Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 52

Đi theo sau Từ tổng còn có thêm một người nữa, là Sở Tuấn An. Cả Hạ Văn Xuyên và Chu Khả Nhi đều thoáng bất ngờ. Tiến vào bao sương, Từ tổng sang sảng cười, cùng hai người trẻ tuổi chào hỏi, sau đó mới giới thiệu:

“Tôi và Sở lão đệ quen biết nhiều năm. Lần này vội vàng về nước, không cách nào hẹn cậu ta ăn một bữa cơm, nghĩ hôm nay người đến không nhiều cho nên liền kêu cậu ta qua. Hai người không phiền chứ.”

Hạ Văn Xuyên mím môi, anh ta đương nhiên để ý, chỉ cần nhìn thấy tên Sở Tuấn An này, anh lập tức không còn khẩu vị, kém chút lật bàn bỏ về. Tuy nhiên Chu Khả Nhi không có chút khó chịu nào, chờ bốn người cùng ngồi xuống, cô liền híp mắt cười, nói:

“Từ tổng vừa về nước, có lẽ chưa từng nghe qua một câu nói trong giới kinh doanh.”

Từ tổng tò mò hỏi:

“Câu nào?”

Chu Khả Nhi nháy mắt với Sở Tuấn An, thản nhiên cười đáp:

“Thiên kim Chu thị, trước bàn dân thiên hạ không giấu diếm cuồng nhiệt theo đuổi Sở tổng.”

Từ tổng ngây người ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vị Chu đại thiên kim kia chẳng phải chính là Chu Khả Nhi trước mặt mình hay sao. Ông nhíu mày, ý vị không rõ nhìn hai người trẻ tuổi một chút. Sở Tuấn An nhăn mày nói:

“Chu tiểu thư, tôi đã có bạn gái, trò đùa này tốt nhất nên dừng lại đi thôi.”

Chu Khả Nhi cong cong khóe miệng, đáy mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, long lanh nhìn anh ta:

“Đã biết là trò đùa, cần gì phải nghiêm túc như thế.”

Sở Tuấn An: …

“Ha ha ha ha…” Từ Tổng cười lớn, nói:

“Chu tiểu thư quả là thẳng thắn, khôi hài. Nào biết uống rượu không? Hôm nay tôi và cô uống cùng nhau mấy chén.”

Từ tổng không chỉ thích uống rượu, còn thích mời rượu người khác, chờ thịt rượu mang lên đủ, ông cầm ly lên, bắt đầu mời những người trẻ tuổi trên bàn.

“Nào nào, trước làm một ly, hy vọng chúng ta tương lai có cơ hội hợp tác.”

Chu Khả Nhi hào sảng nâng chén:

“Từ tổng, ngài là lớn nhất, về sau còn cần ngài nâng đỡ cánh tiểu bối chúng tôi.”

Nói xong, bốn người cùng cụng ly. Hạ Văn Xuyên liếc nhìn Sở Tuấn An một cái, bỗng nhiên mở miệng:

“Sở tổng, hình như trước đến giờ chúng ta còn chưa từng uống rượu cùng nhau lần nào? Nào, chúng ta cùng làm một ly.”

Nói rồi, anh nâng ly, đứng lên, hướng Sở Tuấn An làm động tác mời. Sở Tuấn An lẳng lặng nhìn Hạ VĂn Xuyên, chậm rãi cầm ly đứng lên chạm ly với Hạ Văn Xuyên.

“Nên nói câu gì đây?”

Hạ VĂn Xuyên giống như là đang suy nghĩ câu từ chúc mừng, sau đó nhoẻn miệng, khẽ nói:

“Vậy chúc tôi lần này thuận lợi trúng thầu hạng mục EL đi.”

Sở Tuấn An: …

Nào có người nào dụ người ta nâng cốc chúc mừng chính mình? Ban đầu Sở Tuấn An còn muốn tâm bình khí hòa cùng Hạ Văn Xuyên uống cạn chén rượu này, nghe xong lời chúc của anh ta, tức đến mức đặt mạnh ly rượu xuống nói:

“Hạ tổng, ly rượu này tôi uống không nổi.”

Chu Khả Nhi nhìn bầu không khí chung quanh, nói:

“Thì ra Hạ Tổng là người hài hước như thế.”

Đám người: …

Bữa cơm này muốn có bao nhiêu kỳ quái cũng có, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng Từ tổng dường như không nghe, không thấy, chỉ cần có người ngồi cùng bàn đối ẩm với ông là ông liền vui vẻ nói nói, cười cười.

