Sau đó, bà dằn lửa giận xuống quay sang nói với bà đỡ Trần: “Thím đi cùng chọn trứng đi, thằng bé Ái Quốc này không biết chọn, sợ chọn nhầm phải quả hỏng.”
Còn trong lòng lại nghĩ mau ra ngoài nhanh, đừng ở đây hành hạ đứa nhỏ.
“Được, vậy tôi đi chọn trứng gà trước.” Bà đỡ Trần cười như được mùa, tự mình chọn đương nhiên sẽ chọn được quả lớn, không khỏi vuốt túi vải trong ngực, chỉ sợ túi vải không đủ chứa.
“Đi đi.”
Vu Quế Hương khẽ đung đưa cháu gái trong ngực hai lần, sau đó đặt đứa nhỏ xuống tấm đệm đã chuẩn bị từ trước, tươi cười bọc lại, đợi người đi rồi mới sầm mặt: “Nếu không phải vợ Chấn Lương bên nhà còn khó sinh hơn con thì sao mẹ lại mời bà ta đến? Bảo sao mọi người đều nói không nên mời bà ta, chỉ vì mấy quả trứng gà mà muốn đánh đứa nhỏ khóc thành tiếng mới thôi.”
Trước kia mấy cháu trai cháu gái đều qua tay bà đỡ Lưu, hôm nay có hai thai phụ nên bà đỡ Lưu đỡ không xuể, Vu Quế Hương mới đành tìm đến bà đỡ Trần, sớm biết vậy không bằng tự mình đỡ đẻ.
“Mẹ, đứa nhỏ có sao không?” Từ Kim Yến hỏi xong câu này đau đến nhăn mặt, chờ sinh con suốt một ngày một đêm, bà bây giờ cả người đau nhức.
Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ chị không khỏi mãn nguyện, ngộ nhỡ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì chị khóc cũng không kịp.
“Đứa nhỏ không sao, cả người khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, lớn lên chắc chắn sẽ là một cô nương xinh đẹp.” Vu Quế Hương nhìn cháu gái mình, cười không khép được miệng: “Ái Quốc muốn vào thăm nhưng mẹ không chịu, con mau ngủ đi, vừa mới sinh con không nên để người mệt mỏi.”
“Mẹ, con không sao, đã thấy tốt hơn rất nhiều.” Được mẹ chồng ôm con gái đến chị đã thấy không còn đau đớn rồi.
Nhan Lăng được Vu Quế Hương ôm vào lòng, nhân lúc hai người nói chuyện mới vận chuyển hơn nửa linh lực trong cơ thể đến hai mắt, hai tai và cổ họng.
Đáng tiếc cô càng vận chuyện thì linh khí càng ít đi, sau đó khuếch tán ra xung quanh.
Càng bết bát hơn đó là cô bây giờ không khống chế được linh khí, chỉ có thể mặc cho nó biến mất.
Chuyện này khiến Nhan Lăng hoảng sợ, cô hiện giờ không biết bản thân đang ở đâu, không có linh khí thì liên lạc với sư tôn thế nào?
Chẳng lẽ phải sống mãi ở đây?
Suy nghĩ này khiến Nhan Lăng sợ hãi, không kịp tiếc rẻ linh lực đã tản mất, chỉ vội giữ lại đám linh lực còn sót.
Linh lực tản đi đã biến mất không dấu vết, Nhan Lăng lòng đau như cắt, vừa nãy cô không nên lãng phí như vậy, nhưng kỳ thực cô không phải không có lợi, bây giờ có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Xuất hiện trước mặt cô là một bà lão mặt mũi nhăn nheo, Nhan Lăng ngạc nhiên há miệng, chỗ của cô xuất hiện người già từ bao giờ vậy?