Vốn dĩ Trương Liễm không hề muốn liên lụy đến bất kì ai ngoài Chu Mịch trong sự việc ngoài ý muốn lần này.
Thế mà mọi thứ lại không hề có trình tự, cứ xảy ra một cách tự nhiên như vậy.
Anh định buổi chiều mới quay lại Nghi Thị, thế nhưng buổi tối hôm trước lại nằm mơ, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy Chu Mịch. Hoàn cảnh không liên quan gì đến sắc xuân, cho dù cô gái trong mộng rất xinh đẹp, giống như nàng tiên cá vừa lên bờ, cả người đều phản chiếu lại ánh sáng trắng trong veo trên bãi cát bạc.
Thế nhưng điểm kỳ lạ là, khi anh đi về hướng cô, cô đột nhiên mở miệng làm lộ ra chiếc răng nanh màu đỏ, hình ảnh đập vào cảm giác giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy Kuchisake-onna vậy.
(*Kuchisake-onna là một nhân vật độc ác trong truyền thuyết đô thị và văn hóa dân gian Nhật Bản. Được mô tả là linh hồn độc hại, hay onryō, của một người phụ nữ, cô che một phần khuôn mặt của mình bằng mặt nạ hoặc vật phẩm khác và mang theo một số vật sắc nhọn.)
Khi tỉnh dậy từ trên giường của khách sạn, Trương Liễm phát hiện ra mình không phải là không hề quan tâm, ung dung bình tĩnh như những gì thể hiện ra bên ngoài, trong tiềm thức vẫn tồn tại những mối đe dọa, bạo động, nguy cơ sắp xảy ra.
Ngọn nguồn chính là trái bom cỡ nhỏ trong bụng Chu Mịch, cho dù đồng hồ đếm ngược của nó vẫn chưa thực sự bắt đầu chạy.
Không, có lẽ nó đã bắt đầu đếm giây rồi.
Không thể kéo dài thêm nữa. Vậy nên ngay đêm đó, Trương Liễm đã chuyển lịch bay sang buổi sáng.
Sau khi xuống máy bay, không khí và ánh nắng quen thuộc của Nghi Thị giống như cái ôm của người tình cũ, Trương Liễm hơi chau mày lại rồi mới dần buông lỏng.
Lúc gọi xe, anh nhận được điện thoại từ mẹ, bà Tuân Phùng Tri.
Bà hỏi anh có thể đến đại học F đón bà không, hình như xe của bà có vấn đề gì rồi, lúc đi trên đường xóc nảy phần cốp cứ có tiếng gì đó, nhưng rõ ràng bà không để bất cứ thứ gì ở đó, hơn nữa sáng hôm nay âm thanh còn trở nên to và rõ hơn, bà sợ nếu tiếp tục lái sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Trương Liễm trả lời: [Nếu mẹ còn không muốn thay cái thứ đồ cổ đó của mẹ đi, đại lý ô tô sẽ tặng cho mẹ phần thưởng thành tựu bảo hành trọn đời đấy.]
Tuân Phùng Tri: [Thay cái giống như của con sao?]
Trương Liễm nói: [Nếu mẹ thích, con không có bất kỳ ý kiến nào.]
Một giờ sau, mẹ ngồi lên ghế phó lái của anh.
Bà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám, mái tóc ngắn hoa râm được uốn thành kiểu xoăn mỳ, là kiểu tóc rất thịnh hành với các cô gái trẻ dạo gần đây, tuy rằng sắc đã nhạt đi nhưng trạng thái không hề mai một, phong thái vẫn rạng rỡ như trước đây.
Ở trường học, bà là một người thầy vui vẻ hòa nhã, dẫn dắt học sinh từng bước, thế nhưng trước mặt người con trai của mình lại không tiếc sự khắt khe.
“Lâu lắm rồi không gặp, hình như con già đi rất nhiều.” Lời mở đầu không ngoài dự liệu, một lời công kích cá nhân vô ích.
“Ở đâu chứ.” Trương Liễm bình tĩnh chăm chú nhìn tình hình giao thông ở phía trước.
“Tất cả các mặt,” Tuân Phùng Tri nói: “Bây giờ khí chất trên người con còn già nua hơn cả bố con, có phải chìm đắm trong tư bản quá lâu sẽ thành như này không.”
