Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 8

Trên đường tới nhà ăn, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ Bạch Dạ.

Bạch Dạ cũng chẳng thèm để ý đến họ.

Mấy người Đàm Long thấy Bạch Dạ không thèm để ý, bọn họ không để ý làm gì.

Bàn trong nhà ăn đều có ghế dài, thích hợp cho tám người ngồi một bàn. Nhưng sau khi bốn người nhóm Bạch Dạ ngồi xuống, những người khác đều không muốn ngồi gần Bạch Dạ, chiếc bàn đủ vị trí cho tám người ngồi nhìn có chút trống vắng.

Lúc này, có người ở cửa nhà ăn lớn tiếng gọi: “Ai là Bạch Dạ?”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nhóm shipper cầm những món ăn tinh tế cao cấp đứng ở ngoài cửa.

Bạch Dạ nghi hoặc đứng lên nói: “Là tôi.”

“Chúng tôi thay Hạ tiên sinh đưa đồ ăn đến cho cậu.” Mấy anh shipper đi đến trước mặt cậu, mở hộp đựng ra, lấy hết đồ ăn bên trong để lên bàn: “Vây cá phượng hoàng, tổ yến loại một, cháo nhân sâm nhung hươu, bướu lạc đà xào năm màu, lẩu niêu hầm gân hươu, phật thủ hải sâm……”

Học sinh trong nhà ăn nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn xa xỉ mà không khỏi líu lưỡi, rõ ràng chỉ là một cái bàn giản dị bình thường đến mức không thể bình thường hơn nhưng lại được dùng để bày những món ăn trong cung đình.

Mấy người Thành Trấn thấy trên bàn không thể đặt thêm đồ ăn được nữa, âm thầm cầm lấy đĩa của mình lên, khiến cho chiếc bàn có thể đặt được nhiều đồ ăn hơn.

Bạch Dạ: “……”

Cậu còn tưởng rằng Hạ Sâm nói cho có lệ, không ngờ hắn đem đồ ăn tới đây thật.

Anh shipper cuối cùng lấy ra một bó hoa hồng đưa cho Bạch Dạ: “Đây là hoa mà Hạ tiên sinh tặng cho cậu, mong cậu nhận lấy.”

Bạch Dạ ký tên vào hoá đơn.

Anh shipper lấy di động ra chụp ảnh hoá đơn đã được ký, sau đó gửi ảnh cho Hạ Sâm.

Hạ Sâm nhìn chữ ký trong tờ hoá đơn, mỉm cười một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Bạch Dạ nói với mấy người Thành Trấn: “Các cậu cũng ăn đi.”

Tùng Trị líu lưỡi: “Một bàn đồ ăn này ít nhất cũng phải năm vạn đấy.”

“Người khác mời, quan tâm nó bao nhiêu tiền làm gì.” Bạch Dạ cầm lấy bát kèm theo suất ăn múc cho mỗi người một chén canh: “Mọi người mau nếm thử đi.”

Cậu uống một ngụm canh trước tiên, nước canh vừa đậm vừa thơm chảy qua cổ họng xuống thẳng dạ dày: “Canh ngon.”

Có tiền thì làm gì cũng được, muốn ăn cái gì thì mua cái đó.

Đột nhiên cậu không muốn ly hôn nữa. Hay là khiến ông chồng đi đời để cậu được thừa kế khối di sản khổng lồ, tiếp tục sự nghiệp thích làm gì thì làm đấy.

Đàm Long, Tùng Trị cùng Thành Trấn quay sang nhìn nhau, do dự một lát mới cầm lấy chén uống ngụm canh, vị tươi ngon đậm đà khiến cho bọn họ buông bỏ sự lo ngại trong nháy mắt, lập tức cầm lấy đũa nếm thử các món trên bàn một lượt.

Sinh viên xung quanh vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.

Một nam sinh cả người toàn hàng hiệu châm chọc nói: “Quả nhiên sau khi bán mông thì khác biệt hẳn, giờ có thể ăn sơn hào hải vị rồi.”

Đàm Long giận giữ trừng mắt với người đang nói chuyện: “Bạn học, mong cậu nói chuyện biết tôn trọng người khác một chút.”

Tùng Trị buông đũa xuống: “Bạn học, cậu còn nói lung tung nữa, chúng tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy.”

