Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi

Chương 16: Trứng gà

Bà rửa tay xong mới mở cửa nhắc nhở con dâu: “Mau dỗ con bé ngủ đi.”

“Ôi.” Từ Kim Yến ôm con gái trở về giường: “Nào có mấy nhà có gà trống, đến lúc ấy hai quả trứng gà mới đổi được một quả nhà người ta, thiệt biết bao nhiêu.”

Trước đây nhờ vào con gà trống này mà trong nhà kiếm lời được không ít trứng.

“Hai quả thì hai quả, nhà ta nhiều gà mái, gom hai ngày là đủ.”

“Gà mái cũng tốn nhiều cơm gạo, mẹ không cần làm canh trứng cho con nữa. Như vậy mỗi ngày mẹ không cần phải đổi đường đỏ với người ta, con thấy vẫn đủ sữa cho con bé bú.”

“Sao lại ngừng được. Bây giờ ăn nhiều mới bù lại sữa, ngừng mấy ngày thì không bù được nổi đâu con. Vả lại con ăn cũng đâu có thiệt, Bé Cưng cũng được hưởng theo. Con không nên bận tâm mấy chuyện này, trong nhà có đủ trứng gà. Mấy đứa Tiểu Phong cũng không thiệt phần nào đâu, Đại Ny Nhị Ny đều có. Yên tâm, con cháu nào mẹ cũng đối xử như nhau hết.”

“Mẹ, con biết. Nhưng trong nhà chỉ có một con gà trống, đến tết thì tính sao.”

“Đến tết rồi tính tiếp, trước đây không có thịt vẫn có tết đấy thôi. Con mau dỗ đứa nhỏ ngủ đi, con cũng ngủ một giấc, ban đêm còn phải dậy mấy lần đấy.” Vu Quế Hương nói xong tất tả đi thịt gà.

Bên này Từ Kim Yến ôm con gái khẽ tính nhẩm: “Mẹ một ngày hai quả, anh chị con hai ngày năm quả, vậy là đã mất đi một nửa, lại còn phải đổi lấy muối lấy kim, ôi chao… Bé con mau lớn nào, mau lớn thì mẹ mới không cần ăn trứng gà chứ. Bé con một ngày ăn một quả thì vẫn còn một quả mà.”

Nhan Lăng nghe mẹ nói, mơ hồ rút ra được chút thông tin quan trọng, trứng gà rất lợi hại sao? Vậy nuôi thêm vài con gà mái nữa là được.

“Bé Cưng mau ngủ nào, ngủ rồi mới mau lớn.” Từ Kim Yến nhỏ giọng dỗ con, dỗ con ngủ bản thân cũng buồn ngủ.

“Kim Yến con uống thêm bát nữa. Lát nữa mẹ sẽ ra ngoài làm đồng, ngày mai vẫn uống được tiếp.”

Nhan Lăng tỉnh dậy nghe thấy chữ uống này, không nhịn được kêu lên vài tiếng nhắc nhở người khác mình đã tỉnh, cô thấy đói bụng.

“Bé Cưng đã tỉnh? Để bà nội xem nào.” Vu Quế Hương phản ứng rất nhanh: “Ngoan quá, ngủ được gần nửa ngày, mẹ con đang ăn cơm đây, chờ ăn xong rồi sẽ cho con ăn.”

“A a.” Nhan Lăng đáp lại, nghe vào tai người khác chỉ giống như tiếng trẻ nhỏ đang ê a.

“Đợi qua năm, ấp được một lứa gà con thì sẽ thịt mấy con gà mái trong nhà để hầm canh.”

“Con nào cũng đẻ được trứng, giữ lại nuôi đi mẹ. Nuôi hai con gà con là được.” Từ Kim Yến có hơi xót ruột.