[Hunter × Hunter] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngốc

Chương 81

Vốn Feitan định chờ sau sự kiện Yorknew rồi mới đón Du Quai, vì vẫn chưa biết được kẻ gϊếŧ Uvogin là ai, có thể sẽ rất mạnh. Du Quai bây giờ chưa dùng Nen tốt, thực lực không bằng trước kia, Feitan không muốn mang nó theo.

Ai dè hội chợ Yorknew còn chưa bắt đầu Gon đã mang cả Du Quai đến tận đây. Trong suy nghĩ của hắn, Du Quai thuộc về hăn thì hắn có trách nhiệm bảo vệ. Gon chăm sóc Du Quai chỉ là sự giúp đỡ, không giúp được thì trả về hắn tự bảo vệ. Không bảo vệ tốt thì là do bản thân hắn vô dụng, không đổ lỗi cho người khác.

Đương nhiên, Gon không hề biết Yorknew sẽ nguy hiểm như thế nào, cậu chỉ đến tham gia buổi đấu giá mà thôi.

Feitan tắm rồi thay đồ cho Du Quai xong, bước ra, Gon và Killua đã sớm mặc xong hết quần áo, đang chầu chực ở cửa lườm hắn.

"Ta mang nhóc con đi."

Hắn vừa dứt lời, Gon lập tức quên giận, mà da diết nói: "Hả? Sớm vậy? Anh cho Tiểu Quai ở lại mấy ngày nữa đi."

"Chẳng phải chính em bảo không có thời gian chăm cho nhóc con sao." Shalnark bật cười. "Đâu phải sau này không gặp được, cho nó ở lại thêm mấy ngày không sợ chậm trễ thời gian kiếm tiền của các em à?"

"Em nhớ Tiểu Quai mà!" Gon vươn tay ý bảo muốn ôm Du Quai, Du Quai tựa lên vai Feitan lắc đầu: "Ngủ với Feitan." Nó tưởng Gon muốn nó ngủ cùng.

".........." Gon nước mắt ròng ròng cay đắng chạy đi. Tận tâm chăm sóc nó bao lâu mà thế đấy!

"Thôi được rồi đó Gon." Killua cũng lưu luyến Du Quai, cậu gãi má: "Chúng ta đều ở trong Yorknew mà, bao giờ rảnh rỗi thì chạy qua chơi cùng thằng nhóc, đúng không?" Câu hỏi là dành cho Feitan.

"Đúng ha, bọn em qua chơi với Tiểu Quai được không anh Feitan?" Gon nhìn Feitan bằng đôi mắt lấp lánh.

"Được." Feitan gật đầu, hắn cũng không ghét Gon và Killua.

"Hoan hô!" Gon vui vẻ, dặn dò Du Quai: "Tiểu Quai ngoan ngoãn nghe lời anh Feitan, bao giờ hết bận anh đến đón em......"

"Đừng nói linh tinh." Killua tát vào phía sau đầu cậu, chặn lời Gon.

"Đau, sao cậu đánh tớ?"

"Phải bảo là hết bận thì qua chơi với nhóc con, nói linh tinh gì đấy!" Killua tức sắp hộc máu.

"Có gì khác à?" Gon không hiểu.

"Khác nhiều!"

".........." Feitan nheo mắt, lạnh lùng nhìn Gon. Hắn không ghét Gon, thậm chí cảm ơn cậu trông chừng chăm sóc cho thằng nhóc. Nhưng Gon lại dám quên thằng nhóc vốn thuộc về ai, lại còn muốn đón nó đi?

Nhưng chỉ hiện sát khí trong nháy mắt, tan biến ngay khi Killua và Gon cãi nhau. Những người đơn giản bộc trực như Gon, rất khó khiến người ta ghét.

"Đi thôi." Hắn bế Du Quai ra ngoài, Gon thấy vậy lập tức quên cãi vã, lưu luyến tiễn nó ra cửa.

Du Quai giờ thông minh hơn, nghe cuộc đối thoại ban nãy, biết chuẩn bị phải xa anh, ra đến cửa liền nói: "Tạm biệt Nii san."

Câu nói này khiến Gon càng tha thiết, với tay muốn giữ em lại, bị Killua nhanh chóng ngăn cản. "Tạm biệt, nhóc con, bọn tôi sẽ đến thăm."

