Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 28: Tín vật và thù lao

Chu Mịch đương nhiên không nhận khoản tiền này, nhưng sau khi trở về phòng ngủ phụ, cô lật đi lật lại trên giường ít nhất mười lăm phút, rồi lại đếm đến tám trăm con cừu, vẫn không có một chút buồn ngủ nào.

Một giờ sáng, Chu Mịch cam chịu số phận rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạ Diệu Ngôn: [Ngôn Ngôn, ngủ chưa?]

Hạ Diệu Ngôn không hổ là quán quân thức đêm, một giây sau đã gửi lại một dấu hỏi.

Chu Mịch có chút cảm giác lệ thuộc: [Tao mất ngủ rồi.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Tao tưởng mày điên loan đảo phượng* đến bây giờ.]

(*Chỉ việc tìиɧ ɖu͙© giữa nam nữ.)

Giọng điệu Chu Mịch muốn sụp đổ: [??? Cái gì đó, bọn tao chia phòng đó có được không?]

Hạ Diệu Ngôn: [Vậy thì tại sao mày với người đàn ông chó chết kia sống chung?]

Chu Mịch nghĩ một lúc nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng: [Tao thật sự không muốn làm với anh ấy nữa, có một chút hậu chấn tâm lý về phương diện này mày hiểu không.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Tao có thể hiểu.]

Chu Mịch lại nói: [Nhưng anh ấy thật sự.]

Cô suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được một từ phù hợp: [Quá là cái đó.]

Hạ Diệu Ngôn: [Cái nào, mày đánh đố à.]

Chu Mịch không nói rõ được, thế là kể đầu đuôi gốc ngọn một lượt chuyện hôm nay với bạn mình.

Hạ Diệu Ngôn: [Mẹ, thế thì ai mà chịu được.]

Chu Mịch nói: [Tao thấy anh ấy chính là muốn ngủ với tao, muốn tiếp tục duy trì quan hệ đó.]

Hạ Diệu Ngôn: [Ừm, rõ ràng phết.]

Chu Mịch: [Tao có hơi hối hận, trước đây nên nói thật với mẹ.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Thật ra bây giờ mày nói ra cũng không muộn mà.]

Chu Mịch nghiêng người, tán thành: [Cũng phải.]

Hạ Diệu Ngôn nói trúng tim đen: [Mày cứ thỉnh thoảng hối hận nhưng lại không kết thúc, nói cho cùng vẫn là luyến tiếc cảm giác ở chung với Trương Liễm, bằng không từ ngày đầu tiên đã nên chấm dứt rồi.]

Chu Mịch thở dài: [A, phiền chết lên được.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Đã như thế rồi, đi một bước tính một bước thôi.]

Chu Mịch bất lực tán đồng: [Được thôi, thuận theo tự nhiên.]

Hiệu quả của cuộc phỉ nhổ này bằng không, ngược lại còn làm suy nghĩ của Chu Mịch càng thêm rối rắm, làm không rõ mà cắt cũng không đứt, lúc thì tả thực, lúc thì mang ý thơ…

Trừng mắt nhìn đèn treo trên trần nhà mười lăm phút, cuối cùng mí mắt cô cũng nặng dần.



Chu Mịch không biết bản thân ngủ mất lúc nào, dù sao thì khi chuông báo thức trong điện thoại reo lên thì đã là tám giờ sáng.

Hiệu quả chắn sáng của rèm cửa quá xuất sắc, cả căn phòng ngủ phụ vẫn tối như trong sơn cốc.

Chu Mịch vội vàng nhảy xuống từ trên giường, vuốt tóc chạy ra ngoài.

Dọc đường cô còn dùng ngón tay cẩn thận dụi đi rỉ mắt, duy trì thần thái tỉnh ngủ tốt nhất.

Kết quả trong nhà chỉ có một mình dì Trần, vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười chào hỏi: “Chu tiểu thư, cô tỉnh rồi.”

“Chào buổi sáng, dì Trần.” Chu Mịch sửa lại: “Mịch Mịch.”

