[Cánh cổng thông tin – Sự thật]
Chào mừng bạn đến với chúng tôi.
Nếu bạn đang tìm kiếm sự thật, mời tiếp tục tiến vào.
?Nơi đặt câu hỏi?
[ ............]
Hãy viết câu hỏi vào khoảng trống phía trên. Nếu câu hỏi đáp ứng đầy đủ các điều kiện dưới đây, chúng tôi sẽ trả lời .
Điều kiện 1: Chỉ trả lời những câu hỏi mà cổng biết. Nếu không biết, cổng sẽ báo lại, nên bạn không cần phải lo.
Điều kiện 2: chúng tôi không thể trả lời câu hỏi về một người nếu chỉ biết mỗi tên người đó. Cần có thêm thông tin như ảnh, dáng người, danh tính và các thông tin cá nhân khác.
Điều kiện 3: Chúng tôi không thể trả lời những câu quá đại khái. Ví dụ như câu “Con mèo đi lạc của tôi ở đâu?” là không hợp lệ. Tuy nhiên, nếu phạm vi hỏi được thu hẹp với nhiều thông tin chi tiết hơn thì vẫn được chấp nhận.
*Ghi chú 1: Mức giá tối thiểu cho mỗi câu hỏi là 100.000 won nhưng sẽ thay đổi tùy theo nội dung.
*Ghi chú 2: Hãy nhớ rằng thái độ và ngôn từ lịch sự, tôn trọng có thể ảnh hưởng đến tốc độ trả lời.
*Ghi chú 3: Thông tin chúng tôi cung cấp đều là sự thật nên sẽ không hoàn lại tiền.
*Mức giá và các điều kiện phía trên có thể tùy thời thay đổi.
===
“Nhìn tạm ổn rồi.”
Tôi hài lòng nhìn cái laptop. Đây là giao diện của tôi trên Đại tiệc Violet với tư cách một người bán thông tin. Có Gift như Chân Thư mà không dùng thì quá phí.
Thêm nữa, tôi còn đặt cho nó cái tên phô trương như “Cánh cổng sự thật”.
Ở Đại tiệc Violet, danh tiếng có vai trò quyết định nên tôi không mơ đến việc vừa mở ra đã đắt khách. Vừa vặn là hiện tại ma lực của tôi cũng không nhiều lắm.
Nhưng trong 2-3 năm nữa, cái tên “Cổng thông tin Sự thật” chắc chắn sẽ khiến người khác tò mò mà nghĩ “Sao nó vẫn còn ở đây?” hay “Đằng nào cũng đang rảnh, thử chút xem” và sẽ được biết đến nhiều hơn.
Đến lúc đó, tôi cũng sẽ có khoảng 3-4 vạch Dấu Thánh nên không lo hết ma lực. Đúng là khoản đầu tư dài hạn chỉ lời không lỗ. Nếu được thì tốt, không được thì cũng chảng sao.
“Được rồi.”
Sau khi xem lại lần nữa, tôi nhấn nút “Áp dụng cho nhà buôn”.
Xong xuôi rồi.
Giở chỉ còn mỗi việc tập luyện thường ngày.
Tôi duỗi người đứng dậy.
**
Tối chủ nhật.
Kim Suho đang tập luyện trong Trung tâm thể dục cho tân sinh. Kim Suho ngày nào cũng đến, nhưng cảnh tượng hôm nay lại hoàn toàn khác so với lúc mới đầu năm học. Chỗ nào trong trung tâm giờ cũng tràn đầy học viên. Chắc chắn là do kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
“Phù.”
Nghỉ ngơi sau 1 đợt huấn luyện, Kim Suho nhìn quanh trung tâm. Jin Hanjun, Kim Horak, Shin Jonghak, và ngay cả Yoo Yeonha và Rachel, toàn những vị khách hiếm thấy đều ở đây.
“Đang ngắm gái đấy hả?”
Đột nhiên, mặt cậu như bị dội một gáo nước lạnh. Kim Suho giật bắn người quay đầu lại . Chỉ có một người thích đùa giỡn như vậy. Kim Suho liếc xéo qua. Yi Yeonghan nhún vai rồi đưa cậu lon nước.
