[Cậu muốn gì?]
Tôi biết Yoo Yeonha sẽ đồng ý. Ả là kiểu người không bao giờ chấp nhận lợi ích một chiều.
Giờ thì, tôi nên yêu cầu gì đây.
Nếu đòi tiền thì cứ có gì đó sai sai. Dù là Yoo Yeonha thì có lẽ cũng không đủ thẩm quyền để mà cho không một món đồ trị giá 10 triệu won.
[Đơn giản thôi. Tôi cần một vũ khí.]
Sau khi gửi tin nhắn trên, tôi đã gửi cho ả đường link đến Đại Bàng Sa Mạc của Xưởng Vũ khí Thiết yếu.
Yoo Yeonha nhìn qua cái link tôi gửi và nhìn lại tôi. Dường như ả không tỏ ra ghét bỏ gì cả.
[Tôi nghĩ là nó khá rẻ đấy chứ.]
[...Hiểu rồi.]
Tuyệt vời, cô nàng đã đồng ý.
[Cậu có thể mang nó đến vào ngày mai không?]
Càng sớm có được vũ khí thì tôi càng kiếm được nhiều tiền. Kể cả khi ngày mai là quá gấp, tôi hy vọng ả sẽ mang nó đến vào cuối tuần.
[Được, tôi sẽ xử lý việc này.]
Ngạc nhiên thay, ả đồng ý không chút chần chừ, dù cho cha của ả mới là người quản lý guild. Tôi hơi bị ấn tượng với sự quyết đoán của cô ả đấy.
"Các trò hãy về chỗ mau."
Giờ nghỉ giải lao kết thúc đúng lúc này, và vị giáo sư già tiếp tục lớp học sau khi uống ngụm nước.
**
Lớp lý thuyết Thứ Tư đã kết thúc. Và lúc 3 chiều, buổi huấn luyện chiến đấu bắt đầu.
Trong một khu tập luyện khá lớn, mỗi học viên bắt cặp với những người mà họ đã hẹn để đấu tập. Còn tôi thì lại ngậm ngùi đi tìm huấn luyện viên.
"Này."
Một giọng nói sắc lạnh vang lên sau lưng. Người được gọi hẳn là tôi. Tôi quay lại và ngay lập tức hóa đá. Chae Nayun đang trừng trừng nhìn tôi với ánh mắt thật đáng sợ.
Cô nói "Đấu với tôi đi."
Giọng nói của cô ấy tràn đầy sự thù địch và sát ý.
Ực. Tôi nuốt nước bọt.
Đúng như các cụ đã dạy: "Lời nói, gói vàng", chỉ một lần lỡ miệng nói dại mà tôi đã biến một người cực kỳ đáng sợ thành kẻ thù của mình. Thật vậy, Chae Nayun là một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm. Để được sống một cuộc sống bình yên, tôi phải hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi ngay cả khi phải quỳ gối xuống và cầu xin sự tha thứ.
Nhưng nhìn Chae Nayun, tôi chợt nghĩ. Liệu cô ấy có thể tha thứ cho sự xúc phạm của tôi chỉ bởi vì tôi nói lời xin lỗi không?
Thấy tôi im lặng, Chae Nayun chỉ vào khẩu súng của tôi và nói.
"Rút súng ra đi."
Khẩu súng tập đầu tiên đã bị hỏng khi tôi chiến đấu với Ma nhân. Khẩu hiện tại là một cái mới. Tôi nhìn xuống bao đựng súng của mình, rồi quay lại nhìn Chae Nayun.
"Tôi không muốn đấu."
"...Sợ à?"
Hai từ này vang xa khắp khu huấn luyện, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
"Mm..."
Tôi nên hành động như thế nào trước Chae Nayun đây?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ một mình tôi đã không biết về "sự kiện" của Chae Nayun. Kim Chundong cũng đã biết về nó. Vì vậy, nếu bây giờ mà xin lỗi, tôi sẽ càng xúc phạm cô ấy hơn.
"Không."
...Hơn nữa, có lẽ tốt hơn là tôi nên tiếp tục làm một kẻ xấu trước mặt Chae Nayun. Mục tiêu đầu tiên và quan trọng nhất của tôi, và lý do tôi liên tục tập luyện điên cuồng như vậy... tất cả là để gϊếŧ được anh trai của cô ấy trong một tương lai không xa.
Ngay cả khi tôi hàn gắn mối quan hệ của mình với Chae Nayun, hay thậm chí là trở thành bạn bè, hành động của tôi sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy bị phản bội và sinh ra căm hận.
"Tôi sợ là cậu sẽ bị thương. Tôi dùng đạn thật đấy, cậu biết chứ."
Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh thay đổi. Chae Nayun siết chặt cây cung của mình. Tôi có thể thấy rõ những mạch máu phập phồng trên tay của cô.