Nam sinh kia đáp lại: “Tôi cũng chẳng chỉ mặt điểm tên ai, là do các cậu tự mình nhận thôi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”

Thành Trấn vừa muốn mở miệng phản bác nam sinh kia, lại thấy Bạch Dạ gắp một miếng thịt lạc đà đặt vào trong chén của cậu, lãnh đạm nói: “Loại người lấy trộm chứng minh thư cùng với di động của bạn học và người nhà để vay tiền rồi giả vờ là người giàu có này, không đáng để chúng chú ý.”

Mấy người Thành Trấn sửng sốt.

Nam sinh kia sắc mặt trắng bạch, cả giận nói: “Con mẹ nó này nói cái gì đấy? Ai trộm đồ? Ai đi khắp nơi vay mượn rồi giả vờ có tiền?”

Bạch Dạ nhướng mày: “Tôi cũng chẳng chỉ mặt điểm tên ai, việc gì mà cậu phải tự vơ vào mình thế?”

Bạn cùng ký túc xá đi ăn cơm với nam sinh kia bỗng nhiên nhớ ra gần đây thường nhận được điện thoại thúc giục trả tiền tiền. Lúc ấy cậu ta cho rằng là điện thoại lừa đảo nên ngắt máy luôn, cũng không coi là chuyện gì quan trọng. Hiện tại nhớ lại, trong lòng tự dưng có mấy tiếng lộp bộp, gấp gáp hỏi: “Dương Minh, không phải cậu lấy chứng minh thư của tôi rồi lên mạng vay tiền đó chứ?”

Hiện tại lên mạng vay tiền cực kỳ tiện, chỉ cần có chứng minh thư cùng với số di động là có thể vay được rồi, tuy vậy nhưng lãi suất cao đến phát sợ, nhiều sinh viên bị hình thức cho vay trên mạng gài bẫy rất thảm hại.

Dương Minh cuống quít phản bác: “Làm sao mình có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy được. Cứ cho là mình thật sự làm việc đó thì mình cũng phải giữ kín bí mật chứ. Bạch Dạ không quen biết mình, làm sao mà cậu ta biết được, điều này chứng minh cậu ta nói hươu nói vượn. Bạch Dạ tôi phải kiện cậu tội phỉ báng.”

Bạch Dạ bình tĩnh nói: “Có phải phỉ báng hay không, đợi ba ngày sau chủ nợ gọi điện cho người nhà của cậu giục trả tiền, cũng tìm đến tận trường học để đòi nợ, đến lúc đó sẽ biết ngay là tôi có nói bậy hay không thôi.”

Đáy mắt Dương Minh hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, làm bộ điềm tĩnh nói: “Vậy cậu cứ chờ tôi kiện cậu đi, Hà Giáo, chúng ta đi.”

Thành Trấn nhìn bọn họ rời đi, nhỏ giọng hỏi Bạch Dạ: “những điều cậu vừa nói là sự thật chứ?”

Bạch Dạ nói: “Có phải sự thật hay không, chờ ba ngày sau sẽ biết. Tóm lại các cậu nên cất kỹ chứng minh thư và điện thoại, dù sao cũng đừng cho người khác mượn.”

Mấy người bọn họ đều gật đầu.

Ăn cơm xong sau, Thành Trấn, Tùng Trị và Đàm Long trở về ký túc xá, còn chưa kịp vào phòng thì thấy ba người vội vã mở cửa ký túc phòng đối diện, ba cậu sinh viên đó vừa mặc áo vừa chạy ra ngoài.

Tùng Trị tò mò hỏi một câu: “các cậu đi đâu mà gấp thế?”

Sinh viên ở phòng ký túc đối diện nói: “Chúng tớ vừa nhận được điện thoại, nói rằng một người bạn cùng ký túc bị ai đó đâm một dao, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Đàm Long nhíu mày: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Thành trấn nghi ngờ: “tại sao đang yên đang lành thì bị đâm thế?”

“Nghe nói trong lúc ăn cơm ở quán Hồng Võng ngoài trường thì xảy ra xung đột với người khác, đến những người ăn cơm cùng quán cũng bị liên lụy phải đến bệnh viện. Không nói chuyện với các cậu nữa, chúng tôi đi đây.” Sinh viên phòng đối diện vội vã đóng cửa vào rồi chạy về phía cầu thang.

