Bốn Lần Gả

Chương 52

Khen một nữ nhân xinh đẹp, đây là Triệu Bồng dạy hắn.

Trước kia Triệu Bồng ghét bỏ hắn chất phác, muốn làm hắn thay đổi biện pháp khen nàng. Nhưng mà con người hắn thật sự là quá chất phác, chuyện khen người khác này nếu không phải thật tình thật lòng thì trước nay hắn không nói nên lời được.

Trước kia không cần hắn khen như thế nào, Triệu Bồng cũng là thê tử hắn, nhưng mà nay đã khác xưa, Tần Thư Hoài trải qua kiểm điểm sâu sắc, cho rằng muốn đền bù lại những năm đó lúc Triệu Bồng không vui một chút, vì thế khi Tần Bồng dò hỏi, hắn quyết định, khen nàng.

Nhưng mà trên thực tế, đây cũng là lời thật lòng của hắn.

Nhiều năm không gặp, lại gặp nhau lần nữa, Tần Thư Hoài liền cảm thấy ngắm Triệu Bồng như thế nào cũng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng là một đại mỹ nhân.

Thật ra trước đó hắn cảm thấy Tần Bồng đẹp, nếu không phải bởi vì đã có thê tử, có lẽ hắn cũng sẽ thích Tần Bồng.

Nhưng mà khi đó trong lòng hắn có Triệu Bồng, hắn cảm thấy chính mình không thể có bất cứ hành vi gần gũi không an phận gì với nữ nhân, cho nên trước nay hắn đều khắc chế chính mình, không nghĩ loạn, không nhìn loạn.

Hiện giờ biết Tần Bồng chính là Triệu Bồng, ngược lại hắn có vài phần thoải mái, nếu người mình từng yêu ở ngay trước mặt mình lại không cách nào có nửa phần gợn sóng, vậy mới là chuyện kỳ quái.

Nhưng mà ngoài dự kiến của Tần Thư Hoài chính là, sau khi khen Tần Bồng xong, nàng cũng không vui vẻ giống như trong trí nhớ, ngược lại là dùng một ánh mắt đồng tình lại có chút phẫn nộ nhìn hắn, sau một hồi, rốt cuộc nàng nghẹn một hơi nói: “Vương gia không thích nói thì ta cũng không hỏi, Vương gia tự nhiên.”

Nói xong, Tần Bồng xoay người đi mất, không để lại một chút dấu vết.

Nàng đi được một lúc lâu thì Tần Thư Hoài mới phản ứng lại được. Hắn cũng không đuổi theo, theo đuổi người ta không thể theo đuổi quá dữ dội, dữ dội quá thì người ta chạy mất.

Tần Bồng đến nhà thuỷ tạ, chờ sau khi Tần Minh tan học, đem những việc này oán giận cùng Liễu Thư Ngạn một trận.

Liễu Thư Ngạn sắp xếp lại sách, lông mi hơi hơi rung động, lại cười nói: “Tần Thư Hoài này một năm luôn có một khoảng thời gian không được bình thường, người không cần để ý tới hắn.”

“Một năm luôn có một khoảng thời gian?”

Tần Bồng có chút kỳ quái, Liễu Thư Ngạn gật đầu, nhẹ nói: “Hắn và chính thê của hắn là Ngọc Dương công chúa có tình cảm rất tốt, nàng đã chết sáu bảy năm, hắn đối với Ngọc Dương công chúa là tình sâu nghĩa nặng nên mới có chút vấn đề.”

Nói rồi Liễu Thư Ngạn gõ gõ đầu mình, sau đó nói: “Người đừng so đo với hắn.”

Tần Bồng nghe xong lời này, hơi hơi hé miệng, lại không nói được cái gì.

Nàng muốn nói cho Liễu Thư Ngạn, đấy không phải thâm tình, đấy là áy náy.

Nhưng nàng cũng không có cách nào giải thích sao mình biết được, nói nhiều sai nhiều.

Suy nghĩ, nàng đẩy Liễu Thư Ngạn một cái: “Việc hôm qua để ngươi làm đã xong chưa?”