Dì Trần phản ứng lại, sửa miệng: “Ồ, Mịch Mịch.”

Chu Mịch nhìn quanh vài giây: “Trương Liễm… đâu rồi.”

Dì Trần trả lời: “Cậu ấy đi chạy bộ rồi.”

Chu Mịch gật đầu, ngón cái chỉ ra hành lang: “Vậy cháu đi đánh răng trước.”

Dì Trần còn cười: “Được, chút nữa ra ăn sáng.”

Chu Mịch không ngạc nhiên chút nào với với tính kỷ luật của Trương Liễm, bởi vì trạng thái thường ngày của anh vốn đã không giống như người hơn ba mươi tuổi, ít nhất thì không phải là loại đàn ông trong độ tuổi tự đứng vững mà Chu Mịch từng biết.

Nhưng anh cũng không có một chút dáng vẻ nào giống khi còn trẻ, mùi vị trên người thâm trầm và ổn trọng. Hương vị này không ngửi ra được ngọt đắng, nhưng cũng không phải là không tìm được một chút vết tích nào, là sự tích lũy từng trải, sự bay bổng của cảm xúc, sự ung dung tự tin trong từng cái giơ tay nhấc chân.

Chu Mịch nhìn vào gương, nghiêm túc bôi kem mặt xong thì đi đến phòng bếp ăn sáng.

Độ thịnh soạn của bữa sáng không kém gì bệnh viện Thành Hòa, bát đĩa bày đày một bàn, đủ loại màu sắc làm ngón trỏ người ta muốn động đậy.

Chu Mịch nhấp một ngụm nước ép trái cây và rau quả đặc sệt, vị chua ngọt rất hợp miệng, cô không khỏi nhíu mày.

Dì Trần thấy thế thì giải thích: “Hôm nay Trương tiên sinh nói ăn bữa sáng kiểu Tây, có phải không được hợp khẩu vị không?”

Chu Mịch giương mắt: “Đâu có, ngon cực luôn.”

Lúc này dì Trần mới yên tâm cười cười, tiếp tục thu dọn bàn bếp.

Chu Mịch hàn huyên với bà, đoán được bà không phải là người ở đây. Dì Trần hiếu kỳ sao cô lại biết, Chu Mịch nói: “Nghe khẩu âm không giống.”

Nói thêm vài câu, hai người dần dần trở nên thân thiết. Dì Trần kể đến con gái mình, nói cô ấy cũng tầm tuổi Chu Mịch, bây giờ đang làm giao dịch viên ở một ngân hàng công thương nào đó ở thủ đô.

Đang định tâng bốc vài câu, khóa mật mã trong nhà vang lên, Trương Liễm đi vào, anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đứng từ xa nhìn lại, thân hình thon dài giống như kết cấu cơ thể chỉ xuất hiện trong trò chơi.

Thật đẹp mắt.

Lần đầu tiên nhìn anh mặc phong cách vận động, trong đầu Chu Mịch chỉ có ba chữ này.

Vừa quay đầu lại, anh vừa cởi tai nghe đeo ở trên cổ xuống, rồi chào hỏi Chu Mịch: “Tỉnh rồi à.” Giọng nói mang tiếng thở gấp.

“Ừm.” Chu Mịch cong môi cười, nuốt quả mơ mới nhai được một nửa ở trong miệng xuống: “Chào buổi sáng.”

Trương Liễm khẽ gật đầu, đi vào trong phòng ngủ, lúc bước ra, anh lại quay về phong cách áo sơ mi quần dài chuyên nghiệp tinh anh, dáng vẻ mà Chu Mịch nhìn thấy nhiều nhất.

Đợi anh ngồi vào chỗ, vẻ đẹp của ánh nắng tràn trề buổi sáng sớm yên tĩnh lập tức trở nên quy củ gọn gàng.

Chu Mịch không dám nhai nhóp nhép nữa, gò bó dùng dao nĩa cắt từng chút một miếng bánh mì vòng trước mặt.

