Sau khi sự náo nhiệt trong Hàn trạch tản đi, Hàn Đồng trở lại trong phòng thay y phục.
"Đêm khuya rồi, Huyện chủ nghỉ ngơi sớm đi." Liếc nhìn nữ nhân không có ý định ở lại trong trạch.
"Hừ, đừng tưởng rằng ngươi đã lấy được lòng của bệ hạ và phụ thân. Sớm muộn gì ta cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!"
Hàn Đồng đưa tay lên trước bụng, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Huyện chủ mới gặp qua hạ quan được mấy lần mà thôi, chuyện phụng chỉ thành hôn cũng không phải là ý định của hạ quan."
Huyện chủ Nguyên Lăng cúi đầu suy nghĩ một lát, dường như là do phụ thân của mình trói hắn vào Vương phủ.
"Được rồi, nếu ngươi vô tình thì ta cũng vô tâm, như vậy chúng ta (*)ước pháp tam chương đi!"
(*) Ước pháp tam chương [约法三章]: nghĩa là Ba điều quy ước.
"Ước pháp tam chương?"
"Đúng, ngươi không thể hỏi đến chuyện của ta, hơn nữa phải cho phép ta tự do ra vào viện trạch. Còn ta thì, về sau cũng sẽ không hỏi chuyện của ngươi, cho dù ngươi muốn nạp thϊếp thì ta cũng mặc kệ."
Hàn Đồng khẽ nhíu mày: "Hàn Cảnh Minh ta chỉ có thê tử, vả lại cả đời này cũng sẽ không nạp thϊếp!"
Huyện chủ Nguyên Lăng khó hiểu: "Tại sao? Ngươi là sợ phụ thân ta hay là sợ bệ hạ? Ta có thể giúp ngươi nói với bọn họ."
Hàn Đồng lắc đầu: "Hậu trạch không an ổn phần lớn là do nam tử đa tình gây ra, Vu gia như thế, Vu quốc lại càng như vậy. Cảnh Minh tuy xuất thân từ (*)hàn môn nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ trèo rồng phụ phượng. Bất quá chỉ là mong muốn thiên hạ an bình, bốn chữ này mà thôi."
(*)Hàn môn: gia cảnh khó khăn.
"Ồ?" Huyện chủ Nguyên Lăng cởi trâm cài hoa, từ trên giường đứng dậy, đi một vòng quanh Hàn Đồng: "Nhìn không ra, ngươi còn có lòng vì dân chúng thiên hạ?"
Chợt đi tới trước mặt Hàn Đồng: "Ngươi là thần tử của bệ hạ, cho nên lời bệ hạ ngươi không thể cãi, như vậy hiện tại ta vào cửa trạch của ngươi thì chính là thê tử của ngươi. Vậy lời của ta, ngươi sẽ nghe sao?"
Hàn Đồng khẽ gật đầu: "Phụ thân của ta đã qua đời, nhập sĩ nghe quân mệnh, sau khi thành hôn thì nghe người trong cuộc, nghi thất như vậy cũng không có gì quá phận."
"Bọn họ nói hôm nay Thái tử trong triều đã làm mất lòng người, thứ tử đoạt đích, ta không thích Triệu vương, ta thích Lục ca ca. Cho nên, nếu ta muốn ngươi vứt bỏ Triệu vương lựa chọn Sở vương thì sao?"
Hàn Đồng ngưng tụ hai mắt, chợt nhẹ nhàng khép lại, khép tay khom người nói: "Thần tử trước nay không nghe hai vua, chỉ có điều này là ta không thể nghe Huyện chủ."
Huyện chủ Nguyên Lăng liền ngồi trở lại giường, cất hai tay lên: "Hừ, ta liền biết trong mắt nam nhân các ngươi vĩnh viễn đều là công danh lợi lộc."
"Nếu Huyện chủ có nhớ mong thì liền đến Vương phủ ở bên cạnh chơi một chút. Cách khoảng hai bước là tới, ta là thần tử ngoại triều cũng không tiện đi lại. Huyện chủ thì không giống, vả lại đầu tháng sau Lục ca ca của Huyện chủ sẽ đến biên quan."
"Biên quan?"
"Là ý chỉ của bệ hạ, hơn nữa cũng có thể nói là giáng chức."
***
Năm Kiến Bình thứ tám, ngày mười lăm tháng sáu là thọ đản của Thái tử Vệ Diệu, bỏ triều một ngày, ở đại nội tổ chức gia yến chúc mừng. Lại ở Đông cung ban yến tiệc, lệnh cho triều thần mang theo thân quyến đến dự tiệc.
