...
Hai năm sau.
'Vù vù'
Mùa đông đến, tuyết bao phủ khắp thành Rose, nhân loại đã thoát khỏi chốn địa ngục ma quỷ khi trước, hiện tại, Historia lên ngôi, trở thành nữ hoàng, khuyến khích mọi người ra bên ngoài trải nghiệm cuộc sống mới.
Tại cửa chính trụ sở Trinh Sát, Isabel mặc một cái váy trắng dài, trên tay cô cầm một bó hoa bách hợp tươi mới, đứng bên cạnh Farlan, lên tiếng càu nhàu:" Tại sao anh lại không mua trái cây cho chị ấy chứ? "
Farlan miễn cưỡng giải thích:" Tuyết lớn thế này làm sao anh có thể tìm được đây? "
Isabel hờn dỗi:" Biết vậy em tự đi cho rồi."
Farlan xoa đầu, không biết trả lời làm sao mới tốt, anh thở dài lựa chọn im lặng.
" Isabel! Farlan! Hai người đến sớm ghê nha."
Từ xa vang lên tiếng hô lớn, khiến hai người được nhắc tên không khỏi quay đầu nhìn, Isabel lấy lại tinh thần nhanh nhất:" Hange? Còn cả Halle nữa! "
Halle sắc mặt vẫn nhợt nhạt như thường ngày, chỉ là mái tóc màu trắng của cô đã được cột lên, váy cũng là được làm từ loại tơ lụa thượng đẳng, đối mặt với Isabel mỉm cười:" Đi thăm Katherine à?"
Isabel a một tiếng, gật đầu:" Hôm nay là ngày của chị ấy mà, phải đi chứ."
Halle xoa xoa hai bàn tay có chút lạnh buốt của mình, nói:" Đã hai năm rồi nhỉ...?"
" Chắc cô ấy cũng sắp về rồi."
Tuy lời nói của Halle khá khó hiểu nhưng chuyện này cũng không làm cho bọn họ mất hứng, Isabel nghiêng người hỏi Hange:" Nanaba không đi cùng chị à?"
" Nanaba sao? Ở nhà nấu cơm rồi." Hange cười nhạt đáp, thanh âm khe khẽ:" Hôm qua tôi và cậu ấy cá cược, ai thua thì phải làm việc nhà một tuần."
"..."
Sao lớn rồi mà hai người vẫn ấu trĩ ra mặt vậy?
Isabel bình tĩnh chuyển chủ đề:" Halle này, Erwin vẫn khỏe chứ?"
" Ừ, còn sống."
"..."
Được rồi, chủ đề này nên vui vẻ kết thúc ở đây luôn đi.
Isabel chán nản nhìn Halle, tuy biết cô ấy là một người tốt, nhưng không thể không nói, cái cách nói chuyện chặn miệng của Halle chính là một trong những thứ khiến cô ấy trở nên xa cách với mọi người hơn.
Cứ dị dị kiểu gì.
Cả bọn cùng nhau đi lại trên phố, tông màu áo trắng trên người họ thật sự quá bắt mắt, khiến dân chúng qua lại hai bên không khỏi hiếu kì nhìn vài lần.
" Mọi người không mua gì cho cô ấy à?"
Farlan thanh âm vang lên phá vỡ trầm mặc, Hange bên cạnh cười cợt tiếp lời anh:" Tôi đem tấm chân tình của mình đến này."
Halle nhợt nhạt bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cô ấy, đi một đoạn đường dài sau đó, cuối cùng cũng tới được khu nghĩa trang lập ra cho những binh sĩ đã mất của Trinh Sát Quân Đoàn.
Tất cả tấm bia ở đây đều thuần một màu trắng và nhỏ gọn qua loa, dù gì thì đất đai trên thành Rose cũng không rẻ, Erwin cũng phải sứt đầu mẻ trán lắm mới giành được nó.
Anh ta nói, đây là chuyện duy nhất có thể làm cho các binh sĩ đã hi sinh.
Và cả... Levi nữa.
Isabel rũ mi mắt, nhắc tới mới nhớ, từ khi lập mộ cho đến nay, anh cũng không tới nhìn chị ấy lấy một cái.
Katherine mộ phần nằm ở giữa khu đất, so với những binh sĩ bình thường thì cao hơn, bởi chức vị và danh vọng trong tường thành của cô lớn hơn đại đa số mọi người ở đây.
