Higekiri phản kháng không thành công, bị Saniwa dùng linh lực trói hai tay lại, để ở trên đầu.
"Ngài không thể nhẹ nhàng với ta một chút sao?" Hắn hỏi, khóe mắt ửng hồng, bên trong chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, lại không thể che đi sự sắc lạnh ở sâu đáy mắt.
Saniwa nhẹ nhàng cởi thắt lưng của Higekiri, kéo vạt áo nửa che nửa hở kia xuống, để lộ hai viên anh đào ở hai bên ngực.
"Ta sợ buông tay ngươi ra thì sẽ bị ngươi bóp chết." Saniwa cười khẩy, cúi xuống liếʍ lên đầu ngực bên trái của hắn, nhìn thấy nó dần dần cứng lên, lập tức há miệng cắn một cái, rồi lại liếʍ, cũng không quên nói chuyện với người bên dưới: "Chỗ này của ngươi nhạy cảm ghê."
Higekiri không đáp, yên lặng để mặc đối phương thích làm gì thì làm, dù sao hắn cũng không đánh lại được người này, thay vì phản kháng rồi ăn đau khổ, vẫn nên nằm im hưởng thụ còn hơn, đợi lúc khác xử lí người này sau cũng được.
Bộ dạng cam chịu kia của Higekiri càng khiến Saniwa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Hắn buông đầu ngực đáng thương đã sưng lên kia, nhìn phó tang thần mím chặt môi không muốn rên ra tiếng, buồn rầu nói: "Ngươi làm vậy chẳng khác nào ta đang bắt nạt ngươi cả, rõ ràng là ngươi chủ động trước mà."
Miệng thì nói, tay vẫn không chịu ngừng lại, đã vuốt ve từ ngực, bụng cho đến phần thân dưới của phó tang thần, không buông tha chỗ nào cả, cũng để lại rất nhiều dấu vết nhuốm chàm thần linh ở trên đó.
Chỗ yếu bị nắm lấy, Higekiri híp mắt nhìn nhân loại đang đè trên người mình, cười chế giễu: "Không phải ngài đang bắt nạt ta sao?"
Saniwa vuốt ve phần thân dưới của hắn, học giọng điệu lúc đầu của Higekiri, khen ngợi: "Của ngươi không tệ nhỉ, cũng nặng đấy."
Nhưng so với cái kia của Saniwa, thì câu nói khen ngợi này lại mang theo vẻ trêu chọc, khiến Higekiri suýt thì không thở nổi, đặc biệt là đối phương còn không ngừng xoa nắn nơi đó, cố tình chơi đùa thân thể còn chưa thoát khỏi cơn tấn công từ làn sóng linh lực khổng lồ ban nãy của hắn.
Higekiri nghiến răng, khẽ rêи ɾỉ thành tiếng: "Ngài, ưm! Ngài đúng là kẻ xấu xa mà."
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt xinh đẹp kia của phó tang thần, khiến mái tóc mềm mại của hắn dính vào sườn mặt, tăng thêm sự quyến rũ cho thân thể hoàn mĩ này.
Saniwa hài lòng với thành quả cứng ngắc trong tay mình, nghiêng người lên hôn nhẹ khóe môi của phó tang thần: "Ngoan, dạng chân ra."
Giọng nói ấy như có ma lực, khiến Higekiri dần buông giáp đầu hàng, cũng không che che đậy đậy gì nữa, thoải mái để hai chân sang hai bên, lộ ra phần mông và phần miệng nhỏ mê người giấu nơi đó.
"Có thể nhẹ nhàng chút sao, người già rồi, không lăn lộn lâu như vậy được." Quan trọng là số lượng linh lực khổng lồ ban nãy đã khiến hắn không thể tiêu hóa được rồi, nếu giờ còn bị bắn vào bên trong lần nữa, có khi hắn sẽ là thanh đao đầu tiên chết vì sướиɠ mất.
Đừng nghi ngờ tác dụng của linh lực, đặc biệt là loại linh lực hấp thụ từ tϊиɧ ɖϊ©h͙ này.
Saniwa không đáp, chạm ngón tay vào miệng nhỏ đang run rẩy đó, lại khó có thể để ngón tay vào được.
