[Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 59: Tôi Làm Gì Em Cũng Được Sao?

P/s: Chưa sửa chính tả, các nàng thông cảm bỏ qua dùm ta nhe :33

...

Levi nhíu mày, khí áp toàn thân nhanh chóng giảm xuống:" Em uống rượu?"

Katherine lảo đảo tựa vào người anh, thấp giọng đáp:" Ừm..."

Cô không phải cố tình uống, muốn trách thì trách rượu trong cái ly là màu trắng trong suốt, nếu không nhìn kĩ thì đương nhiên sẽ uống nhầm.

Vả lại ngoài trừ hơi cồn hơi khó chấp nhận ra, còn lại mùi vị đều nhàn nhạt rất tốt.

Levi không nói gì, lạnh lẽo từ trong xương cốt tỏa ra toàn thân, anh nghiêng người chặn ngang ôm cô lên, một đường đi thẳng.

Tràn diện an tĩnh quỷ dị, không ai chịu lùi bước.

Katherine nhắm mắt tựa người vào lòng anh, cánh tay có lực nâng đỡ cô, bả vai rộng lớn cùng với l*иg ngực ấm áp đến kì lạ, hoàn toàn đối lập với hơi thở lãnh đạm quen thuộc.

Katherine lí nhí oán trách:" Đồ khẩu xà tâm phật."

Levi không nghe thấy mấy lời của cô, trầm mặc khiêng người trở về.

Chỗ ở tạm trú vốn dĩ cách đây rất xa, trước đó bọn họ phải đi cả một lúc lâu mới đến, hiện tại không thể nào ngay lập tức quay về đó.

Thật may Levi cũng có nhà ở thành Rose.

Căn nhà đã lâu chưa được sử dụng nhưng tất cả đều vô cùng sạch sẽ, không một chút bụi bẩn, phần lớn có lẽ là do Isabel và Farlan thường xuyên đến dọn dẹp.

Hai người bọn họ vẫn luôn mong anh quay về thành Rose, bởi vì chỗ này có thể được xem là nơi mặt đất đầu tiên bọn họ đặt chân đến.

Levi mở cửa quăng Katherine vào trong phòng tắm, mạnh tay đập vào lưng cô mấy cái:" Ói ra."

Cơn đau khiến cô thanh tỉnh mấy phần, rượu đã nuốt vào cách đây mấy tiếng, số lượng cũng rất ít, giờ này không chừng đã tiêu hóa hết, làm sao mà ói ra được.

" Levi... đừng vỗ nữa." Katherine ho sặc sụa, yếu ớt chống trả.

Anh sầm mặt nâng người cô dậy, tức giận quát:" Em không muốn mạng nữa phải không!?"

Katherine rầu rĩ nói:" Xin lỗi..."

Levi cau mày, không nhịn được đá ghế sopha bên cạnh, rủa một tiếng.

" Khốn khϊếp!"

Tửu lượng của cơ thể hiện tại thấp đến quá mức, đầu óc vì hơi cồn mà quay mòng mòng, Katherine không thể nào định hướng nổi, đành lảo đảo ngồi xuống ghế, ngữ khí mềm mại giải thích:" Do em không phân biệt được thứ trong cái ly đó là rượu, mới cầm nó... uống một ít."

Muốn làm anh bớt giận thì cô không thể nào nói mình lỡ miệng uống hết cả ly được.

" Hiện tại giải thích cũng không giải quyết được gì, trại quân y ở thành Rose giờ này đều đã đóng cửa hết, chúng ta chỉ có thể đợi đến sáng mai." Levi biểu tình lạnh nhạt ngồi trên ghế sopha, thấp giọng nói.

Katherine khẽ an ủi anh:" Em không sao đâu..."

" Mất luôn cái mạng mới có sao phải không?" Người nọ lập tức oán một câu trở về.

Katherine nhấp nhấp môi không biết phải phản bác thế nào, sức lực trên người cũng dần dần bị rút cạn, yếu ớt chạm vào tay áo anh, bĩu môi:" Em sai rồi, đừng giận em..."

Levi day day thái dương, cuối cùng vẫn không chịu được dáng vẻ này của cô, thấp giọng hỏi:" Tôi đưa em về phòng?"

