"Vũ Nhu, tớ nên làm gì bây giờ?"
Lúc đầu óc quá tức giận đã đồng ý yêu cầu hẹn bạn tình của nam tình, bây giờ Tô Dư đã tỉnh táo lại, nghỉ ngơi giữa giờ lập tức xin bạn thân giúp đỡ.
"Trời ạ, Dư Dư, cậu quá tuyệt vời!" Lâm Vũ Nhu duỗi ngón cái ra. "Nếu tớ mà ưu tú như cậu, đã sớm trở thành chị dâu cậu rồi."
Tô Dư bất lực ghé lên trên mặt bàn: "Cậu đừng trêu tớ."
"Thích thì lên, sợ cái gì!"
Lâm Vũ Nhu nhiều ý xấu, lập tức nghĩ ra một kế hoạch treo đầu dê bán thịt chó, Tô Dư nghe kế hoạch, liên tục khen hay.
Đồ hèn nhát Tô Dư dám nặc danh cua giáo thảo, không thể thiếu sự trợ giúp của Lâm Vũ Nhu được.
Tô Dư vò mẻ không sợ rơi nói: "Ngộ nhỡ lật xe, cậu nhất định phải tới cứu tớ..."
Lâm Vũ Nhu vỗ vai cô an ủi.
"Yên tâm đi, dáng người bảo bối của tớ tốt như vậy, cho dù bị phát hiện lừa gạt cũng có thể mê hoặc giáo thảo."
Hôm qua vừa bị anh ruột đả kích, Tô Dư không còn chút tự tin nào.
"Đúng rồi, hôm nay tan học có trận bóng rổ, cùng tớ đi xem anh cậu đánh bóng rổ đi."
Lâm Vũ Nhu là một thành viên của nhóm nhan cẩu, lúc trước biết Tô Cảnh Thâm là anh trai ruột của Tô Dư, suýt chút nữa gọi cô là em chồng rồi.
"Trác Dịch Phàm cũng sẽ đi nha."
Biết quan hệ giữa Tô Dư và anh trai cực kém, trong trường học dường như không liên hệ, chiêu này của Lâm Vũ Nhu lần nào cũng đúng, dù sao có Tô Dư ở bên cánh, nam thần Tô mới có thể chú ý đến cô ấy.
"Tớ biết."
Lâm Vũ Nhu dừng một chút, khoa trương lắc đầu: "Chậc chậc, vị chua của tình yêu này."
Sân bóng rổ, tiếng người huyên náo.
"Thần thái sáng láng, nổi bật bất phàm!"
"Cùng nhau tụ tập, mối tình thắm thiết!"
Fan hâm mộ hai bên hô đến khí thế ngất trời.
Trác Dịch Phàm, Tô Cảnh Thâm đều là tuyển thủ hạt giống của đội bóng rổ trường cao trung A, một người cao một mét tám mươi hai, một người một mét tám mươi sáu, tướng mạo khó phân cao thấp, nếu muốn nói khác nhau, Trác Dịch Phàm như ánh nắng rực rỡ, còn Tô Cảnh Thâm nội liễm trầm ổn.
Lần này huấn luyện viên gây chuyện, để hai người PK thi đấu, toàn bộ trường học đều oanh động, hưng phấn nhất vẫn là đám fan hâm mộ, còn có không ít fan của trường cao trung khác trà trộn vào ngắm hai vị nam thần.
Mồ hôi, bóng rổ, thiếu niên, thanh xuân.
Tô Dư bị Lâm Vũ Nhu cưỡng ép kéo lên hàng phía trước xem thi đấu, tay chân cô có chút luống cuống, luôn cảm giác mình không hợp với trường hợp náo nhiệt như vậy.
Thật ra sáng nay nam thần gửi tin nhắn nói với cô hôm nay có cuộc tranh tài, còn nói cô nhất định phải đến xem mình đánh người đối diện khóc thế nào.
Đương nhiên Tô Dư cũng rất chờ mong Trác Dịch Phàm có thể đánh Tô Cảnh Thâm phát khóc, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn điểm số lại là: 37: 12.
Cho dù Tô Dư không biết nhiều về bóng rổ, nhưng cũng biết Trác Dịch Phàm bị bỏ lại phía sau rất xa.
Thật đáng giận!
Bắt nạt cô thì thôi, còn bắt nạt chồng cô!
Lâm Vũ Nhu lại rất hưng phấn: "Mẹ nó, Dư Dư, cậu mau nhìn đi... Tô Cảnh Thâm vén áo phục lên, lộ ra cơ bụng tám múi a a a a a a đẹp trai không sống được!"
Trong đầu Tô Dư hiện lên dấu hỏi chấm, ánh mắt Tô Dư nhìn về phía Tô Cảnh Thâm đang nghỉ ngơi.
Ngày nào Tô Dư cũng nhìn thấy gương mặt thối của Tô Cảnh Thâm, đã sớm miễn dịch, căn bản không nhìn ra anh đẹp trai thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết Tô Cảnh Thâm có cơ bụng.
Cự tuyệt một fan nữ đưa nước, Tô Cảnh Thâm uống đồ uống điện giải mà đội bóng cung cấp ước, vừa vén áo lên lau mồ hôi, da thịt màu lúa mì khóe mạnh chặt chẽ rắn chắc, trên bụng hiện lên đường cong cơ bắp rõ ràng, lực và đẹp kết hợp, gợi cảm mê người.
Tô Dư lặng lẽ đếm, một, hai, ba... Thật sự cơ bụng có tám múi.
Bình thường ở trong nhà anh đều che đậy cực kỳ chặt chẽ, ai thấy được!
Hai đạo ánh mắt chạm vào nhau, vẻ mặt Tô Dư khinh thường liếc qua.
Cắt, ai mà thèm nhìn anh, nam thần của cô cũng có cơ bụng có được không.
Nghĩ đến ước định tối thứ sáu giữa mình và nam thần, trong lòng Tô Dư ngọt ngào, nhếch miệng lên, hiện ra độ cung đẹp mắt.
Tranh tài kết thúc, 62: 39.
"Móa nó, anh Tô, anh cũng quá vô tình đi."
Trác Dịch Phàm thiếu chút nữa bị Tô Cảnh Thâm đánh tới mức hoài nghi nhân sinh.
Cậu ta từng cho rằng kỹ thuật chơi bóng rổ của cậu ta và Tô Cảnh Thâm chênh lệch không lớn, mãi đến khi Tô Cảnh Thâm điêu luyện vượt qua phòng tuyến đến giọt nước không lọt của cậu ta rồi ném vào rổ, Trác Dịch Phàm liền biết mình vô cùng sai rồi.
Thực lực này, cũng quá kinh khủng.
Bình thường người này còn dành thời gian đi làm thêm, thời gian luyện bóng không nhiều bằng cậu ta, đúng là đá trúng cái đinh mà.
Tô Cảnh Thâm nhìn bốn phía, tâm trạng càng thêm bực bội, anh không xem Trác Dịch Phàm là bóng đánh cũng không tệ rồi, làm gì còn tâm tư thủ hạ lưu tình.
Anh lấy điện thoại di động ra, biên soạn nhiều lần mới gửi đi: Bảo bối, em có đến không?