[Khoảng 1 giờ chiều nay, một đàn quái vật đã xuất hiện ở Seoul, làm 500 người bị thương và 7 người thiệt mạng.]
Nguồn tin mới đã thông báo vụ việc ngày hôm nay. Chae Shinhyuk thở dài, vuốt ve cô gái đang nằm liệt giường. Vẻ mặt trắng bệch của cô như mũi dao đâm vào tim ông. Dù Chae Nayun đã là một người lớn và sắp sửa trở thành Anh hùng rồi, nhưng đối với Chae Shinhyuk thì cô vẫn chỉ là một cô bé mà thôi.
[...Cuộc điều tra cho thấy đàn quái vật được lãnh đạo bởi một quái vật bậc trung cấp 1, "cuồng thú". Loại quái vật mang hình dạng con lửng to bằng người này chưa từng xuất hiện tại Hàn Quốc. Hiệp hội đã tiến hành điều tra và tìm ra rằng chúng được một bên thứ ba đem vào nước ta.]
“…Mmm.”
Đúng lúc này, Chae Nayun mở mắt ra. Chae Shinhyuk lập tức đứng dậy và gọi bác sĩ.
"Con tỉnh lại rồi. Con cảm thấy thế nào?"
"...ổn ạ."
Chae Nayun nâng cơ thể yếu ớt của mình lên. Một bác sĩ chạy đến kiểm tra nhịp tim của cô, nhưng Chae Nayun đẩy ông ta ra và mỉm cười.
"Con không sao mà, bố."
"Thật chứ?"
"Vâng ạ. Con không bị thương. Bác sĩ không nói vậy với bố sao?"
"T-Tôi có nói rồi."
Ông bác sĩ buột miệng kêu lên. Chae Shinhyuk là một nhân vật quyền lực có thể nắm giữ toàn bộ nền kinh tế của đất nước. Ông ta biết làm mích lòng người này chỉ tổ khiến cuộc sống của ổng thêm khốn đốn mà thôi.
"...Con bé có vẻ ổn rồi, giờ ông có thể rời đi."
"Vâng, thưa ngài."
Người bác sĩ vội vã chạy đi. Nhìn cánh cửa đóng lại, Chae Nayun bất lực nói.
"...Bố ơi."
“Hm?”
Chae Shinhyuk trả lời đầy chân thành.
"Về anh hai của con ấy."
Giọng nói mệt mỏi của cô gợi lên cái quá khứ tăm tối mà ông muốn quên đi. Tim ông luôn nhói đau mỗi khi nhớ về người con trai của mình. Mỉm cười dịu dàng, Chae Shinhyuk nắm lấy tay con gái.
"...Có gì không?"
"Con có thể đến thăm anh ấy sau khi xuất viện không? Đằng nào thì con cũng đang nghỉ ốm mà phải không?"
"Đương nhiên con có thể rồi."
Chae Shinhyuk dễ dàng đồng ý. Chae Nayun dựa đầu vào vai cha mình và hồi tưởng lại sự việc xảy ra vào sáng sớm.
Ma nhân ở viện bảo tàng, cánh tay đen sì đã siết cổ cô, cùng tiếng nói đã nhắc đến anh trai cô... Lúc này, sự phẫn nộ của Chae Nayun lại trỗi lên.
"Bố ơi, nhân tiện thì..."
Giọng nói của Chae Nayun nghe thật u ám và nặng nề. Chae Shinhyuk lo lắng hỏi lại.
"Chuyện gì thế?"
"...Không, không có gì ạ."
Đột nhiên, từ tận sâu trong tim, cô bắt đầu căm ghét kẻ đó. Nhưng cô không thể kể với bố cô về việc này được.
Cô hồi tưởng lại thời khắc mà dạ dày cô đang bị thiêu đốt bởi độc tố từ ma thuật của Ma nhân. Kể cả đang quằn quại trong đau đớn, cô vẫn nghe rõ mồn một câu nói của hắn ta.
—Tôi chắc chắn là anh trai cô ấy sẽ đến để an ủi cổ.