“Phụ thân ra ngoài thăm bạn, còn chưa hỏi nữa.” Liễu Thư Ngạn cười nàng nóng nảy, kiến nghị nói: “Người để ý vị trí khoa cử, chẳng qua là muốn mở rộng nhân mạch. Cũng không cần thiết phải là khoa cử, sắp tới đây là cuối mùa xuân, vừa lúc là thời điểm tổ chức tiệc, người thân là Trưởng công chúa nên tổ chức yến hội một lần.”

Trong giới quý tộc, việc tổ chức một yến hội lớn đều là được làm bởi những nữ nhân có địa vị cao, Tần Bồng làm công chúa còn chưa từng tổ chức yến hội, thật sự là cần một cái yến hội để giữ thể diện.

Tần Bồng gật đầu rồi lại khó xử.

Sở dĩ tổ chức yến hội cần có nhân vật quý trọng, đó là chuyện ở chỗ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, khách khứa được mời đều sẽ nể tình người đó mà tới. Vị trí của khách mời đại biểu cho phẩm cấp của yến hội. Hiện giờ tuy rằng nàng là Trấn quốc Trưởng công chúa, nhưng trên thực tế bằng hữu cũng không nhiều, cũng không có quá nhiều thực quyền gì, chưa chắc có người bán mặt mũi cho nàng. Nhưng mà nếu mọi người đều không bán mặt mũi, người tới đều không lên được mặt bàn, ngày hôm sau nàng sợ sẽ trở thành đầu đề câu chuyện của người khác.

Nhưng mà một Trưởng công chúa vẫn luôn không mở tiệc, có lẽ chính là một đầu đề câu chuyện.

Tần Bồng cân nhắc, Liễu Thư Ngạn thấy được sự khó xử của nàng, cười nói: “Chuyện mời khách người yên tâm, ta sẽ giúp người, người chỉ lo làm tốt chuyện này là được.”

Tần Bồng gật đầu, nếu Liễu Thư Ngạn đã nói giúp nàng, đương nhiên sẽ giúp nàng.

Danh dự của Liễu gia ở Tuyên Kinh rất tốt, Liễu Thư Ngạn nguyện ý ra mặt, tất nhiên cũng sẽ không kém chút nào.

“Vậy được.”

Tần Bồng gật đầu: “Ta đây liền cho người đi chuẩn bị.”

Tần Bồng là người có năng lực hành động rất mạnh, nói là chuẩn bị, ngày hôm sau tiếng gió đã thả ra ngoài.

Ở trên chuyện mở tiệc, Tần Bồng vẫn là vô cùng chú ý, kiếp trước sở dĩ nàng khiến phụ hoàng cực kỳ sủng ái cũng là có liên quan đến năng lực của nàng. Phàm là Ngoại Sứ tới Bắc Yến, tất nhiên là nàng bố trí yến hội, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể có thiên vị như vậy.

Ở Bắc Yến đã như thế, một cái xuân yến nho nhỏ ở Tề quốc đương nhiên không làm khó nàng được.

Nàng kiểm kê bái thϊếp xong thì giao cho Liễu Thư Ngạn: “Thanh danh của ta dựa vào ngươi rồi.”

“Yên tâm.” Liễu Thư Ngạn giơ tay lên: “Chuyện nhỏ.”

Về đến trong nhà, Liễu Thư Ngạn kiểm kê lại thiệp trong tay, thiệp mời khách nam đều rút ra đặt ở nơi này, mang theo thiệp mời khách nữ đi gõ cửa phòng muội muội Liễu Thi Vận.

Khi hắn đến, Liễu Thi Vận đang ở trong phòng vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam, váy dài màu trắng bằng lụa, trên đầu cài một đồ trang sức hình đóa hoa lê màu trắng, nhìn qua vô cùng thanh nhã.

Thân hình nàng ta rất gầy, đầu vai hơi hạ xuống, mang theo vài phần hương vị nhược liễu đón gió, Liễu Thư Ngạn dựa vào cửa, lẳng lặng chờ Liễu Thi Vận vẽ xong.

Liễu Thi Vận là mỹ nhân cùng nổi với Tần Bồng, Tần Bồng hơn nàng ta hai tuổi, nhưng mà nàng ta lại là kẻ tới sau lên trước, đoạt tên tuổi đệ nhất mỹ nhân Tuyên Kinh.

Danh hiệu này không phải tặng vì dung mạo của Liễu Thi Vận, mà là khí chất của nàng ta.

