Nhìn hai người thân mật tựa vào nhau, Lâm Phù yên lòng, không uổng công nàng không màng xấu hổ tìm sách cho Lục Gia Ninh.
Nhưng mà nhìn hai người quấn lấy nhau tình chàng ý thϊếp, Lâm Phù chán ngán liếc mắt, thầm trách người nào đó có phu quân quên mất tỷ tỷ!
Hiểu lầm được gỡ bỏ, đôi phu phu không ngần ngại che giấu tình cảm của mình, Thẩm Yến Quân cũng nói thẳng kế hoạch của mình cho phu nhân, thỉnh thoảng còn đưa Lục Gia Ninh tới cửa hàng làm quen.
Thứ mẫu vẫn ghét họ, luôn tìm cách gây sự nhưng không đủ sức gây ra sóng to gió lớn gì.
Chịu đựng sống trong Thẩm gia hai năm, cuối cùng Thẩm Yến Quân cũng ngả bài, đưa Lục Gia Ninh và vài người đáng tin ra ngoài.
Thẩm Yến Quân cố ý chọn ngày lành chuyển nhà, hắn muốn cưới Lục Gia Ninh một lần nữa. Lần đầu tiên là bị ép cưới, hai người không có tình cảm gì, lần này là để khép lại quá khứ, cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc bình an.
Thẩm Yến Quân mặc hỉ phục chờ Lục Gia Ninh thay áo cưới, Lục Gia Ninh chần chờ mãi không chịu thay. Bởi vì phu quân của y dụ y mặc váy! Nam nhân mặc váy còn ra thể thống gì nữa! Nhưng mà Thẩm Yến Quân này bình thường thì rất dịu dàng, lúc muốn người khác làm theo ý mình sẽ tỏ vẻ cứng rắn, cứng rắn không được lại giả vờ oan ức tủi thân, Lục Gia Ninh đương nhiên không chống cự nổi, đành mặc váy cưới đỏ thẫm, đội khăn voan đỏ thêu viền vàng, để người ta đỡ lên kiệu hoa.
Thẩm Yến Quân đã mua một căn nhà từ hơn một năm trước, Thẩm gia ở phía bắc, hắn mua nhà ở phía nam, bắt đầu cuộc sống mới tại vùng đất mới.
Thẩm Yến Quân xuống ngựa, không giống lần trước, lần này hắn nói không muốn chân nương tử dính bụi đất, thoải mái chui vào kiệu bế người ra ngoài. Lục Gia Ninh bị khăn đỏ che kín đầu, đỏ mặt để phu quân ôm mình. Y thầm mắng mình đã thành thân lâu thế rồi còn ngượng ngùng như lúc mới quen, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Yến Quân, tựa đầu lên vai hắn.
Lần này Lục Gia Ninh đội khăn voan mỏng, y có thể nhìn thấy bên ngoài một cách mơ hồ. Thẩm Yến Quân đặt y xuống, nhận đoá tú cầu mà bà mối đưa cho, được Thẩm Yến Quân cẩn thận dắt lên trước. Đi được mấy bước, Lục Gia Ninh ngây ngẩn cả người, y thấy có người ngồi trên tiền đường.
Trên đại sảnh, hai vị phụ nhân ngồi ngay ngắn, mặc dù nhìn không rõ nhưng Lục Gia Ninh vẫn nhận ra mẹ mình, y giật mình nhìn Thẩm Yến Quân, hắn cười khẽ vỗ nhẹ tay y. Bà mối đứng bên cạnh hô to: “Tân lang, tân lang mau vào làm lễ, kẻo lỡ giờ lành.”
Lục Gia Ninh lấy lại tinh thần, viền mắt vô thức đỏ hoe, y và Thẩm Yến Quân chậm rãi bước tới tiền đường.
“Nhất bái thiên địa.” Hai người xoay ra ngoài bái thiên địa.
“Nhị bái cao đường.” Hai người xoay lại quỳ bái hai vị phụ nhân.
“Phu thê giao bái.” Hai người đứng đối diện nhau, trịnh trọng giao bái.
“Đưa vào động phòng.” Thẩm Yến Quân lại bế người lên, ôm về phòng ngủ.
Đã làm xong nghi thức, trong phòng chỉ còn hai người, Lục Gia Ninh không chờ được nữa, gấp gáp ra hiệu:【 Mẹ】
Thẩm Yến Quân kéo tay y, nói: “Em đừng vội, sau này mẹ sẽ ở đây, ngày nào em cũng được gặp mẹ.”
Lục Gia Ninh vốn muốn hỏi Thẩm Yến Quân đã làm gì, nhưng nghe hắn nói như thế, y không hỏi nữa. Thẩm Yến Quân nói mẹ sẽ ở đây luôn, cũng không muốn nói lý do, vậy thì y sẽ không hỏi nữa, lý do là gì không còn quan trọng.
