Các V.I.P nêu cảm nghĩ một chút về chương ngoại lần trước nào, có hay không chứ?
Sau đó thì xin mời vào truyện vui vẻ ~♥~
---
Sáng hôm sau.
" Oáp." Katherine vươn vai ngáp dài một tiếng, lặng lẽ đặt chân xuống giường, cô nhanh chóng đi đến toilet vệ sinh cá nhân một lát.
Tam U ở trong không gian cũng đồng dạng thức dậy, nó hưng phấn phe phẩy vây đuôi lấp lánh của mình.
Quả nhiên, từ ngày ăn thức ăn cao cấp thì nó đã đẹp lên trông thấy, vảy cũng ngày càng sóng sánh hơn, cá nhỏ hạnh phúc không biết dùng từ gì để diễn tả.
Sau khi thoát khỏi sự đắm chìm của chính mình, Tam U tựa như sực nhớ ra chuyện gì đó, nó ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của cô:" Ngày mai không lầm thì là ngày Trinh Sát tiếp theo đi? "
Katherine nghĩ nghĩ một lúc liền gật đầu, nhàn nhạt nói:" Ừm, hình như là để thử đội hình mới đồng thời đến phía Tây xem xét gì đó, tới cuộc họp buổi chiều liền biết thôi."
Tam U nghiêng đầu hỏi:" Gia có việc này muốn hỏi ý kiến cô. "
Katherine nhướn mày:" Chuyện gì? "
Đó giờ nó làm chuyện có hỏi ý cô bao giờ a?
Sao hôm nay thay đổi đột xuất thế?
Đắn đo hồi lâu không biết nên nói hay không, cá nhỏ cuối cùng cũng quyết định liều một phen:" Nếu cô muốn thu thập giá trị tình cảm của anh trai một cách mau chóng hơn thì gia có một đề xuất. "
"...Nhưng là...cái này phải đánh đổi một cái giá thực lớn a. "
"..."
Katherine:"...Là tiền sao? "
Tam U lắc đầu:" Không phải, chỉ là một điều kiện, nhưng là điều kiện do Thiên Đao đề ra, gia cũng không biết nó muốn cái gì, lại nói, đề xuất này của gia đương nhiên là rất có lợi cho cô, nếu không thì ta cũng không nói làm gì. "
Katherine lâm vào thế trầm ngâm:"...Thế ngươi nói xem, đề xuất đó là gì? "
Tam U hắng giọng:" Xuyên về quá khứ của anh trai, gia muốn cô biến đoạn kí ức thời niên thiếu của anh trai trở thành một khoảng thời giận tươi đẹp hơn, đồng thời chúng ta cũng có thể hiểu thêm về anh trai nha. "
Ánh mắt thoáng qua một tia kinh khủng khí tức nhàn nhạt, Katherine con ngươi trở lại bình thường, cô lại thấu đáo suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc gật đầu:" Được, vậy chừng nào ta đi? "
Tam U:"...Hôm nay? "
Katherine:"...Nhanh vậy sao? "
Tam U:" Chứ cô muốn khi nào, gia nói đi thì đi thế thôi chứ thật ra cũng chỉ là một cái chớp mắt, giống như một giấc mơ vậy, cô cảm nhận nó dài nhưng thật ra nó chỉ làm mất vài phút của hiện tại thôi. "
"..."
Katherine:"...Xuyên không...thật sự dễ vậy sao..? "
Tam U kiên nhẫn giải thích:" Đây không phải xuyên không, là xuyên thời gian, như cô biết, dòng chảy thời gian là vô hạn, không có điểm dừng, lại nói, xuyên không so với xuyên thời gian khác nhau nhiều lắm."
"...Xuyên không rắc rối hơn nhiều. "
Katherine ồ một tiếng, bộ dạng mình đã hiểu phần nào, cô trưc tiếp tỏ ý:" Vậy hiện tại đi luôn đi, chỉ tốn vài phút thì chẳng sao."
Tam U:" Thế cô nhắm mắt lại trước, để gia còn dùng linh lực, nhớ là trong đầu cô phải luôn luôn nghĩ tới anh trai đó."
Katherine gật đầu:" Ừm. "
"..."
Sau cùng chỉ thấy không gian xung quanh trở nên méo mó, thân ảnh cô gái thoáng cái liền bị cuốn đi.
...
Không xa lắm vừa đúng 8 phút sau, Katherine là ngay tại chỗ biến mất xuất hiện lần nữa.
