Chương 7
Phó Dục Thư không hề nghi ngờ có người đã vào nhà. Anh khóa cửa lầu dưới, người đó phải vào từ nơi cửa sổ này.Ôm lấy Tiểu Hùng trấn an, Phó Dục Thư đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài không thấy bóng dáng nào chắc là đã sớm chạy mất.
Anh dùng tay để không lấy máy giám sát ra, chỉnh đến đoạn ghi hình bên nhà. Phó Dục Thư tua lại đoạn ghi hình mới vừa rồi, có một camera quay được cảnh tượng mơ hồ. Loáng thoáng có một bóng đen bò lên bò xuống từ trên lầu, cầm trong tay thứ gì đó, nhìn không rõ lắm anh đoán không ra.
Thu lại máy giám sát bỏ vào trong túi, Phó Dục Thư thở dài một hơi chuẩn bị đưa Tiểu Hùng đi khám bác sĩ, sau đó gửi riêng đoạn phim cho Tống Vân.
Tuy nơi này không hề an toàn nhưng Phó Dục Thư cũng không dự định dọn đi, bản thảo đã viết được một nửa, ý truyện càng ngày càng nhiều. Ở đây đối với anh mà nói là tràn ngập sức hấp dẫn. Dĩ nhiên anh cũng không thấy được những người đó thật sự có thể làm gì anh. Có điều là khác với trước đây anh càng thêm cẩn thận, thiết bị an ninh cũng càng thêm bí ẩn. Anh mua vài ống khóa mới, từ ngày đó trở đi bất cứ khi nào ở đâu, bất cứ người có nhà hay không tất cả cửa sổ và cửa chính đều khóa kín. Nhìn từ đằng xa căn nhà lầu bé nhỏ hơi có vẻ tiêu điều xa cách.
Cũng bởi như thế, cơ hội Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy Phó Dục Thư càng ít đi. Cô vốn nghĩ rằng hai người sẽ vẫn sống không liên hệ với nhau như vậy. Cho đến khi anh thật sự gặp chuyện không may hoặc dọn đi. Nhưng không nghĩ đến rất nhanh đã có cơ hội để cô liên lạc với anh.
Một ngày tháng mười, Tưởng Phẩm Nhất ngồi xe buýt về nhà theo thường lệ. Lúc đi ngang qua cây hòe trong Hòe Viên, cô bỗng nghe thấy ở bên kia có ai đang khẽ nói chuyện với nhau. Tiếng nói là một giọng nam mà cô hoàn toàn không nhận ra, nó không thuộc về bất cứ ai trong Hòe Viên mà cô từng nghe. Hắn ta nén giọng đang nói gì đó với một người khác. Cô dựa vào mặt bên kia của thân cây lén nghe trộm, lờ mờ nghe thấy mấy chữ "Gϊếŧ", "Phó", "Ngu xuẩn". Liên tưởng mấy chữ này lại cùng nhau khiến Tưởng Phẩm Nhất hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc trời sắp tối, sự bất an trong lòng càng thêm nặng nề. Mọi người đều nói đêm sát nhân trăng mờ gió lớn, bóng đêm buông xuống khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng thấp thỏm. Tuy cô cũng không liên lạc với Phó Dục Thư nữa, anh cũng không tìm cô, nhưng cuối cùng đây cũng là một mạng người. Anh cũng từng giúp cô, muốn cô thật sự nhìn anh gặp chuyện không may như vậy thì cô thật không cách nào yên tâm.
Lặng lẽ lui bước chân về phía sau rời khỏi cây hòe, Tưởng Phẩm Nhất trốn dưới bóng phía sau một căn nhà lấy điện thoại di động ra, dự định soạn tin nhắn cho Phó Dục Thư. Mặc kệ mới vừa rồi người xa lạ kia nói chuyện với ai, đến cùng hắn ta có phải muốn làm hại Phó Dục Thư hay không. Cô cũng không dám mạo hiểm tiếp tục thờ ơ, nếu là Phó Dục Thư chắc anh cũng sẽ hành động như thế.