Nhìn từ bên ngoài thì khó có thể thấy được, Isabel và Hange dẫn đầu đi vào, bầu không khí yên tĩnh êm dịu khó tả, bỗng nhiên mái tóc màu đỏ rực quen thuộc bay phấp phới trong tầm mắt khiến họ hơi sững người.
Cô gái quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, bông tuyết rơi xuống khẽ phủ lên người cô một màu trắng tinh tế lạ lùng, nhan trên tay bốc lên mùi thơm nhàn nhạt thanh thản.
" Chính mình viếng mộ của mình, cảm giác này thú vị thật."
Katherine quay người đối diện với ánh mắt kinh hồn của cả bọn, và trong này đương nhiên không bao gồm Halle, người nọ cực kì tỉnh táo nở nụ cười đúng mực, tựa như mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát:" Chào mừng trở về, binh trưởng."
Katherine duỗi tay cắm nhan vào trong lư hương, rồi đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, lướt mắt nhìn Isabe, hỏi:" Levi không đi thăm tôi sao?"
Isabel lùi người dựa vào Farlan đằng sau, há hốc mồm chẳng biết đáp lại thế nào.
" Anh ấy vô tình thật." Katherine nghĩ ngợi càm ràm.
Hange lấy lại tinh thần, lắp bắp hỏi:" E-Em chưa chết?! "
" Chị có thể xem là vậy." Cô thần thanh khí sảng trả lời, sau đó quay đầu đối với Farlan hỏi:" Chỗ ở hiện tại của Levi, có thể cho không?"
Cả ba người cùng lâm vào trầm mặc, dù bây giờ trong lòng bọn họ có rất nhiều chuyện muốn Katherine giải thích cho ra lẽ, nhưng ai cũng biết, nơi này còn có một người cần gặp mặt cô hơn.
" Phía Bắc thành Rose đi tầm hai dặm, cô có thể dùng ngựa di chuyển tới đó." Farlan thanh âm điềm đạm ôn hòa gợi ý.
" Tôi cũng không có ý định làm khổ thân mình đâu." Katherine nhướn mày cười nhạt đáp.
Áo sơ mi trên người cô hơi phập phồng, toát ra hơi thở tự do hiếm có nhường nào, thân ảnh màu đỏ quay lưng đi về phía mặt trời, ánh dương phủ xuống bả vai cô một màu vàng nhạt dịu nhẹ lại ấm áp bao dung không rõ.
Chỉ một chút nữa thôi.
Anh có mong chờ không?
Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.
---
Tại căn nhà được cung cấp sau chiến dịch, Levi sắc mặt không biểu tình nhìn ra bông tuyết dữ dội ngoài cửa sổ.
Nhìn trận tuyết này, bỗng nhiên anh có chút nhớ cô.
Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của người con gái đó...
...Levi, em nhất định sẽ trở về.
Cô ấy đã nói thế.
Giống như mặt trời hừng đông, Katherine hứa hẹn cho Levi một tương lai.
Nhưng hình như...
Tương lai của anh đã không còn từ hai năm trước nữa.
Hay nói đúng hơn, là từ khi cô vẫy tay mỉm cười tạm biệt.
Trời đông tuyết rơi hiện tại, làm Levi không thể không nhận ra.
Rằng người đó sẽ mãi mãi không trở về.
Cô đã chết trên sa trường.
Trận bão tuyết thật lớn tấn công thành Rose, lạnh lẽo như muốn đóng người ta thành băng đá.
Nhưng Levi trên người vẫn vận một bộ áo phông mỏng trắng thường ngày, anh không cảm thấy lạnh.
Hay nói đúng hơn, lạnh lẽo da thịt bên ngoài, sao có thể so với tâm can...?
Nhìn tuyết rơi hồi lâu, Levi đóng màn quay vào trong, như thường ngày mở tủ lấy một cái bánh mì nguội lạnh cùng với lọ mứt.
Ngày nào cũng trôi qua như thế...
Vô vị.
Nếu như là quãng thời gian trước, anh sẽ không cảm thấy chuyện này có gì bất ổn.
Nhưng hiện tại...
Anh cảm thấy chính mình giống như sắp trở thành một cái xác biết đi.
Bình tĩnh, và lạnh lùng đến đáng sợ.
Bất chợt, Levi ngồi thụp xuống sàn nhà, thanh âm khe khẽ:" Trở về đi em..."
Trở về đi.