"Tôi không nghĩ đạn sẽ khiến tôi bị thương, dù cho cậu có bắn trúng đi chăng nữa."
Chae Nayun mạnh mẽ kìm nén sự tức giận của mình và bật lại một lời chế nhạo lạnh lùng.
Tôi trả lời đơn giản.
"Cậu sẽ không bị thương. Mà cậu sẽ chết đấy."
"...Ha, thử nói lại xem nào, đồ rác rưởi."
Chae Nayun tiến đến sát gần tôi. Cô ấy trông như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Về thể chất thì, cô ấy cao 165 trong khi tôi cao 174, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy nhìn như cao hơn tôi rất nhiều.
"Cậu nghĩ cậu là ai hả?"
Bầu không khí nặng nề hơn và có thêm nhiều học viên tụ tập lại để theo dõi trận chiến. Đúng lúc đó…
"Chae Nayun, lùi lại đi."
Huấn luyện viên chen vào. Tôi thở phài nhẹ nhõm, thật may là cô giáo đã đến trước khi quá muộn. Chae Nayun quay qua vị HLV.
"Vì sao em phải lùi lại?"
"Trước khi cậu ta nhận được một khẩu súng giả để đấu tập, không ai được phép đấu với cậu ta."
"Nhưng em không để ý việc đạn thật đạn giả đâu."
"Cô thì để ý đó."
"Tại sao—"
"Chống lại lệnh của huấn luyện viên sẽ phải chịu kỉ luật nặng đấy."
“…”
Lời nói của HLV là tuyệt đối. Chae Nayun nghiến răng với một ánh nhìn giận giữ. Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ liếc tôi một cái và bỏ đi. các học viên cũng giải tán và quay trở lại tập luyện.
Mọi thứ đã trở lại bình thường.
"Rút súng ra mau."
HLV nói khi cô quấn băng quanh bàn tay. Tên cô ấy là Park Hyun-Ah, đúng không nhỉ? Tôi hỏi cô.
"Thật sự có 1 khẩu súng giả để tập luyện ạ?
"Thế quái nào mà tôi biết chứ?"
Rắc, Rắc. Người hướng dẫn bẻ khớp tay và cổ trước mặt tôi.
"Giờ, lên đi."
Cô mỉm cười, vẫy ngón tay thách thức.
Người này... cổ là một kẻ bạo da^ʍ à?
**
Thứ năm là buổi định hướng của câu lạc bộ săn bắn. Nhưng vì học viên không bắt buộc phải đến buổi định hướng, tôi quyết định bùng trong tuần này. Một phần để tránh Chae Nayun, nhưng lý do chính là để thử vũ khí tôi sắp nhận được càng nhanh càng tốt.
"A, mình hết chờ nổi rồi."
Tôi hiện đang ở Angel Box, một quán cà phê gần Seoul. Tôi đang đợi hàng ở nơi này. Các học viên được phép sử dụng Cổng Dịch Chuyển từ 5 - 6 lần một tháng miễn là họ điền vào đơn thông báo đầy đủ.
Thời gian trôi qua. 5: 29: 55 Lọ 5: 29: 56 Lôi 5:30:00.
Đúng giờ này, cái cửa hàng ấy mở cửa ra.
Một người đàn ông trong bộ vest đen và kính râm bước vào với một chiếc vali. Sau khi nhìn quanh một lúc, mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi vui vẻ vẫy tay. Vẻ mặt của người đàn ông không hề thay đổi. Với đôi chân dài, anh ta sải bước về phía tôi.
“Kim Hajin-ssi?”
"Vâng, là tôi đây."
Tôi cảm thấy như tôi biết người đàn ông này là ai. Chỉ có một cái tên hiện lên trong đầu khi tôi nghĩ về kẻ tôi tớ của Yoo Yeonha - Jin Sechan.
Người đàn ông có vẻ là Jin Sechan đặt chiếc vali lên bàn mà không ngồi xuống.
"Đây là đồ cậu yêu cầu. Xin mời nhìn qua."
"Anh đang vội sao? Anh có thể ngồi xuống mà."
Tôi chỉ vào cái ghế đối diện. Trước khi nhận hàng, tôi muốn kiểm tra một chút.
"...Hm."
Anh ta im loặng ngồi xuống.
Tôi lấy ra cái laptop từ trong túi. Hôm qua, tôi đã sửa đổi cái laptop một chút. Phải đấy, tôi có thể sử dụng cái laptop để sửa đổi thiết lập của chính nó.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Ý anh là sao?"
Anh ta nghiêng đầu.
"Vì sao cậu lại gõ vào không khí?"
"...Anh không nhìn thấy cái này sao?"
Tôi giơ cái laptop lên.
"..."
Anh ta nhìn tôi như thể tôi bị thần kinh.
