Ở thế giới này, súng vẫn là loại vũ khí siêu việt, nhưng chỉ là đối với quân lính bình thường không thể sử dụng ma năng mà thôi.
Súng của thế giới này không dùng đạn thường mà là "đạn ma thuật", loại đạn nén ma năng đủ mạnh để gϊếŧ chết quái vật bậc 8 cấp thấp. Trong khi đó, các kiếm sĩ tập sự bảo rằng hàng 5 triệu won thường chỉ hạ được đám quái cấp thấp, nên súng quả thật mạnh hơn.
Nhưng các Anh Hùng và lính đánh thuê dùng được ma lực sẽ không chọn súng. Bởi vì "ma lực" không thể áp lên súng, nên ,dù cho người dùng có mạnh đến mức nào, công lực của vũ khí này vẫn có một giới hạn nhất định.
Khi lựa chọn vũ khí chính, điều quan trọng nhất là xuất xứ của nó. Tóm lại, xuất xứ càng cao cấp thì vũ khí càng xịn.
Ví dụ, súng được chia làm ba cấp độ: sản xuất hàng loạt, đặc chế và kiệt tác. Mặt khác, kiếm còn nhiều cấp độ hơn nữa: tạo tác, vũ trang, bảo kiếm, truyền thuyết, thần thoại, v.v…
Đó là bởi vì thần thoại và truyền thuyết đã được hiện thực hóa tại thế giới này.
Kiếm là loại vũ khí có lịch sử lâu đời . Dĩ nhiên, có rất nhiều thanh kiếm được lấy ý tưởng từ thần thoại và truyền thuyết.
Thanh kiếm của Freyr, quỷ kiếm Muramasa, pháp kiếm Tyrfing, thánh kiếm Durendal, vương kiếm Excalibur, v.v... Tại thế giới này, rất nhiều thanh kiếm thần thoại vẫn còn ẩn mình trong các "Hầm ngục" hoặc "Pháo đài". Mỗi một thanh là cả một kho tàng vô giá. Đương nhiên, những báu vật như thế này chỉ có thể được sử dụng bởi các tay kiếm cừ khôi.
Do đó, các Anh Hùng thường chọn các loại vũ khí cổ hơn. Kể cả khi họ đã đạt đến giới hạn phát triển của bản thân, một vũ khí cấp cao có thể sẽ giúp họ đột phá.
“… Kim Chundong.”
Kim Soohyuk gọi tên tôi lần nữa trước khi kích hoạt cái smartwatch của ổng. Vì lý do nào đó, tôi cũng có thể thấy được thông tin bị ẩn đi bởi hệ thống bảo mật .
Đó là thông tin về tôi, học viên Kim Chundong.
"Chẳng phải vũ khí của cậu là kiếm sao?"
Quả đúng là nhân vật phụ, Kim Chundong chỉ là một kiếm sĩ bình thường.
"Em đã quyết định đổi vũ khí ạ."
"Sau khi đi từng đấy quãng đường tới Cube ư?"
"Vâng."
Kim Soohyuk trông chẳng vui chút nào trước lựa chọn của tôi, nhưng ổng vẫn gật đầu trong khi khẽ nhăn mặt.
"Được thôi. Học viên được tự ý lựa chọn ở Cube. Các giáo viên sẽ không can thiệp gì hết. Nhưng vậy cũng có nghĩa là học viên phải tự chịu trách nhiệm đấy."
Kim Soohyuk rời đi, nhưng lời xầm xì giữa đám học viên vẫn không ngừng lại. Những lời xì xầm ấy lẽ ra phải nhỏ đến mức tôi không nghe được, vậy mà vì lý do nào đó, tôi lại có thể nghe thấy chúng rõ mồn một. Dường như đó là Gift của Chundong. Thật vô dụng.
"Một khẩu súng? Thằng đó bị điên à?"
"Tại sao hắn lại đến Cube nếu như hắn muốn làm lính đánh thuê chứ?"
