“Quý khách, than và thảo dược tới rồi.” Nhân viên đặt thảo dược cùng với than lên bàn.
Bạch Dạ hỏi mấy người Bối Đồng: “Tiếp theo phải làm như thế nào?”
Bối Đồng cầm lấy đan phương mà sư phụ đưa cho, sau đó đọc những bước luyện đan lên: “Đầu tiên phải châm lửa.”
“Châm lửa? Chính là bỏ than vào lò đấy, vậy cần bỏ bao nhiêu viên than vào trong nhỉ?” Bạch Dạ cầm lấy cái kìm, gắp mấy viên than đặt vào trong lò bát quái, có điều cái lò này không phải là đồ cổ bình thường, không biết có chịu được than nóng đốt không?
Bối Đồng nói: “Càng nhiều càng tốt.”
Bạch Dạ nhét đầy than vào đáy lò bát quái: “Tiếp theo thì sao?”
Bối Đồng nhìn đan phương: “Bỏ thảo dược vào trong lửa.”
“Bỏ vào trong lửa?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Sẽ không bị cháy chứ.”
Bối Đồng không dám khẳng định: “Chắc là không đâu, sư phụ tôi viết như thế trên đan phương mà.”
“Ừ, tin lời sư phụ cô đi.” Bạch Dạ nhét thảo dược nhân viên mang đến vào trong đống than: “Kế tiếp đâu?”
“Chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất, sau đó chờ xuất đan.”
“Xuất đan?”
“Chính là biến thành hình viên thuốc ý.”
Bạch Dạ nghĩ mãi cũng chẳng ra tại sao vài cọng thảo dược lại biến thành hình dáng giống đan dược được, cúi đầu nhìn vào trong lò than: “Lửa bên trong đủ lớn rồi, thảo dược bị đốt chẳng thấy đâu nữa, không phải thất bại rồi chứ?”
“Không thể nào?” Ba người mới cúi đầu nhìn ngọn lửa: “Vừa mới bỏ vào thôi mà, chắc là không biết kết quả nhanh như vậy đâu.”
Dư Dược cười khinh bỉ, thảo dược trị giá mấy chục vạn bị bọn họ biến thành than rồi.
Bạch Dạ hỏi Bối Đồng: “Sư phụ cô có nói chuyện gì sẽ xảy ra khi thành công hoặc thất bại không?”
Bối Đồng nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Sư phụ tôi nói nếu thất bại, thảo dược sẽ biến mất không thấy đâu nữa, nghiêm trọng hơn còn có thể nổ lò.”
“Nổ lò?” Bạch Dạ sửng sốt: “Ý của cô là nổ tung hả?”
Bối Đồng gật gật đầu: “Ừ.”
“Chúng ta đốt thảo dược làm sao lại nổ lò được nhỉ?”
Bối Đồng lắc đầu: “Không biết.”
Bạch Dạ lại hỏi: “Vậy nếu như thành công thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Trong lò sẽ bay ra mùi thơm.”
Bạch Dạ ngửi ngửi: “Chỉ ngửi thấy mùi than thôi, thất bại rồi sao?”
Dư Dược cười lạnh: “Bỏ vào trong than đốt, làm sao có thể thành công được.”
Hạ Quân cùng Phí Giang đang xem trực tiếp cười đến đau cả bụng. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dùng than để luyện đan.
Bạch Dạ tò mò: “Không bỏ vào than thì bỏ vào đâu? Bỏ vào củi chắc?”
Mọi người: “……”
Hạ Quân và Phí Giang cười bò ra đất.
Mấy người Bối Đồng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Bạch Dạ đều không đành lòng nói ra sự thật.
“Nói tóm lại là với điều kiện của cậu không tạo ra được thuốc đâu.” Dư Dược trợn mắt nhìn đồng hồ: “Đã hơn sáu giờ rồi, đi ăn cơm thôi.”
Bạch Dạ chỉ muốn xem xem lò bát quái của cậu có phải là lò luyện đan không, vậy nên cũng không cố chấp phải luyện ra được đan dược: “Ừ, tôi bỏ tham gia khỏi lò trước đã, cậu đợi tôi một chút.”
Cậu cầm kìm thò vào trong lò gắp ra một khối than: “Ơ… Mọi người có ngửi thấy mùi thơm gì không?”
