Mà mỗi lần gã mở miệng nói hai ba câu, muốn anh nhanh nhanh tìm một người, đáp lại gã chắc chắn là dạo gần đây trong đoàn đang bận rộn kiểm tra giám sát, không có rảnh, hoặc là đang bận học tập tra xét tư liệu, không có thời gian, vân vân. Thế mà hôm nay anh lại yên lặng không nói, chỉ chú tâm sửa sang lại văn kiện và báo cáo trên bàn.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ sau lưng chiếu lên bàn làm việc, Diệp Kiến Chu không thể không thừa nhận, thằng nhóc này đúng là có vốn liếng khiến con gái thích, tuy rằng tóc đầu đinh, nhưng ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt như tượng tạc, mày kiếm, mặt mũi sắc bén, ánh mắt khi thì thâm sâu lúc thì trong veo, mũi cao thẳng tắp, đôi môi không mỏng chả dày, lúc không cười thì trong nghiêm túc, bình tĩnh, mà khi cười rộ lên thì, không có mấy người chống đỡ được.
Khó trách sao tầm mắt anh cao, với một người nam nhân cao ráo tuấn tú, nhà có chức quyền lại có năng lực, đúng là không có bao nhiêu nữ nhân xứng đôi với anh, mà mấy nhà môn đăng hộ đối thì anh lại không để vào mắt.
Vì chút chuyện này của anh, Diệp Kiến Chu quả thức sắp sầu đến trọc đầu rồi.
Phía bên kia Diêm Trạch Dương đã sắp xếp xong đồ đạc trên bàn, mọi thứ được đặt về vị trí vốn dĩ của nó, bốn góc thẳng hàng ngay ngắn, lúc này anh mới giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ, lập tức đứng bật dậy, thân cao mét tám, vai rộng eo thon, khung xương vững chắc, bắp thịt mạnh mẽ, cho dù là trong quân đội cũng là ngàn người chọn một, đúng là một thằng nhóc tốt tướng mà.
“Sao hai ngày nay cậu về nhà sớm vậy? Không xuống căn tin sao?”
Diệp Kiến Chu thấy anh cầm mũ lên tính đi, vội vàng hỏi một câu. Anh biết tình hình của nhà thủ trưởng, Diêm Trạch Dương không quá thích vợ kế của thủ trưởng, quan hệ hai bên tuy chưa đến mức cương cứng nhưng cũng không quá tốt. Ngày thường có thể kéo dài bao nhiêu anh liền kéo bấy nhiêu, cả chuyện ăn cơm cũng giải quyết luôn ở nhà ăn, tận đến khi không kéo được nữa mới trở về. Nhưng hai ngày nay có chút khác thường, cả sáng lẫn tối đều không đến nhà ăn, cứ đúng giờ là về nhà, hơi kì quái đấy.
“Về nhà ăn cơm.”
Hai người nhanh chóng ra khỏi văn phòng, rời khỏi tòa nhà, bên ngoài mấy binh lính còn đang bị phạt, đeo phụ trọng chạy vòng vòng.
“Tí nữa nhà ăn mở cửa thì mới để họ đi ăn cơm.” Diêm đoàn trưởng mở miệng, Diệp Kiến Chu gật đầu. Này cũng đúng thôi, cuối cùng thì cũng cùng một cái quân khi, bên nam bên nữ chỉ cách nhau cái tường, giống như hàng rào vây quanh đàn dê vậy, mấy người nói xem bầy sói có thể khống chế bản thân không nhìn chằm chằm được sao? Giống như dê thấy cỏ thôi, có thể nhịn không liếc mắt mấy lần à? Chuyện hôm nay xảy ra chỉ là do liếc nhìn mấy nữ binh nhiều mấy lần mà thôi.
“Ăn xong thì bảo họ tiếp tục, tăng mạnh lượng huấn luyện lên, chỉ có người ý chí bạc nhược mới bại dưới tay viên đạn bọc đường thôi, không có tiền đồ!”
Diệp Kiến Chu: “…” Cậu mới là không có tiền đồ, ngày nào cũng coi mình như người sắt mà huấn luyện, trong quân không ai đánh lại cậu, chỉ có thể mặc cho cậu đánh, nhưng có tiền đồ như vậy thì cậu nhanh nhanh tìm một cô vợ về đi! Tính ra cậu còn không bằng mấy binh sĩ này đâu, người ta mới mười tám mười chín đã biết liếc mắt với phụ nữ rồi.
…
Thời điểm đoàn trưởng Diêm về nhà, từ xa đã thấy trước cửa nhà đang đứng mấy người, một người trong số đó đúng thật là Ôn Hinh.
Anh chỉ thấy cô đứng đối diện với hai người khác, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: “… Tôi trước giờ vẫn dùng mấy thứ này đó, cực kỳ tốt cho da nha. Bên trong còn có thêm vài loại thảo dược có tác dụng làm trắng da đó. Làm trắng da á hả, đó chính là khiến da trở nên trắng trẻo, giống như tôi nè, tôi luôn dùng mấy thứ này mỗi ngày nha, không chỉ bôi mặt, mà còn bôi cả người nữa, cô xem tay tôi đi.” Nói xong liền kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, hai người khác vươn tay ra sờ thử, trơn bóng mềm mại, đôi mắt hai người sáng rực lên.