Bình tĩnh mà xem xét, cho dù là làm ca ca, Liễu Thư Ngạn cũng cảm thấy, so ra thì ngũ quan của Liễu Thi Vận kém Tần Bồng. Chỉ là năm đó Tần Bồng quá mức sợ hãi rụt rè, đẹp thì đẹp đó, lại khó có thể làm người ta coi như nữ thần mà cung phụng, cho nên để Liễu Thi Vận có cơ hội trở thành đệ nhất mỹ nhân Tuyên Kinh.

Nhưng nay lại không giống xưa, hiện giờ Tần Bồng tựa như là phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, nàng chỉ cần đứng nơi đó, cái gì cũng không cần làm đã khiến cho người ta cảm thấy quốc sắc vô song.

Liễu Thư Ngạn đợi một lúc, cuối cùng Liễu Thi Vận cũng vẽ xong rồi, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Thư Ngạn ở cửa, dịu dàng nói: “Ca ca chờ lâu rồi.”

“Không lâu.” Liễu Thư Ngạn bước vào, cười tủm tỉm nói: “Ta lại đây là có việc muốn nhờ.”

“Ồ?”

Liễu Thi Vận buông bút xuống, nhìn thấy bái thϊếp trong tay Liễu Thư Ngạn, trong lòng liền sáng tỏ: “Là Trưởng công chúa định làm xuân yến sao?”

“Muội muội thông minh.” Liễu Thư Ngạn đặt thiệp ở trên bàn của Liễu Thi Vận, cười tủm tỉm nói: “Giúp một việc chứ?”

“Đây không phải chuyện ca ca nên quan tâm.”

Liễu Thi Vận đi đến bên cạnh bàn, giơ ấm trà lên rót hai ly trà, mặt mày bình đạm: “Công chúa điện hạ làm xuân yến, không có đạo lý Liễu gia chúng ta ra ngoài hỗ trợ phát thiệp.”

“Nói là nói như vậy.” Liễu Thư Ngạn ngồi quỳ đến bên cạnh bàn, thở dài một tiếng: “Nhưng hiện giờ nàng có tình cảnh gì muội không rõ ràng sao? Người sáng suốt đều biết nàng là con rối của Tần Thư Hoài, nếu là nàng phát thiệp thì có mấy người chịu tới?”

“Vậy cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Sắc mặt Liễu Thi Vận lạnh nhạt: “Ca ca, huynh cũng nói, nàng là con rối của Tần Thư Hoài. Liễu gia chúng ta chưa bao giờ trộn lẫn vào những việc này, đây là nền tảng lập thân của chúng ta, ca ca đã quên rồi.”

Lời này làm Liễu Thư Ngạn ngồi thẳng lên, sắc mặt hắn bình tĩnh: “Nền tảng lập thân của Liễu gia là nguyện trung thành với thiên tử, không phải cái gì cũng mặc kệ.”

Liễu Thi Vận giơ cái ly trong tay rồi hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vài phần trêu đùa: “Sao phải nói nghiêm túc như vậy, sợ không phải là ca ca coi trọng người ta chứ?”

Liễu Thư Ngạn nằm xuống trên đất, dùng tay chống đầu, tay còn lại đặt ở đầu gối cong lên, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, cho nên giúp tẩu tẩu tương lai của muội một việc.”

Liễu Thi Vận bật cười, chỉ có thể nói: “Phải phải phải, giúp chuyện này.”

“Nhưng ta phải nói trước.” Liễu Thi vận giương mắt: “Ta chỉ phụ trách đưa thiệp, thành hay không thành không liên quan đến ta.”

“Được.”

Liễu Thư Ngạn gật đầu: “Việc thành, ca đưa muội một bộ bút tích thật của Mạnh Khánh.”

Liễu Thi Vận cười mà không nói, lại không nói gì thêm.

Sau khi Liễu Thư Ngạn đi rồi, nàng ta thu hồi tươi cười, nha hoàn Thúy Hương ở bên cạnh bước tới, cầm thiệp nói: “Tiểu thư, chúng ta thật sự phải giúp công chúa kia phát thiệp ư?”

“Phát chứ.”

Liễu Thi Vận ngẩng đầu cười rộ lên: “Sao lại không phát chứ? Đến phủ Khổng thượng thư trước đi.”