Ba người mới ngửi ngửi: “Không có.”
Dư Dược tức giận đập bốp một cái vào gáy của Bạch Dạ: “Đã nói dùng than không tạo ra đan dược được mà, đừng có suy nghĩ viển vông nữa.”
Trước tiên không nói đến chuyện than có thể luyện ra đan dược được hay không, ngay cả thời gian và phương pháp luyện đan cũng không đúng. Bọn họ luyện đan nhanh nhất cũng phải mất từ nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ, chậm thì phải mấy tiếng hoặc cả một ngày dài, làm sao có thể luyện thành trong mấy phút ngắn ngủi như vậy được
“Tôi không suy nghĩ viển vông.” Bạch Dạ oan ức: “Tôi thật sự ngửi thấy mùi thơm mà.”
“Được rồi, mau gắp than ra đi.”
Lúc này, một mùi hương lướt qua mũi của mọi người, Bối Đồng ngửi ngửi: “Hình như tôi cũng ngửi được mùi thơm gì đó.”
Dụ Điền cùng Hề Dương cũng ngửi bầu không khí: “ Đúng là có mùi thơm thật.”
Dư Dược cùng nhân viên: “……”
Hình như bọn họ cũng ngửi thấy rồi, hơn nữa mùi thơm còn càng ngày càng nồng nữa.
Bạch Dạ ngửi được mùi thơm bay ra từ lò bát quái, vội vàng gắp hết than ra, sau đó nhìn thấy một đống đan dược nằm trong lò, cậu hưng phấn nói: “Có thuốc viên kìa.”
Giây tiếp theo, cậu đã bị Dư Dược đẩy sang một bên.
Dư Dược vội vã giành lấy cái kìm trong tay cậu, kẹp một viên đan dược ra nhìn, viên thuốc có màu hồng nhạt. Cậu ta khϊếp sợ nói: “Đan dược trung phẩm? Bạch Dạ luyện ra được đan dược trung phẩm ư? Hơn nữa còn dùng than luyện ra trong vài phút ngắn ngủi nữa chứ? Đúng là không thể tin được.”
Hạ Quân, Phí Giang cùng với nhân viên trong tiệm chết lặng. Bọn họ tu chân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người dùng than luyện ra được đan dược, hơn nữa còn là đan dược trung phẩm nữa chứ, những luyện đan sư nỗ lực hằng ngày để nâng cao bản thân làm sao mà chịu nổi?
Bối Đồng, Hề Dương, và Dụ Điền quay sang ăn mừng với Bạch Dạ: “Chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi.”
Bạch Dạ vô cùng vui vẻ, như vậy là lò Có điềui có thể luyện đan. Cậu lấy chiếc kìm trong tay Dư Dược rồi gắp những viên đan dược khác ra: “Mọi người có cái bình nào không?”
“Có.” Ba người mới nhanh chóng lấy một cái bình ra.
Bạch Dạ đưa cho mỗi người hai viên đan dược: “Đây là thành quả hợp tác của chúng ta, ai cũng có phần.”
Bối Đồng ngượng ngùng nói: “Nhưng chúng tôi có làm cái gì đâu.”
“Vậy thì coi như chúng ta kết bạn đi.”
Bối Đồng vui vẻ cười: “Cảm ơn cậu, Bạch Dạ.”
Dụ Điền nói: “Bạch Dạ, cậu cho mỗi người chúng tôi hai viên đan dược, vậy chẳng phải là cậu không có gì sao?”
Bạch Dạ gắp số đan dược còn lại từ trong lò bát quái ra: “Tôi còn bốn viên.”
Mấy người Dư Dược lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người: “Bạo đan?”
Một lò luyện đan thông thường chỉ có từ ba đến năm viên đan dược. Nếu như nhiều hơn so với năm viên thì được gọi là bạo đan, nhưng trường hợp này xuất hiện với xác suất cực kỳ nhỏ.
Bạch Dạ kiểm tra đan dược có chỗ nào nứt hay không: “Không bị nổ, đan dược vẫn tốt lắm.”
Dư Dược, Phí Giang, Hạ Quân: “……”
Quả nhiên là người tu chân với người thường không giống nhau.