Sổ Tay Thu Thập Đao Nam Của Saniwa

Chương 8: Tẩm đương phiên (hơi H)

Bị bắt tại trận, thanh đao có tuổi nào đó cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn rất tự nhiên đến gần Saniwa hơn.

Hắn cúi người xuống, trên người chỉ mặc một bộ áo trong lỏng lẻo, vạt áo mở to, bởi vì động tác của hắn mà để lộ một phần da thịt lớn. Xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực rắn chắc lại không quá thô to, làn da trắng nõn, dường như đang phát sáng trong đêm tối.

Higekiri cố tình dán sát mặt Saniwa, cũng không rút tay mình ra khỏi tay đối phương, thậm chí còn làm càn lén lút dùng móng tay cào nhẹ lòng bàn tay của người đàn ông trước mặt, công khai muốn quyến rũ người này.

"Saniwa đại nhân." Higekiri đè thấp giọng, mang theo vẻ ma mị, như ác ma thủ thỉ bên tai: "Ta đến thực hiện nghĩa vụ tẩm đương phiên của mình."

Khoảng cách quá gần, Saniwa có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên mặt, khiến hắn nổi cả da gà.

"Tẩm đương phiên?" Saniwa buông tay Higekiri ra, buồn bực muốn ngồi dậy.

Tẩm đương phiên là cái quái gì chứ? Quan trọng hơn giấc ngủ của hắn sao?

Vất vả lắm mới thoát được việc ngủ chung cùng Kashuu và Gokotai, cứ tưởng có thể ngủ ngon lành rồi, ai ngờ đao kiếm mới đến cũng muốn ngủ cùng hắn?

Ngủ cùng người khác là sở thích của Phó Tang Thần hả?

Saniwa không hiểu, Saniwa cũng không muốn hiểu, bây giờ Saniwa chỉ mong được ngủ một giấc ngon lành mà thôi.

Higekiri nhìn khuôn mặt lạnh nhạt kia của Saniwa, cười khẽ một tiếng, cúi người hôn nhẹ khóe môi của hắn, thủ thỉ: "Ngài không muốn sao? Ta đã phục vụ rất nhiều người, ai cũng khen ta làm tốt lắm, đảm bảo sẽ không để ngài phải thất vọng đâu."

"?" Cảm nhận được cảm xúc mềm mại bên khóe môi, Saniwa trợn tròn mắt.

Không đợi hắn hoàn hồn, người nằm trên đã chủ động nắm lấy phần thân dưới đang ngủ say nào đó của hắn, bóp nhẹ một cái, không thèm che giấu ý đồ dụ dỗ của bản thân.

"Của ngài không tệ nhỉ, cũng nặng đấy." Higekiri khen ngợi, sau đó dưới ánh nhìn ngơ ngác của Saniwa, hắn không hề do dự tháo thắt lưng lỏng lẻo của Saniwa ra, kéo quần đối phương xuống.

Saniwa chỉ thấy phía dưới lạnh căm căm, dươиɠ ѵậŧ lộ ra trong không khí, bị vị thần linh xấu tính cầm lấy, xoa nắn từ trên xuống dưới, thậm chí còn thổi một hơi lên đầu chóp đáng thương kia.

Higekiri bóp phần trứng dái của Saniwa, cảm thụ cân nặng của nó, trong đầu thầm tính toán dung lượng. Nặng thế này hẳn là nhiều lắm đây, nếu...

Nghĩ đến cảm giác được hút khô Saniwa, Higekiri mỉm cười mãn nguyện, đuôi mắt cong cong, càng quyến rũ hơn ban nãy.

Thần linh cúi đầu, ngậm lấy thứ dơ bẩn kia của nhân loại, không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại càng lộ vẻ si mê, giống như thứ đồ kia là sơn hào hải vị, của ngon vật lạ quý hiếm nào đó vậy.

Dưới sự cố gắng của thần linh, cái đó của Saniwa thành công cứng lên, nhét đầy miệng của thần linh, khiến má của đối phương phồng lên, cổ họng bị chặn lại.

