Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi

Chương 8: Chuyện nhà

"Mẹ, con biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."

"Con đấy, cứ ỷ vào việc mẹ không nỡ làm gì con." Vu Quế Hương bất đắc dĩ nói.

Biết làm sao được, đứa trẻ mà bà nuôi lớn như một đứa con gái đã vất vả hầu hạ gia đình bọn họ, sinh ra và nuôi nấng mấy đứa con ngoan ngoãn như vậy, dẫu sao cũng không thể tức giận vì mấy chuyện này.

"Mẹ là tốt nhất." Từ Kim Yến cười nịnh nọt.

"Chỉ nói là giỏi." Vu Quế Hương cũng cười: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng Chạp, lẽ ra nên bưng một bát đến cho con nhưng mẹ nghĩ toàn là nước, cũng không có gì tốt. Đúng lúc hôm qua dì của con đến cầm theo nửa túi đường đỏ, để lát nữa mẹ nấu cháo gạo kê cho con ăn bồi bổ cơ thể."

"Mẹ, con ăn tạm gì đó cũng được." Từ Kim Yến bất đắc dĩ, đường đỏ, gạo kê đều là đồ tốt, khó khăn lắm trong nhà mới có ít đồ này, thoáng cái đã ăn hết đến lúc đó lấy gì cho mấy đứa nhỏ ăn.

"Vậy sao được, ta còn đang muốn để Ái Quốc đưa phiếu thịt trong nhà cho dì của con đây. Chúng ta không hay đi lên thị trấn, tin tức không nhanh nhạy bằng dì của con, đưa cho dì con rồi, chờ thịt đến thì mua cho con cái móng heo để bồi bổ." Vu Quế Hương bấm ngón tay tính xem bồi bổ cơ thể cho con dâu như thế nào.

"Mẹ à, thật sự không cần đâu." Quanh năm suốt tháng không được ăn thịt lợn mấy lần, Từ Kim Yến không muốn dùng hết phiếu thịt cho mình, nếu không bọn trẻ lấy gì mà ăn.

"Con không ăn thì em bé bú sữa thế nào? Chuyện nhỏ như thế cũng không hiểu." Vu Quế Hương nói xong, cất mấy cái tã lên giường: "Con không có sữa thì em bé lấy gì bú? Đâu thể bị đói mãi được."

"Mẹ, cứ giữ lại phiếu đi, cả tháng nay con không đi làm, đề phòng hai ngày nữa không đủ lương thực để ăn." Từ Kim Yến lo lắng, dù là móng heo thì vẫn là thịt, chỉ có phiếu thôi cũng vô dụng, còn phải có tiền nữa.

Cô ấy lo lắng không dự trữ đủ tiền, đến lúc đó sẽ không mua được lương thực.

"Chuyện này không cần con phải bận tâm, mẹ giữ lại đủ rồi, đủ lương thực để ăn, nếu không đủ ăn thì mẹ và cha con ăn dây khoai lang cũng không thể để em bé chịu khổ." Vu Quế Hương cảm thấy bản thân khổ một chút, mệt một chút cũng không tính là gì, đứa bé ăn uống đầy đủ mới tốt.

"Có cha mẹ và Ái Quốc che chở thì đứa bé nào cũng không phải chịu khổ." Từ Kim Yến chớp mắt mấy cái, những ngày tháng khổ cực trước kia đã trôi qua nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, đột nhiên một bàn tay nhỏ bé phủ lên mu bàn tay của mình, Từ Kim Yến cúi đầu nhìn, lập tức dở khóc dở cười: "Nhìn cái tinh thần này, con nghe hiểu được sao?"