Thực ra Thẩm Yến Quân tốn kém kha khá mới đưa Lục mẫu về đây. Dù sao bà cũng là người của Lục gia, nào dễ đưa đi như vậy. Hắn khéo léo đưa tới một số tiền lớn, Lục phụ không còn thích bà, phu nhân cũng chẳng ưa bà, bây giờ vừa được tiền, vừa không phải nuôi một người vô dụng, họ thoải mái “bán” bà đi. Thẩm Yến Quân sợ phu nhân đau lòng, không muốn nói cho y biết chuyện này, hắn chỉ muốn nhìn Lục Gia Ninh vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
Một lát sau, Lục Gia Ninh nhớ tới gì đó, xoay người hỏi Thẩm Yến Quân:【Người còn lại trong tiền đường là?】 Thực ra y đã có đáp án rồi, nhưng không chắc chắn lắm nên muốn hỏi lại.
Thẩm Yến Quân thấp giọng nói: “Là mẹ của ta, ta đón bà đến sống cùng chúng ta, em có đồng ý không?”
Đúng, Thẩm Yến Quân đã mời mẹ về, mặc dù bà không muốn xuống núi, nhưng dù sao cũng là con trai do mình mang nặng đẻ đau, Thẩm Yến Quân thành tâm cầu xin mấy lần bà mới đồng ý. Hắn đã chuẩn bị sẵn một khu biệt viện yên tĩnh cho bà, chỉ chờ bà đồng ý sẽ đón về đó.
Lục Gia Ninh đương nhiên đồng ý! Đó là người sinh ra Thẩm Yến Quân, y thực sự rất biết ơn bà vì đã sinh ra một người tốt như vậy cho y.
Lục Gia Ninh nhanh chóng gật đầu, lại sợ hắn không tin nên vội vàng đứng lên, Thẩm Yến Quân vẫn chưa gỡ nút áo, Lục Gia Ninh mất đà ngã xuống, được hắn ôm lên đùi mình: “Gấp như vậy làm gì?”
Lục Gia Ninh đỏ bừng mặt, nhưng y vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trước mặt hắn:【Sau này em nhất định sẽ hiếu kính bà như mẫu thân em, em thực sự rất cảm ơn bà, nhờ bà mà em mới gặp được chàng.】Ra hiệu xong, y thẹn thùng đỏ cả mặt, hai tai và cổ cũng đỏ bừng, nhưng y vẫn muốn cho Thẩm Yến Quân biết suy nghĩ của mình.
Thẩm Yến Quân thấy y nói như vậy, trên tay bất giác dùng sức ôm người vào trong ngực, dán vào bên tai y: “Phu nhân của ta thật tốt.”
Lục Gia Ninh thẹn thùng cúi đầu, hai tay quấn lấy nhau, ngay sau đó y bị nâng cằm lên, đối phương dán môi lên môi y, y cũng tự giác giơ tay ôm cổ Thẩm Yến Quân, chủ động hé miệng cho người ta chiếm đoạt. Thẩm Yến Quân liếʍ từng ngóc ngách trong miệng Lục Gia Ninh, cuối cùng hai người ôm rịt lấy nhau môi lưỡi quấn quýt.
Nhiệt độ xung quanh dường như tăng cao hơn một chút, lúc hai môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, trong mắt Lục Gia Ninh nổi lên một tầng hơi nước, thở gấp nhìn Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn mυ'ŧ cổ y, quay người đè y xuống giường.
Lần này hắn không có người giúp họ thay y phục, cổ áo Lục Gia Ninh sớm bị hắn gỡ lỏng lẻo, hai gò má ửng đỏ, trên người còn mặc váy đỏ hắn đòi cậu mặc. Thẩm Yến Quân tách hai chân Lục Gia Ninh ra, nửa quỳ giữa hai chân y, ung dung thong thả cởϊ áσ của mình, nút thắt giữa góc áo hắn và góc váy Lục Gia Ninh vẫn còn bị treo bên giường.
Hắn cúi người từ từ cởϊ áσ Lục Gia Ninh, kề sát tai y: “Phu nhân, đi vào động phòng thôi.”
Nói xong ngay lập tức cúi đầu cắn chặt hạt đậu đỏ, Lục Gia Ninh hừ nhẹ vài tiếng, đây là dấu hiệu y đã động tình.
Thẩm Yến Quân vén quần Lục Gia Ninh lên, vói tay vào cởi tiết khố của y, tiện tay quăng trên đất, hai chân Lục Gia Ninh trống trơn bị vạt váy cọ xát, da dẻ bị đường thêu trên váy cọ ngưa ngứa.