Trương Liễm hơi khịt mũi: “Xin lỗi, con chỉ ngửi thấy mùi nước hoa của ô tô, mà không ngửi thấy mùi sách mực của giáo sư văn học.”
Tuân Phùng Tri nở nụ cười, bắt đầu quan sát nội thất bên trong xe của anh.
Xe của Trương Liễm là Porsche Cayenne Turbo, có dung tích cho phép là 4.0T.
Xe này anh mua sau khi về nước, những năm làm việc ở New York, anh lái một chiếc Rossion Q1 second-hand.
Vẻ ngoài của hai chiếc đều hơi phô trương, nhưng trong mắt Trương Liễm, chúng vô cùng bình tĩnh, đường nét còn có chút uyển chuyển.
Tuân Phùng Tri nhìn trước sau một hồi lâu: “Chiếc xe này tốt ở đâu chứ?”
Trương Liễm không trả lời, anh hiểu rằng một khi đã bắt đầu tranh luận thì quý bà nhỏ này sẽ không dừng lại, hơn nữa còn dùng một vẻ trưởng giả chê cho cả người lẫn xe không đáng một đồng.
May mà bà đã dời sự chú ý đến không gian đựng đồ mà mình yêu thích nhất.
Chỗ đựng đồ, xem chỗ đựng đồ trong xe.
Trương Liễm nhịn lại ý muốn nói ra câu “Không bằng đổi sang xe dã ngoại”, anh đoán có khi Tuân Phùng Tri thật sự đồng ý mất.
Bỗng chợt, bà mở hộp đựng găng tay dưới bảng điều khiển ở ghế phó lái.
Trong thời gian chớp mắt, da đầu Trương Liễm hơi tê dại, anh cảm thấy có một chi tiết vô cùng quan trọng bị mình lãng quên.
Kết quả kiểm tra của Chu Mịch vẫn còn trong đó.
Bởi vì diện tích miếng phim siêu âm quả thực hơi lớn, trừ khi đi công tác, Trương Liễm không thích mang túi, buổi sáng hôm trước khi quay lại công ty, anh đã tiện tay nhét vào đó cho xong chuyện.
Nhưng bây giờ, nó đã di chuyển đến tay mẹ anh bằng một cách vô cùng thanh thế.
Nơi khóe mắt, Tuân Phùng Tri vẫn luôn nhìn xung quanh sau khi lên xe như bị ấn nút tạm dừng, biến thành một tấm hình tĩnh.
Trương Liễm dừng lại trước đèn đỏ, định cũng cho mình thời gian sáu mươi giây để chuẩn bị, phải là một câu chọc cười cẩn thận, một lời nói dối không có sơ hở.
“Đây là của ai?” Ngữ điệu của Tuân Phùng Tri nâng cao, không thể tin được: “Chu Mịch? Mẹ có một học sinh cũng tên là Chu Mịch!”
Câu nói này đã ảnh hưởng đến tiết tấu suy nghĩ của Trương Liễm một cách nghiêm trọng.
Đèn giao thông chuyển thành màu xanh, đại não của anh lại không được thông suất nữa.
Bởi vì sau khi liên kết tất cả những manh mối với tốc độ nhanh nhất, trong phút chốc anh đã nhận ra rằng, Chu Mịch trong lời của mẹ, có lẽ chính là Chu Mịch mà anh biết.
Cơn ác mộng đêm hôm qua quả nhiên là điềm báo của định luật Murphy.
(*Định luật Murphy là một câu ngạn ngữ hay điển tích thường được phát biểu như: “Bất cứ điều gì có thể sai sẽ trở thành sai lầm”.)
“Bạn gái mới của con?”
“Còn làm to bụng con nhà người ta?”
“Vừa kiểm tra hai ngày trước?”
Tuân Phùng Tri giơ tờ kết quả kiểm tra kia lên, bắt đầu lảm nhảm không ngừng.
Hai tay Trương Liễm nắm chặt vô lăng, thẳng thắn nói: “Không phải bạn gái con. Đúng là cô ấy có thai rồi.”