"Có thể thả lỏng chút sao?" Hắn hỏi, đồng thời dùng bàn tay vỗ nhẹ phần bên mông của phó tang thần, mang theo ý tán tỉnh.
Giống như đang trả thù Saniwa vì đã làm lơ mình ban nãy, lão đao Heian chỉ mỉm cười, không trả lời.
Saniwa thở dài: "Được thôi, tự thân vận động vậy."
Sau khi, Higekiri bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận, thà hắn tự mình khuyết trương còn hơn để Saniwa làm việc đó. Bởi vì đối phương quá xa xỉ rồi! Cũng quá điên rồ!
Không có chất bôi trơn, người này lại dám ngưng đọng linh lực lại thành giọt, để nó chảy vào bên trong cửa sau của hắn!
Cái tên điên này!
Higekiri cảm nhận linh lực ấm nóng ở dưới người, nhịn không được cắn chặt răng, quyết tâm không rên lên, nhưng mà vẫn để lộ vào âm thanh mê người nào đó.
Hắn theo bản năng muốn khép chân lại, đáng tiếc bị Saniwa ngăn cản. Đối phương chen vào giữa hai chân hắn, ngón tay theo linh lực dạng lỏng đi vào bên trong nơi nhỏ nhắn ở kẽ mông.
Một ngón, hai ngón...
Khi Saniwa để vào ngón thứ ba, toàn thân Higekiri đã hồng như con tôm bị luộc chín. Hắn cũng không tâm trí nào để ngăn cản tiếng rên nữa. Thế là căn phòng vốn yên lặng dần dần sôi động hơn, ngập đầy tiếng nước, tiếng thở dốc, rêи ɾỉ và những câu tán tỉnh nhỏ nhẹ từ Saniwa.
Saniwa khuyết trương đến ngón thứ ba, cũng dần nhìn ra được điểm bất thường ở đây, ngẩng đầu lên nhìn Higekiri, trong mắt xuất hiện sự hài hước nào đó.
"Lần đầu tiên?"
"..." Higekiri yên lặng nhìn trần nhà, không còn sức để nói chuyện.
Nhưng đây đúng là lần đầu tiên của hắn.
Những Saniwa trước đó không cần hắn phải làm tới bước này, cho dù bọn họ muốn thì cũng sẽ bị hắn tìm lí do ngăn cản lại, vì vậy đây đúng là lần đầu tiên Higekiri sử dụng nơi phía sau đó.
Saniwa lại nói: "Đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này, lại lấy được lần đầu tiên của ngài Higekiri đây..."
Kính ngữ vốn trang trọng giờ đây mang theo chút tình thú kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, khiến toàn thân Higekiri run rẩy, hơn nữa lại bị Saniwa tấn công cả trước lẫn sau, cộng thêm luồng sóng linh lực đang không ngừng cọ rửa thân thể từ bên trong.
Thật đúng là chết người mà...
"Ngài có thể im miệng được rồi." Higekiri mỉm cười ngọt ngào đáp, bàn chân gắng sức nâng lên, đạp lên mặt Saniwa, lại bị đối phương nắm lấy, liếʍ từ ngón chân cho đến kẽ chân.
Hành động này càng làm thân thể Higekiri mẫn cảm hơn. Không đợi Saniwa làm gì, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã run run, sau đó bắn ra chất lỏng màu trắng.
Đúng lúc này, chân hắn bị buông ra, phần eo bị hai bàn tay nắm chặt, miệng sau cũng cảm nhận được sự nóng hổi của cái gì đó.
Higekiri lười biếng liếc Saniwa một cái, không tỏ ý kiến, có lẽ còn chưa tỉnh táo lại sau lần bắn tinh đó.
Bỗng nhiên khuôn mặt của Saniwa tiến lại gần, hai người môi chạm môi, lại dần biến nó thành một nụ hôn sâu. Sau đó, khi Higekiri còn đang tận hưởng nụ hôn này thì phía sau chợt xuất hiện cơn đau tê tái.
Đôi mắt hắn trợn to, biểu cảm trên mặt không khống chế được, trông có vẻ vặn vẹo.