Katherine vô cùng nghe lời, hào phóng gật đầu:" Được."

Vừa dứt lời, anh lần nữa ôm cô lên, không nhanh không chậm di chuyển về phía tầng hai.

"Cạch."

Tiếng cửa mở kèm theo cơn gió lạnh ùa vào, phòng đã lâu không sử dụng nên Levi luôn để cửa sổ cho thoáng khí, anh trước tiên đem cửa sổ đóng lại, sau đó mới đặt cô lên giường.

Động tác của anh nhẹ nhàng hơn hẳn ban nãy, do bị kẹt lại bởi còng tay nên Levi không thể đi đâu được, anh ngồi trên giường, cẩn thận chờ đợi một hồi.

Đến khi thấy Katherine không có biểu hiện đau đớn gì, mới thấp giọng thở ra một tiếng.

Mà một tiếng này, trực tiếp kéo tỉnh cô.

Katherine lờ mờ hé mắt, cẩn thận nhìn sườn mặt nghiêng đẹp đẽ của Levi, cô duỗi người ôm lấy thắt lưng anh, thì thầm nói:" Bây giờ em đang say."

Levi nhíu mày:" Em còn dám nói?"

Cô giống như không để ý đến tính uy hϊếp trong câu nói của anh, da mặt dày lên cả thước, đôi con ngươi màu hổ phách lạc vào sương mù, thanh âm nhàn nhạt:" Hiện tại anh muốn làm gì em đều có thể..."

Toàn thân người đối diện lập tức sững lại.

Katherine cúi đầu cố tình không nhìn vào mắt anh, cũng chẳng biết trên mặt Levi đang trưng ra loại biểu tình gì, nội tâm nhất thời tò mò, từ từ chạm vào điểm cấm:" Anh thật sự không có ý đó sao?"

Levi:"..."

Cồn vào thường làm cho con người ta bạo dạn hơn, Katherine chầm rì rì siết lấy eo anh, mặt dán thực sát vào sóng lưng, thanh âm ẩn ẩn ủy khuất:" Anh không phải nói thích em sao? Vậy mà bây giờ lại không muốn em."

" Nói dối!"

Một câu này, trực tiếp đánh đổ tuyến phòng ngự cuối cùng trong lòng anh.

Levi xoay người đè cô xuống giường, đảo khách thành chủ chỉ trong tíc tắc, khàn khàn nói:" Khuyên em đừng dại dột kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi."

Katherine vốn có hơi ngạc nhiên vì động tác bất ngờ của anh, nhưng sau đó liền lập tức cựa quậy, cứng đầu nói:" Đồ lừa gạt! Em không muốn nói chuyện với anh!"

Đối diện với bộ dạng la oai oái này của cô, Levi có chút nhức đầu, trực tiếp cúi người thần tốc hôn xuống.

Katherine bất lực chống cự một hồi cũng không có hiệu quả gì, hơi thở dần dần bị người trước mặt cướp đoạt, tuyến lệ càng không khống chế được bắt đầu hoạt động.

Levi buông tha cô, ngữ khí trầm thấp:" Tôi thật sự chưa bao giờ nói thích em, chính bản thân nghe lầm, còn bảo tôi nói dối."

Katherine chậm chạp lấy lại tinh thần, rầu rĩ nói:" Không thích mà còn hôn em..."

Anh nhíu mày, cẩn thận hỏi:" Em thật sự muốn tôi nhắc lại lần nữa đúng không?"

Cô rũ mi mắt:" Nhắc cái gì?"

Levi nghiêm túc mười phần:" Tôi yêu em."

"..."

Katherine gần như bị nghẹn lại, nước mắt còn chưa có rơi xuống, trực tiếp đọng thành một tảng lớn ở hốc mắt, lên không được mà xuống cũng không được.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhấp môi:" Thật không?"

Levi:" Thật."

Katherine nghĩ một chút lại hỏi:" Anh yêu em nhiều bằng nào?"

Levi:" Hơn tất cả mọi thứ mà tôi có."

Katherine nghiêm túc:" So với Erwin thì sao?"

"..."

Thấy anh chần chừ, cô lập tức vào trạng thái kêu lên:" Em biết ngay mà! Trong lòng anh, địa vị của Erwin còn hơn cả em!"