Anh cố ý để cho hai câu này nghe có vẻ tách biệt, ý đồ muốn mở rộng phạm vi suy đoán của mẹ, dẫn nó về phía anh mong muốn.
Thế nhưng từ trước đến giờ Tuân Phùng Tri vẫn luôn am hiểu việc đào móc điểm mấu chốt trong câu chữ: “Sao kết quả kiểm tra của cô bé lại ở trong xe của con?”
“Con chở cô ấy đi một đoạn, cô ấy để quên ở đây.”
“Trương Liễm!” Gương mặt của Tuân Phùng Tri đã đỏ lên kịch liệt, giống như người phụ nữ đã có chồng mắc chứng cuồng loạn trong tác phẩm văn học nước ngoài: “Con muốn nói dối phải không, không có người nào có thể nhìn rõ hơn người làm mẹ như mẹ đâu, đặc biệt là khi con làm những chuyện này còn bình tĩnh hơn bình thường!”
Trương Liễm khẽ thở dài: “Cô ấy thực tập ở chỗ con.”
“Con có Wechat của cô ấy không?” Hiển nhiên Tuân Phùng Tri không quan tâm đến những lời lươn lẹo của anh.
“Có.”
“Mẹ cũng có Wechat của con bé. Mẹ muốn so sánh thử xem, con không để ý đúng chứ?”
Con trai giảo hoạt, mẹ càng giảo hoạt hơn.
—
Trương Liễm cho rằng mình đã dự đoán sai rồi, anh nên trực tiếp nói “Đúng, con có bạn gái mới, tên là Chu Mịch”, ít nhất thì khi dừng xe ở bên đường, thái độ trách mắng anh của Tuân Phùng Tri cũng sẽ tốt hơn bây giờ một chút.
Bà còn gọi điện cho bố anh, kể lại kỹ càng tỷ mỉ về “Hành vi xấu xa” của anh, lại còn tổng kết lại ở phần cuối bằng lời lẽ cũ rích: Ban đầu chúng ta không nên đưa nó ra nước ngoài học, từ lúc đó trở đi nó không ngoan như hồi nhỏ nữa, tính cách thay đổi rồi, yêu đương thất bại thì không nói, bây giờ còn làm ra những chuyện thất đức như thế này. Người hơn ba mươi tuổi rồi còn sống mơ hồ như vậy, ông còn nhìn tiếp được không?
Bà mở loa ngoài ra, cố tình để anh nghe thấy lời phụ họa và đồng ý của chồng bà.
Cả quá trình, Trương Liễm không cãi lại, sắc mặt bình thản nhìn thẳng về phía trước.
Phụ nữ cần phải bùng nổ, mà đàn ông duy trì sự im lặng.
Điểm này là tinh túy mà anh học được từ bố. Chỉ là bố anh kiên nhẫn hơn anh ở chỗ, ông sẽ không chỉ im lặng mà tiếp nhận, có những lúc còn nghe theo những lời mẹ nói, như vậy sẽ tránh được nhiều mâu thuẫn hơn.
“Mẹ phải gọi điện cho Chu Mịch.” Quý bà nhỏ cầm lấy điện thoại của anh kêu gào.
Cuối cùng Trương Liễm cũng có một chút phản ứng, quay đầu nhìn bà, đáy mắt có chút áp lực: “Để con gọi.”
Để trưởng bối ra mặt giải quyết vấn đề là điều anh cảm thấy sỉ nhục nhất.
Thế nhưng Tuân Phùng Tri đã nắm chặt lấy tôn nghiêm của anh một cách chính xác, bà biết con trai mình sẽ không thực sự “vồ lấy” mình một cách không thích hợp, bà bắt đầu lật danh bạ ra: “Tại sao lại không có tên của Chu Mịch?”
Ngón cái của Trương Liễm vuốt nhẹ vô lăng: “Tiểu Dạ Khúc Trăng Rằm.”
Ngay sau đó, ánh mắt bà Tuân như muốn nuốt sống anh.
—
Bởi vì phương thức khẩn cấp của mẹ quá đường đột, mạo phạm và tự phụ, trên đường đi đón Chu Mịch, Trương Liễm không nhịn được mà bắt đầu tranh luận với bà.
