Chương 28
Ôn Hinh không phải người ở thời đại này, không phải là cô gái địa phương bảo thủ có thể cài cúc áo đến tận cổ, mà là xuyên qua từ thế giới hiện thực.
Bình thường, cho dù ở trường hay ở bên ngoài, trang phục tiêu chuẩn của mùa hè nóng nực là quần đùi, dép tông, tôn lên làn da trắng và đôi chân dài miên man.
Khi đến thế giới này, cô đã tương đối kiềm chế, nhưng nếp sống của thời đại này chính là như vậy, ngay cả váy dài qua đầu gối cũng không thể mặc, nếu như bị lộ ra da thịt, cũng tương tự như mất đi trinh tiết. Nếu mặc ít hơn một chút thì sẽ thành người không đứng đắn.
Từ khi đến đây, đi đến đâu trong lòng Ôn Hinh cũng phải nín thở, mua đồ gì cũng không thể tha hồ mà mua, còn phải có phiếu, mà cho dù có phiếu thì cũng chỉ mua trong một số lượng nhất định, nhiều cũng không được. Nếu đi đến nhà người thân ở xa, thì phải có giấy giới thiệu? Mà giấy giới thiệu cũng có thời hạn? Nếu quá thời hạn sau một giờ, nó sẽ trở thành một mảnh giấy vụn…
Mua nhà thì phải chuyển hộ khẩu, không chuyển hộ khẩu thì không mua được nhà, cô như một con chim bị nhốt trong l*иg, không thể động đậy.
Ngoài ra còn có người mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc đứng ngay trước mặt này - đội trưởng Diêm ma đầu.
Ôn Hinh vô cùng buồn bực.
Cô chỉ muốn làm người yêu với anh thôi mà? Kết quả ngay cả một bàn tay cũng không chạm vào được, hôn một cái đã bị đuổi xuống lầu.
Nhưng mà nói anh không có ý nghĩ gì với mình thì Ôn Hinh không tin, nữ chính trong sách ban đầu cũng còn chưa đυ.ng vào anh dù chỉ là một góc quần áo, còn bọn họ đã đυ.ng chạm không biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ lúc hôn anh, cô đang hôn tấm ván gỗ sao? Không có mà, cô có thể cảm nhận được, rõ ràng là anh cũng có phản ứng, nếu ngay cả điều này mà cô cũng không nhìn ra, thì cô cũng không quen nhiều người bạn trai như vậy.
Rõ ràng bàn tay ôm eo cô rất nóng khiến cả người cô như muốn mềm nhũn ra, khi hai người quấn lấy môi lưỡi triền miên, anh đã vô thức muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao sau đó anh lại kéo cô ra.
Có thể anh là một người có ý chí rất tốt, có khả năng kiềm chế bản thân mình.
Con người ở thời đại này dường như không dám nói đến chuyện tình cảm, né tránh quan hệ nam nữ như tránh rắn rết, đàn ông không được nhìn phụ nữ quá nhiều, nếu không sẽ bị mắng là đồ lưu manh gì đó.
Kể từ khi cải cách mở ra vào đầu những năm 1980, con người của thời đại này mới bắt đầu thay đổi, nếp sống cũng dần được cải thiện, cuộc sống của phụ nữ sẽ tốt hơn, có thể mặc quần áo ngắn màu sặc sỡ khi ra ngoài và hơn hết là có thể ăn mặc tùy thích, không cần che che giấu giấu dáng người của mình nữa. Hãy bắt đầu học theo xu hướng thời trang, mua quần áo đẹp, tô son đỏ, để bản thân trở nên xinh đẹp và tinh thần phấn chấn mỗi ngày.
Nhưng bây giờ chỉ mới đến năm 1979, cho dù sắp nảy nở cũng không có ai bắt gặp nam nữ thân mật khi đi trên đường, mà đi trên đường phố chỉ nhìn thấy một mảng bụi xám xịt mà thôi.
