[Hunter × Hunter] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngốc

Chương 37

Lần đâu tiên qua bao năm như vậy, Du Quai đòi chiến lợi phẩm mà không phải thức ăn. Các thành viên Lữ Đoàn đờ ra giây lát, Pakunoda là người đầu tiên kịp phản ứng, cô tháo chiếc giây chuyền kim cương đang đeo trên cổ ra. Machi cũng thả con dao được làm riêng tinh xảo mà cô đang đeo bên hông về chỗ cũ.

Feitan hừ lạnh, thả dụng cụ tra tấn đang cần trên tay xuống, Franklin cũng nhanh chóng đặt cây súng máy đời mới nhất vào hòm, Phinks bĩu môi, cũng cất cây trượng cổ trở lại.............

Chrollo im lặng nhìn mọi người đều thả đồ vừa chọn xuống, tiếc nuối nhìn quyển sách sử quý hiếm trong tay, lại nhìn đứa bé đang ngồi ngơ ngác kia, rốt cuộc cất nốt món đồ cuối cùng trở lại.

Thôi, đây là lần đầu thằng nhóc muốn thứ khác ngoài kẹo, coi như là thưởng cho nó, biết đâu thằng nhóc đang dần ý thức được mình là cướp? Dù đấy chỉ là hy vọng mong manh.

Shalnark hỏi Du Quai định làm gì với "tất cả" chiến lợi phẩm này, đứa bé ngơ ngác tròn mắt nhìn anh. Nó học được rằng đã muốn là phải muốn "tất cả", nhưng đến khi có tất cả rồi nó lại chẳng biết phải làm gì nữa.

Vì vậy Shalnark đăng kí thêm cho Du Quai một kho chứa riêng trong ngân hàng, thêm Niệm vào chiếc chìa khóa rồi đeo lên cổ nó. Bé con mang số tài sản đầu tiên trong đời gửi ngân hàng, còn chưa hiểu gì bị thả trở về Đấu Trường Trên Không.

Việc đầu tiên khi nó trở về chính là chạy lên tầng 150, nói với cô bán hàng:" Tôi ~ muốn ~ tất ~ cả ~."

Cô gái ngay lập tức gọi người bưng kẹo lên phòng cho nó.

Không may cho cô là ngay khi kẹo vừa được chuyển lên, tuyển thủ Killua bước đến, cười híp mắt đưa thẻ ngân hàng nói :" Tôi muốn kẹo viên Sô cô la, còn bao nhiêu mang hết lên phòng."

Cô bán hàng toát mồ hôi lạnh, cười khổ :" Rất xin lỗi, kẹo viên Sô cô la ngài yêu cầu đã bị Chủ Tầng Du Quai mua hết rồi ạ."

Theo hướng cô chỉ, Killua thấy bóng lưng Du Quai. Cậu biết thằng nhóc đó, ba năm trước đây trong lần thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, nó dám trêu cậu lùn, lại còn suýt nữa gϊếŧ cậu nữa.

Killua nhớ lâu thù dai, ngày xưa cậu không đủ mạnh, không dám trả thù. Mấy hôm trước không ngờ lại gặp thằng nhóc ngay trong Đấu Trường, nhớ lại nỗi sợ hãi khi mình suýt bị nó gϊếŧ, cậu không dám đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó. Nhưng hôm nay cậu vừa gϊếŧ chết một đối thủ rất mạnh, đang rất tự tin về chính mình. Thù mới hận cũ, Killua giơ móng vuốt, như một tàn ảnh, lóe lên rồi biến mất.

Nhưng đòn đánh lén này kết thúc chỉ trong nháy mắt.

Dù những năm qua Du Quai không mạnh lên chút nào, nhưng nó vốn đã rất mạnh, lại ngày càng nhiều kinh nghiệm chiến đấu, Feitan và Chrollo công kích toàn sức cũng không dám chắc là gϊếŧ được nó, huống chi là một đứa trẻ còn chưa lên tới tầng 200 như Killua.

Du Quai không do dự rút kiếm, quay ra, chém đầu kẻ tấn công—– một cây định chặn kiếm của nó trong những giây cuối cùng, cứu mạng Killua trong gang tấc.

Dù là vậy, kiếm phong đã đủ tạo một vệt máu trên cổ Killua.

Illumi cúi đầu, giữ chặt vai Killua, mặt vô biểu tình nói :" Chào em, Tiểu Quai. Đây là em trai của anh, Killua."

Du Quai ngẩng đầu nhìn Illumi, nói :" Chào buổi sáng, Illumi." Lại quay sang Killua, cậu ta giờ đã thu lại sát khí, lịch sự nói :" Xin chào, em là Du Quai."

Trán Killua nhỏ giọt mồ hôi lạnh, cậu vô cùng sợ hãi. Ngay ban nãy cậu định gϊếŧ người này, kiếm nó cũng đang kề cổ cậu, thế mà nó còn chào hỏi được, đã vậy lại còn tự giới thiệu nữa chứ...... Đúng là cái đồ thần kinh mà ! ! !

Illumi gạt kiếm Du Quai ra, nói :" Cất kiếm dùm, đây là em trai anh." Rồi cúi đầu thấy sắc mặt nhăn nhó của Killua, giải thích :" Du Quai là một đứa trẻ ngoan và lễ phép."

Từ phong cách gϊếŧ người tới kiểu lễ phép quái dị, Du Quai đều rất hợp tính của Illumi nên anh rất thích nó. Khi nhỏ, Illumi còn từng cho rằng Du Quai mới là em trai của mình, chứ không phải thằng ngốc béo chỉ biết ăn Milluki. Tiếc rằng suy nghĩ này bị cha bác bỏ, hơn nữa, để tránh chuyện Illumi gϊếŧ em rồi thay thế bằng đứa bé nhặt ở đâu bề, Silva còn không cho phép anh nhận nuôi Du Quai. Điều này làm Illumi buồn mãi.

Những chuyện này không liên quan gì tơi Du Quai, nó thấy Illumi khen mình lễ phép, thường thì nó không phản ứng gì khi người ta khen nó đâu, nhưng khen nó lễ phép thì nó vui lắm. Vì Số 3 và Số 4 hay khen nó thế. Thế là bé con thu kiếm, lại nói :" Chào buổi sáng, Illumi."

Còn việc có người vừa định gϊếŧ nó hay việc nó suýt gϊếŧ người ta ấy á, Du Quai quên béng mất luôn rồi.