[Hunter × Hunter] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngốc

Chương 32

Rời Phố Sao Băng được ba tháng, Chrollo vẫn chưa có lấy một ngày rảnh rỗi. Anh hòa nhập vào cuộc sống mới khá dễ dàng, nhưng vấn đề là đám đồng bạn của anh thì không làm thế được. Đầu tiên là Uvogin, sau khi tách nhau ra, ngay ngày hôm sau Chrollo đã thấy Uvogin trên ti vi, dù người ta chỉ chụp được bóng lưng kiêu ngạo của hắn. Tiếp đến là Bonolenov, vì quái dị, toàn thân quấn băng như xác ướp Ai Cập, bị nhân viên tàu bay không cho phép lên nên hắn gϊếŧ sạch mọi người. Những người khác có đỡ hơn chút, nhưng cũng đều vì chút chuyện nhỏ mà gϊếŧ người. Đêm hôm nọ, Chrollo lướt web thấy cấp bậc truy nã của Lữ Đoàn Bóng Ma đã từ cấp thấp nhất là G lên thẳng D. Nhìn chung mà nói thì họ đã trở thành một tổ chức đạo tặc có chút tiếng tăm.

Đối với Chrollo, việc họ bị truy nã là điều đương nhiên, anh không thấy phiền não chút nào. Ai dè sau ba tháng, cái thật sự làm anh phiền não lại là Feitan và Du Quai, hai đứa vốn đang im hơi lặng tiếng. Thảo nào anh thấy có gì sai sai, hai đứa này ba tháng liền chưa gây phiền toái gì, đúng là kì diệu.

Nhưng những cái đó không quan trọng. Trong ba tháng qua Chrollo cũng không vì mải tán gái với kiếm trân phẩm mà quên mục tiêu chính của họ : giúp Du Quai lớn lên.

Ngoài siêu thị hay trên ti vi cũng thường quảng cáo các loại thuốc tăng trưởng chiều cao, Chrollo còn từng cướp nguyên một hiệu thuốc về nghiên cứu với Shalnark, nhận ra rằng những thứ thuốc này chỉ để kíƈɦ ŧɦíƈɦ các hooc môn sinh trưởng, không có tác dụng thiết thực. Tới tận nửa thắng trước, Chrollo nghe được tin mới trong một bữa tiệc quý tộc.

Nghe đồn có một người phụ nữ chuyên chế tạo những loại thuốc thần kì sống gần Đấu Trường Trên Không, những loại thuốc cô ta chế tạo không phải dạng viên như thường mà là một loại chất lỏng sánh màu đen tuyền, vị rất đắng nhưng hiệu quả cao. Nhiều tên phú hào đang già nua ốm yếu uống thứ thuốc đó xong khỏe lại ngay, thậm chí có tin đồn có loại thuốc trường sinh bất lão.

Nếu là thật, có lẽ thứ thuốc của cô ta có thể giúp thằng nhóc lớn lên.

Du Quai đã mấy ngày không ngủ ngon, giờ hết đau răng, nó dụi mắt, kê đầu lên vai Chrollo, ngủ khì. Chrollo bế Du Quai về nhà, nhảy qua cửa sổ, bên trong chất đầy thùng và vỏ kẹo, trong không khí ngập vị ngọt của đường. Du Quai ngửi thấy kẹo thì tỉnh ngay, lập tức nhảy vào ngồi trong một cái thùng, cầm một cái định ăn.

Shalnark vội vàng xách cổ áo nó nhấc ra khỏi thùng :" Ê, Tiểu Quai, lại còn dám ăn nữa hả? Khéo lại đau răng tiếp đó!"

Du Quai không quan tâm cậu nói gì, ngậm kẹo, hạnh phúc híp mắt lại.

"Đau răng?" Feitan quay đầu :" Ngươi nói thằng nhóc đau răng là do mấy thứ kẹo này?"

"Ừ đương nhiên." Shalnark muốn quỳ lạy luôn, những cái này Tiểu Quai không biết còn đỡ, đằng này đến Feitan cũng không hiểu là sao.

Feitan trầm mặt, tuy nhiên điều hắn để ý khác với Shalnark :" Kẹo có độc sao?"

"..........."

".............. A ..........! !"

Im lặng giây lát, Shalnark gào lên, bế Du Quai vào phòng tắm. "Tôi đưa Tiểu Quai đi đánh răng, Đoàn trưởng, giao hết cho anh đấy!" Cậu không chịu nổi nữa !

Feitan quay sang Chrollo, giọng chất vấn :" Ngươi bảo rằng kẹo là thứ thức ăn quý." Vì vậy hắn mới cướp một đống về cho thằng nhóc, ai dè vì kẹo mà nó lại bị sâu răng, tất cả là lỗi của Chrollo!