“Đang ngắm gái thật hả?”
“Không, mình chỉ…”
“Ừ?”
“…mình chỉ nghĩ đây đúng là chuyện hiếm thấy.”
Kim Suho hếch cằm về phía Rachel. Yi Yeonghan nhìn Rachel rồi gật đầu đồng ý.
“Cậu nói đúng. Đây là lần đầu mình thấy 1 công chúa đích thực đến phòng tập.”
Mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt lấp lánh như đá Ngọc bích. Cả cơ thể cô ấy không có một chút khuyết điểm; hơn nữa còn tỏa ra khí chất thanh lịch và duyên dáng.
Ngay cả khi ướt đẫm mồ hôi thì cô ấy trông cũng giống như một thiếu nữ bước ra từ trong tranh. Rachel, cô gái đến từ hoàng gia nước Anh và là con cháu dòng dõi quý tộc.
“Cậu nghĩ sau này cô ấy sẽ cưới ai? Chắc không đến lượt chúng ta đâu ha?”
Nghe câu hỏi của Yi Yeonghan, Kim Suho chỉ cười.
“Cậu vừa cười đểu hả? Chứ cậu nghĩ cô ấy sẽ cưới cậu chắc?”
“Làm gì có. Mình cũng nghĩ vậy. Mình không nghĩ cô ấy sẽ lấy người như chúng ta.”
“Hít!”
Trong lúc hai người đùa giỡn, một âm thanh đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của họ.
“Hà!”
Tiếng thở kì quái phát ra từ một cậu trai trẻ đang cố sức vật lộn với quả tạ. Tuy nhiên, sức nặng của nó đối với mọi học viên lại chẳng thành vấn đề.
“…Nhiêu đó thôi mà cậu ta vật vã dữ?”
Yi Yeonghan buông ánh nhìn đầy thương hại.
Không chỉ Yi Yeonghan. Gần như tất cả học viên đều cười khẩy lúc đi ngang qua đó. Kim Suho không rõ là Kim Hajin đã quên hay quá tập trung nên không chú ý, nhưng cậu vẫn tiếp tục vật lộn với quả tạ.
“Ít nhất cậu ta cũng kiên trì trong thời gian dài.”
Kim Suho đáp lại ngắn gọn.
“Thôi đi, nhiêu đó thì mình nâng cả nửa ngày cũng không vẫn đề. Không biết làm sao mà cậu ta vào được Cube nhể. Dù là thiện xạ thì cũng có yêu cầu thể chất tối thiểu, chưa kể trước đây cậu ta còn là kiếm sĩ nữa mà? Sao mà mình không có ấn tượng gì về cậu ta hết?...Ồ, nhìn kìa, Chae Nayun đó.”
Chae Nayun vừa bước ra từ phòng trọng lực. Cả người cô phủ đầy mồ hôi, cơ thể hơi loạng choạng và nét mặt đầy mệt mỏi.
Có vẻ cô định về, nhưng vừa thấy Kim Hajin, cô dừng lại lườm ngoắt cậu.
Xoẹt—Như thể có 2 tia la-de bắn ra từ mắt cô.
“…Cô ấy làm gì thế?”
“Quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm.”
Kim Suho cười đắng ngắt.
“Chậc.”
Lườm Kim Hajin một lúc, Chae Nayun tặc lưỡi rồi quay đi. Ngay lúc đó, cô bắt gặp ánh mắt của Kim Suho. Ho khan một tiếng xấu hổ, cô bước về phía họ.
“Nè, Kim Suho, chẳng phải cậu ta rất kỳ quái sao?”
Cô ấy đang nói linh tinh cái gì vậy?
“…Kỳ quái á?”
“Tên khốn kia chỉ đang giả vờ thôi.”
“Cậu đang nói gì thế?”
Cả Yi Yeonghan và Kim Suho đều nhíu lông mày lại. Họ không hiểu những gì Chae Nayun nói, nhưng cô lại lườm Kim Suho như thể đang nhìn một tên ngốc.
“…Mình hiểu vì sao Yi Yeonghan lại nói vậy, nhưng Kim Suho, chả lẽ cả cậu cũng không nhận ra à?”
