm, mười tám tuổi, đại học năm hai, cao 1m89, người mẫu bán thoiwf gian. Hiện tại trong ngành giải trí, mẫu này là độc nhất, thân hình cao to thế này, khí chất làm 1 mười phần, cực kỳ khan hiếm.”
“…” Tang Hiến xem ảnh, không nói gì.
Nhiễm Thuật rất tò mò, hỏi anh: “Sao rồi? Anh thấy không hợp à?”
“Người này cũng tự em dẫn dắt sao?”
Nhiễm Thuật nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai, nói tiếp: “Ít thôi, đứng bên cạnh người này lộ ra em lùn.”
“À thế à…”
Cậu hiểu rõ Tang Hiến như vậy, đương nhiên biết trong lời nói của anh có ý gì: “Anh đừng có ghen bậy, em đang giúp anh kiếm tiền đấy.”
“Ừ.”
“Tang chó già!” Thấy Tang Hiến vẫn giữ thái độ như cũ, Nhiễm Thuật rất khó chịu, nhảy xuống khỏi bàn chất vấn anh: “Em cố gắng vì lợi ích và hiệu quả của công ty, còn chủ động dẫn dắt người mới, anh lại còn ở đây ghen? Anh có thể ra dáng một chút được không?”
“Chẳng qua anh thấy đó là mẫu hình em thích, lại còn mười tám tuổi.”
“Em không thích người nghèo hơn anh.”
“Gì nữa?” Tang Hiến kéo Nhiễm Thuật lại gần một bên ghế, ngửa đầu nhìn cậu, hỏi.
Nhiễm Thuật hơi cúi người, thấp giọng nói bên tai Tang Hiến: “Chỉ có anh mới khiến em sướиɠ phát khóc.”
Cuối cùng Tang Hiến cũng hài lòng.
Sau khi Nhiễm Thuật báo cáo xong, Tang Hiến để tài liệu sang một bên, tiếp tục quay lại với máy tính.
Nhiễm Thuật chờ một lúc, không khỏi hỏi: “Anh không có ý kiến gì sao?”
“Tình hình ngành giải trí thế nào em và Cao Cần đều rõ hơn anh, anh hiểu điều này.”
“Hết rồi à?”
“Bé cưng thật tuyệt.”
Nhiễm Thuật theo đuôi Tang Hiến chính là bị ăn vả vào mặt*.
(*)
Tang Hiến ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một lát thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Quân Cảnh: “Đây là việc lớn, anh sẽ để Thẩm Quân Cảnh làm nhóm dự toán cho em, cũng sẽ nhắc Thẩm Quân Cảnh để ý bên kia hơn.”
“Em không có ý này!”
“Nguồn tài chính ban đầu hai mươi triệu.”
“Ái chà…” giọng Nhiễm Thuật hiền hòa lại một chút: “Còn chẳng nhiều bằng tiền mừng tuổi của em.”
“Bảng Anh.”
“Vậy thì được.”
Nhiễm Thuật vẫn đứng cạnh Tang Hiến chờ thêm một chút nhưng anh không làm gì khác nữa, lại bắt đầu làm việc.
Cậu dứt khoát túm tay áo Tang Hiến: “Đi ngủ.”
“Em ngủ trước đi, anh có chút việc cần xử lý.”
“Không để mai làm được sao?”
“Thật sự là rất gấp.”
Nhiễm Thuật hơi tức giận, đi được vài bước lại quay lại, giả vờ nôn khan bên cạnh Tang Hiến: “Ọe, hình như em có bầu rồi, cần người chăm sóc. Tên đàn ông chó kia, đến chịu trách nhiệm đi!”
Tang Hiến nghiêng đầu nhìn Nhiễm Thuật, giọng lạnh như băng: “Giọng anh trầm, chất lượng t*ng trùng kém, là con của ai?”
Nhiễm Thuật kinh ngạc trợn hai mắt: “Tang Hiến, thế này mà anh cũng làm được?”
“Anh cũng không ngờ em có thể làm được đến mức độ này.”
Nhiễm Thuật không còn kiên trì nữa, đi về phòng ngủ của mình.
Tang Hiến cũng không chú ý đến cậu nữa, tiếp tục làm việc.
Mười phút sau, Nhiễm Thuật mặc JK đi một vòng quanh Tang Hiến, váy kẻ sọc xanh nhạt và màu kem, áo sơ mi màu trắng, màu váy cùng màu với nơ trên cổ áo, vớ trắng dài.
(*)
Như thể chỉ đi vào bếp lấy cốc nước sau đó trở về phòng.
