Lý Minh Khắc vốn không muốn có thai với con trai sớm như vậy. Con trai vẫn còn quá nhỏ, hắn muốn chờ ít nhất là khi nó học đại học xong mới cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng hiện thực đã giáng cho Lý Minh Khắc một đòn chí mạng, bởi Lý Tân Vũ thi đại học chỉ được có 200 điểm, chưa đến trung bình!
Điểm số này thiếu chút nữa chọc cho Lý Minh Khắc tức chết, anh cũng không biết con trai thi thế nào mới được như vậy. Không đủ để vào đại học, mà học lại người ta cũng không thèm chứa!
Chỉ là ngoài việc đánh con một trận nên thân thì không có biện pháp gì hơn.
Suy nghĩ lại, dù sao con trai cũng không có duyên với học tập, việc làm ăn của anh thì đang phát triển, dứt khoát cho nó ở nhà học cách buôn bán với mình vậy.
Rốt cuộc để con trai theo học một thời gian, anh phát hiện thằng bé thật sự không có duyên với bất cứ cái gì hết, nói trắng ra là vô dụng.
Rơi vào đường cùng, Lý Minh Khắc cũng thông suốt. Anh cứ tiếp tục chăm sóc cho con trai thì tốt rồi, nó vừa không đi học vừa không đi làm, vậy yên tâm giữ em bé.
Bất tri bất giác, Lý Minh Khắc đã có thai năm tháng.
Bụng anh dần dần căng lớn, tám múi cơ bụng vốn săn chắc cường tráng trở thành một đường cong tròn trịa.
Cặρ √υ' đầy đặn càng thêm phổng phao, vốn vuông vức mà bị đẩy đưa cho căng phồng mềm mại như hai cái bánh trôi nước, đầu nhũ hồng trước ngực cũng sưng to đứng thẳng, cảm giác lúc nào cũng có thể bóp cho văng sữa.
Thực ra Lý Minh Khắc cũng khá đau đầu. Anh mang thai Lý Tân Vũ khi tuổi còn trẻ, cơ thể dẻo dai lại co giãn nên cái vυ' cũng không nữ tính hoá một cách nghiêm trọng giống bây giờ, sau thời kỳ cho bú vẫn có khả năng rèn luyện về cơ ngực nam tính.
Nhưng hiện tại chỉ năm tháng thôi mà vυ' anh còn to mềm hơn đa số phụ nữ, nếu sinh đứa nhỏ này rồi, đoán chừng anh phải mặc áo nịt ngực ra cửa.
Hơn nữa đang là thời điểm căng sữa. Mấy nay sáng nào anh cũng vì vυ' tức đến phát đau mà tỉnh dậy, nhưng có bóp thế nào cũng không chảy sữa ra. Con trai cưng nhìn ba ba đã lâu nhưng lại không có giở trò gì bậy bạ
Hôm nay anh lần nữa tỉnh dậy vì đau. Còn chưa kịp hé mắt, bàn tay đã sờ thấy một mảng ướt nhẹp, anh vội vàng mở to mắt xốc chăn lên, lộ ra cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trẻ trung khỏe khoắn của con trai cưng đang say ngủ.
Quả nhiên mà. Thằng ranh này!
Trước khi đi ngủ anh đã thay tã cho thằng bé, nhưng chắc chắn nửa đêm nó thấy không thoải mái nên lén cởi ra, thế là đái dầm mà không còn gì cản lại, nướ© ŧıểυ loang đầy giường.
Chim nhỏ là đầu sỏ phạm tội lúc này còn hưng phấn ngẩng cao đầu, không hề có một chút ăn năn hối lỗi. Cắt mọe nó đi:)
Từ khi để con trai rảnh rang ở nhà, Lý Minh Khắc đã đề cho thằng bé một quy tắc, miễn không ra đường thì nhất định phải cởi sạch đồ và mặc tã lót, mắc tè thì tè thẳng vào trong tã luôn, sau đó lại kêu bố tới lau chim rồi thay tã.
Năm tháng nay đều là như vậy, Lý Tân Vũ ban đầu ngượng ngùng xấu hổ, về sau dần quen nên trong tiềm thức cũng cảm thấy đi tiểu không cần phải vào nhà vệ sinh, cứ bạ đâu tiểu đấy là được.