Thân ảnh có chút chật vật, cô kiềm nén lại tâm trạng ồ ạt như sóng vỡ của mình, hoảng hốt nghĩ lại thời điểm trước khi quay về vài giây.
Khóc ròng một hơi, cô oán trách Tam U:" Levi thời còn nhỏ cũng thật đáng sợ rồi a! "
Tam U:"...Thật ra thì, gạo nấu thành cơm cũng không phải chuyện gì lớn. "
Katherine tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh, cô chỉnh sửa lại điệu bộ nhếch nhác của bản thân, trên người đã không phải là bộ quân dụng thường ngày uy nghiêm nữa, bù lại đó chính là một tấm áo trắng sạch sẽ mang mùi gỗ hương nhàn nhạt của thiếu niên.
Nghĩ lại tình trạng vừa nãy của mình, sắc mặt cô không nhịn được tái đi:" Cho dù có như thế thì anh ta cũng không nên xé áo người khác chứ!?"
Quả thực thì...một bên cánh tay áo của Katherine đã tàn tạ một lỗ hổng khá lớn.
Tam U nghẹn họng trăn trối, trong lầm âm thầm trách anh trai nhỏ không có định lực gì cả.
Thế nhưng trách thì trách thế thôi, cá nhỏ vẫn vẫy đuôi cười hì hì kéo lại mặt mũi cho Levi:" Ai bảo cô đi thân mật với người khác làm gì, biết thừa anh trai thích mình mà còn lộ liễu lớn như thế a. "
Katherine:"...Ta không biết cười một cái cũng được xem như thân mật đấy. "
"..."
Thật xin lỗi, nhưng anh trai à, cá nhỏ không thể giúp được gì cho anh nữa rồi.
Giá trị sử dụng cạn kiệt, Tam U chính thức phất cờ trắng đầu hàng.
Katherine xoa xoa khóe môi sưng tấy của mình, khẽ rên một tiếng.
Má, Levi cũng ác quá đi chứ.
Đã hôn cũng hôn rồi, thế mà còn cắn cô!?
Trên người mang không ít vết thương, tay bị bầm một cái, chân cũng chảy máu vệt dài, bên hông còn in lại năm dấu tay đỏ rực.
Katherine nhìn chính mình trong gương, phiền muộn thở một hơi.
Phen này mà bị phát hiện ra coi như xong.
Quyết định giấu thật kĩ mấy vết mờ ám này, vị binh trưởng nào đó chẳng khác gì một con hamster vụиɠ ŧяộʍ lên kế hoạch.
Vết thương trên tay thì là do đập vào ghế.
Chân là vì không nhận đường mà xước qua cầu thang.
Còn khóe môi...
...Là bị chó cắn chăng?
Nghĩ xong lí do thích hợp, Katherine cả người ung dung mặc vào một cái áo khoát để che đi vết rách lộ liễu kia.
Cô muộn phiền sải bước xuống sảnh chính.
Bắt gặp được thân ảnh Erwin gắt gao nhìn chòng chọc lấy tấm bản đồ xa lạ, cô lại không nhịn được tò mò đến gần anh ta, khe khẽ hỏi:" Đây là bản đồ cho kế hoạch mới sao? "
Nghe được bên tai vang lên âm thanh, Erwin nhanh chóng thoát khỏi trầm ngâm, anh quay người trả lời:" Đúng vậy, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy kì lạ đâu đó. "
Vốn đang tập trung vào cuộc trò chuyện, tầm mắt Erwin lại lơ đãng rơi xuống vết máu bên môi cô.
Ho khan vài tiếng, anh miễn cưỡng nói:" Nếu như cô có việc thì không cần phải ở đây thảo luận vấn đề này với tôi... "
Mắc công phá vỡ chuyện tốt của Levi thì anh chẳng phải là vô duyên vô cớ nằm cũng trúng đạn sao a?
Katherine khó hiểu ánh mắt trực tiếp hướng Erwin:" Tôi không bận gì cả, tại sao anh lại hỏi vậy? "
Kì lạ thật đấy.
Erwin nhướn mày, đột ngột chuyển tầm mắt đến thân ảnh đang đi từ cầu thang xuống.
Levi con ngươi vẫn như thường ngày đạm bạc, không nhanh không chậm đi đến ghế ngồi đối diện Katherine:" Hai người bàn chuyện gì? "
Cô đồng dạng vẫn chưa hiểu lắm kế hoạch, lắc đầu:" Tôi cũng vừa đến thôi."
