Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi

Chương 20: Đi họp

“Bé Cưng, con thấy cái này có đẹp không?” Thấy cách này vô dụng, Nhan Ái Quốc lại đổi sang cách khác: “Mau gọi một tiếng, gọi được cha sẽ đưa cho con.”

Nhan Lăng liếc nhìn mảnh giấy trong tay anh, không hứng thú lại cúi đầu, từ hôm trước cho cô cục kẹo cha bị bà nội mắng một trận, bây giờ bên trong không còn kẹo nữa, chỉ là một mảnh giấy mà thôi.

“Bé Cưng thật lanh lợi, còn phân biệt được cơ à, gọi một tiếng cha sẽ cho con viên kẹo.” Nhan Ái Quốc lắc lắc một viên khác trong tay.

Nhan Lăng sáng ngời hai mắt, với tay, miệng phun ra một tiếng: “Cha…”

“Ồ!” Nhan Ái Quốc giơ cao tay: “Gọi thêm tiếng nữa.”

“Thôi nào thôi nào, đã nói anh bao nhiêu lần rồi. Con bé mới được bao lớn, muốn gọi thì sẽ gọi thôi, anh có nói rách miệng con bé cũng không nghe.” Từ Kim Yến vừa thay quần áo bước đến, thấy chồng đang chọc con gái không nhịn được vỗ lên người anh: “Nói bao nhiêu lần là không được cho con bé nhìn thấy kẹo, lát nữa đòi anh không cho, con bé lại khóc thì sao?”

“Bé Cưng làm gì có khóc.” Nhan Ái Quốc phấn khởi dịch sang một bên: “Cho con thì có sao đâu, anh đứng đây trông sẽ không để con bé ăn.”

“Anh trông mãi sao được, con đòi không cho thì cứ đợi nó khóc đi. Có vài viên kẹo anh cũng vui như vậy, mau đưa cho mấy đứa Thanh Thanh ăn, ăn hết thì anh cũng không phiền lòng.”

Nhan Ái Quốc bị vợ mắng một trận, ho khẽ một tiếng sờ lên mũi mình, tự biết bản thân đuối lý, trêu đùa Nhan Lăng hai cái mới cầm kẹo ra ngoài.

“Xem cái nết của anh kia.” Từ Kim Yến cười mắng một câu, thấy chồng đi rồi mới ôm lấy Nhan Lăng: “Để mẹ xem đã đói bụng chưa nào.”

Nhan Lăng thở dài, cô biết ngay chỉ được nhìn chứ không được ăn mà, lại gọi suông một tiếng, quả nhiên cha không biết giữ lời, không đáng tin như mẹ, đói bụng là sẽ có đồ ăn.

“Đang nghĩ gì thế? Phải biết nghe lời, kẹo không ăn được, đợi lát nữa mẹ lấy chè cho con uống, giờ uống sữa trước đã, no rồi thì đi xem họp.”

Nhan Lăng vừa ăn no đã được ôm ra cửa, trời còn chưa tối mà chỗ họp đã có không ít người, mọi người đang tụ tập cùng nhau cười nói.

Nhan Lăng từng đến đây mấy lần, cũng biết lát nữa sẽ có người đến trêu mình, thấy sắp đến nơi liền nằm nhoài trong ngực mẹ ngủ một giấc.

“Buồn ngủ?” Từ Kim Yến cảm thấy không đúng lắm, cúi đầu thấy quả thật đang ngủ: “Sớm biết buồn ngủ đã để con ở nhà, bên ngoài nhiều muỗi quá.”

Nói xong chị vỗ nhẹ mấy cái: “Ngủ nào.”

Chị bước đến một chỗ ngồi xuống, tay che lấy hai tai Nhan Lăng, tránh để tiếng người khác làm ồn đến cô.