Làm ơn.
Đừng bỏ tôi lại.
Katherine... cầu xin em.
Một lần nữa thôi, đây là lần cuối cùng, tôi đảm bảo, nhất định sẽ không để em lại một mình, sẽ không để em phải buồn bã, sợ hãi.
Càng sẽ không để em có cơ hội rời đi...
Ngẩng đầu nhìn trần nhà nâu sậm, mọi thứ quen thuộc đến mức khiến anh có cảm giác mình đang ở trong một cái l*иg, cực kì bức bối và khó chịu.
Lạnh lẽo từng đợt từng đợt phả ra giống như muốn cướp đoạt đi hơi thở anh.
Thật không ngờ đến cuối cùng, người rời bỏ anh lại là cô.
Khi đặt tay lên ngực trái, Levi mới phát hiện, trái tim anh như thế mà vẫn còn đập.
Nhưng anh biết, nó đã không còn thuộc về anh nữa...
Từng nhịp đập đều đau đến mức cả người anh phát run lên.
Sự mong đợi có một ngày cô trở về được gầy dựng bao nhiêu năm qua, thoáng cái đã biến mất.
Nhân loại chiến thắng, còn anh đã thua.
Thua bởi số mệnh và vòng xoay luân hồi.
Để trở thành kẻ mạnh, phải đánh đổi rất nhiều thứ quý giá, Levi đã từng trốn chui trốn nhũi trong một xó nào đó, mất đi tôn nghiêm chính mình để quỳ xuống xin cái ăn, đã từng bị người thân rời bỏ, như cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi, đã từng bị sỉ nhục thậm tệ, chịu đựng tiếng mắng chửi không ra hình người.
Thế nhưng anh chưa từng hận thiên đạo bất công, không phải vì Levi không tin vào ông trời, chỉ là bởi anh cứ ngỡ, cô ở bên cạnh mình chính là công bằng lớn nhất mà thiên đạo cho anh.
Tất cả những tủi hờn trước đó đều xứng đáng.
Nhưng hiện tại chợt nhận ra, vốn dĩ mọi thứ đã được sắp xếp sẵn cả rồi, Levi được sinh ra là để cống hiến cho nhân loại, cô chỉ là niềm vui ngắn ngủi mà vận mệnh ban cho anh.
Nực cười nhất là...
Katherine lại còn biết rõ bản thân mình sẽ chết.
Đã vậy, sẽ như thế nào nếu lúc đó anh không để cô rời đi?
Levi khóe môi chợt hiện lên nụ cười nhạt, trên đời này không có nếu như, cũng không có liều thuốc hối hận nào trị được nỗi ân hận của anh.
Thời gian càng không thể làm trôi đi sự đau đớn thấm nhuần vào xương tủy.
Hai năm rồi... anh vẫn không thể buông tha chính mình.
Cửa ra vào hé mở, ánh sáng của bông tuyết le lói chiếu vào, rực rỡ giống như cô vậy, Levi thần sắc lãnh đạm rời khỏi căn nhà lạnh lẽo, bóng lưng của anh dường như hòa làm một với tiết trời băng giá.
Đối với một kẻ thua cuộc, không còn thứ gì có thể khiến anh gục ngã nữa...
---
Phía Bắc thành Rose.
Katherine gìm cương ngựa nhảy xuống, cô dắt con vật bên cạnh vào trong một trụ sở của Trinh Sát Quân gửi nhờ, sau đó tiến vào thị trấn.
Nơi này không lớn lắm, người dân cũng ít, quả nhiên là tiêu chuẩn của Levi.
Anh từ lâu đã không thích những nơi ồn ào.
Đám người trong khu chợ thấy có người lạ vào thì hơi kinh ngạc, đã vậy còn là một cô gái có nhan sắc, bọn họ rì rầm với nhau gì đó, Katherine đi đường cũng chả chú ý lắm.
Chỗ này toàn mấy căn nhà san sát nhau, nhìn đến muốn chóng mặt, cô day day thái dương một hồi, không hiểu nổi lầm bầm.
Sao mà vừa nãy cô không hỏi luôn cái nhà anh như thế nào cho rồi.
Kiểu này thì biết kiếm làm sao?!
Cái trấn này nhỏ thì nhỏ đấy, nhưng mà giờ cũng không thể xông vào nhà người ta hỏi chứ?