Ngẩng đầu lên liền thấy Levi nhìn chằm chằm mình như có quỷ, Katherine sửng sốt một lát, sờ sờ một bên mặt:" Mặt tôi dính gì sao?"
Levi lắc đầu, chỉ chỉ vào bên khóe môi:" Bị thương? "
"..."
Katherine:" Ừ, chó cắn. "
Người vừa mới nghĩ gì đó không được trong sáng - Erwin:"..."
Trinh Sát Đoàn thành viên nghe ngóng từ xa:"..."
Binh trưởng khét tiếng cao lãnh đáng sợ của bọn họ hiện tại lại phát ngôn cái gì thế này?
Cô đây là điên rồi?!
Katherine vẫn không hề chú tâm đến Levi gương mặt đang cúi sát mình, tay anh ta khẽ nâng lên chạm vào vết thương của cô:" Vết hôn. "
"..."
Katherine:"..."
Dấu vết do anh gây ra thì đương nhiên anh sẽ biết rồi.
Levi:" Ai? "
Katherine:"...Ai? " - Ai ai cái gì?
Levi ánh mắt thoáng chốc trở nên cực thị huyết:" Ai làm? "
Katherine khóe môi giật giật:" Mắc mớ gì đến anh? "
Tôi mà nói ra sợ hù anh chết lâm sàng ấy.
" Mẹ kiếp." Levi hô nhỏ một tiếng, sau đó liền không nói lời nào, trực tiếp sải bước lên tầng hai.
Có cảm giác như vừa được miễn bài tử - Katherine:"..."
Hù chết cô rồi.
Lần đầu tiên nghe anh ta mắng người mà không liên quan đến công việc!
Lần đầu tiên!
Ngẩng đầu lên liền thấy Erwin và mọi người trợn mắt nhìn mình, Katherine nhướn mày:" Mấy người nhìn cái gì?"
Isabel tiến lên đầu tiên:" Vết thương trên khóe môi chị... là vết hôn thật sao? "
Katherine xoa xoa mi tâm:" Ừ. "
"..."
"..."
"..."
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ, Katherine vẫn chưa nhận ra nguyên nhân chính là do câu nói có tính sát thương cực mạnh của mình, cô ngẩng đầu:" Mọi người muốn bàn bạc chuyện gì thì bọn tiếp đi, tôi hơi mệt. "
Vừa mới đi chưa được bao nhiêu, trên lầu liền truyền đến tiếng la hét thất thanh của Hange:" Levi!! Anh làm gì vậy!? Mau dừng tay! "
Nghe tiếng động, Katherine cùng với Trinh Sát Đoàn một đám chạy lên tầng hai.
Đến nơi, nhìn thấy khung cảnh Levi vật lộn với Mikasa, Katherine liền nghẹn họng trăn trối.
WTF!? Chị em bạn dì mà cũng đánh nhau???
Mikasa rốt cuộc là bị Levi quăng qua một bên, thấy anh ta tiến vào phòng trong, cô nhíu mày vươn tay hô nhỏ:" Cút. "
Như không nghe thấy, Levi trực tiếp hướng tới Eren đánh một phát.
Katherine sợ đến đơ người, trơ mắt nhìn một bên Mikasa cực lực ngăn cản, một bên Eren bị hành đến không ra hình người.
Hange không hiểu chuyện gì, ném cho Katherine một ánh mắt bất lực vô cùng.
Như muốn hỏi: Chuyện này là thế nào a???
Katherine nhìn không được, cô gan dạ tiến tới nắm lấy một bên cánh tay của Levi, thanh âm có hơi buồn bực:" Anh nổi điên cái gì? "
Dù thế nào đi nữa cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người a!?
Tam U ở bên trong không gian nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kí chủ nhà nó làm ơn đừng có lầm tưởng anh trai với Levi của quá khứ nhé.
Nhìn xem hiện tại cô gan trời gan đất như thế, biểu hiện đích xác là không còn nhớ thương gì dáng vẻ sợ sệt của chính mình trước kia rồi.
Katherine hiện tại cũng không phủ nhận chuyện này.
Từ hồi cô sống chung với Levi quá khứ, nội tâm sợ sệt của cô đã không còn nữa.
Levi hiện tại chẳng phải cũng từ Levi quá khứ mà ra sao? Cô đã không sợ anh ta của quá khứ thì tại sao lại phải sợ anh ta của hiện tại?