Một chén rồi lại một chén, tửu lượng của ông ta rất tốt, mặc dù 3 người trẻ tuổi thay phiên nhau đến kính rượu cũng không quật ngã nổi ông ra.

Trong bốn người, tửu lượng của Chu Khả Nhi là kém nhất, sau vài tuần rượu cuối cùng cũng anh dũng ngã xuống, kế sau là Sở Tuấn An, cuối cùng trên bàn chỉ còn lại Từ tổng và Hạ Văn Xuyên.

“Người trẻ tuổi… tốt… tửu lượng rất khá… lão Từ tôi… bội phục.”

Từ Tổng uống đến chén này đã bắt đầu líu lưỡi. Hạ Văn Xuyên mặt không đổi sắc, ngay ngắn ngồi đối diện, một tay chống đùi, 1 tay cầm ly rượu, khí định thần nhàn đáp:

“Từ tổng, mời.”

Từ Tổng khoát khoát tay: “Mời… mời nữa sẽ ngất mất.”

Cuối cùng Từ tổng, Chu Khả Nhi và Sở Tuấn An được nhân viên dìu lên khách phòng nghỉ ngơi, còn Hạ Văn Xuyên bình tĩnh đi xuống lầu, ngồi lên xe nhà mình trở về nhà. Kỳ thực lúc này anh đã uống say, nhưng trước giờ Hạ Văn Xuyên say rất có quy củ, hoàn toàn điềm tĩnh như một người bình thường, chẳng có chút lèm bèm, thất thố.

Hơn nữa càng uống càng trấn định, khi ngồi trên xe trở về cũng cực kỳ chững chạc, đàng hoàng, nhìn vô cùng tỉnh táo, nhưng kỳ thực đầu Hạ tổng lúc này đã biến thành bột nhão, không suy nghĩ được gì nữa. Anh ngồi lên xe, tựa vào thành ghế, híp mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Xe bình ổn chạy về sân biệt thự Hạ gia, tài xế chạy xuống mở cửa mới phát hiện cậu chủ nhà mình cứ vậy ngồi oai nghiêm, ngay ngắn ngủ đến hôn mê trên ghế.

Hạ Miên Miên gần đây đang chiến tranh lạnh với Hạ Văn Xuyên, cho nên anh có thể nhà ăn cơm hay không cô hoàn toàn chẳng quan tâm.

Nhưng mà đêm nay Chu Khả Nhi đột nhiên nhắn tình báo, cô mới biết được Hạ Văn Xuyên phải đi uống rượu xã giao với người ta, cho nên trước khi về phòng vẫn cẩn thận phân phó dì Liên nấu một nồi canh giải rượu cho anh.

Đến hơn 9 giờ, lầu dưới mới truyền đến tiếng ô tô, Hạ Miên Miên ghé đầu nhìn qua cửa sổ, thấy dì Liên và chú lái xe đang hợp lực đỡ Hạ Văn Xuyên vào nhà.

Chật vật mãi mới dìu được người ra khỏi xe, cả ba xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững, Hạ Văn Xuyên đột nhiên khom người chạy đến bên một gốc đại thủ, một tay chống thân cây, cúi người nôn mửa lợi hại.

Hạ Miên Miên nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh say đến vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định rời phòng, chạy xuống dưới lầu.

Hạ Văn Xuyên nôn một hồi, mới dần dần thanh tỉnh, dì Liên lo lắng lấy một chén nước ấm để anh súc miệng, sau đó muốn dìu anh, nhưng Hạ Văn Xuyên khoát tay, muốn tự đi vào. Anh quay đầu nhìn một chút, không thấy Miên Miên đâu, ánh mắt mờ mịt, nghi hoặc hỏi:

“Nhóc con đâu rồi?”

Dì Liên thở dài: “Chắc đã đi ngủ.”

Hạ Văn Xuyên không nói gì, quay người vào nhà, anh đứng trong phòng khách hồi lâu, lại trầm mặc ngồi xuống sofa.

Lúc Hạ Miên Miên xuống lầu, thấy anh ngồi nghiêm trang trên ghế ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, nhìn thấy Hạ Miên Miên, giữa đáy mắt mờ mịt đột nhiên sáng bừng, nhưng cũng không có hành động gì khác, cứ vậy duy trì tư thế yên lặng, nghiêm túc cùng cô nhìn nhau.

