Mới đầu Chu Mịch không hiểu, thế nhưng sau khi hiểu rõ ý của Trương Liễm rồi, cô không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trương Liễm vẫn luôn là người kỹ càng chu đáo, anh đã từng kết luận ra được sở thích cá nhân của cô thông qua kiểu dáng một sợi dây buộc tóc, hơn nữa còn đem cho cô một phần đồ ngọt và một chiếc ví tiền nhỏ có thêu hoa đào trong lần gặp thứ hai nữa.
Ví tiền quả thực rất đáng yêu, là kiểu dáng mà Chu Mịch đã mơ ước từ lâu, nhưng nó đến từ một thương hiệu có giá tiền không hề bình dị gần gũi nào đó.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là cầm lấy rồi mở ra.
Cô vẫn là sinh viên, thu nhập cá nhân có hạn, rõ ràng không đủ sức chi tiêu như vậy, vậy nên cô đã từ chối một cách cẩn thận và đề phòng: “E rằng em không thể nhận thứ này, bởi vì em không thể tặng anh một món quà có giá trị tương đương được.”
Trương Liễm bật cười, con ngươi của anh màu nâu, khi cong lên sẽ lộ ra vẻ khoan dung, như là một cốc rượu mơ được hâm nóng rất lâu, lắc lư xao động, rất dễ làm người ta say mê, ngã vào cảm giác chung tình như có như không này.
Anh tựa như có chút bất đắc dĩ: “Tại sao lại phải coi quan hệ của chúng ta như một cuộc giao dịch vậy.”
Cuối cùng Chu Mịch chỉ nhận lấy đồ ngọt, còn đùa dai quệt bơ lên môi anh, hai tay chắp trước ngực, ngọt ngào nặn ra một câu tiếng Nhật sứt sẹo: “Em chuyển động đây”, tự nhiên mà biến giao dịch thành sự giao hòa.
Cô của lúc đó tuyệt đối không thể tưởng tượng được cảnh tượng trước mắt này.
Giao hòa biến trở về giao dịch.
Kết quả kiểm tra ở trong tay cũng trở thành một khoản quan trọng trong thỏa thuận.
Hành lang bệnh viện như một bức tranh sơn dầu thật dài màu xám trắng, cố gắng dung nạp đủ các dáng vẻ của chúng sinh, hai người là hai nét vẽ trong đó, cứ đứng nhìn nhau như vậy.
Chu Mịch xé bao bì khẩu trang ra, giấu mình lại một lần nữa.
Trương Liễm hỏi cô: “Tiếp sau đây làm cái gì?”
Chu Mịch nói: “Cầm tờ đơn đưa cho bác sĩ xem.”
Cuối cùng Trương Liễm cũng cúi đầu đọc kĩ tờ kết quả kiểm tra mà anh không để vào tâm đó, còn chỉ vào chỗ có bóng mờ nhỏ ở bên phải bức hình, hỏi một cách qua loa: “Đây là bé yêu sao?”
Cách chọn từ của anh quá kỳ lạ, Chu Mịch cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu: “Cái gì chứ.”
Cô chau mày lại một cách khó chịu, bất giác cất lên giọng điệu mất kiên nhẫn: “Chắc là cái túi gì đó đấy.”
Người phụ nữ lớn tuổi đứng gần hai người nghe vậy thì phì cười, quay đầu lại nhìn “cặp đôi mỹ nhân” mà bà đã sớm chú ý đến, nhiệt tình giải thích: “Chính là nhau thai đấy.”
Lại nói: “Lần đầu tiên mang thai đúng không.”
Bà ấy sáp đến nhìn kỹ kết quả trong tay của Trương Liễm: “Này, còn chưa có tim thai nữa, đừng vội, chỉ cần vài tuần nữa thôi là có rồi.”
Trương Liễm cảm ơn một tiếng, không tiếp lời nữa.
Mu bàn tay của Chu Mịch phủ lên trán, nghiêng mặt thở ra một hơi.
Sự xấu hổ làm người ta ngạt thở đang diễn ra tràn ngập.
Trương Liễm kịp thời phá vỡ thế cục: “Ra ngoài nói đi.”
