[Hunter × Hunter] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngốc

Chương 49

"À." Kaito đặt hai tay lên vai Du Quai, quan sát bé con từ trên xuống dưới. Hai năm qua nó có cao lên, giờ đây trông tầm mười tuổi. Khuôn mặt vẫn trắng bóc mịn màng, chẳng như một đứa trẻ cả ngày phơi nắng trong rừng chút nào, tóc đã dài tới eo, chải gọn gang, chiếc áo choàng xanh da trời chỉnh tề sạch sẽ. Tóm lại, dù Ging ăn mặc tóc tai như người rừng nhưng vẫn chăm chút cho Du Quai rất tốt.

"Ba." Du Quai nhìn thấy Ging, nói: "Grao, grao, grao !"

Kaito không hiểu gì, Ging gãi đầu, mặt đầy bất đắc dĩ: "Rồi rồi, làm luôn cho con đây." Vừa nói vừa nhặt mấy con cá Cây Nhỏ vừa bắt và Du Quai vừa chém lên, xử lý sạch sẽ rồi mang đi nướng.

Kaito nhìn Du Quai và Cây Nhỏ lại nằm xuống cạnh nhau bên bờ suối, liền chui vào lều cỏ. Anh ngạc nhiên phát hiện mấy va li hành lý liền, với tính tình của Ging nào có bao giờ mang theo đồ, mang the cái ba lô đã là giỏi. Anh tò mò mở ra xem, thấy toàn quần áo trẻ em, mà trong góc kia lều cỏ có mấy thùng kẹo rỗng.

Kaito chui ra, ngồi xuống cạnh Ging giúp anh nướng cá, cười hỏi: "Sao thầy mang nhiều quần áo vậy."

"Haizzz, cho Tiểu Quai cả đó chứ. Ngày nào cũng đòi tắm, lại còn bắt thay quần áo mới, hơi bẩn một tí là đã không chịu mặc rồi. Thế tôi mới phải mang theo nhiều quần áo như vậy, trẻ con đúng là phiền phức mà." Ging nói xong, lại thấy tự hào: "Nhưng trừ chuyện thay đồ ra thì thằng bé dễ nuôi lắm, không khóc lóc gây sự, thân thiện với ma thú, đặc biệt là những ma thú đang có con đều thích nó lắm. Mỗi lần tôi phát hiện ma thú mới là thả thằng bé ra đó, chờ nó kết bạn với ma thú xong để rồi tôi vào giới thiệu, dễ hơn trước bao nhiêu..........."

Ging bị Kaito lườm cháy mặt, giọng nói nhỏ dần. Có vẻ như rốt cuộc anh cũng đã nhận ra đây là chuyện không nên khoe, nếu mà Mito biết được thể nào cũng cầm dao đuổi gϊếŧ anh.

Kaito bóp trán, quả nhiên không nên quá tin tưởng ông thầy chậm tiến này. Quay sang nhìn Du Quai, thấy bé con ngơ ngác ngồi bên bờ suối, bỗng được Cây Nhỏ -nay đã là một chú gấu cây trưởng thành- tha lên lưng, cõng vào rừng. Thi thoảng có những chú chim đậu lên vai, lên đầu Du Quai nhảy tưng tưng ríu rít. Phải công nhận một điều, tâm hồn đơn thuần của Du Quai giúp nó được các ma thú yêu thích vô cùng.

"Sensei, Tiểu Quai đã học được Niệm rồi ư? Thanh kiếm đó là vũ khí của nhóc ấy à? Là hệ phóng xạ sao?"

"Không, Tiểu Quai là hệ đặc chất." Ging gãi đầu. "Không hiểu sao từ khi học được "luyện" thanh kiếm kia cũng đã xuất hiện. Rõ ràng là chưa học được dử dụng Niệm Lực, sức mạnh thật sự của thằng nhóc cũng không phải là thanh kiếm, thế mà bỗng biến ra một thanh kiếm. Muốn biết sau này sức mạnh của thằng bé sẽ thế nào quá."

"Tiểu Quai đâu đã đến tuổi học Niệm đâu?"

"Ha ha ha, không sao, tiềm năng cơ thể Tiểu Quai tốt lắm, học sớm một chút cũng không sao." Ging không thèm để ý cười, vẫy vẫy Du Quai ở đằng xa: "Tiểu Quai, cá nướng xong rồi, không lại đây nhanh ba ăn hết giờ."