Liễu Thi Vận chuẩn bị một chút, muộn chút thì đến phủ đệ của Lễ Bộ thượng thư Khổng Thiên.

Xưa nay nàng ta giao hảo với đích trưởng nữ Khổng Mộng Vân của Khổng Thiên, mẫu thân của Khổng Mộng Vân là tỷ tỷ của Văn Tuyên Đế, thân phận cao quý, Khổng Mộng Vân xưa nay ương ngạnh phô trương lại chỉ có chơi được cùng Liễu Thi Vận.

Khi Liễu Thi Vận cầm thiệp đưa lại đây, Khổng Mộng Vân đang bôi gì đó ở trên mặt, nghe người ta nói làm như vậy có thể khiến làn da đẹp hơn, Tuyên Kinh cực kỳ lưu hành những phương thuốc đắp mặt này, Khổng Mộng Vân nghe xong mục đích đến của Liễu Thi Vận, nói thẳng: “Không đi. Là con gái của một cung nữ thấp hèn mà cũng có thể ngồi trên vị trí Trưởng công chúa? Ai không biết chính là Tần Thư Hoài nể mặt Vệ Diễn mới cho nàng mặt mũi, nàng thật đúng là coi bản thân mình có mặt mũi sao?”

“Dù sao cũng là trưởng công chúa.” Giọng của Liễu Thi Vận nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ không đi, sợ là sẽ đắc tội nàng.”

“Đắc tội thì đắc tội.” Vừa nói cái này, Khổng Mộng Vân liền tức lên: “Nàng có thể làm gì ta được chứ?! Mẫu thân ta nhiều năm như vậy cũng chưa được sắc phong một cái Trấn quốc Trưởng công chúa, vậy mà nàng lại tốt số, vừa lên đã được nâng đến trên trời, ta cũng muốn nhìn xem nàng ngã chết như thế nào!”

Liễu Thi Vận không nói chuyện, bưng trà tới, giọng nói ôn hòa: “Tỷ đừng kích động, hãy bớt giận trước, trên mặt còn đắp đồ kìa.”

Khổng Mộng Vân nghe Liễu Thi Vận nói xong mới bớt giận vài phần, nhấp một ngụm trà: “Ta không đi, cũng không cho muội đi, nói cho bọn tỷ muội mà ngày thường giao hảo, ai cũng đừng đi!”

“Tỷ như vậy, làm khó ta.”

Liễu Thi Vận thở dài: “Dù sao cũng là chuyện ca ca ta nhờ làm.”

“Ca ca muội là bị mỡ heo che tim rồi!”

Vừa nghe đến Liễu Thư Ngạn, Khổng Mộng Vân càng tức hơn.

Khổng Mộng Vân nhiều năm như vậy không gả chính là chờ Liễu Thư Ngạn, nhưng trái chờ không thấy được Liễu Thư Ngạn có ý này, phải cũng chờ không được Liễu Thư Ngạn có ý này, cuối cũng trong nhà nàng ta chịu không nổi nữa, đính thân cho nàng ta, mới vừa đính hôn, Liễu Thư Ngạn đã bảo Liễu Thi Vận giúp Tần Bồng làm việc.

“Còn không phải chỉ là lớn lên đẹp chút sao?” Khổng Mộng Vân có chút uất ức: “Tính là thứ gì chứ!”

“Đừng tức giận.” Liễu Thi Vận vuốt lưng nàng ta: “Ta biết tỷ uất ức, thật ra có chút chuyện, chính là mệnh. Hiện giờ nàng là trưởng công chúa, tỷ thuận theo chút.”

“Ta không thuận!”

Khổng Mộng Vân tức giận, suy nghĩ rồi nàng ta đột nhiên nói: “Được rồi, ta không làm khó muội.”

“Nghĩ thông rồi?” Liễu Thi Vận cười lên, Khổng Mộng Vân cười lạnh: “Đã nghĩ thông. Không đi thì không cho nàng mặt mũi ở chỗ nào, là không cho ca của muội mặt mũi! Chúng ta đi, chúng ta chẳng những muốn đi mà còn phải xinh đẹp mà đi, đi để cho nàng hiểu rõ, Trấn quốc Trưởng công chúa không phải ai cũng có thể làm. Đến lúc đó, xem ta không gầy chết vỏ da mỹ nhân của nàng!”