Levi không biết cô lại nháo cái gì, cau mày nói:" Anh ta không giống em."

Katherine cứng cổ:" Chỗ nào không giống chứ!?"

Levi:" Hai người khác giới tính."

Katherine:" Ngoại trừ cái đó còn lại đều như nhau!"

Thấy anh khó hiểu nhìn mình, cô tựa như đã hiểu hết mọi chuyện, rầu rĩ nói:" Thôi được rồi, nếu như anh thích anh ta thì em cũng sẽ chấp nhận, có điều em mong là thân phận của em so với anh ta vẫn sẽ cao hơn một bậc, yêu cầu này không quá đáng chứ?"

Cô vô cùng muốn ở bên anh, nhưng không muốn phải nhìn thấy anh khổ sở.

Vậy thì cách này chính là chu toàn nhất rồi.

Levi nhăn mặt:" Em nghĩ sao mà tôi thích anh ta?"

Katherine thút thít:" Không phải à?"

Biểu tình của người đối diện có chút cứng ngắc:" Tôi không."

Levi đính chính:" Cũng chưa từng có những ý nghĩ đó."

Katherine nhìn anh một chút, tựa như đang nghĩ có nên tin hay không, thấy ánh mắt người nọ cương quyết không kẽ hở đến như vậy, cô cuối cùng cũng đầu hàng, chỉ chỉ môi mình nói:" Thế hôn em đi."

Levi cúi người, trằn trọc hôn cô.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập trên người anh, Katherine hơi duỗi tay hỏi:" Thật sự không muốn sao?"

Đôi con người màu đen không khác gì màn đêm u tối tĩnh mịch, cô nghe thấy tiếng anh khẽ đáp:" Tôi không phải kẻ cơ hội như vậy."

" Huống hồ lúc này em đang không được tỉnh táo, có làm cũng chẳng được cái gì."

Katherine chớp chớp mi mắt, ngây thơ nói:" Em rất tỉnh táo, thật đó."

Cô hơi ngừng một chút, đối diện với ánh mắt âm u sắc lẹm của anh, chỉ chỉ vào đầu mình:" Tuy có hơi chóng mặt, nhưng tất cả mọi chuyện nãy giờ em đều nhớ rất rõ."

" Đoạn anh đập vào lưng bảo em ói ra, thật sự rất đau."

"..."

Levi vươn tay xoa xoa lưng cô, cẩn thận dò hỏi:" Đau lắm sao?"

Katherine nghe hiểu gật đầu:" Ừm."

Đồng tử màu hổ phách của cô gái sáng ngời đẹp đẽ làm tâm anh hơi nhói lên, vô cùng chân thành nói:" Là tôi không tốt."

Katherine hơi ngốc, cô không nghĩ tớ Levi sẽ nhận lỗi với mình, vụng về an ủi:" Em không trách anh đâu."

Khí tức trên người Levi bỗng chốc trở nên thực ôn hòa, ngữ khí đều đều vang lên:" Vậy hiện tại..."

" Tôi làm gì em cũng được sao?"

Katherine hơi ngẩn ra, sau khi tiếp thu xong mấy lời của anh, màu hồng nhạt lan từ mang tai đến toàn bộ khuôn mặt, cô nhấp nhấp môi, thấp giọng đáp:" Ừm..."

Ngay khi được sự đồng ý của cô, Levi lập tức cúi người hôn lên cần cổ trắng nõn, dấu vết màu đỏ rực nhanh chóng được hình thành.

Thấy anh trầm mặc nhìn vết hôn một hồi, Katherine hơi chần chừ hỏi:" Nhìn xấu sao?"

Vừa dứt lời, Levi liền đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên cổ cô, xoa xoa chủ quyền mà mình vừa khắc lên:" Rất đẹp."

Giọng nói bị anh đè ép thật thấp, tựa như lời thầm thì của ma quỷ:" Chỉ tiếc là, theo thời gian nó sẽ bị mờ đi."

Katherine chớp chớp mắt, nhíu mày giảng giải:" Phải như vậy thôi, em đâu thể vì cái này mà ở nhà mãi được."

Levi nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, lạnh nhạt hỏi:" Em muốn đi đâu?"