Ngón tay bấm bấm trên màn ảnh, soạn ra nội dung lại xóa. Tưởng Phẩm Nhất viết đi viết lại nhiều lần, cũng không biết chọn từ ra sao. Bất đắc dĩ cô dứt khoát bấm số điện thoại của anh. Bây giờ trời đã tối, gia đình ăn cơm sớm sợ rằng cũng đã ăn tối xong rồi. Chắc là anh sắp trở về, nếu không nắm chắc sẽ không kịp nữa.
Điện thoại vang lên thật lâu, tiếng tút tút tút đối lập rõ rệt với tiếng tim đập nhanh chóng của Tưởng Phẩm Nhất. Nó không nhanh không chậm giống như người bên kia điện thoại, thật lâu cũng không ai bắt máy.
Gọi một lần không thông, Tưởng Phẩm Nhất đành phải gọi tiếp. Cho đến khi cô gọi lần thứ ba, Phó Dục Thư mới bắt điện thoại.
"Alo?"
Giọng nam trầm ấm vang lên trong cảnh huyên náo. Tưởng Phẩm Nhất hơi giật mình loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc bên kia, nghĩ đến anh vẫn chưa về nhà, vậy là anh tạm thời an toàn rồi.
Hơi yên tâm, Tưởng Phẩm Nhất lên tiếng giải thích nguyên do mình gọi điện thoại: "Phó tiên sinh, tối nay tốt nhất anh đừng về nhà." Tạm ngừng, rồi nói ngược lại, "Không, trong khoảng thời gian gần đây cũng đừng về nhà, xin mau dọn đi."
Phó Dục Thư đang ở trong KTV, trong phòng vang lên tiếng ca êm tai của các diễn viên trong đoạn kịch nói. Tiếng ca này rất hay, vào lúc bình thường anh còn có thể thưởng thức nhưng lúc nghe điện thoại thì lại rất phiền.
Phó Dục Thư đi ra ngoài, vừa che lỗ tai vừa nói lớn hơn: "Tưởng tiểu thư, cô nói gì? Tôi không nghe rõ, bên này rất ồn."
Tưởng Phẩm Nhất nghe anh nói cũng rất vất vả, đang muốn lặp lại lời mình nói lần nữa thì đã nghe Phó Dục Thư nói: "Tưởng tiểu thư, bây giờ tôi và người trong đoàn kịch đang ở KTV xung quanh rất ồn ào. Có chuyện gì chờ tôi về nói sau, cúp máy trước nhé."
Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nghe âm báo bận đầu bên kia điện thoại, trong lòng xuất hiện trăm nghìn câu trách móc Phó Dục Thư. Nhưng cuối cùng cũng không thể mặc kệ anh chết sống, cô chạy ra khỏi Hòe Viên bắt xe taxi chạy đến đoàn kịch nói.
Bình thường xe buýt chạy đến đoàn kịch nói cũng không lâu. Ngồi xe taxi hơi đắt nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, không phải ngừng suốt. Tưởng Phẩm Nhất lại bảo tài xế lái nhanh hơn cho nên không bao lâu đã đến đoàn kịch nói.
Bảo tài xế chờ ở cửa, Tưởng Phẩm Nhất chạy vào trong đoàn kịch tìm ông bác trực ban dò hỏi: "Bác ơi, bác có biết người ở đoàn kịch đi đâu dùng cơm không ạ?"
Ông bác biết Tưởng Phẩm Nhất cho nên không giấu diếm trả lời: "Hôm nay Thôi Miên diễn thành công, đoàn trưởng Phương hẹn tác giả quyển sách kia đi ăn mừng rồi."
Tưởng Phẩm Nhất vội hỏi: "Là KTV nào ạ?"
Ông bác nói: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe thấy cái gì mà Tiền cái gì Quỹ đó."
Tiền Quỹ.
Tưởng Phẩm Nhất cám ơn ông bác, trở ra cửa lên xe taxi bảo tài xế lái đến cửa KTV Tiền Quỹ thành phố Bình Giang.
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất đến KTV, tuy cô biết những thứ này nhưng vẫn chưa vào lần nào. Một là gia giáo không cho phép, một là bản thân cũng không thích thú gì với mấy nơi này.