Tùng Trị ngơ ngác nói: “Không phải lúc trước chúng ta cũng bàn rằng sẽ đến quán Hồng Võng ăn cơm sao?”

Đàm Long gật đầu: “Cũng may Bạch Dạ gọi chúng ta ở lại nên mới không đi đến đó, nếu không nhất định bọn mình cũng sẽ bị thương mất.”

Thành Trấn nheo mắt không nói gì.

Trong bãi đỗ xe của trường học, Bạch Dạ tìm được xe Hạ Quân.

Lúc này Hạ Quân đã chờ một lúc lâu rồi, nhìn thấy Bạch Dạ lên xe, hắn tức giận nói: “Không phải cậu đến nhà ăn để ăn trưa sao? Ăn có một bữa thôi mà tốn nhiều thời gian thế à? Tôi đến quán ăn còn nhanh hơn cậu nữa.”

Bạch Dạ sờ sờ chiếc bụng ăn no tròn vo, liếʍ môi nói: “anh cậu gọi shipper đem sơn hào hải vị đến cho tôi, tất nhiên tôi phải ăn hết rồi mới đi được chứ. Không cần phải nói đâu nhưng bát cháo nhân sâm nhung hươu ngon thật đấy.”

“Mẹ nó.” Hạ Quân buồn bực khởi động xe rời khỏi trường học.

Ngự Lôi Quan cách Đại Đô Thành khoảng sáu mươi km, từ thành phố đến chân núi Ngự Lôi Quan cần khoảng ba giờ đồng hồ, sau đó leo một giờ mới lên được đỉnh núi, chờ khi bọn họ được dẫn vào thư phòng của đạo quán, ngồi xuống một cái nhìn đồng hồ thì đã là năm giờ chiều.

Tiểu đạo sĩ nói: “Hai vị đạo hữu, sư phụ đang chiêu đãi khách quý, phải mười phút nữa mới có thể qua đây gặp mọi người, phiền hai vị đạo hữu đợi một chút.”

Hạ Quân gật đầu: “Được.”

Bạch Dạ mệt đến mức nằm liệt trên ghế: “Mệt chết đi được.”

Vẻ mặt Hạ Quân ghét bỏ: “Tôi bảo cậu để ba lô ở trên xe, cậu cứ muốn đeo nó trên lưng, mệt chết cũng xứng.”

Bạch Dạ: “……”

Trong ba lô của cậu chính là cổ vật mà tổ tiên nhà họ Hạ để lại, nào dám tùy tiện để trên xe, nhỡ đâu có kẻ cắp nhìn trúng chiếc xe thể thao bản giới hạn toàn cầu của Hạ Quân, lấy trộm nó rồi đem luôn cả cổ vật của nhà cậu đi thì sao, cậu biết tìm ai mà khóc đây?

Hạ Quân hỏi tiểu đạo sĩ: “Cho hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào nhỉ?”

Tiểu đạo sĩ: “Đạo hữu, xin đi theo ta.”

Hai người rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có một mình Bạch Dạ.

Cậu nhàm chán đánh giá bốn phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở hai bức hoạ vẽ người được treo trên tường, từ chất liệu giấy đã cũ và màu sắc nhàn nhạt, có thể thấy đây là một bức hoạ cổ, nhưng thứ khiến cậu chú ý lại là vật mà hai người trong tranh đang cầm.

Bạch Dạ bỗng chốc đứng lên, đi đến trước bức họa xem xét.

Trong bức họa là một nam một nam mặc đồ cổ trang, trên tay của người đàn ông cầm chiếc búa đầu tròn có màu vàng, còn vật trong tay người phụ nữ lại là một chiếc gương đồng giống ở thời cổ đại, ở góc bên phải của bức họa viết bốn chữ: Lôi Công Điện Mẫu.

“Lôi Công Điện Mẫu?” Bạch Dạ kinh ngạc nhìn bức hoạ nói: “Bọn họ là Lôi Công Điện Mẫu? Vậy những Tiên Khí trong tay bọn họ tại sao lại giống y đúc với búa Lôi Công và gương Can Nguyên như vậy?”

Cậu nhanh chóng mở ba lô lấy cổ vật ra rồi đối chiếu với bức họa, cho dù là đường vân trên Búa Lôi Công, hay là những hoa văn trên gương Can Nguyên cũng không khác lắm. Cậu cầm Búa Lôi Công Gõ nhẹ một cái, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm rền. Cậu lại lấy gương Can Nguyên chiếu ra khoảng không bên ngoài, roẹt một tiếng, tia chớp giống như một chiếc cột sáng đánh xuống mặt đất.