Dì Trần bê lên cho Trương Liễm cà phê đen không thêm một chút sữa hay đường nào, anh nhấp một ngụm, hỏi: “Hôm nay vẫn đưa em tới ga tàu điện ngầm?”

Chu Mịch gật gật đầu.

Trương Liễm quan sát cô thêm vài cái: “Còn chưa trang điểm?”

Chu Mịch ngây ra: “Nhanh lắm, năm phút là có thể hoàn thành.”

Chu Mịch đột nhiên cảm thấy kinh ngạc: “Sao anh lại biết em trang điểm? Em còn không trang điểm mắt gì cả, không có mấy người đàn ông nhìn ra đâu.”

Trương Liễm nói: “Thảo nào quầng thâm lại đậm như vậy.”

“…” Chu Mịch chán nản, dùng lực cắn môi dưới: “Vậy thì sao chứ? Quầng thâm mắt là huân chương cho sự chăm chỉ.”

Sao cô luôn có những lý do hiếm lạ cổ quái như vậy, Trương Liễm nghe thì cười: “Hôm qua ngủ không ngon?”

Chu Mịch “Ừm” một tiếng: “Đổi một nơi khác chắc chắn là không quen giường rồi.”

Sắc mặt Trương Liễm lộ vẻ nghi ngờ: “Trước đây ngủ trong khách sạn không phải chất lượng tốt lắm sao?”

Chu Mịch áp má, lời nói phun ra giữa hai hàm răng nghiến chặt: “Lúc đó đã mệt chết rồi có được không.”

Trương Liễm nói: “Vậy sao.”

Chu Mịch không thể nhịn được nữa: “Anh có thể đừng ám thị em mãi được không?”

Trương Liễm đặt cốc xuống: “Anh ám thị em việc gì rồi.”

Chu Mịch uống một ngụm lớn nước rau quả ép, coi nó như rượu để tiếp thêm can đảm: “Ám thị cái gì trong lòng anh tự rõ, đừng giả bộ ngớ ngẩn ở đây.”

Trương Liễm lại cười, anh rất ít khi để lộ ra nụ cười rõ nét dễ hiểu như này: “Hình tượng anh trong lòng em thấp kém vậy sao?”

Chu Mịch gật đầu: “Vậy nên anh tao nhã lên, làm tốt ông chủ và bạn cùng nhà thuần khiết trong sạch của em, đừng lúc nào cũng muốn đe dọa dụ dỗ.”

Trương Liễm nói: “Anh muốn chung sống bình thường với em, nhưng em cứ nghĩ đến phương diện đó.”

Chu Mịch à một tiếng: “Nhưng em đâu có cưỡng hôn anh trong xe.”

Trương Liễm: “Là em tự đùa với lửa.”

Chu Mịch nhét một miếng bánh mì nhỏ vào miệng, liếc xéo anh: “Em chỉ có thể nói, người có lòng tốt nhìn đâu cũng thấy việc tốt, người có đầu óc đen tối nhìn đâu cũng thấy việc đen tối.”

Trương Liễm vẫn bình tĩnh cắt miếng thịt ba chỉ: “Câu này nên dùng để hình dung em, vứt tờ giấy thôi cũng liên tưởng đến một màn lớn.”

Chu Mịch: “…”

Cô thành thục giải quyết hết bánh mì, uống hết nước quả, vỗ bàn đứng dậy: “Anh mau ăn đi, em có đồ muốn đưa cho anh.”

Trương Liễm hơi dừng lại, giương mắt: “Cái gì?”

Chu Mịch mỉm cười khéo léo: “Quà đáp lễ chúng ta sống chung, hôm qua quên đưa cho anh.”

Trương Liễm rút ngắn thời gian ăn sáng lại, đi đến phòng Chu Mịch.

Cô nàng đang ngồi trước bàn trang điểm tập trung tô son môi, anh không tùy tiện đi vào, đợi cô bậm môi xong mới cười gõ vào khung cửa hai cái.