Hạ Miên Miên nhìn anh có chút mộng mị, đi đến bên cạnh dì Liên, nhỏ giọng nói:

“Anh ấy say rồi ạ?”

Dì Liên gật đầu, nhỏ giọng nói:

“Say đến không biết trời trăng là gì nữa rồi, con chăm sóc anh con đi, dì đi hầm canh giải rượu.”

Hạ Miên Miên ồ lên một tiếng, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Hạ Văn Xuyên. Không biết ngày mai tỉnh lại anh ấy còn nhớ được chuyện tối nay hay không. Hiện giờ hai người đang chiến tranh lạnh, cô không muốn nhanh như thế đã giảng hòa với gã bạn trai chuyên quyền, ngang ngược này.

Dù nghĩ vậy, Hạ Miên Miên vẫn đi qua, ngồi xuống bên người Hạ Văn Xuyên, giữ khoảng cách một chỗ ngồi. Hạ Miên Miên hỏi:

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Hạ Văn Xuyên duy trì tư thế ngồi thẳng, không nhúc nhích cũng không trả lời cô. Hạ Miên Miên nhíu mày, lại hỏi một câu:

“Có muốn nôn nữa không?” Hạ Văn Xuyên vẫn ngồi đực ra như khúc gỗ. “Nói chuyện.”

Hạ Miên Miên nói.

“Chúng ta đang chiến tranh lạnh.”

Anh vô cùng bình tĩnh đáp.

Hạ Miên Miên:...

Hạ Miên Miên nhíu mày: “Hiện tại ngừng chiến.”

Hạ Văn Xuyên nghe xong, quay đầu nhìn cô: “Thật không?”

“Ừ.”

Hạ Miên Miên miễn cưỡng gật đầu:

“Cho nên, bây giờ anh có chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Văn Xuyên thành thật nghĩ nghĩ, nói:

“Trên người, mùi hôi, muốn tắm.”

Hạ Miên Miên buồn cười đáp: “Vậy thì đi thôi.”

“Hiện tại anh rất chóng mặt, đứng không vững. Em phải giúp anh tắm.”

Hạ Văn Xuyên chậm rãi nói tiếp.

Hạ Miên Miên: …

Cái thái độ bình tĩnh, ngữ khí trấn định này, còn nói chuyện cực kỳ logic, có trật tự rõ ràng, chỗ nào giống say rượu? Hiện tại dẫu có đẩy anh lên bàn đàm phán, đoán chừng vẫn có thể dùng thủ đoạn sát phạt, tài hùng biện hơn người thắng về mấy cái hợp đồng ấy chứ.

Rất nhanh dì Liên đã bưng một bát canh giải rượu lên, thấy Hạ Văn Xuyên chẳng khác nào người máy, dì Liên nhỏ giọng nói:

“Con đút cho cậu chủ đi.”

“Không. Con còn đang giận anh ấy đó.”

Hạ Miên Miên từ chối. Dì Liên buồn cười: “Con còn so đo với một ma men hay sao?”

Hạ Miên Miên bĩu môi, tiếp nhận bát canh trên tay dì Liên, nói:

“Được rồi, con đại nhân đại lượng, nhìn tình trạng của gã ma men này, tạm thời không tính toán với anh ta nữa.”

“Đúng đúng.” Dì Liên che miệng cười.

“Không chỉ phải bón canh, mà còn phải giúp tên này tắm rửa nữa. Tên ma men này vừa đưa ra yêu cầu xong.”

Hạ Miên Miên ghét bỏ nói, sau đó cầm thìa bón từng ngụm cho anh. Hạ Văn Xuyên vẫn trầm mặc không nói, duy trì vẻ mặt cao lãnh, tổng tài bá đạo, cài thìa đưa tới miệng, cũng không hỏi là gì, rất mau uống vào, sau đó còn nói:

“Muốn tắm rửa.”

Hạ Miên Miên nhìn anh, lại nhìn dì Liên, hờn dỗi:

“Đó dì xem đi nào có giống người say??? Rõ ràng anh ấy đang giả vờ mà.” Dì Liên cũng xích lại nghiên cứu:

“Số lần anh con uống say rất ít, ngẫu nhiên mới có một hai lần say rượu, con cũng chưa từng gặp cho nên không biết là bình thường.”