Những người phụ nữ mặt xám mày tro, mặc những màu không phải màu xám thì là màu đen, hoặc xanh đậm. Bây giờ còn đỡ, thỉnh thoảng còn thấy một số người mặc váy hoặc quần áo màu sáng.
Nhưng đại đa số chỉ làm cho người khác có một loại cảm giác già nua, nặng nề, buồn tẻ, giống như một thế giới đen trắng không màu sắc, chẳng trách khi cô xem qua một số bức ảnh cũ chỉ thấy những người bên trong mặc đồ rất quê mùa, không phải màu đỏ thẫm thì là màu xanh lá cây, mặc những màu tươi sáng cũng không để ý là nó có đẹp hay không, có phù hợp hay không.
Cô còn tưởng rằng thẩm mĩ thời đại đó có vấn đề.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu cô sinh ra và sống trong một thời đại mà không được tùy tiện mặc các màu sắc, và những gì cô thấy trong mười năm là màu đen, màu xám và màu xanh lam, thì khi có thể được lựa chọn, cô cũng sẽ chọn những màu xanh đỏ lòe loẹt như một cây tài lộc lớn, cũng sẽ cảm thấy cực kì xinh đẹp. Rồi sẽ cảm thán tại sao lại có một màu sắc đẹp đẽ như vậy. Đây chính là kết quả của một thời đại quá hà khắc con người đó.
Mặc dù nói cô xuyên vào thì phải nhập gia tùy tục, phải giống những người xung quanh, nhưng Ôn Hinh vẫn có linh hồn của con người hiện đại, yêu thiên nhiên, yêu chưng diện, và thích sửa soạn xinh đẹp, thì với thời đại này mà nói chính là đang gϊếŧ chết bản chất của cô. Ồ không, là gϊếŧ hết tất cả bản chất yêu cái đẹp của phụ nữ, thì làm sao cô không nghẹn khuất chứ?
Hơn nữa, cô là một người hiện đại, có cái nhìn rất cởi mở về tình yêu, cô chủ động theo đuổi một người đàn ông mà có lẽ thời đại này chưa bao giờ được nghe nói đến tình yêu, từ đầu đến cuối cô còn chưa bày ra bất cứ thủ đoạn nào, đã bị đối phương đả kích liên tục làm cho chán nản.
Lần thứ nhất đẩy cô ngã xuống đất, lần thứ hai đuổi cô xuống lầu, lần thứ ba cô muốn đưa bữa trưa tình yêu nhưng anh lại phớt lờ cô.
Cho đến nay, cô đã bị đánh bại liên tục.
Trong lòng cô không phục, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ thật sự mình không thể hái được đóa hoa cao lãnh không ai dám hái này sao!
Trong lòng Ôn Hinh uất ức.
Anh cũng đâu có phong cách nghiêm túc, băng thanh ngọc khiết, không gần nữ sắc? Đúng rồi! Vừa lúc cô muốn hóng mát, đem một hộp cơm cho anh, đi dưới nắng lâu như vậy, mồ hôi nhễ nhại, đã muốn cởi bỏ bộ quần áo vừa ngột ngạt vừa nóng nực này trên người rồi!
Sự thật chứng minh thủ đoạn này vẫn rất thần kì, cô cởϊ áσ xong vừa đặt quần áo xuống ghế sô pha, tâm tình vui sướиɠ phất phất hai cánh tay tạo gió, toàn thân mát rượi, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Diêm ma đầu căng ra. Sắc mặt tối sầm, nhìn cô chằm chằm rồi quát cô: "Hồ đồ! Mau mặc quần áo vào nhanh."
Nói xong anh còn khẩn trương đi đóng cửa lại.
Sao Ôn Hinh có thể nghe anh nói chứ? Vừa rồi còn mặc kệ cô, bây giờ lại muốn cô nghe lời, không có cửa đâu!