Hơi do dự đứng bên ngoài, Tưởng Phẩm Nhất đang suy nghĩ chờ ở cửa hay là vào tìm. Cô là người tính tình nóng vội, chuyện gì cũng không chờ được. Đứng ở cửa thì lo để lỡ Phó Dục Thư đi ra ngoài, không xác định được Phó Dục Thư có thật ở trong KTV này không. Vì để phòng ngừa lỡ như, cũng vì mau sớm an tâm nên Tưởng Phẩm Nhất đi vào KTV.
Nhân viên phục vụ KTV nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp đi đến, nhiệt tình chào đón: "Người đẹp, đến hát à? Có cần người hát chung hay không? Miễn phí đó."
Nhìn vẻ mặt ngả ngớn của nhân viên phục vụ, mặt Tưởng Phẩm Nhất lạnh xuống kiềm chế tính tình nói: "Tôi đến tìm người, đoàn kịch thành phố Bình Giang ở phòng nào?"
Nhân viên phục vụ nhướng lông mày hỏi: "Cô đi chung với bọn họ à?"
Tưởng Phẩm Nhất không phủ nhận, nói thản nhiên: "Không giống sao?"
Xinh đẹp, cao ngạo chính là nghệ thuật gia. Giống, làm sao mà không giống.
Nhân viên phục vụ cũng không nói gì, nói cho Tưởng Phẩm Nhất biết số phòng, dẫn cô lên lầu rồi thở dài đi xuống.
"Cô gái xinh đẹp mới vừa rồi làm gì?" Đồng nghiệp hỏi thăm nhân viên phục vụ kia.
Nhân viên phục vụ nói: "Đoàn kịch nói, dáng vẻ xinh đẹp như vậy nhất định là vai chính rồi."
"Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà nhìn sành đời quá."
Tưởng Phẩm Nhất lại bị người ta nhìn như phụ nữ tâm cơ, cô đi lên lầu tìm được số phòng Phó Dục Thư. Người trong phòng đang ca hát, tuy phòng cách âm nhưng tiếng ca vẫn có thể truyền ra. Cô đứng ở cửa do dự một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số Phó Dục Thư lần nữa. Theo thường lệ đợi thật lâu đối phương mới bắt máy, cô không đợi anh nói chuyện đã nói thẳng: "Tôi đang ở cửa phòng của các người, anh đi ra ngoài một chút đi."
Phó Dục Thư ngồi trong phòng hơi sững sờ, ngay cả đoàn trưởng Phương ngồi bên cạnh bảo anh hát một bài anh cũng không nghe thấy. Đoàn trưởng Phương thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại di động ngây người, tò mò hỏi: "Sao vậy giáo sư Phó?"
Phó Dục Thư nhìn cô ta một cái, lắc đầu tỏ vẻ không có gì đứng lên nói: "Có một người bạn đến, tôi đi ra ngoài gặp người ta cái đã."
Đoàn trưởng Phương đứng lên theo: "Bạn của giáo sư Phó chính là bạn của chúng tôi mà. Tới rất đúng lúc, chúng ta cùng chơi chung, nào mau đón vào đi." Cô ta thu xếp mấy cô em xinh đẹp trong đoàn kịch đi chiêu đãi. Bởi vì cô ta cho rằng người bạn Phó Dục Thư nói là phái nam. Nào ngờ đến khi cô ta nhiệt tình đi theo Phó Dục Thư ra mở cửa, lại nhìn thấy là Tưởng Phẩm Nhất - cô giáo một lớp học múa trong đoàn kịch.
Bình thường Tưởng Phẩm Nhất rất lạnh nhạt không giao tiếp với ai, nói theo kiểu phổ biến trên mạng đó là hơi cao quý lạnh lùng.
Người như cô lại xuất hiện tại nơi "bùn dơ" này lại còn tìm đàn ông, thật sự khiến người trong đoàn kịch hơi bất ngờ.
"Cô giáo Tưởng?" Phương Dập Đồng kinh ngạc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, sau đó nhìn về Phó Dục Thư, "Giáo sư Phó, vị này chính là bạn mà anh nói sao?"
Phó Dục Thư mới nãy cản trở rất lâu cũng không cách nào khiến Phương Dập Đồng bỏ qua việc cùng đi ra mở cửa với anh, bây giờ trong lòng cũng khá phiền não, không lên tiếng trả lời câu hỏi của cô ta chỉ tùy ý gật đầu.