"Ưm !" Du Quai nhún nhảy một cái liền xuất hiện trước mặt họ, nói: "Grao, grao, grao."

Kaito khó hiểu nhìn nó rồi lại quay sang Ging: "Tiểu Quai làm sao vậy?"

Ging cho thêm ít gia vị, đưa cá cho Du Quai, nói: "Không sao, khi bé Cây Nhỏ cứ đói là kêu grao grao, Tiểu Quai nghe nhiều thì tưởng đó có nghĩa là "Con đói bụng". Ha ha, thằng nhóc chơi thân với các con vật nên học tiếng kêu của chúng ấy mà."

"............À." Kaito cứ thấy là lạ chỗ nào, nhưng thấy bé con dù ngồi ăn dưới đất giữa chốn rừng rậm mà vẫn rất có giáo dưỡng liền bỏ qua cảm giác bất thường đó.

Ăn cơm xong, Ging và Kaito bàn luận chuyện di tích cổ kia, Du Quai đi chơi với các con vật nhỏ. Thật ra nó chỉ ngồi yên ngẩn ngơ, các con vật lượn lờ vòng quanh nó, nó không hiểu chúng nói gì, nhưng cứ con nào kêu là Du Quai cũng quay sang băt chước kêu lại. Kaito thấy vậy thì yên tâm. Bé con chơi với động vật nhiều, học theo nói tiếng của chúng cho vui cũng bình thường ấy mà.

Hai thầy trò nói chuyện đến tối, những con vật khác đã về ổ, Du Quai chạy lại, kéo áo Ging, nói: "Ộp ộp."

"Được rồi Tiểu Quai, đi tắm nào !"

Ging bế Du Quai nhảy xuống nước, thích chí bơi qua bơi lại. Trên bờ thi thoảng có tiếng ộp ộp, Du Quai cũng ngẩng đầu ộp ộp trả lời. Ging xoa đầu nó, cởi đồ cả hai ném lên bờ, vẫy tay gọi Kaito : "Ê đồ đệ, lấy hộ bộ quần áo cái nào."

Kaito lại tiếp tục nén cảm giác như có điều bất thường đó xuống, vào lều cỏ lấy quần áo cho hai người. Một lát sau Ging và Du Quai tắm xong, anh bế Du Quai lên bờ, lau người cho bé con, mặc quần áo cho nó rồi véo má: "Đươc rồi, tối nay đi ngủ sớm chút, vài hôm nữa ba cho con đi chỗ này chơi hay lắm nhé !"

"Ưʍ." Du Quai gật đầu.

Lều cỏ không rộng, riêng hành lý của Du Quai đã chiếm hơn nửa diện tích, nửa còn lại là mấy thùng kẹo. Hai người đàn ông to cao cố kiếm chỗ nằm, Du Quai ngủ với Ging, Kaito nằm riêng. Du Quai nằm tựa vào trong ngực Ging, trùm chăn chỉ hở hai con mắt. Ging dỗ: "Ngủ đi con." Nó liền gật đầu đáp: "Ve ve." Rồi rúc vào trong chăn ngủ.

Âm thanh này Kaito biết, đó là tiếng ve sầu. Bỗng lại có dự cảm không lành, anh hỏi Ging: "Tiểu Quai bắt chước tiếng động vật bao lâu rồi?"

"Ờ, tôi cũng không để ý lắm !" Ging lơ đễnh trả lời, ngáp một cái: "Thôi không nói chuyện nữa, ngủ đi mai còn phải dậy sớm bao nhiêu là việc."

Kaito gần như cả đêm không ngủ. Du Quai thì ngủ thẳng giấc, mùa này chim bình minh bay hết sang vùng Đông Bắc rồi, không có gì quấy rầy nó nữa. Mặt trời lên cao, Du Quai mới dụi mắt bò ra khỏi lều. Kaito ngồi ngoài cửa thấy thế thì nói: "Tiểu Quai, nhóc dậy rồi à."

Hai năm qua, Du Quai đã quen cuộc sống chỉ có mình nó với Ging, giờ bỗng dưng thấy Kaito thì đơ ra một lát, cái đầu ngốc nghếch không nhớ ra hôm qua Kaito đã tới.

Kaito cười nói: "Tôi là Kaito nè, quên à?" Kaito là kiểu trong nóng ngoài lạnh, thấy trẻ con thì rất hay mềm lòng.

"Em tên là Du Quai." Du Quai nói, nghĩ nghĩ một lât, lại nói tiếp: "Kaito, grao!"