Chu Mịch không ngờ anh lại nhanh như vậy, vội vàng đóng son môi lại, nghiêm mặt đứng dậy.

“Đồ đâu.” Trương Liễm hỏi.

“Đợi một chút.” Chu Mịch giơ tay lên mò ở trong vali của mình rồi đứng lên đi ra ngoài.

Chu Mịch dừng trước mặt anh, nụ cười xán lạn: “Tay.”

Trương Liễm cụp mắt, không động đậy: “Cái gì.”

“Giơ tay.” Chu Mịch nhấn mạnh lần nữa.

Trương Liễm giơ tay phải ra giữa không trung, nhìn xem rốt cuộc cô muốn chơi trò gì.

Chu Mịch cũng giơ cao tay phải đang nắm chặt, để trước tay của anh, sau đó mở tay ra.

Một chiếc nhẫn nam màu bạc nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay anh.

Trương Liễm có hơi bất ngờ.

Không đợi anh hỏi, Chu Mịch đã giải thích từ đầu đến cuối: “Đây là chiếc nhẫn em chọn lựa kỹ càng sau khi dạo một vòng Taobao, ba mươi tệ, coi như là phí khế ước ba tháng tiếp theo đi. Chúng ta trao cho đối phương tín vật và thù lao tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình, em tin rằng đây sẽ là một lần hợp tác vô cùng vui vẻ chân thành. Anh nói xem, sếp.”

Trương Liễm bật cười, mày rậm hơi nhếch lên, hàm ý nói: “Được đấy, Chu Mịch.”

Chu Mịch tức khắc nhăn mày, tựa như sắp khóc: “Sao không gọi Mịch Mịch nữa, không thích món quà em đặc biệt chuẩn bị cho anh sao?”

Trương Liễm nắm chiếc nhẫn trong tay, dáng vẻ đứng đắn: “Cảm ơn, anh xin nhận.”

“Em vui quá đi.” Cô lại cười rộ như bông hoa giả xinh đẹp, ngọt ngào tha thiết đến mức quá đáng.

Trương Liễm: “Mong rằng ba tháng này ngày nào em cũng có thể vui như vậy.”

Chu Mịch trả lời: “Ngài cũng vậy.”

Cánh tay Trương Liễm buông thõng bên người: “Được rồi, đi làm thôi.”

Chu Mịch: “Ừ.”

Mắt nhìn theo anh bước ra ngoài cửa, Chu Mịch lập tức sụp vai, nghĩ lại lại thấy đắc ý, cảnh tượng diễn tập trong lòng nhiều lần lại thuận lợi như vậy.

Hai tay cô nắm thành nắm đấm, thầm hô lên ba tiếng “Yes!” cho chính mình, sau đó rung đùi đắc ý quay về thu dọn đồ đạc.

Trong túi vải có để chiếc cốc tối hôm qua Trương Liễm tặng cô, trước khi ngủ cô đã xé ra xem thử.

Hiện vật không ngoài dự liệu, chính là chiếc cốc buổi chiều cô yêu không nỡ buông tay, nhìn trái nhìn phải, định khi về thì lên mạng mua.

Có thể đến tay cô bằng hình thức như thế này, nhất thời cô lại không biết phải xử lý thế nào, chỉ đành cất nó về trong hộp của nó trước.

Sau khi suy nghĩ, Chu Mịch lại nhét nó vào trong túi vải, quyết định đem đến công ty dùng.



Chu Mịch cảm thấy mình thực sự đã chọc đến Trương Liễm rồi.

Trên đoạn đường đi đến ga tàu, anh không nói với cô một câu, cả đoạn đường nhìn thẳng về phía trước, như cái máy lái xe anh tuấn không có suy nghĩ tình cảm.

Trước khi lo sợ bất an xuống xe, cô chủ động tạm biệt anh, còn ngọt ngào thêm một câu “Lái xe chú ý an toàn nhé”.

Lúc này Trương Liễm mới liếc mắt, lãnh đạm “ừm” một tiếng.

Cạn lời.