"Ưm, nhớ mang kẹo." Du Quai hiểu biết nhiều thứ hơn rồi, bây giờ còn biết cả đòi quà cơ!

"Cậu thật là....." Killua hết lời để nói. "Rồi rồi biết rồi."

Du Quai nhìn sang Leorio, định nói tạm biệt, nhưng nó không nhớ nổi đây là ai, người lạ không cần chào, nên lại gục xuống vai Feitan.

"........" Leorio đã giơ tay chuẩn bị chào rồi, thấy vậy đổi sắc mặt: "Ê ê, ý gì vậy hả? Nhóc lại quên anh rồi đúng không! Anh là Leorio, Leorio......." Feitan không quan tâm, đi tuốt, Du Quai định chào bổ sung, nhưng xa quá rồi, đành giơ bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy.

Phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Leorio: "Khốn kiếp, mấy người nhớ đấy!"

Feitan trở về tụ điểm của Lữ Đoàn, vừa thả Du Quai xuống, mọi người liền bao vây lấy nó, người nhéo má, kẻ xoa đầu.

Uvogin ỷ vào vóc người to lớn, đẩy mọi người ra, dùng bàn tay cũng khổng lồ không kém vò đầu Du Quai: "Ha ha, nhóc con, cao lên đấy! Nghe Shalnark bảo nhóc biết dùng Nen rồi? Bao giờ đánh với ta một trận!"

Dù từng có lần để quên mất Du Quai khi đang trong nghĩa vụ trông trẻ, nhưng Uvogin cũng thực sự yêu quý Du Quai, tìm được nó về hắn cũng rất vui mừng.

Du Quai ngẩng đầu nhìn Uvogin, không nhớ ra là ai, người lạ, vậy nên lễ phép nói: "Xin chào, em là Du Quai."

"........?" Uvogin sửng sốt giây lát, mới phản ứng kịp, tức giận gào lên: "Ê, nhãi con chết tiệt, nhóc quên ta? Dám quên ta là ai?"

Nobunaga ngoáy tai: "Đó là đương nhiên, trí nhớ của thằng nhóc này mà."

"Im mồm." Feitan đương nhiên không chịu để yên cho Uvogin khi dễ Du Quai, dù chỉ mắng nó thôi cũng không được: "Ồn nữa gϊếŧ các ngươi."

"Ha ha, hay lắm." Cơn giận của Uvogin đã biến thành hưng phấn. "Tôi muốn đánh với cậu lâu rồi, nào nào tới đây!"

"Thôi đủ rồi đấy!" Chrollo bất đắc dĩ gập cuốn sách đang đọc lại, khuyên can: "Đến giờ ngủ của Tiểu Quai rồi."

Những lời này hiển nhiên có uy lực hơn cả nội quy Lữ Đoàn, Feitan và Uvogin lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn Du Quai.

Quả nhiên, bé con đang dụi dụi mắt, có vẻ buồn ngủ lắm.

Khi nuôi Du Quai, có một số điểm các thành viên Lữ Đoàn đều nhớ rõ là không thể làm.

Ví dụ như cướp kẹo của nó, hoặc là đánh thức nó khi nó còn đang buồn ngủ.

Đối với nó, nội quy chả là gì, đến Đoàn Trưởng còn thi thoảng bị nó đuổi chém chứ đừng nói là những người khác. Đương nhiên, mọi người cũng không sợ Du Quai, nếu bây giờ đánh nhau thật cũng không biết mèo nào cắn mỉu nào, lại thêm bây giờ Du Quai còn yếu đi so với trước. Nhưng bên cạnh nó còn có tên cộng sự hết sức ngang ngược và vô lý tương đương. Hai tên này, một khi đã nổi khùng lên thì Lữ Đoàn không ai muốn trêu vào.

Uvogin bất đắc dĩ gãi đầu: "Tch, thôi không so đo với trẻ con."

"Hừ." Feitan hừ lạnh, bế Du Quai lên, vỗ vỗ lưng nó: "Nhóc con, ngủ đi."

"Ưʍ." Du Quai dụi dụi lên vai Feitan: "Feitan ngủ ngon."

Địa điểm tạm thời của Lữ Đoàn là một toà nhà bỏ hoang, đương nhiên không có nội thất gì tử tế, Lữ Đoàn cũng không quá để ý đến hoàn cảnh sống bản thân. Nhưng Feitan nào có thể để nhóc con thiệt thòi, hắn vỗ vỗ ru nó ngủ xong, nói với Shalnark: "Kiếm cái giường về đây."