Thọ đản của Thái tử, đại thần ngũ phẩm trở lên trong triều cơ hồ đều đến đông đủ. Ngay cả Triệu vương cũng mang theo Triệu vương phi đến, chi nhánh tông thất cũng phái người tới biểu thị tôn kính đối với Thái tử.
"Sở vương, Sở vương phi đến!"
Đôi phu thê Sở vương tay trong tay mà đến, hấp dẫn tầm mắt tân khách Đông cung hướng đến, ồn ào trong yến tiệc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Thái tử từ trên ghế ngồi đứng dậy đi xuống, tự mình tiến lên nghênh đón, cười nói: "Ai nha, Lục ca nhà ta ngóng trông cuối cùng cũng đến Đông cung, nếu không phải là vì sinh thần của bổn cung lần này, cũng không biết khi nào Lục ca mới có thể đến thưởng thức đây."
Sở vương chỉ nhẹ nhàng cười, chợt chắp tay: "Chúc Thái tử điện hạ, thiên thu lệnh tiết."
"Ai, giữa huynh đệ chúng ta, nhiều lễ tiết như vậy làm cái gì!"
"Điện hạ!" A Tứ vội vàng đi tới, dậm chân hướng bên tai Thái tử nói một hồi.
Chỉ thấy Thái tử chợt híp mắt cười nói: "Bổn cung còn có chút việc, Lục ca cứ ngồi thoải mái, cứ việc uống rượu là được. Đông cung nhiều rượu, đều là ngự tửu trong đại nội đem ra."
"Đa tạ điện hạ."
Sau khi Thái tử rời đi, Sở vương mới chuyển hướng sang Thái tử phi ở một bên, cúi đầu hơi hành lễ nói: "Thiên Thu của điện hạ, thần không đích thân đến, thần..."
"Ngươi có tâm, so với những cái khác còn tốt hơn." Thái tử phi đi tới trước người Sở vương phi: "Không ngại ta đem Vương phi của ngươi mang vào trong điện ngồi đi?"
Sở vương giơ tay lên, chợt buông xuống, chắp tay nói: "Thần không dám."
...
Thái tử phi kéo Tiêu Ấu Thanh đến một đình viện yên tĩnh, cũng là một viện trồng đầy hoa cỏ. Mùa hè này, cây cối rợp bóng cây, hương hoa trong viện theo gió mát xông vào mũi.
Tiêu Ấu Thanh bị nàng kéo vào bên trong, bị sự tao nhã trong viện hấp dẫn, sau khi liếc mắt một cái, khó hiểu hỏi: "Điện hạ có chuyện gì không tiện nói với Lục vương sao?"
Thái tử phi buông tay nàng ra, lắc đầu nói: "Không liên quan đến ai, ta chỉ muốn nói chuyện với Sở vương phi mà thôi."
"Ấu Thanh?" Tiêu Ấu Thanh nhìn Thái tử phi.
"Ngươi xem nơi này có đầy hoa nở rộ trong viện, nhưng người có thể đi vào lại rất ít ỏi. Người cũng vậy, có thể đi vào trong lòng một người, cả đời này lại có được mấy người đây?"
"Ấu Thanh rất muốn biết, trong lòng điện hạ..." Tiêu Ấu Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi tiếp: "Mỗi người đều có quá khứ, nhưng quá khứ bi thương vẫn là không nên luôn giữ ở trong lòng."
Thái tử phi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến bên cạnh hồ giả nhỏ ở giữa đình viện, trong nước có cá chép màu vàng đỏ đang bơi lội vui đùa vui vẻ, theo mặt nước xuất hiện một vệt đỏ xanh, cá chép hoảng sợ chui vào trong khe đá.
"Ai ai cũng đều nói Đông Cung trước nay không được hòa thuận, nói Thái tử sủng thϊếp, độc sủng Trần Lương Nga mà lạnh nhạt Thái tử phi. Thế cho nên nội thị cùng cung nhân trong Đông cung đều đi nịnh nọt láy lòng Lương Nga."
"Trần Lương Nga kỳ thật cũng là một nữ tử đáng thương, thứ nàng muốn chính là thứ mà ta không muốn!"
Tiêu Ấu Thanh nhìn bóng dáng cô độc của Thái tử phi: "Ta nghĩ, Thái tử phi điện hạ người vào Đông Cung, trong lòng chỉ sợ đã sớm..."
"Chuyện của Nhị vương, Sở vương cũng đã từng cùng Ấu Thanh có nói qua một ít. Có liên quan đến Đông cung cho nên Ấu Thanh cũng không rõ, điện hạ nếu đã có hận, vậy vì sao không rời đi? Giữ lại bi thương trong lòng một mình như vậy?"