“Chẳng lẽ những cổ vật trong tay ta đều là pháp khí của thần tiên sao?” Bạch Dạ cảm thấy sự việc quá vô lý, vẫn nên đợi Đồng Tất chân nhân trở lại rồi hỏi về hai nhân vật trong bức hoạ thì hơn, nói không chừng những đồ cổ trong tay cậu bây giờ chỉ là do người khác mô phỏng làm lại thôi.

Cậu lại cất búa Lôi Công và gương Can Nguyên vào ba lô, yên lặng đợi Đồng Tất chân nhân đến.

Nhưng hai mươi phút trôi qua rồi mà Đồng Tất chân nhân vẫn chưa tới, ngay cả Hạ Quân đi vệ sinh cũng chưa thấy trở về.

Bạch Dạ tưởng tượng đến cảnh Hạ Quân tốn hai tiếng đồng hồ ngồi trong nhà xí, trên mặt hiện rõ vẻ bất lực.

Bạch Dạ lại đợi thêm mười phút, mắt thấy mặt trời xuống núi nhưng vẫn không nhìn thấy ai hết, cậu đành phải ra ngoài tìm người hỏi một chút.

Khi cậu đến sân mà Đồng Tất chân nhân đang ở thì nhìn thấy rất nhiều đạo trưởng đang hưng phấn tụ tập ở vườn hoa nhỏ giọng thảo luận với nhau, láng máng nghe được bọn họ nhắc tới mấy từ tấn thăng, cảnh giới.

Cậu tò mò đi qua, nhìn thấy Đồng Tất chân nhân đứng lên từ trên mặt đất.

Hạ Quân nhanh chóng đi đến quan sát Đồng Tất chân nhân, khó tin nói: “Chân nhân, ngươi tấn thăng thành công rồi?”

“Thành công rồi.” Đồng Tất chân nhân hưng phấn nắm lấy tay Hạ Quân: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Hạ Quân: “……”

Chẳng lẽ Bạch Dạ thật sự biết đoán mệnh à?

Người biết bói toán trong giới Tu chân rất nhiều, nhưng không thấy ai có thể tính ra việc Đồng Tất chân nhân có thể tấn thăng.

Hắn thấy Bạch Dạ hơn nửa là vì tiền nên nói có thể tấn thăng để nịnh nọt mấy người Đồng Tất chân Nhân, nhưng việc Đồng Tất chân nhân tấn thăng đã chứng minh lời Bạch Dạ nói là đúng.

“Tiền bối đâu rồi?” Đồng Tất chân nhân nhìn bốn phía, tìm được bóng dáng của Bạch Dạ, vui sướиɠ đi qua nắm lấy tay Bạch Dạ tay, vô cùng cảm kích nói: “Bạch tiền bối, cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Nếu không có ngài, vãn bối thật sự không biết phải làm gì mới có thể tấn thăng được.”

Bạch Dạ vui mừng thay cho ông: “Xin chúc mừng.”

“Người ở đây nhiều, không tiện nói chuyện, ngài đi theo ta.” Đồng Tất chân nhân đưa bọn họ về thư phòng: “Tiền bối tới Ngự Lôi Quan là vì chuyện vãn bối tấn thăng sao. Ngài đúng là có lòng.”

Ông rót trà cho Bạch Dạ và Hạ Quân.

Hạ Quân lén lút dùng sức nhéo cánh tay Bạch Dạ, ý bảo cậu mau trả linh thạch cho người ta.

Bạch Dạ đau đến xuýt xoa.

Đồng tất chân nhân nghi hoặc: “Sao vậy?”

Bạch Dạ ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra chúng ta tới đây lần này là vì muốn nói chuyện linh thạch ……”

“Linh thạch?” Đồng Tất chân nhân bừng tỉnh: “Ồ, vãn bối biết rồi.”

Bạch Dạ, Hạ Quân: “……”

Đã nói cái gì đâu, ông biết cái gì chứ?