“Gì cơ? Tự nhiên cậu nói cái gì thế?”
“Hôm đó cậu cũng thấy mà vẫn không hiểu à?”
Thực tế thì mối nghi ngời của Chae Nayun khá hợp lý.
Sức mạnh ma pháp là một trong những khả năng quan trọng nhất của các Anh hùng. Theo đó, lượng ma pháp mà Kim Hajin bộc lộ trong vụ việc ở Seoul lại nằm ở ngưỡng cao bất thường. Một vụ nổ ma pháp nhuộm trắng cả không gian trong thoáng chốc…
Một người mang sức mạnh ma thuật như thế mà lại vật vã khi nâng quả tạ bé xíu kia sao?
Nghĩ sao cũng thấy không đúng.
Thế nên, vì lý do nào đó mà Kim Hajin chỉ đang diễn kịch thôi.
…Dù nghe không hoàn toàn logic nhưng mối nghi ngờ này rất hợp lý.
“Hừm…”
Yi Yeonghan nhìn lại Kim Hajin. Mặt cậu đỏ au như sắp phát nổ.
“Nếu là diễn kịch thì chắc cậu ta phải đoạt giải Oscar mất thôi.”
“Hừ. Sao cũng được, đồ ngốc các cậu.”
Lúc Chae Nayun lắc đầu bất lực thì có 3 học viên nam đi đến chỗ Kim Hajin. Kim Suho theo bản năng nhíu mày. Ba người kia đều là côn đồ có tiếng.
“Ê, đồ thua cuộc, mày đang làm trò gì đấy?”
“Ngó nó kìa, có mỗi quả tạ mà nhìn nó khó khăn vãi. Gặp tao thì chỉ cần 1 ngón tay.”
Chúng thúc Kim Hajin một cái nhưng cậu không phản ứng lại. Cậu tiếp tục tập luyện, không thèm liếc chúng lấy 1 cái.
“Ê, câm hả mày? Kêu một tiếng coi.”
“Chụp ảnh thằng đũy này post lên mạng đi. Một thằng rác rưởi cũng học đòi tập luyện.”
Ba tên côn đồ bị chọc tức nên bắt đầu chửi rủa. Mày sống mà làm gì; cái thứ phí phạm tiền của; tao thấy tội ba mẹ mày ghê; đằng nào thì mày cũng không tốt nghiệp nổi, sao mày không biến quách đi; vân vân…
“…Tớ đi trước đây.”
Nhìn cảnh này, Chae Nayun rời đi với vẻ khó chịu.
Kim Suho đứng dậy, không thể nhìn tiếp được, nhưng Yi Yeonghan chặn cậu lại.
“Sao thế?”
“Kệ cậu ta đi. Hình như bọn nó là tay sai của Shin Jonghak. Đánh nhau với tụi nó cũng chả được gì.”
“Nhưng…”
“Thêm nữa…”
Yi Yeonghan cười như thể cảm thấy thú vị.
“Ai biết được? Có khi cậu ta đang diễn thật.”
**
Lúc tôi ngủ dậy thì đã là sáng thứ hai. Ngẩn người, tôi nhớ lại những việc đã làm hôm qua. Đăng ký làm người bán thông tin ở Đại tiệc Violet, mua cổ phiếu và tập thể dục…
Đi tắm trước đã.
RàoRào—
Nước lạnh cuốn trôi đi cơn buồn ngủ.
Tôi nhìn bản thân trong gương.
Cơ thể tôi đã được cải thiện rõ rệt. Vai và bắp thịt săn chắc hơn, cơ bụng hiện rõ hơn và bắp đùi thì cứng như đá. Một cơ thể khỏe mạnh và tráng kiện như này là điều mà tôi không bao giờ đạt được khi còn ở Trái Đất. Không biết chỉ số hiện tại thế nào rồi?
Lau khô người xong, tôi ra khỏi phòng tắm và mở laptop lên.