"Có liên quan đến Đông Cung, lại không có liên quan đến người khác." Thái tử phi quay đầu lại, ôn nhu cười nói: "Có lẽ có vài người nhìn cũng không tệ như ngoài mặt, nhưng còn phải xem người đó là ai."
"Điện hạ là người Ấu Thanh gặp qua, ngoại trừ mẫu thân ra, không, thậm chí so với mẫu thân còn ôn nhu hơn." Ôn nhu làm cho người ta đau lòng, rõ ràng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, lại làm cho người ta không cách nào tiếp cận và quan tâm. Là bởi vì người của nàng, hay là bởi vì thân phận của nàng, Tiêu Ấu Thanh cũng không rõ.
"Sở vương phi chính mình cũng vậy, đứa nhỏ kia có thể gặp được ngươi cũng là may mắn của hắn."
"Đó là may mắn của cả chúng ta!" Tiêu Ấu Thanh khẳng định.
Thái tử phi giương mắt, chợt cúi đầu cười yếu ớt: "Ta ngược lại đã quên, các ngươi là tình đầu ý hợp, hai người thành hôn!"
"Sở vương phi sau này rảnh rỗi có thể thường xuyên đến, nam nhân bọn họ tranh đấu trên triều đình, ta không hy vọng cũng sẽ mang đến hậu trạch, nếu như ngươi tin ta."
Tiêu Ấu Thanh gật đầu: "Ấu Thanh sẽ thường xuyên tới."
"Đi thôi, Thái tử đi đón ngoại tổ, lát nữa trở về cũng có lẽ cũng sắp bắt đầu mở tiệc."
"Thái tử phi điện hạ!" Tiêu Ấu Thanh xoay người gọi Thái tử phi lại: "Lục lang sắp rời kinh rồi, điện hạ không muốn nói chuyện riêng với nàng sao?"
Thái tử phi không xoay người, mà hỏi: "Cái này là hắn nhờ ngươi hỏi?"
"Không phải, là ý riêng của Ấu Thanh."
Thái tử phi xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu: "Ta không sợ, bởi vì ta tin điện hạ, ta cũng tin nàng."
Nàng lại nhìn Thái tử phi nói: "Mẫu thân nói cho ta biết, thay vì đau khổ cầu xin thì không bằng buông tay chờ đợi. Trong hàng vạn người, sẽ luôn có một người đến với ngươi."
Thái tử phi khẽ run lên đôi con ngươi, dường như nghĩ tới cái gì đó: "Đúng rồi, ta ngược lại đã quên, ngươi là nữ nhi của Khương phu nhân, Khương phu nhân... là một nữ tử xuất chúng."
"Còn tưởng rằng ý điện hạ muốn nói ... cũng là một người đáng thương."
Thái tử phi xoay người cười nói: "Trên đời này, nào có nhiều người đáng thương như vậy?"
"Ta lôi kéo ngươi đi ra đây lâu như vậy, Lục lang sợ là lát nữa cũng muốn gấp gáp đi. Hôm nay sẽ không gặp hắn nữa, đi thôi." Nói xong, Thái tử phi liền chậm rãi xoay người.
Tiêu Ấu Thanh tiến lên một bước, giữ chặt tay Thái tử phi: "Nguyên nhân cái chết chân chính của Nhị vương, Thái tử phi điện hạ là người mà Nhị vương khi còn sống tín nhiệm nhất, người hẳn là biết chứ?"
Gió xuyên một đường thổi qua đình viện, thổi vào góc áo, thổi qua đôi mắt đầy bi thương của nữ tử dung nhan đã tiều tụy!
Thời gian trôi qua, trà mới được pha ra cũng đã nguội lạnh, cá một lần nữa bơi trở lại dưới hoa sen, thoải mái tự đắc chơi đùa.
Gió luôn lơ đãng lặng lẽ lướt qua, rèm trúc dưới hành lang sơn son lắc lư, ngay cả những chiếc lụa đỏ treo bên dưới cũng vậy.
Trong đôi mắt bình thản của Thái tử phi hiện lên vệt ửng đỏ, bên trong có vẻ khó hiểu, lại cũng có vẻ không hiểu: "Ngươi... Biết sự thật, chẳng lẽ không hận sao?"
"Ấu Thanh không tin trong lòng ngài không có oán hận, nhưng cũng nghĩ không ra, nếu trong lòng có hận, vì sao có thể ở đây bình yên lâu như vậy?"
"Người chết chỉ có thể tăng thêm bi thương, làm cho thế gian này lại có thêm người rơi lệ mà thôi."
