Chương 15: Đồ tham lam
Tôi quyết định gửi hai câu thơ “hay hay, ngồ ngộ” kia cho con Xin.Tôi chẳng hiểu tại sao tôi làm vậy, nhưng tôi biết là tôi không đừng được.
Có lẽ tôi muốn bắt chước chú Đàn.
Trong tâm hồn non nớt của tôi, nếu tôi là chú Đàn thì chị Vinh dứt khoát phải là con Xin.
Tôi xé tập, nắn nót viết hai câu thơ lên tờ giấy trắng rồi gấp làm tư bỏ vào phong bì.
Nhưng tôi không giúi lá thư vào tay con Xin, mặc dù điều đó thực là dễ dàng. Tôi muốn nhất nhất đều giống chú Đàn.
Giờ ra chơi tôi kéo thằng Sơn ra sau hè, móc túi lấy lá thư ra đưa cho nó:
- Lát vô học mày đưa thư này cho con Xin giùm tao!
- Thư gì vậy? Mày không tự đưa được à?
- Không được. - Tôi nói, giọng trải đời - Những lá thư như thế này người ta phải nhờ tới “chim xanh”.
- Chim xanh á? - Thằng Sơn ngẩn tò te - Chim xanh là gì?
Tôi gãi đầu:
- Chim xanh tức là… người đưa thư đặc biệt.
Tôi vỗ vai Sơn, bằng động tác đó tôi hy vọng có thể dập tắt những câu hỏi tiếp theo chắc là rất oái oăm của nó:
- Mày là chim xanh của tao.
Sợ nó từ chối, tôi hắng giọng tâng bốc:
- Chim xanh oai lắm! Không phải ai cũng làm chim xanh được đâu. Phải là người giỏi giang lắm mới làm được.
- Nhảm nhí!
Thằng Sơn phun nước bọt qua kẽ răng, nhưng nó không từ chối. Nó giương cặp mắt ti hí nhìn tôi, giọng rặt mùi hám lợi:
- Thế làm chim xanh thì tao được gì?
- Được gì hả? - Tôi ấp úng hỏi lại, hoàn toàn không chờ đợi một thắc mắc như vậy.
- Ừ. - Thằng Sơn thẳng toẹt - Đưa thư giùm mày tao phải được trả công gì chứ?
Tôi thò tay vào túi quần mò mẫm, bụng tiếc hùi hụi sao trước đây con ma treo cổ trong nhà thằng Sơn không bắt hồn nó quách cho rồi.
Tôi khoắng tay trong túi một hồi, lôi ra một vốc bi ve đủ màu.
Học trò thôn quê chẳng có lắm trò chơi như học trò thành phố, lớn tồng ngồng rồi vẫn quanh quẩn với trò chơi bi, chơi đáo và các trò con nít khác.
- Mày xem đi! - Tôi chìa nắm bi trước mặt nó - Mày được quyền lấy viên bi nào mày thích.
Sơn trợn mắt nghiêng ngó, lấy tay khều khều từng viên bi rồi liếʍ mép:
- Viên nào tao cũng thích hết.
- Là sao? - Tôi tròn xoe mắt.
- Tao lấy hết chỗ này. - Sơn nhăn nhở.
- Tao đập mày nghe, Sơn! - Tôi phồng mang, mặt đỏ bừng - Cả tuần nay tao mới đánh thắng được chừng này. Mày lấy hết tao lấy gì tao chơi.
- Mày không đồng ý thì thôi. - Sơn vừa nói vừa quay mình bỏ đi - Tự mày đưa thư cho con Xin đi.
Tôi thấp thỏm nhìn theo con “chim xanh”, lòng bỗng chốc rối bời.
Một chuyện như thế này mà không có “chim xanh” là hỏng bét, tệ nhất là tôi không thể giống chú Đàn được.
Cuối cùng, tôi hét lớn:
- Tao đồng ý!
Tôi tiếc nuối trút hết số bi trên tay vào tay thằng Sơn, giọng chán ghét:
- Đồ tham lam!