Diêm ma đầu quay đầu lại, nhìn thấy giữa phòng một người thắt hai bím tóc, mặc một cái màu trắng và chiếc quần dài màu lam, lộ ra cánh tay và bờ vai trắng nõn, nhìn anh hừ một tiếng, vặn cái eo nhỏ chạy đến bên cửa sổ văn phòng, nghiêng người nhìn xuống sân thể dục, miệng còn nói với anh trời có gió, rất mát mẻ.
Vẻ mặt Diêm ma đầu bình tĩnh, tiến lên vài bước, vươn tay kéo cô ra khỏi cửa sổ, có lẽ là đang tức giận nên lực bàn tay hơi mạnh, anh siết chặt cánh tay trắng nõn mềm mại của cô kéo sang một bên.
Sức lực đo được của quân đội 146 cực kỳ mạnh mẽ, huống chi là sức lực đáng sợ của Diêm ma đầu trước mắt này, cho nên anh không thể khống chế được sức mạnh của mình, bóp cánh tay Ôn Hinh đến khi cô phải kêu lên một tiếng đau đớn.
Khi buông tay ra, năm dấu tay màu đỏ đã in rõ trên cánh tay trắng như tuyết và mịn màng đó.
Vừa rồi Ôn Hinh chỉ cảm thấy cánh tay phát lên một trận đau nhói, tựa như có một chiếc kìm kẹp lấy cô, cô phải kêu lên một tiếng vì đau đớn.
Khi cô kêu lên thì Diêm ma đầu đã lập tức buông tay cô ra, kết quả thấy dấu tay in trên làn da trắng như tuyết nhìn mà ghê người, ước chừng ngày mai sẽ hiện lên năm dấu tay màu xanh rất rõ ràng, trông thấy có chút đáng sợ.
Ôn Hinh cực kì ủy khuất, không dám tin nhìn dấu tay, từ nhỏ da thịt cô đã rất non nớt, mặc dù được gửi nuôi ăn nhờ ở đậu, làm nhiều việc, nhưng chưa một ai đối xử với cô như thế này. Vừa rồi khi túm cánh tay cô, đau đến nỗi làm mắt cô đỏ hoe.
Không phải cô còn mặc áo hai dây sao? Đây cũng là loại áo trong rất bình thường, đã bị anh đối xử thô bạo như vậy, anh đã dùng bao nhiêu sức lực để bóp cô chứ?
Được rồi, xem như Ôn Hinh đã hiểu, cũng hiểu được, anh không hoan nghênh cô đến đây chút nào, cô đến đây chỉ tự mình đa tình rước lấy nhục nhã mà thôi.
“Tôi đi đây, về sau cũng sẽ không đến nữa.” Ôn Hinh vừa nói xong, đôi mắt đỏ hoe, quay đầu cầm lấy quần áo trên sô pha mặc vào chuẩn bị rời khỏi đây.
Không đến nữa, không bao giờ đến nữa. Mọi thứ trong thời đại này đều có thái độ thù địch với cô. Các công thức tinh dầu trong hệ thống của cô ở thời hiện đại thì cung không đủ cầu. Mỗi lần bán đều hạn chế số lượng, sẽ không bán khi đợt bán ra đã hết. Còn ở đây, họ thậm chí còn không biết tinh dầu là gì chứ đừng nói bán nó để kiếm tiền.
Bây giờ theo đuổi một người đàn ông, lại đối xử với cô không tử tế như vậy, bị đả kích không ngừng còn dùng bạo lực với cô, dùng sức lực lớn như vậy bóp cô, anh định bóp gãy xương cô luôn sao?
Thật đáng sợ.
Cô không theo đuổi nữa là được chứ gì?
...
Diệp Kiến Châu đã ăn xong bữa trưa của mình một cách mĩ mãn, anh ta cực kì hài lòng, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt và đậu que chiên sốt cay như tan ra trong miệng, anh ta không thể dừng lại và không ngừng đưa vào miệng, thật sự hy vọng dạ dày của mình là một cái hố không đáy. Có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thơm quá, thơm đến nỗi sau khi ăn xong còn ngồi ở đó một lát.