Thẩm Yến Quân hôn lên từng tấc da thịt trên người Lục Gia Ninh, dò tay vào trong váy vuốt ve hạ thân y, xoa nắn mãi khu vực bí ẩn đó, mãi đến khi hỉ phục bị một đứa nhỏ đội lên hắn mới buông tay, ngồi thẳng nhìn người dưới thân mình.
Trong mắt Lục Gia Ninh mang theo hơi nước như có như không, hai gò má hồng hồng, đôi môi bị hôn thành màu đỏ diễm lệ, phần ngực trập trùng theo nhịp hô hấp không bình thường, nơi bí ẩn quyến rũ cũng từ từ ướt đẫm, ngọn lửa du͙© vọиɠ càng thiêu đốt y nhiều hơn.
Thẩm Yến Quân lấy một lọ trỏ trong tủ đầu giường, lấy một khối cao trắng ra lòng bàn tay, chum tay ủ tan khối cao rồi nhẹ nhàng bôi lên phía sau Lục Gia Ninh.
Miệng huyệt đã được làm quen chẳng mấy mà ngoan ngoãn nhả ra chất lỏng trắng, Thẩm Yến Quân bôi một hồi có thể nghe thấy tiếng nước rõ ràng. Mặc dù đã làm rất nhiều lần nhưng Lục Gia Ninh vẫn thẹn thùng, nhưng thân thể lại thành thục chủ động mời chào.
Thẩm Yến Quân rút tay ra, đâm thứ cứng rắn của mình vào động huyệt mềm mại, Lục Gia Ninh nức nở một tiếng, vươn tay ôm lấy Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân chậm rãi cử động, tiếng nước nhóp nhép truyền rõ ràng đến tai hai người, hắn nắm lấy đứa nhỏ cứng rắn rỉ nước của Lục Gia Ninh qua lớp váy đỏ, cả trước cả sau đều được chăm sóc khiến Lục Gia Ninh sung sướиɠ không thôi, kɧoáı ©ảʍ nuốt chửng y, bị người phía trên đâm vào điểm mẫn cảm mà run bần bật, cơn tê dại chạy khắp người y, sung sướиɠ bắn thẳng lên váy, váy đỏ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt một mảnh da^ʍ mĩ vô cùng.
Dư vị của tìиɧ ɖu͙© còn chưa rút đi, Thẩm Yến Quân lập tức lui ra ngoài, cảm giác trống vắng bao phủ trong nháy mắt, Lục Gia Ninh đỏ mắt tủi thân kéo tay Thẩm Yến Quân đòi hắn ở lại trong cơ thể mình.
Thẩm Yến Quân kéo đi che chắn cuối cùng trên người y, ném xuống đất, nghiêng người cắm thẳng vào trong cái miệng cô đơn. Hắn không hề ngừng lại giữa chừng, dùng sức rút ra cắm vào liên tục, hai chân Lục Gia Ninh không tự chủ quấn lấy eo Thẩm Yến Quân, hỏi thở nóng rực phun lên cổ hắn, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rêи ɾỉ động tìn. Y cảm nhận rõ ràng thứ trong cơ thể mình lại lớn hơn một chút, đâm linh tinh trong người y, thỉnh thoảng có đè vào nơi mẫn cảm nhất, hại y run lẩy bẩy khó nhịn.
Lục Gia Ninh ôm chặt cổ Thẩm Yến Quân, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên người hắn. Nếu có thể nói chuyện. nhất định y sẽ nói cho hắn biết y yêu hắn, nhưng y không nói được nên chỉ đành ngẩng đầu tiếp nhận tất thảy nhiệt tình của hắn.
Thẩm Yến Quân nhanh chóng đâm thêm mấy lần, bắn ra đợt tinh đầu tiên trong đêm nay.
Lục Gia Ninh vẫn ôm hắn rất chặt, Thẩm Yến Quân bắn xong không lui ra ngoài mà ngâm trong cơ thể y, một chốc sau lại cứng rắn lấp đầy y.
Lục Gia Ninh sợ hết hồn, buông hắn ra, a a ưm ưm lắc đầu, lễ cưới có quá nhiều nghi thức, hôm nay y quá mệt mỏi rồi.
Nhưng Thẩm Yến Quân lại chậm rãi đưa đẩy mấy lần, khàn giọng nói với y: “Bảo bối, thêm một lần nữa.”
Lục Gia Ninh vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới Thẩm Yến Quân thường ngày làm rất nhiều chuyện vì y, bây giờ còn đưa mẫu thân về sống cùng y, cảm kích và cảm động trộn lẫn với yêu thương nồng đậm, y vô thức mềm lòng, nghiêng đầu duỗi một ngón tay trước mặt Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân ngậm lấy ngón tay, mυ'ŧ mát, trêu y xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lục Gia Ninh không nhớ mình bị làm mấy lần, chỉ nhớ cuối cùng mình bị hắn ra vào mãnh liệt, cơ thể không chịu được mà ngất xỉu.