Tưởng Phẩm Nhất kiên trì nhìn về phía Phó Dục Thư nói: "Tôi có chuyện cần nói với anh, anh đi ra ngoài một chút." Dứt lời, cô quay người muốn đi.
Phương Dập Đồng tay mắt lanh lẹ kéo tay Tưởng Phẩm Nhất nói: "Hiếm khi thấy cô giáo Tưởng cũng đến nơi khói lửa nhân gian, người cũng đến rồi còn đi làm gì, nào cùng chơi chung đi." Thật ra Phương Dập Đồng cũng có ý tốt, ngày thường ra vào gặp nhau trong đoàn kịch ai không muốn tạo quan hệ tốt chứ?
Tưởng Phẩm Nhất lúng túng bị cô ta nắm chặt cổ tay, cố gắng giật lại cũng giật không ra. Đối phương lại quá mức nhiệt tình, không màng đến ý nguyện của cô đã kéo cô vào phòng.
Phó Dục Thư thấy vậy bước lên vài bước ngăn tay Phương Dập Đồng lại, kéo Tưởng Phẩm Nhất ra phía sau nói: "Tôi đi ra ngoài nói vài lời với cô ấy xong rồi sẽ trở lại. Cô ấy không ở đây chơi với chúng ta đâu."
Phương Dập Đồng sững sờ nhìn Phó Dục Thư. Giao tiếp với Phó Dục Thư mấy tháng nay, cô ta luôn cho rằng anh là một người rất lạnh nhạt với bất cứ thứ gì, chẳng ngờ cũng sẽ có một phương diện táo bạo như thế.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn ánh mắt người trong đoàn kịch đều nhìn bọn họ rất kỳ quái, trong lòng biết không nên khiến người khác chú ý. Cô đến đã làm người ta mất hứng, nếu như còn lôi nhân vật chính là Phó Dục Thư đi người ta không hận chết cô mới lạ.
Bất đắc dĩ Tưởng Phẩm Nhất đành phải nói: "Thôi, ở đây thì ở đây."
Phó Dục Thư ngoái đầu nhìn cô nói: "Cô không thích ở đây chúng ta có thể đi ra ngoài nói."
Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Đừng nên làm mọi người mất hứng, làm như vậy mọi người còn chơi thế nào được."
Phó Dục Thư hơi chăm chú cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy. Cũng là Phương Dập Đồng phản ứng trước, thu xếp đám người trở về ghế salon tiếp tục ca hát.
Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất ngồi chung một chỗ. Ngồi phía bên kia Tưởng Phẩm Nhất là một nam diễn viên trong đoàn kịch. Nói thật, tuy Tưởng Phẩm Nhất rất ít khi giao tiếp với bọn họ, nhưng phụ nữ càng xa cách thì càng dễ khiến đàn ông nổi máu chinh phục. Vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi nữ thần, sao bọn họ lại chịu bỏ qua?
"Cô giáo Tưởng, khó có cơ hội ngồi chung với cô, uống một ly không?" Nam diễn viên mặt mũi tuấn tú cười cầm ly rượu đến.
Tưởng Phẩm Nhất nói lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
Nam diễn viên hơi giật mình, dáng vẻ của anh ta rất ít phụ nữ nỡ từ chối. Lần này vai nam chính trong Thôi Miên là do anh ta diễn, anh ta hoàn toàn không ngờ đến yêu cầu của mình lại bị từ chối lạnh lùng như thế.
Phó Dục Thư liếc nhìn anh chàng này một cái, cầm ly rượu lên: "Tôi uống thay cô ấy." Dứt lời cũng không đợi đối phương trả lời, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nam diễn viên là người thích mềm không thích cứng, cũng không có tâm trạng nói gì nữa đặt ly rượu xuống nói chuyện với người khác.
Tưởng Phẩm Nhất bắt được cơ hội lập tức nói với Phó Dục Thư: "Gần đây anh đừng về Hòe Viên ở, có người muốn hại anh."
Phó Dục Thư cau mày nhìn cô, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng lấp lánh trong cảnh ồn ào náo nhiệt: "Ai?" Anh hỏi có phần rất kín đáo.