Kaito hơi ngỡ ngàng: "Em đói à?"

"Thằng nhóc bảo xin chào đó." Ging ngồi một bên chuẩn bị công cụ vào thám hiểm di tích, nói: "Grao là chào, grao ba lần là đói, Tiểu Quai học Cây Nhỏ ấy mà." Thật ra Cây Nhỏ không có nói xin chào bao giờ, trước kia chính Ging là người dạy Du Quai thế, nhưng anh đã quên mất.

Kaito rốt cuộc nhận ra cảm giác quái lạ đeo bám mình từ hôm qua, anh kéo Du Quai lại ngồi trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Tiểu Quai, chào buổi sáng !"

"Ưʍ." Du Quai gật đầu, nói: "Chíp chíp chíp."

"Nói tiếng người !" Kaito khẽ mắng. "Tiểu Quai, nói nào, chào buổi sáng !"

Du Quai đã chào rồi, nó không muốn nói nữa, mặc kệ anh, tự chui vào lều. Kaito hung tợn quay sang Ging: "Sensei, sao Tiểu Quai lại như vậy ?"

"Hở ? Cái gì cơ ?" Ging mặt đầy nghi vấn.

Kaito hít sâu một hơi cố giữu bình tĩnh: "Thằng nhóc không nói tiếng người nữa !"

"Ớ? Ha ha ha, làm gì có chuyện đấy, mọi việc đều ổn cả mà. Bình thường thằng bé vẫn nói chuyện đấy thôi." Ging cười to, quay sang lều cỏ gọi: "Tiểu Quai, ra đây !"

"Ah." Du Quai chui ra, tay ôm thùng kẹo, má phồng phồng. Ging bảo: "Tiểu Quai, nói "ba" nào."

"Ba."

Ging quay sang Kaito: "Thấy chưa, vẫn ổn !"

Kaito không nhịn được nữa, kéo cổ áo Ging: "Đó là vì không còn từ khác thay thế, bằng không chẳng biết nó gọi anh là gì đâu !"

"Ôi dào làm gì mà nghiêm túc thế, thằng bé chỉ là thích bắt chước tiếng động vật thôi mà." Ging quay sang Du Quai: "Nào Tiểu Quai, nói "ngủ ngon" đi."

Du Quai khó hiểu nhìn anh, đã đến giờ ngủ đâu. Lại cho một viên kẹo vào miệng, nó nói: "Ve ve !"

"Thấy chưa !" Kaito tức giận trừng mắt.

"Eh ?" Ging gãi đầu: "Tiểu Quai, không kêu tiếng ve sầu nữa, nói "ngủ ngon" nào."

Du Quai kệ anh, lại cho thêm một viên kẹo vào miệng. Kaito đẩy Ging sang một bên, chạy tới bên Du Quai, giữ lấy cằm nó để nó há miệng. "Sao lại ăn nhiều kẹo thế này !" Hai bên má phồng phồng của nó toàn kẹo là kẹo.

"Ôi chẳng ngờ Kaito gặp trẻ con lại lắm chuyện thế." Ging chẳng biết hối lỗi sửa đổi chút nào: "Kẹo ấy mà, con nó thích thì cho nó ăn thôi."

Kaito quay sang tức giận trừng tiếp, anh cảm thấy mình không tôn sư trọng đạo nổi nữa rồi: "Sensei, không thể chiều trẻ con như vậy được ! Thằng bé ăn nhiều như vậy bao lâu rồi ?"

"Hm..... Chắc là khoảng một tuần ?" Ging không chắc lắm: "Tuần trước khi chuẩn bị vào rừng mua trong cái thôn nhỏ ngoài kia kìa. À đúng rồi, Tiểu Quai, nói "ngủ ngon" nào."

Du Quai nghe lời, dù đây không phải là lúc để chúc ngủ ngon, nhưng nó vẫn nói: "Ve ve !"

"Không phải, "ngủ ngon" cơ."

Kaito bỗng bế Du Quai lên, mặt vô biểu tình nhìn Ging: "Đống kẹo trong lều đều được mua tuần trước ?"

"Ừ, đúng vậy." Ging gãi đầu. "Mà sao có chuyện kẹo bánh thôi mà hỏi mãi thế Kaito........Ê, cậu bế Tiểu Quai đi đâu thế hả?"

Kaito bế Du Quai nhảy lên cành cây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi gặp nha sĩ ! ! !"