Tang Hiến thở dài một hơi, ấn ctrl S rồi tắt máy, làm một mạch. Sau đó đi theo Nhiễm Thuật vào phòng ngủ.
*
Vì muốn Nhiễm Thuật và Cao Cần có niềm tin trong việc tuyển dụng người mới, Tang Hiến và Thẩm Quân Cảnh đã tự mình đến công ty.
Bọn họ là chủ mới của công ty, lúc đến đương nhiên thành khách quý.
Thường ngày, nhóm người Hồ Vĩnh Kỳ sẽ đích thân ra chào đón nhưng gần đây Hồ Vĩnh Kỳ đã dần dần mất quyền lực nên thái độ với Tang Hiến cũng không ân cần như trước nữa.
Lần này Tang Hiến đến, Hồ Vĩnh Kỳ nhất quyết không thò mặt ra.
Cứ thế, nhân sự cấp cao cũ của công ty cũng có thể nhìn thấy thái độ của chủ mới, về sau nên thế nào, những người này cũng có thể nắm bắt rõ ràng.
Cao Cần ra tiếp đón, dẫn Tang Hiến và Thẩm Quân Cảnh đi thăm quan nội bộ công ty, cuối cùng mới đi xem tình hình luyện tập của người mới đến.
Cố Thanh và Khương Lâm đều đang tham gia những lớp đào tạo cơ bản như quản lý biểu cảm khuôn mặt nên không cần ra chào hỏi với nhóm người Tang Hiến, chỉ cần có biểu hiện tốt trên lớp là được.
Khương Lâm cao to ngồi trong lớp học, thỉnh thoảng sẽ ghi lại vài thứ vào sổ, trông rất điềm đạm.
Cố Thanh lại vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Tang Hiến ở ngoài mấy lần.
Cậu ta không biết đó là chủ tịch, còn tưởng anh là nghệ sĩ mới.
Người này ăn mặc âu phục phẳng phiu là đi theo định hướng nào đây? Vóc dáng cao to chắc là người mẫu? Nhìn tướng mạo chắc không phải ngôi sao võ thuật* chứ? Chắc là phái thực lực nhỉ?
(*)
Mãi đến khi nhìn thấy Nhiễm Thuật nhảy nhót tới ở bên cửa kính phòng học, cực kỳ ngoan ngoãn đứng cạnh Tang Hiến, ngẩng đầu nói gì đó.
Trong nháy mắt, Cố Thanh nghĩ đến livestream của Nhiễm Thuật, ánh mắt nhìn lên tay Tang Hiến.
Cậu ta nhanh chóng xác nhận suy nghĩ của mình, nghiêng người nói nhỏ với Khương Lâm: “Ông chủ đến…”
Khương Lâm ngẩng đầu nhìn bên kia một chút, nói: “Tôi biết người kia.”
Biết ư?
Cố Thanh suy nghĩ, đoán chắc ông chủ là nhân tài trong giới kinh doanh, con nhà giàu đời hai siêu cấp, có nhận ra cũng là điều bình thường.
Thế là Cố Thanh không nói gì, ông chủ ở đó, vậy thì thể hiện tốt một chút.
Bên ngoài cửa sổ kính.
Nhiễm Thuật đắc ý hỏi: “Có phải anh tự nhìn thì thấy ngoài đời họ đẹp trai hơn đúng không?”
“Ừ…” Tang Hiến khẽ gật đầu: “Phòng tập luyện thủy tinh này thiết kế rất hợp lý, có cảm giác như đang đứng ngoài l*иg ngắm khỉ.”
“Người mới sẽ sử dụng phòng học này để lúc nào cũng có thể quan sát tình trạng của bọn họ, đợi đến khi đạt level của em thì sẽ có phòng tập riêng.”
Tang Hiến nhìn Khương Lâm một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trước đó nhìn tài liệu lúc đang ghen, bây giờ nhìn lại mới thấy hơi quen quen.
Nhưng trong giây lát lại không nghĩ ra, đến cùng thì người này là ai, vậy là không cố nghĩ nữa.
Quan sát được một lúc, Nhiễm Thuật dẫn Tang Hiến đến phòng nghỉ, trên đường đi có đi qua vườn hoa ngoài trời.
Mặt trời chiếu lên mọi người, đổ những chiếc bóng thật dài, chỉ có cái bóng của Nhiễm Thuật trông nhẹ nhàng đến lạ.
Hiển nhiên rồi, vì Tang Hiến đến đây nên cậu rất vui vẻ, đến nỗi đi đường cũng nhảy cẫng lên.
“Trước mắt em chỉ định ký với hai người mới thôi sao?”
