Nghiệp Duyên

Chương 16:

Mai Ngọc Quỳnh vừa nói vừa xem sắc mặt của hắn, so với ngày xưa non nớt thì nay đã trưởng thành hơn nhiều, dưới cương vị là một người mẹ, Mai Ngọc Quỳnh biết tính cách nóng nảy của con trai.

“Bây giờ cũng may con đã trở về, thuận theo kế nghiệp cha thì tất cả sẽ là của con, Tống Dĩnh chỉ được 20% cổ phần công ty cùng một căn biệt thư ở ven biển.”

Nói đến đây, Tống Thành Ca đã biết được toàn bộ tâm tư của mẹ mình. Lời của Mai Ngọc Quỳnh nghe qua tưởng chừng như là quan tâm đến tương lai cùng sự nghiệp của con cái nhưng trên thực tế mọi thứ chỉ nhằm chuộc lợi riêng cho bà ta.

Mai Ngọc Quỳnh sợ Tống Dĩnh có được gia sản đến lúc đó bà ta lại tay trắng. Tuy là vợ chồng bên gối nhưng Tống Phi Nam cùng Mai Ngọc Quỳnh mỗi người một mặt, khi lâm nguy đương nhiên ông ta sẽ không định cho bà được hưởng lạc.

Mà Tống Thành Ca là con trai lẽ nào lại không được ít nhiều gì đó hay sao? Trưa hôm trước tình hình sức khoẻ chuyển biến xấu, luật sư tức tốc chạy đến công bố di chúc theo lệnh Tống Phi Nam.

Mai Ngọc Quỳnh nào chịu thua kém, kể cả có không hoà hợp với chồng nhưng bà ta cho rằng mình hi sinh, hầu hạ cho Tống gia bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không bằng đứa con hoang không biết từ đâu nhặt về?

Mặc dù không ưa Tống Thành Ca nhưng dẫu sao hắn vẫn là do bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, Mai Ngọc Quỳnh muốn lợi dụng hắn để thâu tóm các cổ đông lớn trong công ty, hình thành thế lực lớn cho riêng mình.

“Tống Dĩnh muốn thay thế con? Nực cười! Con mới là đứa cháu chính thống của Tống gia, thà rằng con phá huỷ mọi thứ cũng không chừa cho nó một món đồ.”

Tống Thành Ca biết rõ cái bẫy mà mẹ mình giăng ra nhưng tự nguyện chui đầu vào. Bản tính hắn hiếu thắng, luôn đối nghịch Tống Phi Nam, giờ xuất hiện đứa con riêng muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản, Tống Thành Ca lẽ nào lại chịu thua?

Mai Ngọc Quỳnh nhếch mép, ngoắc tay cho gọi tên hộ vệ phía sau, anh ta liền đưa ra một tờ giấy, Mai Ngọc Quỳnh đẩy đến trước mặt hắn rồi tiếp lời.

“Đây là bản photo của tờ di chúc kia, con hãy xem thật kĩ đi rồi cùng ta nói chuyện.”

Tống Thành Ca nhận lấy, Mai Ngọc Quỳnh chuyển tiếp tới tấm ảnh của một thiếu niên thoạt nhìn xấp xỉ với tuổi của Dương Nghê.

“Nó là Tống Dĩnh, hiện tại vẫn được người của cha con che chở. Bác sĩ bảo Phi Nam sống không quá ngày mai, trong tang lễ chắc chắn nó sẽ xuất hiện.”

Hắn gấp tấm ảnh đút vào túi quần rồi đứng dậy chào về. Mai Ngọc Quỳnh tiễn hắn ra cửa xong hạ lệnh cho những người hầu.

“Dọn dẹp nhà cửa, cho lão gia của các ngươi tẩm bổ thật tốt, Tống Dĩnh đến cứ cho hắn ta vào không cần phải báo cho ta.”

Người hầu nhận lệnh rời đi, Mai Ngọc Quỳnh bỏ lên lầu, đang ngắm nghía bản thân trong gương liền bị một vòng tay ôm lấy tình tứ. Bà ta mỉm cười hạnh phúc khi người đàn ông đặt một nụ hôn nhẹ trên đầu mình.

“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ được ở bên nhau, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo đúng dự đoán của anh.”

...

Tống Thành Ca bảo bọn Lục Trạch về trước xong hắn lái xe tới ngôi nhà bỏ hoang. Nó trước đây là nơi cư trú của hắn còn giờ dành cho một nữ nhân tương đối đặc biệt. Hắn châm điếu thuốc, tuấn lãng đi sâu vào trong cầm đèn pin mở khoá căn phòng bí mật.

“Thành Ca Ca!”

Tiếng gọi ngọt ngào xen lẫn vui mừng, cô gái muốn tiến lên lại bị xiềng xích chân níu giữ. Căn phòng giống như cả một tầng hầm, cực kì rộng rãi và sạch sẽ, Tống Thành Ca bật điện, gương mặt khả ái lại nhu thuận hiện ra, mang đến cho người khác cảm giác muốn che chở cùng bảo bọc.

“Đã ăn gì chưa?”

Nữ nhân lắc đầu, vì không thường xuyên được thấy ánh mặt trời nên làn da tái nhợt, xanh xao, yếu đuối vô lực ỷ vào hắn.

Giá như, giá như Nghê Nhi cũng có thể đối với hắn như vậy...

Tống Thành Ca lắc đầu, đá bay cái mơ mộng hão huyền này ra khỏi đầu, tiếp tục cởi bỏ xích cho cô gái.

“Sắp tới có việc cần đến em đây.”

“Thật sao? Em có thể giúp anh rồi ư?”

Nàng phấn khích lắm, không ngần ngại ôm chầm lấy hắn xong cảm nhận được cơ thể hắn cứng đờ, ngay lập tức buông ra. Hắn với nàng không cùng thân phận, hắn cao quý, nàng thấp hèn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, hầu hạ kề cận thì cho dù...cho dù là chuyện gì nàng cũng cam chịu.

“Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Vậy anh có muốn ở lại cùng ăn cơm với em không?”

“Được.”

Nàng mở to mắt kinh ngạc, những lần trước hắn chỉ ghé qua xem nàng một chút sau đó liền rời đi, nàng có mở lời thế nào cũng chưa từng ở lại cùng nàng ăn bữa cơm, đáp trả nàng luôn là câu nói “ở nhà có người chờ anh về”.

Hôm nay Thành Ca Ca làm sao vậy? Nàng thật khó hiểu, chẳng lẽ có chuyện gì không vui sao?

Nàng im lặng, nhanh nhẹn chuẩn bị cơm cùng vài món tuy sơ sài nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng.

“Anh thông cảm nha, sợ anh đói nên em chỉ làm qua loa mấy món này thôi.”