Hiểu rồi, tôi đã gây ra chút hiểu lầm, nhưng có vẻ là tôi đã đúng. Chỉ mình tôi nhìn thấy được cái laptop này.
"Haha, tôi đùa đấy."
Tôi ổn với việc này.
Tôi khởi động cái laptop. Cái thiết lập mà tôi thêm vào chính là đây.
[Khi Kim Hajin đang ở trong phạm vi 50m xung quanh mục tiêu bị thay đổi thiết lập, nội dung và tóm tắt về thay đổi ấy sẽ được gửi đến laptop của Kim Hajin.]
[* Không có tác dụng với các mục tiêu có mức độ quan trọng vượt quá một giới hạn nhất định.]
Lý do tôi thêm cài đặt này là bởi vì tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu được thông báo về một thay đổi nào đó qua một phương tiện thông tin, thay vì được thằng tác giả kia thông báo chỉ sau khi tôi để ý đến sự thay đổi ấy.
Hoặc vì tên tác giả kia đéo care, hoặc vì hắn khuyến khích tôi sửa đổi các thiết lập nên tôi chỉ mất có 200 SP.
[Một thay đổi thiết lập đã được phát hiện.]
Và hiện tại, đã có một thông báo gửi đến laptop.
[Jin Sechan - Tình cảm của anh ta dành cho Yoo Yeonha đã trở nên sâu đậu hơn.]
Tôi méo quan tâm cái thay đổi này.
"Dù sao thì, tôi sẽ xem qua món đồ vậy."
Tôi mở vali.
Click. Click.
Với một âm thanh vui tai, cái vali mở ra. Một thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ bên trong.
"...Wow."
Trên một tấm nhung đỏ lạ mắt, một khẩu súng bạch kim và một hộp đạn nằm gọn gàng. Thậm chí nó còn đẹp hơn trên hình chụp.
"Như đã hứa, Đại Bàng Sa Mạc kèm theo đầy đủ các phụ kiện cùng một hộp 60 viên đạn ma thuật xịn nhất."
"Cảm ơn. Anh có thể rời đi rồi."
Tôi chẳng đoái hoài gì đến Jin Sechan nữa. Tôi dùng laptop để kiểm tra thiết lập của khẩu súng mới cứng này.
===
[Đại Bàng Sa Mạc ]
[Cao Cấp] [Kim thuộc tính]
Một kiệt tác súng lục. Sở hữu vô số những hiệu ứng đính kèm.
「Khuếch Đại Công Kích – 1/10」
「Phép thuật Giảm Trọng Lượng - Hạ Cấp 」
「Giảm giật- Trung Cấp 」
===
===
[Đạn Ma Thuật]
[Đỉnh Cấp] [Vô thuộc tính]
.44 đạn mana Macon bằng thép với mana đặc có độ thuần khiết cao.
「Sức mạnh công kích – 4/10」
===
Thật tốt là tôi có thể đọc được cái mô tả của chúng.
Không cần phải sửa đổi thiết lập của súng hoặc đạn. Tôi cảm thấy như mình có thể dễ dàng gϊếŧ chết một con quái vật hạ-trung cấp. Và tôi cũng có thể lấy đi Aether từ tổ quỷ ở Suwon.
"Vậy tôi đi đây."
"A, vâng, bảo trọng."
Sau khi tiễn Jin Sechan đi, tôi kiểm tra lượng SP còn lại.
250.
Giờ thì, tôi nên dùng đám SP này như thế nào đây?
**
Sau khi rời quán cà phê, Jin Sechan liên lạc với Yoo Yeonha. Ả hỏi ngay sau khi nhấc máy.
—Đã giao hàng cho cậu ta chưa?
"Rồi ạ."
—Có gì đặc biệt ở cậu ta không?
"Đó..."
Không có gì "đặc biệt" cả, nhưng có gì đó khiến anh cảm thấy là lạ. Càng nghĩ anh càng thấy cái thần thái của cậu ta tuyệt đối không phải là thần thái mà một thiếu niên 17 tuổi nên có. Hơn nữa, dường như cậu ta đã biết anh là Jin Sechan...
—Sao thế?
"...Không. Không có gì đặc biệt đáng nói ở cậu ta hết."
Nhưng anh không thể quyết định chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi. Rốt cuộc thì, cậu ta là học viên của Cube. Cả Yoo Yeonha cũng có một phong thái trang nghiêm và thanh lịch chẳng hề phù hợp với lứa tuổi của mình.
—Được, em hiểu rồi. Cảm ơn anh, Sechan-ssi.
"Thật vinh hạnh, thưa tiểu thư."
Như vậy, cuộc điện thoại kết thúc.
Dù anh ta muốn được trò truyện với người ấy lâu hơn, nhưng thế này thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
-OoO-