Hắn đã nhắc đến anh trai cô. Bốn năm trước, vào ngày bầu trời sụp đổ, mọi người trên thế gian này đều đã phát hiện ra điều đó. Vậy nên cô chẳng có thời gian để mà buồn bã. Sau ngày đó, cô đã chôn cái tên của anh trai vào sâu trong tim, và với cô, anh trở thành một chủ đề bất khả đề cập.
Là một học viên của Học viện Anh hùng, hắn ta hẳn phải biết đến tình trạng của anh trai cô. Dù vậy, hắn vẫn nhắc đến anh trai cô theo cái cách đó.
Chae Nayun đè nén cơn phẫn nộ đang dâng lên trong tim và khắc sâu cái tên của hắn vào trong đầu.
Kim Hajin, Kim Hajin.
Kể từ ngày hôm nay, Chae Nayun sẽ không bao giờ quên đi cái tên này.
**
Bầu trời Seoul nhuộm sắc cam. Mặt trời vẫn mọc rồi lặn như mọi khi, nhưng khung cảnh phản chiếu dưới ánh hoàng hôn thì thật chẳng khác nào địa ngục. Các mảnh nhựa đường rải rác khắp các con phố, và tiếng một đứa trẻ đang kêu khóc vang lên dưới cái cột điện thoại đã bị hủy hoại đến một nửa. Xe cứu thương đi qua đi lại khắp nơi, mang theo tử thi hoặc những người bị thương. Dù tình huống đã được các Anh hùng xử lý, hậu quả của cuộc hỗn loạn vẫn còn đó.
“Kim Suho, Kim Hajin. Chúng tôi đã nghe mọi chuyện rồi.”
Kim Soohyuk đang đợi ở Cổng Dịch chuyển giữa Seoul và Cube.
"Chúng tôi sẽ hỏi chi tiết mọi chuyện sau, nên giờ hãy về nghỉ ngơi đi. Các đặc vụ sẽ xử lý mọi thứ còn lại."
Lưu ý là các đặc vụ và Anh hùng không hề giống nhau. Đặc vụ là những người tốt nghiệp từ Học viện Quân sự nhưng không vào học ở Cube. Nói cách khác, họ không phải chiến binh. Hầu hết trong số họ có năng lực rất hữu dụng trong cuộc sống hằng ngày. Ví dụ, trên đường về, tôi đã thấy một người đàn ông đang sửa chữa phần đường bị hỏng chỉ bằng một cú phẩy tay.
"Um, thưa huấn luyện viên. Chae Nayun..."
Kim Suho lên tiếng hỏi, và Kim Soohyuk trả lời ngắn gọn.
"Trò ấy đã xin nghỉ ốm và đang ở bên gia đình mình."
"Đã hiểu ạ."
Kim Suho không hỏi thêm gì nữa.
"Đi về đi."
Những học viên khác có lẽ đã giúp sức trong nguy tình huống nguy cấp bất ngờ này, vì Yoo Yeonha trông khá mệt mỏi.
Từng người một lê bước đến Cổng Dịch chuyển. Cảm giác kì lạ bao trùm lấy cơ thể không còn làm tôi ngạc nhiên nữa. Sau tiếng thở dài ngắn ngủi, tôi đã quay lại Cube.
Chẳng nói chẳng rằng, mọi người trở về kí túc xá.
"...Này."
Trên đường về kí túc xá 1, sau khi các nữ sinh đều đã đi rồi, Kim Suho chặn tôi lại.
"Sao thế."
"Tại sao cậu lại nói vậy?"
"...Nói gì cơ?"
"Điều cậu nói với Chae Nayun ấy."
Cậu ta đang nói về cái quái gì vậy? Nhìn tôi cau mày khó hiểu, Kim Suho đột nhiên bộc lộ một chút khó chịu.
"Tại sao cậu lại nhắc đến anh trai cô ấy? Thậm chí còn nói với cái thái độ đùa cợt đó nữa."
"Ý cậu là sao? Tôi không có ý gì khi..."
Đúng lúc ấy, tôi ngậm mồm lại.
Thế giới này có một tác giả khác. Thiết lập của tôi không phải là những thiết lập duy nhất ở đây.
Có gì đó đã bị thay đổi.
"...Có chuyện gì với anh trai của cô ấy vậy?"
Nghe câu hỏi của tôi, Kim Suho ngừng tiến bước. Cậu ta nghiến răng, lườm sang tôi.