Higekiri tiếc nuối nhả cái đó ra, bất mãn búng nó một cái, nói: "Ngài đừng lớn như vậy chứ."

Không phải ban nãy ngươi khen nó lớn sao?

Saniwa nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, cảm thấy diễn biến này quá nhanh gọn lẹ rồi.

Hóa ra ngủ của cái tẩm đương phiên là kiểu ngủ này sao?

Thần linh mấy người cũng biết chơi ghê.

"Hình như ngài hiểu nhầm gì thì phải." Higekiri nở nụ cười nguy hiểm: "Cái này là dịch vụ của riêng ta thôi."

Saniwa: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ không buột miệng nói như thế."

Higekiri: "Nghĩ trong lòng cũng không được."

Hắn nắm lấy cái đó của Saniwa, dùng lực siết chặt. Ai ngờ người này không những không mềm xuống, ngược lại còn lớn thêm một chút.

"... Ngài là M hả?" Higekiri hỏi, nhưng thực ra hắn cũng không cần nghe câu trả lời, nói xong liền cúi người ngậm lấy phần đầu dươиɠ ѵậŧ, muốn tiếp tục công việc ban nãy.

Dươиɠ ѵậŧ của Saniwa quá lớn, cho dù Higekiri có cố như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngậm hết nó được. Ngay cả khi một phần đỉnh đầu đã bị nuốt vào cổ họng thì vẫn còn một khúc lộ ra ngoài. Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc, dùng hai tay xoa nắn phần trứng, trong miệng cũng dùng sức hút rồi lại liếʍ, liếʍ rồi lại hút.

Saniwa để tay lên trán, nhắm mắt cảm nhận cảm giác tuyệt vời ở thân dưới, khàn giọng hỏi: "Thần linh cũng biết những từ ngữ hiện đại như vậy sao?"

Nhưng không có ai trả lời hắn được.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Higekiri, còn Saniwa vẫn bình tĩnh nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, hoàn toàn không biết cảnh tượng trong phòng nóng bỏng tới cỡ nào.

Ít nhất, khuôn mặt ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙© của Higekiri đủ để khiến tất cả mọi người điên cuồng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, miệng của Higekiri vô cùng mỏi, cổ họng dần sưng đau, nếu không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra từ phần đỉnh có chứa linh lực mạnh mẽ, giúp hắn xua tan cảm giác xấu thì có lẽ giờ hắn đã bỏ cuộc rồi.

Nhưng nghĩ đến số linh lực khổng lồ chứa đựng trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Saniwa, mắt Higekiri lại lóe lên sát ý.

Thật đáng tiếc, có lẽ lần này không thể hút khô tên nhân loại này được, đối phương còn mạnh hơn hắn tưởng nhiều.

Cuối cùng nhờ vào sự nỗ lực phi thường kia của Higekiri, Saniwa cũng có cảm giác muốn bắn.

Hắn săn sóc muốn rút ra, nào ngờ Phó Tang Thần cũng không muốn sự săn sóc này, còn hút thật mạnh, như muốn hút hết toàn bộ mọi thứ bên trong vậy.

Saniwa cũng không để ý, rút không được thì để yên.

Chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ run rẩy vào cái, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng tràn ra ngoài, đi thẳng vào cổ họng của Phó Tang Thần, bị đối phương hấp thu.

Một giây, hai giây, ba giây...

Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra quá nhiều, cho dù Higekiri cố gắng nuốt cũng không nuốt được, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, hé miệng giải thoát cho dươиɠ ѵậŧ đáng thương của Saniwa, để mặc thứ đó bắn đầy lên khuôn mặt của mình.

"Khụ khụ khụ!" Higekiri ho sặc sụa, trên mặt dính đầy chất lỏng màu trắng, hốc mắt ửng hồng, cả khuôn mặt cũng hồng hồng, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Saniwa chống người ngồi dậy, cẩn thận vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói: "Không cần liều mạng vậy đâu."