“Vâng, xem thế nào đã, ký nhiều em sợ không ôm được hết.”
“Được, có cần anh duyệt thêm dự án nào không?”
“Không cần đâu, cứ làm như những gì Hồ Vĩnh Kỳ làm lúc tuyển nghệ sĩ mới là được.”
Tang Hiến bắt đầu không biết nói gì nữa, anh biết lúc này hẳn là nên khen Nhiễm Thuật một câu. Nếu không cậu sẽ không dừng lại, có khi còn nổi cơn cáu giận.
Thế nhưng anh không biết phải khen cái gì bây giờ.
Anh đã làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ phải lo lắng về những việc này. Đúng là đối phó với bạn trai khó hơn với nhân viên.
Nhưng hình như hôm nay Nhiễm Thuật cũng không để ý đến điều này mà lại đang nhìn chằm chằm dưới chân hai người.
Cậu đột nhiên chỉ vào viên gạch, nói: “Thấy không, nếu như anh giẫm phải cái khe kia là sẽ chết đó. Em thì không đâu nhưng anh sẽ chết đấy.”
Tang Hiến dừng bước, cúi đầu nhìn dưới chân mình: “…”
Nhiễm Thuật còn đứng trước mặt anh biểu diễn đi giữa viên gạch, hoàn toàn không giẫm lên mép: “Anh nhìn em bước đều nè, mà chân em nhỏ nên không giẫm đến. Chân anh to kiểu gì cũng giẫm lên.”
Tang Hiến thử một chút, chân của anh và chiều dài viên gạch vừa vặn ngang nhau, đúng là có giẫm lên viền.
Nhiễm Thuật bắt đầu đề nghị Tang Hiến: “Hay anh thử đi chữ bát (八) xem, góc nghiêng sẽ không giẫm lên viền.”
“Bé cưng, anh không làm được đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em cõng anh qua đi, nếu không anh giẫm lên viền sẽ chết mất.”
Nhiễm Thuật dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía Tang Hiến, ánh mắt suy tư.
Ánh mắt quan sát cậu của Tang Hiến cũng rất kín đáo, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ nghiêm túc như thể đang ngẫm nghĩ về việc trọng đại trong đời.
“Nhưng em không cõng anh được.” Hình như Nhiễm Thuật đang rơi vào hoang mang.
“Nếu như em không cõng anh qua, anh chết thì sao đây?”
“Ừ nhỉ…”
Nhiễm Thuật đi đến phía trước Tang Hiến, nói: “Em thử nha, anh lên đi.”
Tang Hiến khẽ gật đầu, thật sự trèo lên lưng Nhiễm Thuật.
Hình thể hai người chênh lệch lớn đến nỗi Nhiễm Thuật hết cả hơi mới cõng được Tang Hiến, mà anh trên lưng cậu cũng chật vật không kém.
Hai người cố gắng hết lần này đến lần khác, mãi mới tiến về phía trước được.
Nhiễm Thuật thử cõng Tang Hiến, còn phải cố gắng không giẫm vào viền gạch lúc đi, toàn bộ quãng đường không chạm phải.
Tang Hiến còn chỉ dẫn Nhiễm Thuật cách tránh đi: “Nếu em cứ giữ trạng thái này thì sẽ tránh được tất cả các viền gạch.”
Thẩm Quân Cảnh cầm tài liệu trong tay, bày ra vẻ mặt lặng như tờ nhìn hai người như hai đứa ngu ở phía trước.
Lúc này Cao Cần cũng mắt chữ A mồm chữ O, không hiểu sao việc ngốc nghếch như vậy mà loại người có tính cách như Tang Hiến cũng phối hợp.
Cảnh tượng này khá là dị.
Lúc Cao Cần đang điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, nhìn xung quanh xem có khả năng bị chụp lại hay không, cô nghe thấy Thẩm Quân Cảnh bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Má nó, bọn yêu nhau ngu ngốc.”
Nói xong chính hắn cũng cúi đầu lầm bầm: “Hình như mình cũng tình cờ giẫm phải vạch.”
Sau đó bắt đầu nghiên cứu làm thế nào mới có thể không giẫm phải nó.
Cao Cần: “…”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với học sinh tiểu học thì đây là một vấn đề rất ngây thơ, nhưng với đàn ông trưởng thành ấy mà, giẫm vào vạch là việc nghiêm trọng đó.
Cao Cần: …
*Đây không phải sinh tử văn, mang thai chỉ nói đùa thôi. [tôi giải thích mấy thứ kỳ lạ vì khát vọng sống sót.]