Chu Mịch nhắm mắt đi theo anh, dừng lại ở chỗ gần cửa đại sảnh của bệnh viện. Hơi thở của cơn mưa bên ngoài nhẹ nhàng từng chút thấm vào từ sau tấm rèm vừa dày vừa nặng, làm loãng đi bầu không khí một lời khó nói vừa nãy.
Chu Mịch thở nhẹ ra một hơi như được giải phóng: “Không đưa cho bác sĩ xem sao?”
Trương Liễm hỏi: “Sau khi xem xong thì sao?”
Chu Mịch nhún vai: “Sau đó anh không biết sao?”
Thái độ của cô lại trở về sự vô tri không phân biệt được thật giả, khác hẳn so với bộ dạng khóc lóc vì không có ai giúp đỡ vừa nãy trong điện thoại.
Trương Liễm lười đi phân tích, chỉ để ý đến việc làm rõ mục đích của chuyến đi này: “Nếu như em không ngại, anh đưa em đến một bệnh viện tư nhân khác, phó viện trưởng là bạn của anh, có lẽ sẽ tốt hơn ở đây.”
Nhớ về cảnh tượng trong phòng siêu âm, trái tim của Chu Mịch vẫn còn đập thình thịch: “Bệnh viện nào?”
Trương Liễm nói: “Bệnh viện Thành Hòa.”
Bệnh viện này Chu Mịch đã nghe nói qua, rất có tiếng ở Nghi Thị, nổi danh không kém gì bệnh viện công lập.
Cân nhắc một lúc, cô gật đầu đồng ý.
“Đi thôi.” Trương Liễm đi trước vén rèm lên, đợi cô đi qua từ dưới cánh tay mình, anh mới đi theo.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Chu Mịch đứng trên bậc thềm, rút cái ô ra từ trong túi.
Ô của cô là loại trong suốt hoàn toàn, được bọc trong túi nhựa có dòng chữ, Trương Liễm nhìn thêm vài cái, đoán rằng đó là túi mua hàng của siêu thị bên đường.
Anh cong môi dưới lên một cách không thể nhận ra.
Thật ra rất lâu trước đây, anh đã thăm dò đại khái về tính cách và gia cảnh của Chu Mịch, mặc dù thời gian họ ở bên cạnh cộng lại cũng có thể nói là tương đối ngắn.
Trên người người con gái này luôn vô tình lộ ra những chi tiết có chút quê mùa, thế nhưng lại có sự phóng đãng khờ khạo không hề che đậy vô cùng mâu thuẫn. Anh đoán cô vẫn còn đang đi học, chuyên ngành nghiêng về xã hội, là người bản địa ở Nghi Thị, nhà ở một tiểu khu cũ có tuổi, mức sống vừa phải, tình cảm với bố mẹ tương đối tốt, từ nhỏ đến lớn được chăm sóc đầy đủ.
Mà những thứ này đều được chứng thực qua bản sơ yếu lí lịch của Chu Mịch vào ngày bọn họ gặp nhau ở thang máy.
Bản tự giới thiệu của cô không theo mẫu có sẵn, mà là một bản pdf rất khá, nội dung rõ ràng đanh thép, lúc mở ra xem cũng không bị nhàm chán.
Điều này đã đủ để nhìn ra, cô là một cô gái xinh đẹp tràn đầy tự tin, có nhiều suy nghĩ và năng lượng.
Sau đó anh án binh bất động theo sau để theo dõi vài ngày, lại có thể khai thác được càng nhiều ưu điểm hơn nữa: Biết điều, theo khuôn phép, biết đắn đo thời thế.
Những ưu điểm này đối với một người trẻ như cô là điều hiếm thấy.
Thế nhưng bây giờ xem ra, sự thật đã bị lật tẩy.
Rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ.
Chu Mịch mở ô “Bịch” một tiếng cắt đứt tâm tư của anh, ánh mắt Trương Liễm nhìn lại, giơ tay ra tỏ ý để anh cầm ô.
Thế nhưng ngay giây sau, Chu Mịch làm như không thấy đi xuống bậc thềm, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như con đà điểu chôn đầu vào cát biến thành khổng tước kiêu căng vậy.