Đồng Tất chân nhân nhanh chóng đứng dậy, đến trước ngăn tủ dưới tủ sách kéo ra một cái rương lớn đặt trước mặt Bạch Dạ: “Ngày hôm qua vãn bối nói rồi, sau khi việc thành công sẽ có một phần thù lao khác, trong đây đều là linh thạch, mong tiền bối vui lòng nhận cho.”

Bạch Dạ, Hạ Quân: “……”

Không đợi bọn họ phản ứng lại, Đồng Tất chân nhân đã quay sang xin lỗi bọn họ: “Thứ lỗi cho ta, ta vừa mới tấn thăng, trạng thái trước mắt không ổn định, cần phải tĩnh tu một thời gian. Chờ hai tháng nữa ta sẽ tới thăm hỏi sao, mong tiền bối lượng thứ. Chí Dương, ngươi chiếu cố hai vị đây cho ta, tiền bối có gì dặn dò thì các ngươi phải gắng mà làm theo nghe chưa.”

“Vâng ạ.” tiểu đạo sĩ lúc trước tiếp đón Bạch Dạ đi đến.

“Tiền bối, Hạ tiên sinh, lúc trước tiếp đón không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi.” Đồng Tất chân nhân trước khi đi không quên dặn dò tiểu đạo sĩ cái rương lớn trên bàn là của mấy người Bạch Dạ.

“Ơ ——” Bạch Dạ nhìn thấy Đồng Tất chân nhân vội vàng rời đi, không khỏi ngơ ngác, mục đích bọn họ tới đây còn chưa nói ra mà, Đồng Tất chân nhân tại sao đã rờiđi rồi.

Hạ Quân kéo tay cậu xuống: “Đồng Tất chân nhân còn có việc phải làm, chúng ta không quấy rầy ông ấy nữa.”

Người sau khi thân có cần phải có thời gian để củng cố cảnh giới, nếu không sẽ không tính là thật sự thành công.

Bạch Dạ nói: “Nhưng ta chưa nói với ông ấy mục đích chúng ta đến đây mà.”

Vẻ mặt Hạ Quân phức tạp nhìn cậu: “Về sau nói cũng được.”

“chẳng phải hôm nay chúng ta đến đây phí công à?” Bạch Dạ bỗng nhiên nhớ tới bức họa trên tường, lập tức lại cảm thấy hôm nay mình đến đây cũng không phí công lắm, cậu hỏi tiểu đạo sĩ: “Đúng rồi, tiểu đạo trưởng Chí Dương, tôi muốn hỏi cậu một chút, hai bức họa trên tường vẽ ai vậy?”

Tiểu đạo sĩ cung kính đáp: “Là Lôi Công và Điện Mẫu.”

“Tại sao trong thư phòng lại treo tranh của bọn họ?”

“Vãn bối nghe sư phụ nói, lão tổ của Ngự Lôi Quan từng may mắn gặp gỡ và được hai vị thần tiên trên chỉ điểm, vậy nên ngài ấy vẽ lại dung mạo của hai vị thần tiên để hậu bối thờ cúng.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Trên đời này thật sự có……”

Nói như vậy những món đồ cổ trong ba lô của cậu bây giờ là vật của thần tiên sao?

Hạ Quân sợ cậu hỏi thêm nữa sẽ lộ ra vấn đề, lập tức ngắt lời cậu: “Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhìn lúc còn sáng mau xuống núi thôi.”

Bạch Dạ: “Ờ.” Ngày mai bọn họ còn phải đi học, ở lại trên núi qua đêm cũng không tốt.

Tiểu đạo sĩ vội vàng hỏi: “Hai vị tiền bối không ở lại đây một đêm rồi mới đi sao?”

“Chúng tôi không.”

Nửa tiếng sau, Bạch Dạ cùng Hạ Quân đứng ở dưới chân núi, vừa nhìn cái rương đang đặt trên mặt đất cạnh chiếc xe thể thao, vừa quay sang nhìn nhau.

Bạch Dạ im lặng vài giây, mở miệng hỏi: “hình như chúng ta đến đây là để trả lại linh thạch mà?”

Hạ Quân: “……”

Điều trách vị tiểu đạo sĩ kia quá nhiệt tình.

Bọn họ đã nói không cần rồi, nhưng vị đạo sĩ lại kiên quyết giúp họ khiên cái rương xuống dưới chân núi.

Bạch Dạ lại hỏi: “Giờ lại còn có thêm một đống linh thạch nữa, làm sao bây giờ?”

Hạ Quân: “……”