Tiếp theo, đầu óc đều xoay quanh việc tìm lý do nào đó để đến nhà họ Diêm cọ cơm chiều.
Thật là không có gì để chê! Đừng nhìn cô gái nhỏ Ôn Hinh này tuổi còn nhỏ, mà tay nghề nấu nướng ở nhà này thật sự là rất tốt, nhớ ngày ăn cơm hôm đó, chủ nhiệm còn nói từ nhỏ cô đã ở bên cạnh bà dì của mình mà lớn lên, học được tay nghề trong cung.
Bây giờ anh ta đã tin đến tâm phục khẩu phục. Thảo nào, người trong cung trước đây thường chú ý đến màu sắc và hương vị trong đồ ăn, bây giờ cũng có rất ít người có nghề như vậy. Anh ta cũng đã kết hôn sớm hơn hai mươi năm. Nếu muộn hơn hai mươi năm thì trước bữa cơm này anh ta cũng phải đoạt cô về nhà, đối với một người đàn ông mà nói thì chuyện hạnh phúc nhất là được ăn món do vợ mình nấu? Chỉ đáng tiếc là vợ anh ta không làm được một bữa thịnh soạn như thế!
Ha hả.
Anh ta dọn sạch hộp cơm, mang đến văn phòng của đội trưởng. Hả? Sao cửa lại đóng thế kia, anh ta cũng không nghĩ đến điều gì khác, hơn nữa anh ta còn là chính ủy có quan hệ rất thân thiết với đội trưởng, bình thường ra vào không cần gõ cửa, một ngày ra vào nhiều như vậy mà còn gõ cửa thì gõ biết bao nhiêu lần chứ.
Hơn nữa bởi vì việc hôn sự của Diệp thiếu gia mà thủ trưởng của nhà họ Diêm phải bắt anh ta nắm hết tâm tính của cậu ta, anh ta giới thiệu nhiều cô gái như vậy cũng không biết tính cách bất cần này của Diêm Trạch Dương.
Cậu ta có thể dỗ dành phụ nữ sao? Như chờ heo bay lên trời vậy.
Nếu cậu ta có thể cho mấy người phụ nữ kia chút mặt mũi, thì những đồng chí nữ kia đã sớm mà vồ lấy. Ai mà lại không muốn gả cho cậu ta chứ? Mấy cô gái trong đoàn nghệ thuật ngày nào cũng dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Diêm đội trưởng, nhưng Diêm đại thiếu gia ấy nào có cho người ta một cơ hội? Ai mà dám bước đến chứ?
Vì vậy, anh ta thật sự không nghĩ đến phương diện ấy mà đẩy cửa bước vào.
Sau đó thì nhìn thấy...
Chính ủy Diệp hoài nghi là mình bị hoa mắt, nhưng anh ta hình như còn chưa đến tuổi mắt mờ nhỉ?
...
Cửa sổ văn phòng đầy nắng, ánh sáng phản chiếu vào bên trong sáng ngời, trên sân huấn luyện, những binh lính trứng nhỏ trong trung đoàn đều sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của đội trưởng Diêm ma đầu. Lúc này, thế nhưng ma đầu đó lại lo lắng ôm một cô gái cao gần đến cằm mình. Đứng nghiên về phía cửa, cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành?
...
Chỉ thấy cậu ta thận trọng nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của cô gái trong tay, một bên xoa xoa hỏi: "Có đau không?"
"Đau, vừa rồi anh niết tôi đau muốn chết."
“Đau là đúng!” Cậu ta thấp giọng giáo huấn một câu, nhưng sức lực của đôi tay hơi buông lỏng ra một chút, chính ủy Diệp cảm thấy mắt mình có chút nhìn không rõ.
“Vậy thì tôi không cần anh xoa đâu.” Cô gái sau khi nghe xong thì dùng tay đánh vào ngực anh.
