Sổ Tay Thu Thập Đao Nam Của Saniwa

Chương 1: Kashuu Kiyomitsu

Saniwa của Honmaru đánh số 189 không phải là Saniwa chính quy của chính phủ Thời Gian.

Hắn chỉ là một kẻ vô tội đi nhầm vào kết giới của nơi này, sau đó bị Kashuu Kiyomitsu giữ lại.

Kashuu Kiyomitsu nói: "Ở đây ngài không cần phải làm gì cả, chỉ cần cung cấp linh lực cho ta, sau đó ta sẽ phục vụ ngài."

"Tất cả mọi thứ?" Saniwa hỏi.

"Tất cả mọi thứ." Kashuu Kiyomitsu gật đầu.

Thế là kẻ lữ hành thời không biến thành Saniwa, ở lại chỗ gọi là Honmaru đánh số 189 này.

Nói thật thì Saniwa không thích nơi này cho lắm, rách nát, tồi tàn, còn chẳng có một cái phòng nào để hắn nằm ngủ nữa. Điều kiện vật chất như vậy, người bình thường sẽ không dám ở lại đây đâu.

Nhưng Kashuu Kiyomitsu lại nói: "Chỉ cần ngài đưa linh lực vào trung tâm của Honmaru, nơi này sẽ được điều chỉnh theo suy nghĩ của ngài."

"Thật sao?"

"Thật."

Vậy là Saniwa lại bị Kashuu thuyết phục lần nữa.

Hắn dựa theo lời Kashuu Kiyomitsu bảo, đưa linh lực - tên gọi năng lượng ở thế giới này vào trung tâm của Honmaru. Theo lượng linh lực đưa vào càng ngày càng nhiều, toàn bộ cảnh quan ở Honmaru cũng thay đổi một cách rõ rệt. Những căn phòng xập xệ, sàn nhà cũ nát, cây cối đổ rạp biến mất, thay vào đó là một tòa nhà lớn tinh xảo, đẹp đẽ. Những hàng cây mọc lên, hoa cỏ đan xen nhau, biến sân vườn trụi lủi của Honmaru thành một vườn hoa đủ loại thực vật. Ngay cả cây anh đào lớn ở nơi đỉnh đồi cũng sống lại, mọc lá, nở hoa.

Tất cả chỉ thay đổi trong chớp mắt.

Kashuu Kiyomitsu nhìn chằm chằm khung cảnh này, trong lòng rung động, không ngờ vị Saniwa ngốc nghếch bản thân lừa được lại là một người có linh lực mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức chỉ đưa linh lực vào trung tâm thôi đã có thể chữa lành mọi vết thương vốn có trên người của hắn.

"Thế này là xong đúng không?" Saniwa hài lòng với khung cảnh hiện tại, ngừng việc đưa linh lực vào, quay đầu hỏi Kashuu Kiyomitsu.

Kashuu Kiyomitsu gật đầu, lại lắc đầu. Chần chờ một lát mới dám đưa bản thể của mình ra cho Saniwa xem.

"Còn một việc nữa, ngài cần phải lập khế ước với ta."

Saniwa không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời Kashuu Kiyomitsu, truyền linh lực của bản thân vào thanh kiếm trước mặt.

Sau đó, hắn cảm nhận được giữa hắn và đối phương sinh ra một liên kết chặt chẽ về linh hồn.

Saniwa liếc Kashuu Kiyomitsu một cái, bên trong không có cảm xúc nào cả, giống như chỉ đang đơn thuần nhìn thôi vậy. Nhưng Kashuu Kiyomitsu lại thầm đổ mồ hôi, không rõ Saniwa có nhìn ra được mánh khóe của bản thân hay không.

Nếu ngài ấy nhìn ra thì sao...

Kashuu Kiyomitsu không rõ.

May mắn Saniwa rất nhanh thu hồi ánh mắt, hỏi Kashuu Kiyomitsu nên làm gì tiếp theo. Kashuu Kiyomitsu trong lòng chột dạ, không dám dùng thủ đoạn nhỏ gì nữa, những chuyện nên nói đều nói, những chuyện không nên nói cũng nói qua một chút.

Chờ Kashuu Kiyomitsu nói xong, Saniwa cũng đã biết được tình cảnh hiện tại của mình.

Đầu tiên, đây không phải là thời đại của hắn, đây là tương lai mấy trăm năm sau, năm 2205 - nơi mà thời gian bị đe dọa bởi một thế lực tên là mhững người theo chủ nghĩa xét lại lịch sử hay còn gọi là Thời Gian Tố Hành Quân - những kẻ muốn thay đổi lịch sử loài người. Và thế lực đối đầu với chúng chính là chính phủ Thời Gian - nơi đánh thức các đao kiếm có trong lịch sử để đối kháng với thế lực xấu kia.

Tuy nhiên theo thời gian đối kháng càng dài, việc kiểm soát và chọn lọc Saniwa không được xem trọng, dẫn đến việc có một số kẻ đạo đức không tốt trở thành Saniwa, khiến cho đao kiếm ám đọa, tạo thành các Honmaru hắc ám.

Thứ hai, Honmaru này là một Honmaru bị bỏ hoang, Kashuu Kiyomitsu là một Phó Tang Thần lưu lạc, chỉ vào đây để ở tạm, không phải Phó Tang Thần vốn có của nơi này.

Còn vì sao đối phương lựa chọn hắn làm Saniwa cũng rất đơn giản, vì đối phương sắp hết linh lực rồi.