Katherine đáp:" Thì dạo vòng quanh thành phố hay mua đồ đạc gì đó, với cả Historia cũng sắp công bố khôi phục thân phận cho em, tầm mấy tuần sau cũng phải ra ngoài trinh sát chứ."

Thấy dáng vẻ quá đỗi chân thật của cô, ngữ khí khó ở của anh liền dịu lại:" Nếu muốn làm việc thì phải cùng đội với tôi."

Vừa dứt lời, Katherine lập tức nhảy lên:" Không được! Em có đội riêng của mình cơ mà, đồng thời cả hai chúng ta đều là nhân lực chủ chốt trong Trinh Sát Đoàn, anh như thế này là đang làm loạn đội hình!"

Levi cau mày:" Nếu em không chịu theo tôi thì tôi theo em."

Katherine kiên quyết:" Không đời nào, chúng ta mỗi người một hướng đi."

Vẻ mặt Levi đột ngột tối sầm lại:" Đừng nghĩ hiện tại không còn khổng lồ thì em có thể làm gì thì làm."

Cô nhún vai, vô tội vạ đáp:" Dù cho có đi nữa thì em vẫn cứ thế đấy."

Anh ngồi dậy, định cởϊ áσ ngoài quăng qua một bên lại bị còng tay vướng víu, Levi trực tiếp dùng lực bẻ nó làm đôi, hướng ánh mắt đen kịt nhìn về phía cô:" Chết một lần chưa tởn phải không?"

Katherine nhìn thấy cảnh đó liền biết anh thực sự tức giận, cuối cùng vẫn là cứng cổ đáp:" Lần đó không tính, em là bị liên lụy thôi!"

Levi duỗi tay nắm lấy cằm cô, gằn giọng uy hϊếp:" Tôi nói không được là không được!"

" Còn mở miệng trả lời thêm một câu nào, thì từ ngày mai cả cửa phòng em cũng đừng mong bước ra nữa!"

"..."

Katherine bị một câu nói này của anh dọa đến cứng lưỡi, cục tức trong lòng lên không được mà xuống cũng chẳng xong, thế là liền giở biểu tình đáng thương nói:" Cứ nhốt mãi như vậy thì em sẽ trầm cảm mất, anh đừng giận có được không?"

Dù cho cô có giả vờ đến như vậy, Levi cũng chẳng thay đổi chút nào:" Mấy lời trước đó em đã nghe rõ chưa?"

Katherine hé răng nhìn anh, vốn còn muốn kéo lại vài tia hi vọng, nhưng chớp mắt thấy sắc mặt người đối diện so với mây đen không khác là bao, liền rụt rụt cổ đáp:" Rõ rồi..."

Levi ánh mắt rốt cuộc cũng hơi dãn ra, lãnh đạm khen ngợi một câu:" Ngoan lắm."

Trong lòng âm thầm đâm hình nộm Levi mười mất nhát, Katherine bên ngoài lại vờ như không có chuyện gì, biểu tình đáng thương như cũ:" Vậy em có thể vẫn dẫn dắt đội với Isabel không?"

Anh vào lúc này cực kì dễ thương lượng:" Tùy em."

"..."

Cái người độc tài này!

Cô thấp giọng mắng một tiếng, ánh mắt hơi liếc qua cái còng tay bị đứt làm đôi, có chút ai oán lẩm bẩm:" Bẻ dễ dàng như vậy mà bảo không có cách nào mở ra, anh lừa quỷ à?"

Levi hiếm khi mơ hồ nở nụ cười:" Tôi nói thế khi nào?"

Katherine nghẹn một hơi, nghĩ lại thì cũng thấy anh chưa từng nói vậy, chỉ là ý tứ thì không khác mấy.

Cô không vui nhìn vào đồng tử màu đen đặc ẩn chứa ý cười nhợt nhạt của người đối diện, chả thèm phản bác quay người đưa lưng về phía anh.

Levi nhướn mày nhìn hành động của cô, tay duỗi đến xoa xoa mái tóc đỏ dài, khẽ dùng lực ôm lấy thắt lưng cô, ngữ khí ra lệnh:" Quay lại đây."

Katherine rùng mình một cái vì động tác lớn mật của anh, thế nhưng vẫn rất kiên cường giữ vững chính mình, kêu lên:" Em ngủ rồi."