Anh cho rằng một mối quan hệ tìиɧ ɖu͙© ổn định là sự lựa chọn hai chiều, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng nên thông qua sự thương lượng của cả hai người để quyết định và xử lý.
Mẹ lại bày tỏ rằng mang thai không có danh nghĩa chính là sự tổn thương đến cùng đối với người phụ nữ, đó là sự lợi dụng và cướp đoạt.
Trương Liễm bình tĩnh lại: “Chúng ta vốn không phải là cùng một mệnh đề.”
Bởi vì nhận được sự đồng ý gặp mặt của học sinh mình, sự nôn nóng của Tuân Phùng Tri cũng giảm bớt, trái tim của bà cũng bình tĩnh lại: “Con nên chịu trách nhiệm.”
Trương Liễm nói: “Mẹ nói xem.”
“Xin lỗi cô ấy trước.” Tuân Phùng Tri nghiêm túc nói: “Sau đó hỏi xem cô bé có ý định kết hôn hay không, sau có thì đi thăm hỏi bố mẹ của cô ấy với mẹ, còn cả bố con nữa.”
Tư duy ba cấp của bà làm tâm tư Trương Liễm náo động: “Mẹ đang viết sách sao?”
“Con nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.” Tuân Phùng Tri khẽ thở dài một hơi.
Trương Liễm phản bác lại: “Mang thai là sự tổn thương lợi dụng cướp đoạt đối với phụ nữ, vậy thì vì tình huống ngoài ý muốn mà kết hôn qua loa đại khái thì không phải là tổn thương lợi dụng cướp đoạt đối với cả hai bên sao?”
“Con bị lợi dụng cái gì chứ? Một con t*ng trùng à?” Tuân Phùng Tri nói thẳng: “Con không phải bỏ ra thứ gì cả, thậm chí con bé còn không xứng có một cái tên trong danh bạ của con, nếu như mẹ không vô tình phát hiện ra bản kết quả này, con sẽ làm tổn thương học sinh của mẹ, lúc này cô ấy còn ở trong bệnh viện, là bạn bè đi cùng, con thì sao? Áo mũ chỉnh tề lái con Porsche của con?”
Trương Liễm cũng phục với sự bảo thủ của bà: “Vâng, con đang áo mũ chỉnh tề lái Porsche đi đón cô ấy với mẹ đây.”
“Con có thể sửa cái thái độ của mình trước đi được không?”
“Chuyện này là trách nhiệm của hai bên.”
“Đừng có kì kèo với mẹ.”
“Ý của con là.” Trương Liễm liếc nhìn bà: “Mẹ thật sự cho rằng học sinh của mẹ giống như trong phạm vị nhận thức của mẹ sao?”
“Cuộc sống riêng của cô ấy không đến lượt mẹ quản. Thế nhưng ít nhất cô ấy biểu hiện rất tốt khi ở trường, là một cô bé xuất sắc và lương thiện.”
Khóe môi Trương Liễm hơi cong lên, giống như đang nói “Đúng không?”
Phản ứng nhỏ bé này bị Tuân Phùng Tri thu hết vào mắt: “Trương Liễm, biểu cảm vừa nãy của con làm mẹ rất khó chịu.”
Giọng điệu của Trương Liễm nhàn nhạt: “Sự bảo thủ của mẹ áp bức làm con rất khó chịu. Cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện ý muốn riêng của hai người rồi?”
Tuân Phùng Tri cảm thấy tức ngực, thở mạnh: “Đúng vậy, con thì biết chạy theo phong trào, hai năm trước đột nhiên khăng khăng rằng mình theo chủ nghĩa không kết hôn, nói rằng sẽ quản lý tốt cuộc đời của mình. Mẹ và bố con đã cố hết sức để tôn trọng lựa chọn của con rồi, mắt nhắm mắt mở, không nhúng tay vào chuyện tình cảm của con. Kết quả thì sao, con nộp lên một tờ kết quả như thế nào.”
Bà giơ kết quả siêu âm trong tay lên: “Kết quả siêu âm mang thai ngoài ý muốn của người con gái khác?”
Như ván đã đóng thuyền, bà ném nó vào bảng điều khiển trung tâm: “Con không nói thì để mẹ nói.”