Chrollo thở dài :"Kẹo không có độc. Nhưng dù là ai chỉ ăn kẹo ba tháng liền thì cũng bị sâu răng, kể cả tôi."

Feitan tặc lưỡi, thật ra hắn vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nếu ăn kẹo làm thằng nhóc bị đau thì thôi từ giờ không cho nó ăn nữa.

Shalnark giúp Du Quai đánh răng, tiện tay tắm luôn cho nó. Bé con tắm xong thơm nức, được cậu quấn bằng chiếc khăn bông mềm :" Được rồi, đi ngủ thôi, mấy ngày rồi chưa chợp mắt tí nào, mệt quá."

Du Quai ngồi trong lòng cậu, thò ra định lấy một cái kẹo, bị Feitan đánh vào tay :" Thứ này rất nguy hiểm, không được ăn."

Shalnark cưng đơ người, trân trối nhìn Chrollo :" Đoàn trưởng, anh giải thích kiểu quái gì đấy?"

Chrollo cảm thấy mệt mỏi quá, năm ngày năm đêm không ngủ anh thấy còn chẳng mệt bằng mấy tiếng vừa rồi ở với hai đứa kia. "Đi nghỉ đi, mai khởi hành tới Đấu Trường Trên Không."

Du Quai nhìn Feitan, nó mới ăn một cái kẹo rồi nên cũng chưa phải là thèm lắm, vì vậy nó tựa vào l*иg ngực Shalnark, ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, bốn người cất cánh đến Đấu Trường Trên Không. Bởi vì họ cướp được tàu bay nhanh nhất hiện thời nên hành trình vốn kéo dài hai ngày rút ngắn lại chỉ còn một ngày.

Trên tàu còn thức ăn, mọi người thoải mái thưởng thức, Du Quai ngồi trên ghế, cằm còn chưa cao tới măt bàn, tay cầm cái dĩa nhỏ nói :" Feitan, kẹo."

Đây là câu nó nói nhiều nhất sau câu "Feitan, thay quần áo." Cũng do ba tháng qua Feitan nuông chiều nó, muốn gì được nấy, bé con quen rồi.

"Không có." Không chỉ vì hắn không cho phép mà còn vì trên tàu bay không có kẹo thật.

"Kẹo." Bé con lại kêu.

"Cái đấy không ăn được !"

Du Quai nghiêng đầu, tròn mắt nhìn chằm chằm Feitan, trông đến tội, vậy mà Feitan vẫn ngồi ăn cơm, không cho nó kẹo. Ngẫm nghĩ một lát, đọc:

" Mèo con đi học

Chẳng mang cái gì........."

"Pfttttt!"

Shalnark đang uống nước, ho sặc sụa rồi cười ầm :" Feitan, đợi em ấy đọc xong thơ mà không có kẹo là cậu xác cmn định là toi rồi nhá ha ha ha ha.......!"

"Hừ !"

Feitan hừ lạnh, đặt dĩa xuống, chuẩn bị chạy. Cứ giả vờ là không nghe thấy bài thơ đi.

Tiếc là bé con không đọc được hết, trí nhớ nó kém, đã ba tháng, nhớ được mấy câu đầu đã là giỏi, làm sao đọc nổi hết bài. Bé con chớp chớp mắt, không nhớ ra, quyết định mặc kệ luôn, nói :"Feitan, kẹo."

"Đã bảo là không mà!"

"Tiểu Quai." Chrollo bỗng lên tiếng, gọi Du Quai lại, rút từ túi áo ra một cuốn sách nhỏ, xé một tờ ở giữa, đưa cho Du Quai :"Bao giờ em học thuộc bài thơ này thì anh cho kẹo."

Shalnark liếc nhìn, thấy chi chít toàn chứ, cả một bài thơ tình dài ngoẵng, khâm phục giơ ngón cái với Chrollo. Cái này đến cậu nhìn còn thấy chóng mặt huống cho là Tiểu Quai, thằng nhóc mà thuộc mới là kì tích.

"Ah."

Du Quai cầm tờ giấy, mặt khó hiểu tội nghiệp nghiêng đầu. Dù được Chrollo và Shalnark dạy, nó biết ít chữ, nhưng cũng hoàn toàn không đủ. Nó không hiểu nổi lấy một chữ trên tờ giấy, nhưng Chrollo bảo thế, nó cũng không biết tự suy nghĩ gì để mà phản kháng lại, nên dĩ nhiên là đồng ý.

Vì vậy cho tới tận lúc hạ cánh, Du Quai không đòi kẹo nữa.