Đáng tiếc Phó Tang Thần vẫn đang ho không ngừng, có muốn đáp lại hắn cũng không được.

Phải mất một hồi thì Higekiri mới hoãn lại, không chỉ là cơn ho mà còn vì lượng linh lực khổng lồ đánh sâu vào cơ thể nữa, chẳng khác nào việc toàn thân bị sức mạnh vô hình nào đó rửa sạch từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần cả.

"Ha ha ha, người già rồi, hơi bất cẩn chút." Higekiri bình tĩnh lại, để mặc Saniwa dùng tay áo lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt cho mình, nói ra lời thoại của Mikazuki.

Chờ Saniwa lau xong, hắn lập tức qua cầu rút ván, ăn xong không chịu nhận, tính chuồn khỏi nơi này.

"Đêm đã khuya rồi, làm phiền ngài thế này cũng không tốt lắm, ta sẽ rời đi ngay."

Higekiri cười nói, muốn đứng dậy rời đi.

Ai ngờ chưa kịp chạy đã bị Saniwa túm lại, kéo về giường.

"Không phải nói sẽ không để ta thất vọng sao?" Saniwa đè Phó Tang Thần tóc vàng xuống giường, dùng tay chặn đường thoát của đối phương: "Hút xong linh lực rồi, muốn chạy?"

Đừng tưởng hắn không biết người này ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn là vì gì.

Nhân loại mang linh lực giống như đường tăng vậy. Mồ hôi, máu, tϊиɧ ɖϊ©h͙, da thịt, xương cốt đều chứa linh lực. Cho nên yêu quái mới thích ăn thịt con người như thế. Không chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống mà còn vì thân thể của người có linh lực là thuốc hay, ăn phần nào cũng bổ. Đối với yêu quái sinh ra đã có bản tính tham lam, tất nhiên sẽ không nỡ để sót chút năng lượng nào.

Đôi mắt vốn chứa đầy vẻ đa tình và hơi nước của Higekiri lập tức thay đổi, quay về sự lạnh nhạt vốn có: "Vậy thì sao? Ngài muốn trừng phạt ta hả?"

Hắn không mang bản thể, bởi vì cảm thấy không cần thiết, cũng vì trước đó chưa từng gặp trường hợp nào như vậy cả. Những Saniwa trước kia đều nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, bị hắn hút khô linh lực, dần dần chết đi. Thậm chí hắn còn thành công hút chết một vị Saniwa cấp A nữa.

Cứ tưởng vị Saniwa này cũng vậy thôi, nhưng có vẻ hắn đã đánh giá thấp đối phương rồi.

"Không phải ngươi nói đêm nay muốn tẩm đương phiên sao? Ban nãy ngươi đã giúp ta một lần rồi, đến lượt ta giúp ngươi." Saniwa mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Higekiri nhìn thấy người này cười. Nói sao nhỉ... Khuôn mặt vốn bình thường bỗng đẹp một cách kì lạ, đặc biệt là đôi mắt đen thẳm kia, giống như có thứ ma lực gì đó hút lấy linh hồn người khác vậy.

Higekiri cảm nhận được sự quen thuộc nào đó.

Nhưng thời gian quá xa xăm, bởi vì ám đọa mà quên đi một số kí ức, cho nên hắn có cố thế nào cũng không nhớ ra được.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?" Higekiri bỗng hỏi.

Saniwa cúi người tặng hắn một nụ hôn sâu, dùng lưỡi liếʍ láp toàn bộ khoang miệng của đối phương, còn nghịch ngợm trêu ghẹo phần cuống lưỡi của hắn.

Nụ hôn này rất dài.

Cho đến khi khuôn mặt của cả hai đều hồng lên vì thiếu oxi, Saniwa mới từ bỏ.

"Chưa từng."

Saniwa đáp lại câu hỏi ban nãy của hắn.

"Nhưng sau này sẽ gặp nhau nhiều đấy."