Người này tính tình thật nóng nảy, tính toán so đo, tiêu chuẩn kép nổi danh Trung Quốc.

Có thể không niêng để gì mà châm biếm người khác, lại không cho người khác đối phó lại với phương thức y hệt?

Chu Mịch không thoải mái thầm lẩm bẩm cả doạn đường, lại dừng trước thang máy hừ lạnh, càng nghĩ càng thấy tức, thế là cô rút điện thoại ra, xóa bỏ ghim ở vị trí đầu của người bụng dạ hẹp hòi kia.

Đang ngẩn ngơ, Chu Mịch nghe thấy có người gọi tên mình.

Giống như mở một công tắc, tiếng ồn ào huyên náo trong đại sảnh trong thoáng chốc lại ào vào trong tay, Chu Mịch nhìn theo tiếng gọi, mới phát hiện Tưởng Thời ở bên trái mình.

Chàng trai trẻ tuổi cười tỏa nắng: “Chào buổi sáng, Chu Mịch.”

Chu Mịch vội vàng nhét điện thoại vào trong túi: “Chào buổi sáng, Tưởng Thời.”

Ánh mắt anh ta long lanh: “Cô nhớ tên tôi rồi.”

Chu Mịch gật gật đầu: “Đúng, tên của cậu rất dễ nhớ.”

Tưởng Thời nghiêng đầu cười, không lên tiếng ngay.

Chu Mịch gần như đọc ra được một chút thất vọng trong đó, vội vàng giải thích: “Giống với tôi, đều có hai…”

Anh ta nhìn về phía cô, thần sắc không hiểu sao lại trở nên mong đợi.

Chu Mịch khựng lại, lắp bắp hoàn thành cuộc đối thoại: “Đều có, hai chữ.”

Độ ngọt trong nụ cười của Tưởng Thời vẫn không giảm: “Có thể thêm Wechat của cô từ trong group không?”

Chu Mịch vẫn gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”

Lúc này thang máy đã đến tầng một, một đám người nối đuôi nhau đi ra, có lẽ họ vội vàng nên đều đi rất nhanh, có hơi giẫm đạp lên nhau.

Tưởng Thời vội giơ ngang cánh tay ra, chắc trước người Chu Mịch, tránh cho cô bị đυ.ng phải.

Chu Mịch kinh ngạc lùi về sau một bước, đợi thang máy trống hết rồi, hai người mới một trước một sau đi vào trong, Chu Mịch vội nói câu cảm ơn.

Tưởng Thời nói: “Không có gì.”

Trong thang máy trở nên yên lặng, giống như một miếng xốp khô cong, cho dù vắt thế nào cũng chỉ có thể ép ra được bầu không khí gượng gạo.

Chu Mịch có nỗi sợ muôn thuở với cục diện lạnh như băng này, cô nghiến răng, quyết định thử chủ động tiếp lời với người đồng nghiệp ở bộ phận sáng tạo ý tưởng này: “Tưởng Thời.”

“Hửm?” Chàng trai hơi kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

Chu Mịch mỉm cười: “Trùng hợp thật, hình như hai ngày liên tiếp đều gặp cậu ở thang máy đấy.”

Tưởng Thời không tiếp lời.

Chu Mịch thầm nói không ổn rồi, bắt đầu cân nhắc rốt cuộc lời nói lúc nãy có vấn đề gì.

Số tầng trên vách tường kim loại im lặng không ngừng tăng lên trong cái khung màu đen. Khi chuyển từ 9 sang 10, Tưởng Thời mới đột nhiên mở miệng: “Cô có bao giờ từng nghĩ, thật ra tôi đang chờ được “Vô tình gặp” cô?”

Chu Mịch không phải tên ngốc, đương nhiên nghe ra được ý trong lời nói của anh ta, không khí đông cứng trong một giây, cửa thang máy mở ra.

Cô nhìn chằm chằm anh ta, không biết trả lời thế nào.

“Nhớ chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.” Tưởng Thời nở nụ cười, người bước ra ngoài, để lại câu nói ấy trong thang máy.