Hơn nữa con trai từ nhỏ đến lớn vẫn thích ngủ khoả thân, rất khó chịu khi phải mặc thêm tã lót. Lúc trước đi ngủ cũng không có bắt nó mặc đồ, nhưng tháng rồi nó tè ướt giường lần đầu tiên, Lý Minh Khắc đánh đòn một trận xong thì cương quyết buộc Lý Tân Vũ quấn tã mọi lúc.
Kết quả thì hay rồi, hôm nay thằng nhãi ranh này lại phạm tội.
Lý Minh Khắc tức giận nắm lỗ tai Lý Tân Vũ, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ mơ.
“Ui ta ta, ba làm gì đó, nhéo đứt lỗ tai con bây giờ.”
Lý Tân Vũ còn chưa dứt cơn buồn ngủ, đau đớn trên lỗ tai lại khiến cậu tỉnh dậy, kêu lên oai oái.
“Tự xem xem mình làm ra chuyện tốt gì này.”
Lý Minh Khắc giả vờ tức giận, đè đầu Lý Tân Vũ nhắm ngay “tấm bản đồ” bằng nướ© đáı của cậu.
Lý Tân Vũ nháy mắt đỏ mặt, đỏ đến tận mang tai, chu cái miệng nhỏ ấp úng nửa ngày mới nói:
“Ớ, không phải con cố ý.”
“Bảo con mặc tã cho đàng hoàng thì không mặc, vậy được thôi, xem ba đánh đòn con như thế nào.”
Lý Minh Khắc hùng hùng hổ hổ túm con trai lại, đè đôi chân mịn màng thon dài xuống khiến cho hai cánh mông nhỏ tròn trịa chổng lên, bàn tay thô bạo đét hai quả đào mọng nước.
“Oa a a, đừng đánh, con sai rồi, a a!”
“Này thì đái dầm, này thì không mặc tã. Con không làm tấm gương tốt, sau này em bé ra đời rồi học hư theo thì biết làm sao?”
Lý Minh Khắc vừa mắng vừa đánh mông trứng của con trai, liên tiếp 30 cái khiến quả đào ửng đỏ, đứa bé đáng thương khóc thảm thiết.
“Đi, bỏ khăn trải giường vào máy giặt giặt cho sạch, xong thì tìm cái khác thay vào.”
Dạy dỗ con trai rồi, Lý Minh Khắc vỗ vỗ mông nhỏ bảo thằng bé làm việc. Lần trước nó đái dầm là anh thu dọn bãi chiến trường, lúc này phải để cho nó tự làm lấy.
“Hu hu, ba ác quá.”
Lý Tân Vũ khóc thút thít đứng lên, vừa xoa chiếc mông hồng vừa tháo ga giường cho vào máy giặt, lấy một tấm khăn trải giường mới trong ngăn kéo định thay. Có điều cậu chưa làm chuyện này bao giờ, loay hoay hết nửa ngày cũng chưa hoàn tất.
Lý Minh Khắc ngồi một bên vuốt bụng xem kịch cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy giúp con trai trải khăn. Chỉ là ra sức khom lưng một hồi như thế, không biết từ khi nào mà ga giường đã tích vài giọt nước trắng ngà, trong không khí bỗng lan tỏa mùi sữa nhàn nhạt
Lý Minh Khắc không có phản ứng gì, nhưng thật ra Lý Tân Vũ đã nhìn chằm chằm vào khuôn ngực đầy đặn của ba, trên đầṳ ѵú mềm mập thế mà rỉ ra chất lỏng trong trẻo.
Lý Tân Vũ khó nhịn nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay nhẹ nhàng cọ ti ba rồi cho vào miệng liếʍ láp giọt ngọc, quả nhiên là vị sữa thơm ngọt.
“Ba ơi con muốn uống sữa.”
Lý Tân Vũ giống chú chó săn nhỏ đã thấy được con mồi, khăn trải giường cũng lười trải mà bóp bầu vυ' căng của ba một cái. Dòng sữa trắng ngà chảy ra tạo thành một đường cong.
“Hả? Không có sữa đâu, ui nhãi ranh nhẹ tay.”