===
[Sức mạnh 1.835]
[Chống chịu 1.945]
[Tốc độ 2.15]
[Tri giác 3.055]
[Sức sống 1.765]
[Sức mạnh ma pháp 1.315]
===
Đúng như tôi nghĩ, chỉ số cao hơn trước. Tất nhiên là vẫn chỉ ở ngưỡng ‘người thường xuyên vận động’, nhưng cứ đà này thì không lâu nữa, tôi có thể lấy được được Aether từ núi Gari. Dù sao thì phần thưởng thật sự của phụ bản núi Gari không phải là ‘phần thưởng phá ải’, mà là ‘phần thưởng của map ẩn”.
Ring—
Ring—
Trước khi lên lớp, tôi mở smartwatch lên và ngay lập tức được chào hỏi từ đống tin nhắn nặc danh,
[Đồ chậm phát triển.]
[Ê, thằng hèn, cứ chờ coi tao bẻ gãy xương sống của mày ở phần thi chiến đầu sắp tới ra sao. Tao sẽ phế mày và…]
“Lại là đám đó.”
Hình như tôi đang là mục tiêu bắt nạt. Tôi cũng đã nghĩ tới kẻ chủ mưu rồi, nhưng không chắc lắm.
Lẽ đương nhiên, mấy trò này cũng chả nhằm nhò gì với kẻ có linh hồn đã 26 tuổi như tôi. Dù sao tôi cũng từng tham gia nghĩa vụ quân sự của Hàn Quốc. Như người ta thường nói, đấy là trò trẻ con.
Sau khi chặn tin nhắn của 2 tên ngốc kia, tôi rời khỏi phòng.
Nhưng chúng thậm chí còn viết lên bảng tên ngoài cửa phòng tôi.
Đồ thiểu năng, đồ thua cuộc, thứ yếu nhớt… Còn một từ nữa nhưng tụi nó viết xấu quá nên tôi đọc không được.
Hình như chúng khắc vào bằng ma pháp để tránh bị CCTV phát hiện. Hiện tại tôi thực sự không thể làm gì chúng được.
Còn 10 phút nữa là vào lớp, tôi phải nhanh lên kẻo muộn.
*
Tôi mở cửa phòng học.
“Ô, mày đến rồi à, thằng thua cuộc?”
Ngay tức khắc bị mấy thằng nhóc mà tôi còn không biết tên đánh vào đầu.
Tôi bắt đầu thấy phiền. Đây đúng là trò trẻ con nhưng tôi sẽ nhớ kỹ mặt chúng. Đùa à, mấy đứa càng bắt nạt anh, anh càng nhận được nhiều SP nhá!
“Gì? Mày cáu à?”
Tôi không đáp lại. Kim Hyuksoo. Tôi nhớ được tên nó nhưng cũng kệ.
Tôi đi qua vài học viên đang cười khẩy và ngồi vào chỗ ngồi thường lệ. Lúc đó tôi bắt gặp ánh mắt của Chae Nayun. Cô ấy không tỏ ra thù địch như trước. Nhưng lại nhìn tôi cay đắng trước khi quay mặt đi.
“Nào mọi người, kết quả bài kiểm tra Phân tích Hiện tượng Lĩnh vực đã có rồi đây.”
Yi Yeonghan bước vào lớp với 2 tay ôm đầy các cuộn giấy.
Cube vẫn giữ một truyền thống. Kết quả của tất cả các kì thi viết, dù lớn hay nhỏ, cũng đều được công bố trên tờ áp phích lớn.
Yi Yeonghan dán tờ áp phích lên trong tiếng kêu rên của các học viên khác.
Kết quả như sau.
Hạng 1. Kim Hajin
Hạng 2. Rachel
…
Rắc.
Âm thanh như đũa bị bẻ đôi vang lên. Tôi lén nhìn ra sau.
Hai nửa bút đang lăn trên bàn. Cạnh đó hình như là chủ nhân của chúng, Rachel, người đang nhìn kết quả thi tới ngây người. Miệng cô ấy hơi hé mở, có thể thấy cô ấy cực kỳ sốc.
“…Oh, phải rồi.”
Lúc đó tôi mới nhớ ra thiết lập mà mình đã quên béng mất.
Trong tất cả các cuộc thi viết, dù lớn hay nhỏ, Rachel chưa bao giờ rớt khỏi hạng 1.
-OoO-