Người nhẹ dạ cả tin đều phải nhận hậu quả. Sáng sớm hôm sau đôi phu phu phải chuẩn bị dâng trà, Lục Gia Ninh run chân quỳ xuống, vừa giơ tay đỡ chén trà đã mất đà nghiêng về phía trước, cũng may có Thẩm Yến Quân nhanh tay lẹ mắt ôm lấy.
Lục Gia Ninh mắc cỡ đỏ cả mặt, chỉ hận không thể lập tức đào một cái lỗ chui xuống.
Thẩm Yến Quân ôm y dậy, nhỏ giọng dỗ dành một hồi y mới bình tĩnh quỳ thẳng, chọc cùi chỏ vào người hắn cho đỡ giận.
Hai người quy củ dâng trà, Thẩm mẫu vội nhắc Thẩm Yến Quân đỡ người lên, Thẩm Yến Quân vẫn muốn tranh thủ ôm ấp phu nhân một chút nhưng lại bị đẩy ra, đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Lục mẫu không biết nói cái gì, chỉ đưa cho họ hai cái hồng bao, dặn họ sống tốt.
Thẩm mẫu thì đưa cả hai hồng bao cho Lục Gia Ninh, lườm Thẩm Yến Quân một cái, nhắc hắn phải đối xử tốt với Lục Gia Ninh, phải chú ý thân thể của y.
Lục Gia Ninh lại đỏ mặt, Thẩm Yến Quân ngoan ngoãn đáp lời, đỡ người ra cửa. Vừa đi được một bước hắn đã bế y lên, Lục Gia Ninh giãy dụa đòi xuống, hắn càng ôm chặt hơn, hôn y một cái rồi nhỏ giọng nói gì đó. Lục Gia Ninh cắn môi chui vào l*иg ngực hắn, thẹn thùng không dám ngẩng đầu.
Ba tháng sau, Lục Gia Ninh vốn thích ăn cá kho lại đột nhiên khó chịu, vừa ngửi mùi cá đã chạy ra ngoài nôn khan.
Hai vị mẫu thân đều là người có kinh nghiệm, nhanh chóng sai người mời đại phu đến xem, quả nhiên, y đã mang thai được một tháng.
Vì mang thai, Lục Gia Ninh trở thành đối tượng phải bảo vệ trong mắt hai vị mẫu thân. Thẩm mẫu kéo Thẩm Yến Quân sang một góc, dặn hắn không được làm gì Lục Gia Ninh. Thẩm Yến Quân dù không tình nguyện nhưng cũng biết không thể ân ái cùng nương tử, hắn gật đầu với Thẩm mẫu. Thẩm mẫu không nói nữa, nhưng lại thấy con trai mình không đáng tin, quyết định bắt đôi phu phu trẻ chia phòng trong ba tháng đầu. Lục Gia Ninh đến cầu xin bà cũng không được, Thẩm Yến Quân đành chấp nhận số phận, ôm chăn đến ngủ trong thư phòng.
Ngủ được một đêm, sáng hôm sau hắn chạy về phòng ôm phu nhân của mình tố khổ. Nào là giường cứng, không thoải mái, nào là phòng lọt gió, ban đêm lạnh lẽo khó ngủ, nào là không được ôm Lục Gia Ninh, đêm không ngủ được. Lục Gia Ninh nào chịu được dáng vẻ tủi thân oan ức của hắn, ban đêm lén để cửa cho hắn về phòng.
Ban đêm, Thẩm Yến Quân ôm nương tử thở dài, rõ ràng là hắn đón người vào từ cửa chính, tại sao lại giống như vụиɠ ŧяộʍ thế này…
Lục Gia Ninh cười hôn hắn, chủ động tiến vào trong l*иg ngực của hắn, an ủi:【Nhịn thêm một chút, mẫu thân chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi.】
Thẩm Yến Quân không dám ôm người quá chặt, một tay vòng qua vai y, một tay xoa nhẹ bụng y, hôn lên trán y: “Ta biết, bảo bối ngủ ngon.”
Hai người hạnh phúc ôm nhau ngủ.
Chuyện Thẩm Yến Quân lén mò về phòng không qua nổi mắt hai vị mẫu thân, nhưng thấy hắn không có hành động gì quá đáng, hai người mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chờ đủ ba tháng, đại phu đến khám cho Lục Gia Ninh, nói rằng sức khỏe của y rất tốt, Thẩm Yến Quân mới được đường đường chính chính về phòng của mình.