“ Hiện tại ở trạng thái này so với hồi anh con còn bé không khác nhau là mấy, lúc nào cũng tỏ ra trầm tĩnh, vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch, đáng yêu, chính xác là biểu hiện mỗi khi anh con say không biết trời trăng.”

Hạ Miên Miên: …

“Tắm rửa.”

Hạ Văn Xuyên lặp lại lần nữa. Hạ Miên Miên đưa cái bát trong tay cho dì Liên, đứng lên nói:

“Tắm thì tắm. Nào giờ đi tắm.”

Cô vừa đứng lên, Hạ Văn Xuyên cũng đứng lên theo, còn đưa tay ra, lạnh lùng nói: “Dắt.”

Hạ Miên Miên: …

Không cách nào nói đạo lý với một con ma men, Hạ Miên Miên chỉ có thể nhếch miệng kéo tay anh, lên lầu hai. Tiến vào phòng Hạ Văn Xuyên, Miên Miên buông tay anh ra, đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, Hạ Văn Xuyên luôn trầm mặc bám theo cô như một cái đuôi lớn.

“Anh là ký sinh trùng à?”

Hạ Miên Miên nín cười, chọc. Hạ Văn Xuyên như thế này quả là khiến cô cảm thấy mới mẻ, như dì Liên nói, có chút đáng yêu, ngốc nghếch. Lấy xong quần áo, hai người tiến vào phòng tắm, Hạ Miên Miên xoay người mở vòi nước.

Hạ Văn Xuyên ở bên cạnh, an tĩnh cởϊ qυầи áo, nhưng cởi hồi lâu cũng không tài nào tháo được quần. Hạ Miên Miên thở dài, giúp anh cởi thắt lưng. Hai người cách nhau thật gần, Hạ Văn Xuyên cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, thầm thì:

“Em thật thơm.”

“Vì em vừa tắm xong.”

Hạ Miên Miên cởi cúc áo sơ mi cho anh, lại giúp anh kéo khóa quần xuống, Hạ Văn Xuyên ngốc nghếch cười:

“Anh muốn hôn em.”

Khá lắm, uống say rồi vẫn không quên câu dẫn con gái nhà người ta. Hạ Miên Miên trừng mắt, nạt:

“Nghĩ hay lắm.”

Cởi xong quần áo giúp Hạ VĂn Xuyên, Hạ Miên Miên có chút xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng ảnh, ai ngờ vừa ngơi ra một cái, Hạ Văn Xuyên đã thản nhiên tụt qυầи иᏂỏ, nhấc bệ bồn cầu, thuần thục tự nhiên giải tỏa.

Hạ Miên Miên: …

Quá trình tắm rửa mới thực sự đau đầu. Dù gì đây cũng là lần đầu cô tắm cho người khác, không tránh khỏi luống cuống, Hạ Văn Xuyên ngoan ngoãn, nghe lời, không náo loạn, tuy nhiên đối với nghiệp vụ tắm rửa cho một người lớn đùng, Hạ Miên Miên vẫn tương đối lóng ngóng.

Cô cọ đi cọ lại, kỳ đến eo, hai người mắt lớn trừng mắt cuối cùng Hạ Miên Miên vẫn phải vì nghĩa quên mình, nhắm mắt cọ xuống dưới. Thời điểm giúp anh tắm rửa, cô lần nữa hoài nghi có phải tên này đang giả vờ say rượu không?

Vất vả lắm mới tắm xong, Hạ Miên Miên mệt mỏi rã rời như vừa chạy bộ mấy chục km, quần áo trên người cũng ướt đẫm. Sau khi nhét Hạ ba tuổi Văn Xuyên lên giường xong xuôi, cô mới vươn vai, duỗi lưng đi vè phòng mình. Thu thập ổn thỏa chui vào trong chăn cũng đã hơn 11 giờ đêm.

Vừa định chợp mắt, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Hạ Miên Miên nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc, chờ đến tiếng gõ thứ hai, thứ ba vang lên, cô mới miễn cưỡng xoay người xuống giường, đi chân trần ra mở cửa.

Bên ngoài quả nhiên là Hạ Văn Xuyên, trên tay còn cầm một thứ gì đó.

Hạ Miên Miên nhìn anh, kỳ quái nói:

“Anh không ngoan ngoãn đi ngủ, cầm bàn phím lên đây làm gì?”

Hạ Văn Xuyên mặt mày bình tĩnh, nghiêm túc đáp:

“Quỳ bàn phím.”

Hạ Miên Miên: …