“Thành thật một chút đi.” Trán cậu ta nổi lên gân xanh, rõ ràng là đang kìm nén tính khí. “Chẳng lẽ không ai dạy cô không được cởϊ qυầи áo trước mặt người ngoài sao?
"Tôi nóng không được sao? Hơn nữa tôi vẫn đang mặc quần áo mà."
"Điều đó cũng không được. Cô có biết có biết bao nhiêu người suy nghĩ có vấn đề không?"
"Có vấn đề gì?"
"Anh nói có vấn đề gì vậy?"
"Vậy sao anh lại không có vấn đề?"
Diêm ma đầu: "..."
Diệp Kiến Châu suýt chút nữa không kìm lòng được, con trai của Diêm Vệ Quốc cũng có ngày hôm nay? Cũng có một ngày bị nghẹn nói không nên lời?
"Không được, anh phải bồi thường cho tôi. Anh xem đi, bóp tôi như vậy, anh có biết là tôi đau lắm không, tôi bị anh bóp đau muốn khóc."
"Về nhà cho cô tiền và phiếu, tất cả đều cho cô."
“Ai muốn mấy cái đó.” Giọng cô gái nũng nịu đến tê dại, cô hợp tình hợp lí mà nói: “Tôi muốn hôn anh cơ.”
"Không được, nơi này là nơi nào, là nơi cô có thể nháo sao? Cô nghiêm túc cho tôi!" Diêm ma đầu lập tức nghiêm mặt.
Cô gái nhỏ cũng chẳng thèm quan tâm đến những điều đó, cô vòng tay qua ôm eo cậu ta và kiễng chân hôn cậu ta.
Diêm ma đầu loạng choạng lùi lại, cô cũng lùi theo một bước, đẩy đến giá sách bên kia, sau đó cậu ta mới ôm cô lại cho ổn định.
Diệp Kiến Châu cũng không muốn mặt dày mà xem tiếp, lẳng lặng đóng cửa lại.
Thật sự là già rồi, không thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, các cô gái nhỏ trong đoàn nghệ thuật đều có lá gan rất lớn, theo đuổi người ta mà mặt không đỏ thở không gấp, bây giờ thì tốt rồi, có người con gái hôn Diêm ma đầu mà mặt không đỏ thở không gấp luôn.
Cô gái này thật cam đảm, có thể chống chọi với trời, cô ta thật sự không sợ Diêm ma đầu ném cô ta ra ngoài cửa sổ sao?
Con trai của Diêm Vệ Quốc một lòng theo đuổi sự nghiệp. Mấy năm nay đều tập trung vào công việc và không mấy bận tâm về việc kết hôn. Vậy mà có một người như thế có thể chủ động vượt qua ranh giới tâm lý của cậu ta mà tiến lên chiếm lĩnh vị trí.
Khi Diệp chính ủy giới thiệu đối tượng cho cậu ta, cũng không trông cậy cậu ta có thể chủ động, nhưng anh ta cũng không nhận thức được sự ảnh hưởng của phụ nữ. Phụ nữ trong thời đại mới phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Chỉ là chính ủy Diệp không ngờ rằng đồng chí Tiểu Diêm lại bị một đồng chí nữ cưỡng bức thành ra như vậy. Một người đàn ông cao một mét tám sáu lại bị ép vào cạnh giá sách, rõ ràng có thể dễ dàng đẩy ra, nhưng lại không dám đẩy ra.
Xem ra dù là con sói mạnh mẽ ác liệt đến đâu cũng rất sợ bị con gái quấn vào.
Tuy nhiên, anh ta cũng đã kiểm tra danh tính của đồng chí Tiểu Ôn trong gia đình nhà họ Diêm, gia đình này đúng là làm người ta phải đau đầu, không biết thủ trưởng có đồng ý hay không, Diệp chính ủy lúc thì ý cười đầy mặt, lúc thì lo lắng mang hộp cơm rời đi.