Trước khi nhập học ở Cube, học viên phải dùng thử mọi loại vũ khí để tìm ra thứ phù hợp với Gift của họ. Nhưng đã sở hữu Gift rồi thì không cần đến súng. Chỉ cần đặt ngón tay lên và kéo cò ,thế thôi.
"Các trò có thể dễ dàng thay đổi vũ khí chính mà các trò đã chọn hôm nay. Và dù chọn gì đi nữa, các trò cũng đều sẽ trải qua các bài huấn luyện và kiểm tra như nhau. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc các trò sẽ phải tự xử lý điểm yếu vũ khí của mình."
Kim Soohyuk thông báo trong khi nhìn về phía tôi.
Tôi biết mà, mẹ nó chứ. Tôi chỉ không còn lựa chọn nào khác !
Những học viên ở đây đều đã tham gia học viện quân sự từ cái tuổi lên 7,8. Nói cách khác, họ đã được luyện tập chiến đấu khoảng 10 năm rồi.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi chẳng có kí ức nào của Chundong, và trong thế giới thực thì tôi lại kém xa một kiếm sĩ. Đù má, tôi còn chẳng hề luyện tập thể thao nữa kìa. Tôi cũng đéo có ưa thích cảm giác mạnh luôn.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể chọn một thứ vũ khí tầm xa, tức là cung hoặc súng. Nhờ có thời đi nghĩa vụ quân sự, tôi ít nhiều cũng đã quen với súng.
"Giờ thì chúng tôi sẽ chỉ định phòng cho các trò và hành lý cá nhân của các trò sẽ được gửi đến sau. Sau đó, các trò được tự do. Lớp học sẽ bắt đầu sau 4 ngày nữa, vào thứ Hai tới."
Soohyuk nói khi ổng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Và như vậy, buổi lựa chọn vũ khí kết thúc.
"Yo, xạ thủ, mày chơi thật đấy à?"
"Tao đéo thể hiểu nổi. Mày thích được chú ý lắm hả? Đây là lần đầu tiên tao nghe có học viên Cube chọn súng đấy."
Trên đường tới kí túc xá, một đám nam sinh bắt chuyện. Tôi chỉ lờ đi những lời mỉa mai của chúng.
Thấy tôi không bị ảnh hưởng bởi lời chế diễu, đám đó rời đi sau khi tự cười thầm với nhau. Quả đúng là đám con trai, chúng hứng thú với các nữ sinh hơn.
Kể cả tôi cũng hướng mắt về phía họ. Chae Nayun, Rachel, và Yoo Yeonha. Vẻ đẹp của 3 cô nàng còn vượt xa cả tưởng tượng của tôi.
Trong khi tôi thoáng nhìn qua họ, chúng tôi đã tới kí túc xá.
"Đây là kí túc xá của năm nhất."
6 tòa nhà trọc trời bệ vệ hiện ra trước mắt tôi.
Theo như Kim Soohyuk nói, mỗi tòa nhà có 100 tầng, mỗi tầng 5 phòng.
Các phòng được phân chia theo các cấp bậc, nhưng dù cho thứ hạng của ai đó có đứng nhất từ dưới lên, họ vẫn có phòng riêng. 3 nam sinh và 3 nữ sinh đứng top của Chi Nhánh Học Viện Quân Sự sẽ ở phòng trên cùng. Kim Suho là người duy nhất từ chối nhận phòng đó, cậu ta bảo nó quá rộng cho một mình cậu ở.
"Nam bên phải, nữ bên trái. Chìa khóa phòng sẽ được cài đặt trong cái smartwatch mà tôi sắp sửa phát cho các trò."
Trong lúc Kim Soohyuk giải thích, các lớp năm nhất khác đã đến. Nếu tôi nhớ không nhầm, các lớp năm nhất có tên là Sự Thật, Chấp Thuận, Thông Minh, Trí Tuệ, Tu Dưỡng, Danh Dự, Đức Hạnh, Tình Bạn, Tiềm Năng và Thế Giới - tổng cộng là 10 lớp.