"A, chắc có." Máy hút bụi của Shizuku chịu trách nhiệm quét dọn chiến trường và thu chiến lợi phẩm, bên trong có rất nhiều đồ đạc linh tinh. Cô bé đi theo sau Feitan, tò mò nhìn Du Quai, hỏi: "Con của Feitan à?" Khi cô gia nhập thì Du Quai đã mất tích nên chưa được gặp nó bao giờ.

"Đừng nói linh tinh." Franklin gõ nhẹ đầu cô.

Vào một căn phòng sạch sẽ, Shizuku cho máy hút bụi nhả ra một chiếc giường. Feitan đặt Du Quai xuống giường, nó dụi mắt, xoay người ngủ tiếp.

Feitan vuốt nhẹ mái tóc Du Quai, nheo mắt lại, nhìn ra cửa: "Cút."

Băng Điệp Vũ nấp ở cửa, bị ánh mắt của hắn doạ sợ nhảy dựng rồi bỏ chạy. Khuôn mặt cô tái nhợt, chạy lại đứng bên Chrollo, những người khác trong Lữ Đoàn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay đi làm việc của mình. Dù cô ta cố gắng đè nén che dấu cảm xúc, nhưng ánh nhìn ghen ghét đó, Lữ Đoàn đương nhiên cũng nhìn thấy. Nhưng cũng như đối xử với một con côn trùng, họ không thèm để tâm đến.

Băng Điệp Vũ thật rất ghen tị, người xuyên không kia là một bé gái 10 tuổi, nhưng đã là xuyên rồi thì có thể bỏ qua tuổi tác, biết đâu kiếp trước đã là một bà già rồi ấy! Tóm lại là nhìn dáng người thì không thể cạnh tranh so sánh được với mình. Nhưng không ngờ cô ta lại thân thiết với Lữ Đoàn như vậy, vừa tới nơi cả Lữ Đoàn đều chạy lại chào, ngay cả Uvogin cũng vô cùng thân mật với nó. Cô là người sẽ cứu mạng hắn, vậy mà hắn vẫn tới giờ vẫn cứ khinh thường cô.

Đặc biệt là Chrollo, lại còn biết thời gian ngủ của cô ta! Nghĩa là sao? Còn bé vậy mà đã biết đi quyến rũ câu dẫn Chrollo ư?

"Chrollo, cô bé Feitan mang về là Tiểu Quai đó à? Tại sao mọi người đều thân quen với em ấy vậy?"

Chrollo chỉ liếc cô một cái, lại quay về với cuốn sách trên tay: "Ừ, quen."

Nói cũng như không, cái cô muốn biết là người xuyên không kia tiếp cận Lữ Đoàn kiểu gì! Lữ Đoàn Bóng Ma khó đến gần và làm thân hơn tưởng tượng nhiều, cô làm bao món ngon, thể hiện năng lực chữa bệnh của mình, nhưng tới tận bây giờ cũng chỉ có Chrollo và Shalnark là chịu để mắt tới cô. Người xuyên không kia đã làm bằng cách nào?!

"Em vừa nhìn thấy ấy, tại sao con bé lại còn đòi ngủ giường?" Băng Điêp Vũ giả vờ như chỉ hỏi bâng quơ. "Mềm yếu quá nhỉ." Vì sợ Lữ Đoàn khinh thường, bản thân cô cũng chỉ dám nằm đất.

"Đúng vậy." Chrollo gật đầu đồng ý. "Tiểu Quai trước giờ đều như vậy." Thậm chí khi ở Phố Sao Băng còn đòi tắm rửa hàng ngày, giường đã là gì.

"Ấy, chết rồi." Pakunoda bỗng đứng bật dậy.

"Làm sao vậy?" Machi hỏi.

"Mình chưa kịp mua nguyên liệu nấu ăn, mai Tiểu Quai ngủ dậy sẽ giận dỗi mất." Pakunoda nhảy xuống cầu thang. "Mình đi mua thức ăn đây."

"Đúng thật, để mình đi cùng cậu." Machi cũng nhảy xuống, khi bước qua Băng Điệp Vũ, lạnh lùng liếc cô một cái.

Băng Điệp Vũ giật mình sợ hãi, cắn môi, không dám nói thêm câu nào.