Tưởng Phẩm Nhất lo lắng: "Tôi cũng không biết là ai, tôi chưa từng nghe tiếng của hắn ta. Dù sao gần đây anh đừng về, chờ thêm một khoảng thời gian nữa bọn họ nghĩ rằng anh dọn đi rồi, anh hẳn trở về lấy đồ của anh rồi hoàn toàn rời đi."
Phó Dục Thư cũng không hiếu kỳ cô biết được gì, chỉ hỏi: "Vậy cô rất hi vọng tôi dọn đi à?"
Tưởng Phẩm Nhất không nghĩ nhiều, trả lời ngay: "Dĩ nhiên, anh đi càng xa càng tốt, đi càng nhanh càng tốt."
Phó Dục Thư rũ mắt cười một tiếng, độ cong bên mặt nhìn rất đẹp. Toàn thân anh mang vẻ trong lành hoàn toàn khác với vẻ vẩn đυ.c trên người của đám diễn viên đoàn kịch nói. Cô ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy anh anh tuấn, thông minh lại thâm sâu. Khiến cho cô dù là phụ nữ nhưng cũng xúc động, tim đập mạnh như cảnh đàn ông gặp người đẹp.
"Tôi sẽ dọn đi, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại." Phó Dục Thư không nhìn cô cúi đầu nói, "Cô không cần lo cho tôi, trong lòng tôi biết rõ." Dứt lời anh ngước nhìn cô, ánh mắt khiến cô cảm thấy không uống cũng say. "Tôi không việc gì, cô đừng vì tôi mà rước họa vào thân là tốt rồi. Đó mới là hi vọng của tôi."
Tưởng Phẩm Nhất hiếm khi được một người không hề liên quan quan tâm như vậy, hơi thất thần trong thoáng chốc. Ánh đèn mờ ảo trong KTV lúc sáng lúc tối trên gương mặt anh tuấn của Phó Dục Thư, khoảng cách giữa cô và anh rất gần, gần đến mức khiến người ta cho rằng giây tiếp theo bọn họ sẽ hôn nhau.
Phương Dập Đồng nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi kích động, chưa kịp suy nghĩ thế nào đã cắt ngang bọn họ đang nhìn nhau, nói: "Cô giáo Tưởng! Nào, mọi người ngồi chung sao lại không chịu hát một bài. Muốn hát bài gì, tôi chọn giúp cô!" Cô ta nhét quyển danh sách bài hát vào tay Tưởng Phẩm Nhất, thành công khiến sự chú ý của hai người đều chuyển sang cô ta.
Tưởng Phẩm Nhất áy náy: "Tôi không biết ca."
Phương Dập Đồng không tin nói: "Sao vậy được, ca múa không phân biệt. Cô giáo Tưởng múa đẹp như vậy, làm sao mà không biết ca?" Cô ta không cho phân trần đã kéo Tưởng Phẩm Nhất, đẩy cô lên sân khấu bắt cô ca một bài.
Đương nhiên người trong đoàn kịch cũng nhao nhao theo đoàn trưởng của mình. Người duy nhất Tưởng Phẩm Nhất có thể cầu cứu là Phó Dục Thư. Nhưng Phó Dục Thư ngồi phía sau cùng, người trong đoàn kịch che kín bóng dáng của anh. Cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cảm giác bất lực và đè nén lại trở lại trong lòng lần nữa. Đương lúc Tưởng Phẩm Nhất chần chờ, Phó Dục Thư đứng lên phía sau mọi người nói: “Tôi hát thay cô ấy.”
Phó Dục Thư là nhân vật chính trong buổi ăn mừng hôm nay. Nhân vật chính yêu cầu thì có ai mà chối từ.
Cho nên người hát đổi thành Phó Dục Thư, anh đứng trước bục chọn bài hát, màn ảnh KTV từ từ chuyển đến MV bài hát anh đã chọn. Khúc nhạc dạo bài hát rất hay. Tưởng Phẩm Nhất ngẩn ngơ lắng nghe. Sau khi anh cất lời, cô nhạy cảm nghe thấy lời ca của anh
“Tôi có chút động lòng với em, nhưng lại sợ nhìn vào mắt em….” Bài hát “Có chút động lòng” của ca sĩ Trương Tín Thiết