Không ý thức được bản thân đang đối mặt với như thế nào nguy hiểm, Katherine dùng lực lôi Levi ra khỏi người thiếu niên dưới đất.
Eren là bị đánh đến sắp chết tươi...
Tam U còn sợ khí vận tử hóa khổng lồ rồi chạy vào rừng ấy chứ.
Levi ánh mắt rơi xuống tại trên đôi con ngươi màu đồng của cô, không hiểu sao, nội tâm anh ta có chút thắt lại.
Người con gái này... đáng lẽ chỉ thuộc về riêng mình anh ta mà thôi...
Katherine vẫn không phát giác ra người đằng sau đang dùng ánh mắt cỡ nào lạnh lùng nhìn mình, sự nhạy cảm đối với việc Levi tỏa khí lạnh cũng đã bay mất tăm cùng với nỗi sợ kia của cô từ khi nào.
Bàn tay trắng nõn bỗng chốc mấy đi sự rắn rỏi thường thấy, Katherine tinh tường lôi Levi đến phòng họp chính.
Vừa tới nơi, cô tìm đại một cái ghế cho chính mình ngồi xuống, khẽ ngẩng đầu hỏi:" Tại sao anh lại đánh Eren?"
Levi không nói gì, trực tiếp kề sát khuôn mặt cô, ái muội lên tiếng:" Sợ cậu ta gây bất lợi cho em. "
Katherine:" Gây bất lợi cho tôi???"
Tam U đồng dạng cũng hoang mang mười phần.
Anh trai nói thế là có ý gì?
Levi lắc đầu:" Em không hiểu."
Katherine:"..." Gây bất lợi cho tôi mà tôi không hiểu là sao?!
Levi con ngươi bình tĩnh đến lạ, ngón tay anh ta lạnh lẽo xoa xoa vết thương ở khóe môi cô:" Hiện tại, cậu ta dây dưa giữa em và cô gái kia, thì sau này sẽ không đối xử tốt với em."
Hiện tại nghe đến mấy lời này, Katherine mới bừng tĩnh đại ngộ.
Cái người này... đơn thuần chính là nghĩ cô với Eren có một chân với nhau??
Sực nhớ ra gì đó, Katherine khó tin chỉ chỉ chính mình:" Anh đánh cậu ấy... là vì tôi...? "
Levi gật đầu, không nói lời dư thừa.
Cô ho khan vài tiếng lấy lại trí thông minh của chính mình:" Thật ra... không phải như anh nghĩ đâu."
" Vết hôn này... có thể nói là do vô tình gây ra thôi... "
Levi con ngươi lướt qua tia sáng nhẹ:" Vô tình?"
Katherine gật gù:" Ừm, tóm lại không phải do ai gây ra cả. "
Bởi vì người làm nên chuyện tội lỗi này chỉ có mình anh ta, mà hiện tại thì Levi cũng chẳng biết cái gì, làm sao buộc tội?
Katherine chán nản thở một hơi, Levi bên cạnh khó hiểu nhìn cô:" Vậy là sao? Chẳng lẽ em tự cắn mình?"
Katherine ánh mắt lướt qua tia trêu chọc nhàn nhạt, cô tiến đến gần Levi, như chuồn chuồn lướt chạm vào bạc môi lạnh lẽo của anh ta.
Levi con ngươi bỗng chốc co lại, tay chân cứng ngắc nhìn chằm chằm hành động của người trước mặt.
Không đợi Levi kịp suy nghĩ cái gì, Katherine đã tàn nhẫn cắn một phát vào khóe môi của anh.
" Ha, trả cho anh đấy. " Nói xong liền bỏ của chạy lấy người.
Katherine mới không ngu, ở lại để mà bị ăn đòn?
Levi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, vươn tay khẽ xoa xoa vào vết thương mà cô đã gây ra, đáy lòng như mọi ngày tĩnh lặng hiện tại lại sóng xô trập trùng.
Mềm.
Môi của cô ấy, thật mềm mại, còn thoang thoảng mùi hương của rượu ngâm...
...
Mà khoan.
Rượu ngâm?
Trinh Sát Đoàn... làm gì có rượu ngâm?
Levi thần sắc bất giác trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Không phải Eren... thì là ai được...?
---
Ai, viết chương này mà quắn quéo hết cả lên vậy hà (┛❍ᴥ❍
)┛彡┻━┻.
Chúc mọi người một ngày vui vẻ a~ ♪☆