"Lấy đức báo oán, tại sao phải báo đức? Ấu Thanh mặc dù cũng không muốn hại người, nhưng lại không làm được người có thể mang chí thiện như điện hạ."
"Kỳ thật, nếu ta thật sự giống như lời ngươi nói, ta sẽ không nói cho ngươi biết những chuyện đã trải qua. Bởi vì ta biết mục đích câu hỏi của ngươi, cũng không phải bởi vì tò mò." Thái tử phi cười nhạt nói: "Ta đây đoán đúng rồi đúng không? Là mượn tay Sở vương phi đúng không?"
Người sau khi dừng cười liền dần dần bình tĩnh lại: "Lấy sự kính trọng của Lục lang đối với Nhị ca của hắn, ta nghĩ hắn tất nhiên sẽ nhắc tới với ngươi."
"Cho nên ngày đại hôn, Ấu Thanh tiến cung thỉnh an đã cố ý ở Hàn Hương các đưa ra điều kiện tiên quyết trong chuyện kia sao?" Đến lúc này Tiêu Ấu Thanh mới nhớ lại, Thái tử phi khi đó trong mắt không phải mang vẻ đáng tiếc, mà là trong mắt tràn đầy bi thương khiến người ta đau lòng.
Thái tử phi gật đầu: "Bệ hạ chỉ biết tin tưởng thứ mà mình tận mắt nhìn thấy, trừ phi tội nhân có thể tự mình phục pháp khai ra!"
"Nếu Ấu Thanh có thể khiến cho tội nhân chính miệng khai ra thì sao?"
Thái tử phi cúi đầu: "Nhị lang... Là nhi tử mà bệ hạ yêu thương nhất, cùng với Tam lang từ nhỏ đã được cưng chiều kia không giống nhau. Đó là một loại tình cảm giữa phụ thân đối với nhi tử, quân vương đối thần tử mà bồi dưỡng..." Ngoảnh miệng cười nói: "Nếu biết mình gϊếŧ sai, chỉ sợ cũng sẽ phát điên đi!"
"Gia gia từng nói với Ấu Thanh, nếu Nhị vương còn sống thì sẽ không có cục diện như ngày hôm nay. Tất cả tội trạng này, chỉ là do vị quân vương kia tự cho là đúng!"
"Ta lớn lên ở trong cung, lúc ấy Thái hậu chỉ là một phi tử của tiên đế, Hoàng hậu của tiên đế cũng là một vị đứng đầu khoan dung. Ngoại triều tranh đấu chung quy cũng mang vào nội cung, mà ta tận mắt chứng kiến tất cả."
"Cho nên ngày đó điện hạ mới nói với Ấu Thanh về tình yêu của quân vương?"
"Thái Tông tuổi già so với bệ hạ bây giờ giống nhau, thậm chí đối với thê tử kết tóc của mình cũng mất đi tín nhiệm!" Thái tử phi nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Kỳ thật, ngươi cũng sợ, mặc kệ hắn hứa hẹn với ngươi như thế nào."
"Sợ hãi thì có ích lợi gì, ta cũng không thể thời thời khắc khắc đều trấn giữ bên cạnh nàng. Huống chi, là người sắp đứng ở trên cùng của quyền lực!"
***
Trong thọ yến Đông cung, Thái tử đón lão gia vào ghế ngồi, sau đó chỉ thấy Sở vương đang ngồi một mình. Nhìn trái nhìn phải một vòng cũng không thấy Thái tử phi cùng Sở vương phi.
Sở vương uống rượu ngon, chỉ lo cúi đầu một mình uống rượu mà trên mặt mang theo vẻ buồn bực, chợt đỉnh đầu bị một mảnh đen nhánh đè lên, nàng liền ngẩng đầu, đứng dậy chắp tay nói: "Thái tử điện hạ."
Sở vương vừa ngẩng đầu, Thái tử nhìn gương mặt càng ngày càng có thần thái của nàng thiếu chút nữa hoảng sợ: "Sao không thấy Sở vương phi?"
"Bị Thái tử phi điện hạ kéo đi nói chuyện rồi." Sở vương mở mắt nhìn Thái tử, trong đôi mắt bình thản cất giấu một cỗ sát tâm nhìn không thấy.
"Ta biết ngươi đối với bổn cung có oán hận, Chính Sự Đường của gia gia đang chuẩn bị điều lệnh, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ rời đi!" Thái tử nhìn Sở vương trong mắt tràn đầy vẻ căm hận.
Thái tử xoay người quay lưng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Hoa Uyển của Đông Cung, Thái tử phi hẳn là sẽ ở đó. Cũng đã sắp đến thời khắc mở tiệc, làm phiền Lục ca thay bổn cung đi gọi các nàng trở về!"