Katherine mặc kệ việc tuyết sắp phủ đầy tóc mình, chân mang giày da tiến vào con hẻm tối mù bên cạnh.
" Này, còn định trốn tới bao giờ?"
Ba người đàn ông sau dần tiến bước di chuyển đến gần cô, cơ thể lực lưỡng khỏe mạnh, một trong số đó bước ra một bước nở nụ cười gằn:" Nhãi ranh, mày gan dạ lắm đấy."
Cô gái khoanh tay nhướn mày, sảng khoái nhận:" Cảm ơn lời khen của ông anh."
Ông ta giật giật khóe miệng không biết đáp thế nào, sắc mặt âm trầm quát:" Đồ mạnh miệng, để xem mày dửng dưng được bao lâu!"
" Tụi bây còn chờ đó làm gì?! Nhanh lên đem cô ta đi!"
" Con hàng này xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền đấy!"
Katherine đưa tay bẻ bẻ khớp cổ, chân thành khuyên nhủ:" Trước tiên phải xem chú có được diễm phúc để hưởng không đã."
Nói đoạn, cô tiên hạ thủ vi cường ra tay đá vào bụng tên bên trái, sau đó chuẩn xác phóng người quặp chân vào cổ hắn ta, răng rắc hai tiếng nhảy xuống.
Động tác nhanh đến mức khó tin.
Đáp đất không chuẩn khiến Katherine hơi lảo đảo, khi lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, cô xoa xoa cổ tay mỏi nhừ của mình, đấm thẳng vào mặt tên đàn ông khoe mẽ vừa nãy.
Ông ta còn chưa kịp hồi phục sau sự gục ngã của đồng bạn, không chút đề phòng lãnh trọn cú đánh của cô, trừng mắt ngã xuống rên đau.
Tuy tố chất của cơ thể mới này khá tệ, nhưng Katherine tự tin có thể dùng kĩ thuật của mình để dứt gọn mẻ này.
Người đàn ông cuối cùng thần sắc trầm tĩnh nhìn cô, hai tay nhanh chóng thủ thế võ, cơ thể ông ta tuy không lực lưỡng nhưng nhìn vào khá rắn chắc, có khả năng là cao thủ.
Thấy người đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng chẳng rảnh kéo dài thời gian, trực tiếp tiến người vung quyền.
Ông ta dễ dàng đỡ lấy từng đòn đánh hiểm hóc khiến Katherine khá bất ngờ, tia sáng trong mắt lóe lên, cô duỗi chân xoạc ngã người đàn ông rồi cúi người dùng nắm đấm như trời giáng đập về phía ông ta.
Mấy ngón tay tê cứng mỏi nhừ làm sức lực của cô suy giảm.
Mẹ!!
Cái cơ thể này cũng quá yếu rồi đấy?!
Lục Đạo làm ăn kiểu gì vậy?!
Katherine thở hồng hộc, người đàn ông mặt mày xám ngắt máu bê bết đã khuất phục từ lúc nào, chất lỏng sền sệt dính đầy tay, khó mà nói được cảm xúc của cô lúc này.
Có chút... gì đó nhờ?
Mà thôi mặc kệ đi, ai bảo bọn họ không có mắt nhìn người, đυ.ng vào cô chứ.
Dám đánh chủ ý vào một con thú hoang thì cho dù bị nó cắn nát cũng đừng hòng oán trách.
Bụng cồn cào một trận, Katherine nhíu mày không rõ để mặc 'thi thể' của ba người kia trong hẻm rồi một mình ra ngoài, máu trên tay rơi vương vãi khắp nơi, chân cô gần như mất hết sức lực ngã xuống nền đất.
Gì... vậy?
Bộ cái người kia tạo ra cơ thể này thuộc loại thiên kim đài cát hả?!
Đà này thì làm sao đi đánh lộn được nữa??
Lúc thất thần muốn tìm điểm tựa ngồi dậy, bỗng có một lực mạnh kéo tay cô, trong lòng người nọ thoang thoảng mùi trà thanh mát, sau gáy truyền tới cơn đau khó tin, trước mặt tối sầm, Katherine chỉ kịp lầm bầm tên anh rồi nhắm mắt.
Levi vậy mà... dám đánh ngất cô?
...
..
.
Ôi thôi thề với mấy cô là tôi yêu binh trưởng lắm luôn T^T
Like và comment để chào mừng màn play phòng tối và kabe don của anh vào chương sau nào :))