"Đó là điều mà mọi học viên đều biết, thế mà cậu lại đang giả vờ là cậu không biết sao?"
"Sao cơ? Không phải, tôi thực sự không—"
"Sao cũng được. Chúng ta có thể nói về việc này sau. Giờ thì..."
Kim Suho nhanh chóng vượt qua tôi và bước vào thang máy. Sâu trong cái lườm của cậu ta là một ánh nhìn u ám nặng nề. Vì cậu ta đã dùng cái năng lực "đó", cậu ta cần phải đập phá gì đó. Phòng của tôi ở tầng 1 nên tôi không cần vào thang máy.
*
Vào lúc tôi ngồi xuống cái ghế bành, tôi khởi động cái smartwatch. Một cửa sổ internet xuất hiện trong không trung. Công cụ tìm kiếm chủ yếu của thế giới này là Neighbor. Vì cái giao diện của nó chẳng khác gì so với cái công cụ ở thế giới thực nên làm quen với nó thật chẳng mấy khó khăn.
Trước hết, tôi tìm kiếm từ khóa Chae Nayun. Lời nói của Kim Suho và phản ứng của Chae Nayun thật sự rất kì lạ.
===
[Chae Nayun] (Học viên Anh hùng)
Gia đình – Bố: Chae Shinhyuk, Anh trai: Chae Jinyoon
Học vấn
—Hạng 4 Học viện Quân sự
—Hiện tại đang theo học Học viện Anh hùng (Cube)
===
"Vậy thì có vấn đề gì chứ?"
Chae Jinyoon. Có vẻ như anh ta chưa chết hay mất tích, vậy thì tại sao họ lại kích động như vậy? Tôi nghiêng đầu, tra cứu thông tin về Chae Jinyoon.
Và cùng lúc đó, tôi kinh ngạc há hốc mồm.
“…Hả?"
[Con trai của Chae Shinhyuk, Chae Jinyoon. Đang ở trang tình trạng nguy kịch sau cuộc tấn công của Ma nhân.]
[Chiến dịch tiêu diệt Ma nhân bí mật "Tàn lửa" đã thành công... Tuy nhiên, tân binh Anh hùng Chae Jinyoon đã rơi vào hôn mê.]
Tôi không thể hiểu nổi mấy cái tiêu đề này.
"Gì cơ?"
Chiến dịch Ma nhân bí mật tên Tàn lửa. Tôi biết đó là gì. Đó là chiến dịch đầu tiên đã mang lại danh tiếng cho Chae Jinyoon.
Vì đã chỉ huy thành công chiến dịch này và giải cứu được ba đồng đội trong quá trình thi hành, anh ta đáng lẽ sẽ được thăng cấp thành Anh hùng bậc trung. Chae Nayun, lúc bấy giờ đang 13 tuổi, lúc nào cũng khoe khoang về người anh trai nổi tiếng của mình.
Không, mọi việc đáng lẽ phải diễn ra như vậy.
"Chuyện quái gì thế này?"
Thật không thể hiểu được. Tôi lấy laptop ra. Trong laptop hẳn phải có gợi ý nào đó.
[Nhờ vận may của bạn, quang đạn đã làm trọng thương ""Dog of Lucius".]
[Nhờ vận khí, độ thông hiểu quang thuộc tính của bạn đã tăng lên!]
[Do may mắn, bạn hấp thụ được một phần sức mạnh ma thuật từ quang đạn! Sức mạnh ma thuật của bạn tăng 0.03 điểm.]
[Bạn đã làm trọng thương một kẻ thù mạnh hơn mình. Kĩ năng "Nghịch chuyển của Thiện xạ" đã được thêm vào Gift 「Siêu Thiện Xạ」của bạn.]
[SP của bạn tăng lên 131.]
Có nhiều thông báo đáng mừng, nhưng tôi đã lờ chúng đi.
Tôi tìm cuốn sổ thiết lập của tôi. Không, tôi không cần phải tìm nó. Cuốn sổ này là thứ do chính tay tôi viết nên. Vì những gì xảy ra hôm nay không nằm trong thiết lập của tôi, nên tìm đến cuốn sổ thiết lập tôi viết ra sẽ chỉ là vô nghĩa.
