Cái gì gọi là sớm muộn cũng phải làm quen với những thứ này!
Tiểu Kiều nghe xong liền cảm thấy rất tức giận, muốn mắng hắn nhưng lại không thể nói được lời nào, chỉ có thể hừ lên hai tiếng để kháng nghị.
Nam nhân chỉ dùng một ít sức lực liền có thể xé toạc giá y của Tiểu Kiều, thân thể nàng băng cơ ngọc cốt, không có một chút tì vết nào, chiếc yếm mềm mượt khó khăn lắm mới có thể đem bộ ngực đẫy đà của nàng bao bọc lại, hắn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào ngực nàng, phút chốc thất thần.
Lạnh quá, nàng run rẩy, muốn trốn ra phía sau, người nam nhân trực tiếp dùng một tay ấn mạnh bả vai nàng, ép nàng ngã trên tòa tháp khiến tâm tình nàng càng suy sụp.
Bộ ngực đồ sộ cho dù đang nằm cũng đều dựng thẳng lên giống như ngọn núi to lớn, hắn cuối cùng cũng cởi bỏ cái yếm cản trở trên người nàng, bộ ngực to kia được tự do mà vọt ra ngoài, theo từng cử động của xe ngựa mà nảy lên nảy xuống trước mặt nam nhân kia, trông cực kỳ da^ʍ tiện.
Nhũ hoa mềm mại màu hồng nhạt tô điểm trên bộ ngực trắng nõn như tuyết, ở trong bầu không khí rét lạnh này, dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân mà từ từ cứng lại.
“Ưʍ... ...” Nàng không thể nhìn thấy gì, nhưng nghĩ đến bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào, liền ủy khuất mà hừ một tiếng.
Triệu Ký thân là đội trưởng đội ảnh vệ, vì chủ nhân mà chấp hành đủ mọi gian khổ trong nhiệm vụ, đương nhiên cũng có được không ít ban thưởng, gặp qua đủ loại mỹ nhân, giờ phút này hắn cũng hoàn toàn thất thần, cho dù hiện tại nếu có người ở sau lưng hắn muốn ám sát hắn cũng không biết. Trong lòng hắn chỉ có cảm khái, không hổ danh là nàng Tiểu Kiều danh chấn thiên hạ, xứng đáng với danh xưng mỹ nhân mà người đời dùng để hình dung nàng.
Ngón tay hơi lạnh của nam nhân vươn ra nắm lấy một bên ngực nàng, dùng lực mà xoa nắn.
“Ưʍ... ...!” Tiểu Kiều theo bản năng mà cong người lại, phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
Nhìn thấy nàng mẫn cảm như vậy, Triệu Ký dùng một tay nắm lấy một bên ngực nàng, vừa bóp chặt lấy nhũ hoa xoa nắn vừa dùng ngón tay khẩy khẩy chơi đùa cùng nhũ hoa, Tiểu Kiều nằm trên tọa tháp run rẩy vì sợ, thanh âm nghẹn nào nức nở, làm cho người khác càng muốn hung hăng mà cưỡng đoạt nàng.
Hai bên ngực trắng nõn rất nhanh liền biến thành vừa đỏ vừa sưng tấy, Triệu Ký lúc này mới cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa, đem toàn bộ nhũ hoa và xung quanh bầu ngực đều ngậm vào trong miệng, dùng khoang miệng ướŧ áŧ của mình bao vây toàn bộ, dùng sứt mυ'ŧ lấy nhũ hoa của nàng, đầu lưỡi mân mê nhũ hoa đã sớm sưng tấy.
“Ưm ưm, ưm ưʍ... ...” Cùng với đầu lưỡi đang mân mê của hắn, Tiểu Kiều cũng liên tục phát ra mấy tiếng hừ nhẹ.
Nam nhân một bên vừa mυ'ŧ nhũ hoa, một bên vừa giải huyệt câm cho nàng, nghe được thanh âm mềm mại yêu kiều của nàng: “A a... ...” Thanh âm đó quyến rũ mê hoặc, làm cho Tiểu Kiều cũng bị chính mình dọa sợ ngây người.
Triệu Ký ngẩng đầu lên, cười nói với mỹ nhân đang bị bịt mắt: “Bên ngoài xe hiện tại là quan đạo thông suốt, nếu ngươi muốn bị người khác nghe thấy được, thì nên kêu lớn hơn một chút. Nếu ngươi muốn cầu cứu người khác, một mực hô to, để cho mọi người đều nhìn thấy được bộ ngực to lớn đang cởi trần của danh viện Giang Đông.”
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, Tiểu Kiều theo bản năng liền im lặng không dám lên tiếng. Nam nhân có dụng ý xấu muốn khi dễ nàng, cái lưỡi thô bạo mân mê nhũ hoa mẫn cảm của nàng, đem hai bên nhũ hoa thay phiên ngậm chặt trong miệng, thậm chí nàng còn cảm thấy nhũ hoa như bị hút sâu vào trong miệng, giống như sắp bị nuốt chửng vào bụng.
“Ư ư... ...” Khó chịu đến cực điểm, nàng cũng chỉ có thể nhẹ giọng mà nức nở, nàng không dám làm hỏng thanh danh của Kiều gia ở Giang Đông.
Triệu Ký thấy nàng phối hợp với mình, nội tâm mừng như điên. Một bên ngực nàng bị hắn ngậm chặt chơi đùa trong miệng, bên còn lại thì bị bàn tay to lớn của hắn nhào nặng một cách ác ý, khiến cho nàng vừa đau lại vừa ngứa, khiến nàng lĩnh hội được một trận sắc dục điên cuồng mà nàng chưa bao giờ trải qua.
“A... ...” Vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn của Tiểu Kiều đột nhiên run rẩy nâng lên, một dòng nước mãnh liệt chảy ra từ hạ thể, đó là lần đầu tiên nàng xuất tinh.