Dao Tĩnh cầm trên tay chiếc cặp l*иg cơm mà trong lòng dấy lên bao điều khó tả. Cô không biết trên tay cô đây là món gì.
“Sướиɠ nhất nhé!”
Cô quay sang nhìn chị đồng nghiệp nở một nụ cười ngượng ngạo. Với trước kia thì cô sẽ vui sướиɠ và hãnh diện biết bao.
“Ước gì chị cũng như được như mày.”
“Đổi chồng đi chị ơi!”
Chị San vỗ vào vai Dao Tĩnh.
“Cái con bé này.”
“Em đùa tí thôi. Thế chị ăn chung cùng em nhé!”
“Được.”
Dao Tĩnh đặt cặp l*иg cơm xuống bàn rồi mở ra. Từng ngăn từng ngăn là các món khác nhau nhìn rất đẹp mắt.
Ngăn đầu là thịt kho tàu, tiếp đến là đậu sốt cà chua và sườn sào chua ngọt. Cơm nắm rong biển để vào một ngăn. Còn ngăn cuối cùng là canh xương củ quả.
“Uồi, toàn món ngon!”
Chị San nhìn các món ăn bày trên bài mà thèm nhỏ dãi.
Từ Hạo Nhiên luôn chuẩn bị cho cô rất nhiều món ăn để cô tha hồ lựa chọn. Dù có biết là cô sẽ không thể ăn hết được. Nhưng thế cô sẽ không bị ngán.
“Chị cứ ăn nhiều vào, em không ăn hết được đâu.”
“Không khách sáo!”
Và rồi cả bữa hôm ấy Dao Tĩnh chỉ dám ăn mỗi cơm nắm rong biển. Còn lại đương nhiên là chị San ăn rồi. Cô sợ thịt kia là thịt người.
[...]
Năm giờ chiều, cũng là lúc Dao Tĩnh tan làm. Nhưng cô không muốn về nhà lúc này, nói chính xác la rất sợ.
Nghĩ một hồi thì cô liền cầm điện thoại lên gọi cho Hạo Nhiên. Ngón trỏ của cô gõ hai lần vào lưng điện thoại. Lập tức liền gọi luôn cho anh.
“Anh không cần đón em đâu.”
“Ơ, anh xin lỗi!”
Nghe Dao Tĩnh nói thế, Hạo Nhiên liền xin lỗi cô luôn. Lâu lắm rồi anh mới thấy cô như vậy. Lâu rồi anh mới thấy cô không cho anh đi đón.
“Anh có lỗi gì đâu, em muốn đi shopping tí thôi.”
“Anh lai em.”
“Anh phải trực đêm mà, cứ nghỉ đi nhé!”
“Em đi cẩn thận ấy!”
“Em biết òi!”
Ngắt điện thoại, trên mặt cô lại rơi vào trầm tư. Cầm túi sách lững thững ra khỏi bệnh viện để bắt taxi đi đến trung tâm thương mại.
Nhưng có một điều cô sẽ không biết vì Hạo Nhiên đã đi sau cô. Hắn đi theo dõi cô.
[...]
Bảy giờ tối...
Ăn tối xong thì cũng là lúc Hạo Nhiên phải đi làm. Lúc này cô mới chịu về nhà, cô thực sự không muốn đối mặt với anh.
Vừa đóng cổng nhà vào thì Dao Tĩnh bước đến phía nhà kho. Rút cái then rồi mở cửa bước vào trong.
“Tạch.”
Cô bật điện, cảnh tượng càng làm cô sững sờ ngạt nhiên hơn bao giờ hết.
Máu me be bét cùng những bộ phận cơ thể người được cắt nhỏ điều biến mất không còn một dấu vết. Nhà kho sạch sẽ một cách lạ thường.
Dao Tĩnh đi xung quanh nhà kho, đồ đạc cũng sếp ngăn nắp ngọn gàng, một vết máu nhỏ cũng không hề có.
Cô tắt điện, đóng cửa cài then về như cũ. Trong lòng mong rằng sự việc cô nhìn thấy ngày hôm qua chỉ là ảo giác của cô.
Dao Tĩnh vào trong nhà, mở tủ lạnh để cất một ít đồ mua từ siêu thị. Cô đứng người một lúc, tủ lạnh ban sáng cô thấy trống rỗng.
Bây giờ đã chất đầy thịt. Không lẽ là thịt người cô thấy đêm hôm qua. Đồ ăn trên tay cô rơi xuống đất. Cô liền cầm điện thoại gọi cho hắn.
“Em về nhà rồi.”
“Anh nấu cơm phần em trên bàn ý.”
“Anh mua thịt à?”
“Kh... à... ừ.Anh mua. Sao vậy vợ?”
“À không, tại em thấy nhiều.”
“Được rồi em nghỉ ngơi đi.”
“Yêu chồng.”
Theo cái cách trả lời của hắn thì cô biết mình không bị ảo giác và đã yêu phải một tên sát nhân.
Số thịt được chất trong tủ kia tất cả điều là thịt người. Ra là từ trước tới nay thịt cô ăn đều là thịt người. Vì cô ít đi chợ.
Cô cũng không để ý rằng hắn đi chợ mua những gì. Chỉ thỉnh thoảng vào nấu một hai bữa.
Mắt cô bắt đầu ngấn nước không kìm lại được mà trào ra ngoài. Từng giọt từng giọt lăn xuống má, tim đau thắt lại.
Giá như đêm qua cô không thức giấc, giá như cô không cứoi hắn, giá như cô không làm trong bệnh viện này, giá như cô không gặp hắn. Thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.