Đợi môi của Saniwa rời khỏi, hắn hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy ngài không cần cái thứ dơ bẩn đó nữa, để ta cắt nó giùm ngài, đảm bảo chỉ cần một đao thôi."
Saniwa không chút do dự từ chối: "Cảm ơn, nhưng nếu cắt đi thì ngươi sẽ hối tiếc đấy."
Cho dù có khuyết trương tốt thế nào đi chăng nữa thì cái đó của Saniwa cũng quá lớn, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên của Higekiri, hai người ai cũng khó chịu. Một người bị đau vì cái kia quá lớn, một người khác bị đau vì miệng nhỏ mê người kia quá chặt.
Saniwa đề nghị: "Có thể thả lỏng chút sao? Ngươi chặt quá."
Higekiri cười đáp: "Ngài có thể cắt nó nhỏ lại." Nếu có thể cắt cụt luôn thì càng tốt.
Saniwa bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi có thể đừng nói như vậy được không?" Không thể nói đàn ông như vậy, nếu không hắn sẽ mềm xuống đấy.
Đợi Higekiri đỡ đau hơn, Saniwa mới dần cử động. May là đối phương cũng không bị chảy máu, nhưng để đề phòng, Saniwa vẫn để thêm chút dịch linh lực lên dươиɠ ѵậŧ của mình, để nó chảy vào bên trong người Higekiri.
Có linh lực làm chất xúc tác, phó tang thần cũng không còn khó chịu nữa, ngược lại còn cảm nhận được chút sung sướиɠ. Thậm chí hắn còn cảm thấy tốc độ của Saniwa quá chậm, mở miệng châm chọc: "Ngài chưa ăn cơm hả, có thể nhanh hơn được không, chậm quá ta sẽ ngủ mất đấy."
Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Higekiri lần đầu cảm nhận chân thực về câu này.
Saniwa điên lên không phải người nữa!
Đối phương hung ác như một con dã thú, rút ra rồi lại đâm vào, mỗi lần đều lút cán, đâm vào nơi sâu nhất trong người hắn, lại còn không ngừng đâm vào điểm G, khiến Higekiri vừa sướиɠ vừa đau.
Nhưng hắn lại không muốn chịu thua, không muốn mở miệng xin tha, thế là bị Saniwa làm ác hơn, toàn thân mệt tới mức không nhúc nhích nổi, đầu óc cũng mơ mơ màng màng không biết đã làm lúc nào, chỉ biết rằng toàn thân đang bị linh lực điên cuồng tẩy rửa, ngay cả từng kẽ tóc cũng ngấm đầu linh lực, sướиɠ tới mức hắn cho rằng bản thân sắp chết rồi.
Đến khi Saniwa ngừng lại, Higekiri đã ngất đi.
Toàn thân phó tang thần chứa đầy dấu tay, vết hôn và những mảng bầm tím, nhìn vừa đáng thương lại vừa mê người. Cái miệng nhỏ phía dưới vẫn còn đang cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Saniwa, cho dù mệt tới mức thϊếp đi cũng không chịu buông ra. Nhưng điểm hấp dẫn nhất vẫn là phần bụng của đối phương, chứa nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ tới mức phồng lên, giống như đang mang thai mấy tháng rồi vậy.
Saniwa hít một hơi thật sâu, toàn bộ cảm xúc tiêu cực từ khi đến đây dần được giải phóng, cũng khiến hắn mệt mỏi vô cùng.
Thế là hắn vẫn để dươиɠ ѵậŧ ở trong người của Higekiri, chỉ là thay đổi vị trí, nghiêng người nằm xuống bên cạnh đối phương, từ sau lưng ôm chặt lấy người này, sau đó nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ đóng kín mít khiến mùi hương tìиɧ ɖu͙© không tan hết, ngược lại đọng ở trong phòng, cho nên vào ngày hôm sau, khi Kashuu Kiyomitsu mở cửa phòng muốn đánh thức chủ nhân như mọi người thì đã bị hương vị này đập thẳng vào mặt, mà hình ảnh hai người nào đó đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy nhau cũng khiến hắn kinh ngạc tới mức tưởng mình nhìn nhầm.
"Chủ nhân???"