Trương Liễm cười thầm trong lòng, bước nhanh đuổi đến bên cạnh cô, kéo lấy cánh tay cô: “Chạy đi đâu đấy.”
Bước chân Chu Mịch dừng lại, đôi mắt đen láy dưới chiếc ô, không hiểu nhìn về phía anh.
Trương Liễm nói: “Em muốn tự mình bắt xe đi đến Thành Hòa sao?”
Anh nghiêng đầu ra hiệu nơi họ vừa đứng: “Trở về chỗ bậc thềm đợi đi, anh đi lấy xe.”
Chu Mịch ngây người, lập tức quay đầu trở lại theo đường cũ, sau đó thu ô lại.
Trương Liễm cũng quay về theo, đưa tờ siêu âm màu ra. Chu Mịch nhận lấy, anh lại không bỏ ra, lôi kéo qua lại vài cái, Chu Mịch thiếu kiên nhẫn kích động trước: “Đưa cho em.”
Trương Liễm đưa ra điều kiện trao đổi: “Ô.”
Chu Mịch rút ngón tay không phát lực nữa ra: “Không cần nữa, anh cầm đi, cục cưng yêu của anh đấy.”
Trương Liễm nhìn thẳng vào cô, không biết có phải là do dưới hiên khuất bóng hay không, ánh mắt của anh u tối, giống như nhìn thẳng vào miệng giếng sâu không thể đoán được lúc trời tối. Giây tiếp theo, anh mạnh mẽ rút ô ra, trong giọng điệu bình tĩnh ẩn giấu sự cảnh cáo: “Chu Mịch, anh là ông chủ của em.”
“Ể?” Tay Chu Mịch trống không, đầu tiên là bị lời nói như uy hϊếp của anh làm cho kinh ngạc, chợt đưa tay chỉ vào anh: “Sao anh lại ỷ thế hϊếp người như vậy.”
Trương Liễm liếc mắt nhìn động tác không hề có chút lực sát thương nào của cô, như cười lại như không: “Trước khi nói những lời này, tự làm rõ xem có phải mình đã ngầm đồng ý có được đặc quyền không trước đã.”
Chu Mịch á khẩu không nói được gì, l*иg ngực theo đó phập phồng kịch liệt, nhất thời không nghĩ được ra bất kì lời phản bác nào, cô từ từ buông tay xuống, không nói gì nữa.
Trương Liễm dừng cuộc giằng co nhàm chán này lại, phục hồi lại thái độ của mình, cầm ô lên: “Đừng chạy lung tung, đứng đây đợi anh.”
Chu Mịch “Ờ” một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, giống như chỉ mở khẩu hình cho có lệ.
Mấy phút sau, Trương Liễm lái xe đến.
Anh liếc ra ngoài cửa sổ, một tay chống lên tay lái, cảm thấy buồn cười.
Kết quả không ngoài dự liệu, bậc thềm ở cửa lớn phòng khám bệnh chỉ còn lại màn mưa và đám người, làm gì còn nhìn thấy bóng hình của Chu Mịch đâu nữa.
Trên đường trở về, Trương Liễm kết nối tai nghe bluetooth, gọi điện thoại lại cho bạn.
Đối phương nghe xong từ đầu đến cuối câu chuyện, cười phân bua: “Tôi đã sắp xếp cho cậu hai lần rồi, đưa người đến đây khó như vậy sao? Quá tam ba bận, còn không đến nữa là tôi không thèm quan tâm chuyện của cậu nữa đâu.”
Trương Liễm cũng cười bất lực: “Cậu nghĩ thử xem tôi bị bỏ rơi bao nhiêu lần đi đã.”
Người bạn nói: “Cậu đừng có phản ứng là được rồi, nghe cách cậu nói còn không biết có phải là của cậu không đấy, đừng có làm người đổ vỏ cho người khác.”
Trương Liễm từ từ phanh lại trước đèn đỏ, ánh mắt trở nên xa xăm vài phần: “Đúng là tôi cũng không quan tâm rốt cuộc đó có phải là của tôi không, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết thôi.”