Phó Tang Thần chỉ có thể sống dựa vào linh lực của Saniwa, những linh lực bên ngoài khác dễ gây ám đọa hoặc khiến Phó Tang Thần bị "bệnh nhẹ". Kashuu Kiyomitsu cũng sắp đến giới hạn rồi, không chọn hắn không được.

Đối phương bỗng nhiên thành thật như vậy, Saniwa cảm thấy khó hiểu, cũng không hỏi sâu thêm, chỉ nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."

Trước khi đến đây hắn vừa kết thúc một chuyến hành trình, tính về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ lại lạc vào nơi này. Ban nãy còn có thể nhịn xuống, nhưng giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, hắn thực sự chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.

"Có chuyện gì ngày mai nói sau." Saniwa nói xong, đóng cửa phòng lại.

Kashuu Kiyomitsu ngơ ngác nhìn cánh cửa trước mặt, không biết nên nói gì. Bỗng nhiên cửa phòng lại mở ra, Saniwa thò đầu ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

"Chăn gối đâu?"

Honmaru đã khôi phục lại bộ dáng cũ, thậm chí còn rộng hơn trước, nhưng đó chỉ là kiến trúc mà thôi, những vật dụng như chăn màn gối vẫn phải đi mua mới có.

Kashuu Kiyomitsu thân là một trong năm đao kiếm khởi đầu, tất nhiên biết rõ chuyện này. Nhưng nhìn khuôn mặt khó coi kia của Saniwa, hắn vẫn nghẹn lại câu "Ngày mai chúng ta đi mua" vào trong bụng, thử hỏi: "Nếu không... Ngài gối lên đầu gối của ta? Chúng ta chắp vá tạm một đêm?"

Bây giờ cũng đã sắp tối rồi, mà Saniwa lại không phải Saniwa đăng kí trong hệ thống, Honmaru bị bỏ hoang tất nhiên cũng không còn tài sản gì cả, bọn họ có đi đến cửa hàng cũng không mua được.

Saniwa nhìn Kashuu Kiyomitsu hồi lâu, cuối cùng quyết định tin tưởng người này một lần nữa, hé cửa ra, để đối phương đi vào.

Đây là lần đầu tiên Kashuu Kiyomitsu đi vào phòng của Saniwa.

Trước kia chủ nhân cũ của hắn không thích đao kiếm, mọi mệnh lệnh đều được Konnosuke truyền đạt. Đừng nói đến việc vào phòng của Saniwa, ngay cả khuôn mặt của Saniwa hắn cũng chưa từng nhìn thấy lần nào.

Mỗi lần nghỉ đến Saniwa cũ, Kashuu Kiyomitsu lại cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng bọn họ và Saniwa đã sống bình yên nước sông không phạm nước giếng lâu như vậy rồi, cấp bậc đao kiếm cũng cao như thế, sao Saniwa lại vứt bỏ hắn cơ chứ?

Kashuu Kiyomitsu không hiểu.

Hắn đã từng cảm thấy phẫn nộ, thất vọng, đau khổ, căm hận, cuối cùng biến thành lạnh nhạt.

Chẳng sao cả.

Từ sau khi bị vứt bỏ, Kashuu Kiyomitsu luôn tự an ủi bản thân như vậy.

Hắn rồi cũng sẽ gặp được Saniwa của mình thôi.

Người đó sẽ sủng ái hắn, cưng chiều hắn, sẽ giúp hắn sơn móng tay, sẽ xoa đầu hắn, nói rằng: "Kiyomitsu đáng yêu nhất."

Rồi sẽ gặp thôi.

Lời an ủi biến thành nguyện cầu, trở thành động lực sống qua ngày của hắn.

Và bây giờ, hắn đã gặp được rồi.

"Ngài sẽ thích ta chứ?" Kashuu Kiyomitsu nhìn bóng lưng trước mặt, lẩm bẩm nói.

Saniwa quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa nói gì hả?"

"Không có gì."

"Thật hả?"

"Thật." Kashuu Kiyomitsu ngồi xuống, cởϊ áσ khoác ngoài ra, lại vỗ lên đầu gối của mình: "Không phải ngài muốn nghỉ ngơi sao?"

Saniwa nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cuối cùng quyết định im lặng không hỏi thêm.

Đợi Saniwa gối đầu lên chân của mình, Kashuu Kiyomitsu lại dùng áo khoác của bản thân làm chăn cho Saniwa, sau đó cứ thế ngồi nhìn Saniwa không chớp mắt.

Saniwa nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kìm được nói: "Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy."

Kashuu Kiyomitsu tiếc nuối thu hồi ánh mắt, nhưng khi Saniwa nhắm mắt lại, hắn vẫn lén lút ngắm người này vài cái.

Người này sẽ là người hắn đang chờ sao?

Là vị Saniwa sẽ yêu thương hắn, sẽ giúp hắn sơn móng tay, sẽ xoa đầu hắn và khen hắn sao?

Kashuu Kiyomitsu không biết, chỉ là hắn cô đơn quá lâu rồi.

Ai cũng biết rõ Kashuu Kiyomitsu là một thanh đao cần tình yêu của Saniwa, nếu như không có tình yêu của Saniwa, hắn sẽ chết mất.

Chỉ mong ngài đừng làm ta thất vọng.

_____________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lại khai hố, lại bắt đầu với Kashuu cục cưng