Liệu tôi có nên tìm kiếm các nhân vật chính khác không nhể? Một trong số đó hẳn là nhân vật phản diện chính ...
“Chundong, Kim Chundong!”
"Hở, em á? Gì vậy ạ?"
"...Gì ấy hả?"
Kim Soohyuk đang gọi tôi. Tôi mới chỉ phân tâm một lát, vậy mà đôi mắt Kim Soohyuk đã nheo lại như mắt diều hâu. Ánh mắt dữ dằn ấy khiến tôi chết đứng. Như thể thất vọng trước phản ứng của tôi, Kim Soohyuk nhắm mắt lại và thở dài.
"...Lên nhận smartwatch của trò mau."
"Ah, vâng ạ."
Tôi suýt ngã quỵ dưới đôi chân run rẩy của mình. Sau lưng tôi là tiếng cười nhạo của đám học viên .
Chúng mày dám cười nhạo người đã tạo ra chúng mày sao?
Tôi thoáng nổi giận trong chốc lát, nhưng rồi lại rộng lượng tha thứ cho chúng, bởi vì tôi cũng chẳng có cách nào để trả thù chúng hết.
Căn phòng được giao cho tôi rộng hơn so với căn hộ của Chundong. Nó còn có một cái trường kỉ, giường, nồi cơm, TV, máy tính, thậm chí có cả ma cụ (dụng cụ ma thuật).
"...Mình vẫn chưa thể quen được."
Ngồi xuống chiếc ghế thoải mái, tôi nghĩ ngợi.
Trọng lượng của khẩu súng lục trong tay tôi thật phi thực tế.
Giờ nghĩ lại, có lẽ tốt hơn nên rời khỏi Cube nếu tôi định chọn một khẩu súng. Thân phận học viên của Chi Nhánh Học Viện Quân Sự cũng đủ để tôi sống no đủ rồi.
Nhưng rắc rối không dừng lại ở đó. Tại sao tôi lại bị gửi đến thế giới này, và làm thế nào để có thể trở về. Để tìm ra điều đó, tôi có cảm giác tôi phải theo sát mạch truyện chính.
...Dẫu thế, tôi chẳng biết là liệu mình có thể theo sát chỉ với một khẩu súng hay không.
Tôi có nên bắn thử để chiêm ngưỡng uy lực của nó không nhỉ?
“Mmm…”
Tôi nghĩ ra điều gì đó khá hay ho. Nhảy xuống khỏi cái trường kỉ, tôi nhắm vào bức tường và khép mắt trái lại. Ngay lúc tôi chuẩn bị kéo cò súng...
—ding dong
Tiếng chuông reo lên.
Một giọng nói máy móc vang lên ngoài cửa.
—Rank 934, Kim. Chun. Dong. Ra. Nhận. Hành. Lý.
Đó là một con robot. Ném khẩu súng lên cái trường kỉ, tôi mở cửa và thấy một cái hộp khá lớn nằm dưới đất.
Có vẻ như Chundong đã gửi đồ đạc của cậu ta từ trước rồi. Tôi bê cái hộp và na nó vào phòng.
[Chi Nhánh Học Viện Quân Sự Rank 1543, Học Viện Quân Sự Anh Hùng Rank 934 Kim Chundong. Hành lý cá nhân.]
Rank 934, chẳng phải thế là quá tầm thường ư?
Tôi khẽ nhếch môi, gỡ băng dính ra.
"...Hở?"
Chỉ có duy nhất một thứ trong cái hộp to đùng.
Tôi biết thứ đó là gì.
Nó chẳng phải của Chundong, mà lại là của tôi.
Đây là thứ thuộc về kiếp trước của tôi... Dù cho có hơi kì quái khi gọi đấy là "kiếp trước".
Dù sao thì, đây là cái laptop chết tiệt mà tôi dùng để viết cuốn tiểu thuyết của mình.
-OoO-