Levi cúi đầu kê vào vành tai cô, thấp giọng:" Vừa nãy còn nói tôi muốn làm gì em cũng được, hiện tại sao có thể ngủ?"

Katherine bị mấy lời này cào đến ngứa ngáy, không nhịn được liếc mắt nhìn qua:" Là do anh không biết tốt xấu, bây giờ không còn cơ hội nữa!"

Thấy cô kiên định như vậy, Levi liền nhíu mày, vô tình bác bỏ:" Cơ hội này không phải chỉ cần em nói là được."

Katherine còn chưa kịp tiêu hóa xong thì đã bị anh lật người lại, tứ chi không cách nào thoát khỏi kiềm kẹp của người bên trên, cô lấy lại tinh thần, tức đến đỏ mặt hét:" Đồ gian lận!"

Levi cực kì thành thật:" Là em bội ước trước, không thể trách tôi."

Katherine vốn còn định nói gì đó, từ ngữ vừa thốt ra được một nửa liền cuốn gói quay về, anh cúi đầu ở trên môi cô tàn phá bừa bãi một hồi, thoắt một cái lật đổ toàn bộ suy tính của người dưới thân.

" Không... Không cho phép hôn!" Katherine bị hành động của anh lăn qua một trận, nhất thời đầu óc rối mù, hoảng loạn kêu lên.

Levi liếc mắt nhìn cô một cái, động tác triền miên vẫn không hề dừng lại, thậm chí còn cố tình cắn vào môi cô.

Mùi rỉ sét nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng.

Đôi con ngươi màu hổ phách trừng lớn nhìn anh, tựa như không thể tin nổi.

Levi giúp cô cởϊ áσ ngoài, vô cùng có thành ý khuyên nhủ:" Đừng nói nhiều quá, chừa sức để lát nữa còn tỉnh táo, tôi không muốn sáng mai lại phải đối diện với một người cái gì cũng không nhớ đâu."

Katherine duỗi tay muốn giữ chặt mấy cái nút cuối cùng không cho anh mở ra, sau lại bị Levi trực tiếp khóa tay ở phía sau, cô nhanh chóng đổi tư thế có ý định vươn chân đạp vào bụng anh, không may là bị người trước đoán được ý đồ bắt lại.

" Anh như này là đang phạm tội!" Cô bất lực lên tiếng.

Levi cẩn thận chỉnh sửa:" Tôi là đang thực hiện yêu cầu của em."

Katherine la oai oái:" Đồ tư bản nhà anh!? Mau buông em--!"

Levi đè nặng môi cô, làm một nụ hôn sâu kéo dài cực điểm, thanh âm trúc trắc vang lên đủ để khiến con người ta đỏ lừ mặt.

Đầu Katherine choáng váng, hai mắt trừng đến mỏi mệt, quần áo trên người bừa bãi quăng xuống đất, cô không hiểu thấu được hãi hùng, thân thể bị anh dùng sức đè ép sít sao.

Levi chống tay bên người cô, khẽ giọng an ủi:" Tôi sẽ thật nhẹ."

Vừa dứt lời liền không để cô kịp định thần, từ từ tiến vào, cơn đau đớn nhanh chóng tràn lan toàn thân, Katherine cắn răng duỗi tay cào lên lưng anh vài cái, thanh âm run rẩy:" Đừng động..."

Levi cúi người hôn xuống nuốt trôi hết mọi uất ức của cô vào lòng, thấp giọng nói:" Rất nhanh sẽ không đau nữa."

Thấy anh sắp bắt đầu động tác, Katherine xoắn xuýt kêu lên:" Nếu làm vậy thì em sẽ cào nát lưng anh!!"

Đôi con ngươi đen đậm của người nọ hiện lên ý cười nhợt nhạt, thiện ý nhắc nhở:" Đừng chỉ cào mỗi lưng."

Cả một đêm dài đằng đẵng, thanh âm cô gái khóc nức nở hòa vào tiếng thở dốc trầm đυ.c nặng nề, động tác của người nọ mạnh bạo lại cực kì nhã nhặn, không khác gì một con sói trắng.

Hoang dại khó thuần.

...

..

.

Viết chương này xong phải đi bơm máu khẩn cấp :'((