Tuy nhiên, tôi nhận được một tin nhắn trên cái laptop.
[Chae Jinyoon - Trong nguyên tác, anh ấy là người anh trai đáng tin cậy của Chae Nayun và là trợ thủ đắc lực của Kim Suho. Tuy nhiên, xét thấy nhân vật chính có quá nhiều trợ thủ, thiết lập này đã bị thay đổi.]
[Sửa đổi Thiết lập - Bốn năm trước, trong nhiệm vụ đầu tiên với tư cách là Anh hùng, Chae Jinyoon trúng phải Dấu Ấn của Ác Quỷ và rơi vào trạng thái hôn mê. Hiện tại, anh ấy là một Hạt Giống Ác Quỷ.]
[Lưu ý: Các thiết lập bị sửa đổi sẽ được thông báo dưới dạng tin nhắn khi mục tiêu ‘Kim Hajin" nhận thức được chúng.]
Không nhận ra rằng bản thân đang há hốc mồm, tôi bàng hoàng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vào lúc nước bọt của tôi nhiễu xuống laptop, tôi gần như không thể thốt lên một lời.
“Tổ sư…”
Và đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Nếu tin nhắn này là sự thật thì đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Hạt Giống Ác Quỷ là thứ chỉ xuất hiện ở nửa sau của cuốn tiểu thuyết. Nếu nó nảy mầm, Kim Suho hiện tại sẽ không đủ mạnh để ngăn chặn được nó. Một Anh hùng cấp Bậc thầy có thể cản được nó, nhưng hầu hết các cấp Bậc thầy đều đã rời bỏ trần thế.
Ngay cả khi các Anh hùng cấp cao được phái đi, vài người trong số họ chắc chắn sẽ hy sinh.
Không thể để việc đó xảy ra được. Sức mạnh của họ là một yếu tố thiết yếu cho phần sau của cốt truyện.
Nói cách khác, cốt truyện sẽ bị thay đổi nếu Hạt Giống Ác Quỷ này nở ra. Đương nhiên là có một số việc đã thay đổi rồi, nhưng vẫn chưa đến mức không thể xử lý được.
Vậy thì tôi có thể làm gì đây?
Chẳng cần phải nghĩ nhiều, chỉ có duy nhất một câu trả lời.
"...Anh ta phải chết."
May là Hạt Giống Ác Quỷ cần một thời gian để ủ bệnh. Theo tôi nhớ thì khoảng thời gian là 5 hoặc 6 năm.
Và bốn năm đã trôi qua rồi.
Càng nhanh càng tốt, trước khi Ác Quỷ bên trong cơ thể Chae Jinyoon thức tỉnh, Chae Jinyoon phải bị gϊếŧ.
Vấn đề là "ai".
Ai sẽ gϊếŧ anh ta?
Tôi không thể thuê một sát thủ. Ngay cả khi tôi trả hàng tỷ won, không một lính đánh thuê nào điên rồ đến mức chấp nhận nhiệm vụ ám sát con của một tài phiệt.
Chưa kể, vì không có cách để phát hiện Hạt Giống Ác Quỷ, nên sẽ chẳng ai tin tôi ngay cả khi tôi nói ra sự thật. Thực sự thì tôi chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ điên.
Anh ta cần phải chết.
Chỉ có duy nhất một phương án thôi.
"Mình phải gϊếŧ anh ta."
Với một tiếng thở dài, tôi nhắm mắt lại.
Chae Jinyoon là một người bạn và là trợ thủ đáng tin cậy với Kim Suho, mặc dù đối với cô em gái thì anh ta là một tên ngốc. Nhưng ở thế giới này, anh ta đã trở thành một nhân vật phải bị gϊếŧ chết. Mặc cho sự thay đổi gây sốc này, tôi vẫn chẳng chút mảy may kinh ngạc.
Tôi đứng dậy. Cơ thể tôi thật nặng nề. Cảm giác quen thuộc với cái thế giới được chính tôi tạo ra đã biến thành một nỗi lo sợ kinh khủng hơn.
Nhưng có lẽ nhờ có chỉ số kiên trì rất cao, chân tôi không bước về phía cái giường, mà là về phía phòng tập.
-OoO-