Sau khi trở về công ty, lần đầu tiên anh phá lệ đến sớm, liếc mắt một vòng cũng không thấy có mấy người.
Trước khi vào phòng làm việc, Trương Liễm đi quanh một vòng, quả nhiên nhìn thấy cái đầu của Chu Mịch. Cô mặc áo hở cổ màu bạc hà, rụt cổ ở vị trí làm việc của mình, bị cây xanh và đống văn kiện chồng chất xung quanh che đi một nửa người, rất giống con chim bói cá yên lặng dưới tán cây rậm rạp.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào máy tính, thế nhưng không hề làm gì cả, bất động ngẩn ra ở đó.
Trương Liễm thu mắt lại, cúi đầu nhìn ô ở trong túi, gọi dì quét dọn vừa đi qua lại: “Dì đi hỏi xem là của ai.”
Bác gái vội vàng nhận lấy, đáp một tiếng.
Trương Liễm lại âm thầm liếc nhìn Chu Mịch, đi về phòng làm việc của mình.
Lúc Chu Mịch bị hỏi đến thì có chút bất ngờ, còn cảnh giác nhìn xung quanh vài cái, xác nhận trong bán kính vài mét gần đó không có quân địch thì mới nói: “Là của cháu.”
Bác gái thấy vậy, cười nói: “Là do Trương tổng nhặt được.” Cả công ty chỉ có bác gái mới gọi anh như vậy, những người khác đều gọi là sếp hoặc tên tiếng Anh.
Chu Mịch bỏ túi ô xuống gầm bàn: “Ồ.”
Bấy giờ đã qua mười giờ rồi, mọi người nối đuôi nhau vào công ty.
Diệp Nhạn vừa đến đã lo lắng không yên đẩy việc cho Chu Mịch: “Minnie, giúp chị chụp màn hình của đoạn video ngắn này, sau đó thêm đoạn dịch tiếng Anh thành tiếng Trung lên đó, dùng một màu chữ, làm xong thì nén vào gửi cho chị, chị phải cho vào Power point, rất gấp… Ế? Hôm nay em tới làm à?”
Cô ấy đột nhiên phản ứng lại.
Chu Mịch mỉm cười, nói dối không chớp mắt: “Bạn cùng phòng nói sai ngày rồi, không phải là hôm nay.”
Diệp Nhạn không hỏi nhiều, ngậm một túi protein, nhanh chóng đưa tài liệu sang đó.
Đợi làm xong những việc này, cô ấy mới có thời gian cắn một miếng.
Một tiếng răng rắc giòn giòn vang lên, bụng của Chu Mịch cũng kêu lên ùng ục, lúc này mới nghĩ đến bản thân vì lo chuyện rút máu để kiểm tra, phải để bụng rỗng, còn chưa kịp ăn sáng.
Cũng phải mà, tức no một bụng rồi.
Chu Mịch xem xong đoạn video ngắn, trong lòng đã nắm được đại khái, liền đi đến phòng trà rót một cốc nước, ánh mắt quét qua quầy bar ở một bên, ở trên đó có bày mấy thứ như hoa quả, túi trà, cà phê con nhộng…
Cô vừa mới đến, có chút cẩn thận dè dặt mà ăn nhờ ở đậu, ngại ngùng trực tiếp lấy đi để lót dạ, sau đó chỉ đành thở dài một hơi, quay trở về.
Sắp đến giờ làm việc, điện thoại của Chu Mịch đột nhiên vang lên, lúc mở lên nhận thì phát hiện là của người giao đồ ăn gọi đến.
Cô không hề gọi thứ đồ này, xác nhận lại mấy lần nữa, đối phương vẫn nói là của cô.
Vô cùng nghi ngờ đi xuống tầng một, người ship đồ mặc áo khoác màu đỏ của McDonald đối mắt với cô rồi nhanh chóng lại gần: “Cô là Chu Mịch à?”
Chu Mịch gật đầu.
Chàng trai đưa túi giấy trong tay ra: “Ở trong này có đồ ăn, cô cầm cẩn thận, chúc cô dùng bữa vui vẻ.”
Chu Mịch nhận lấy bằng một tay, người còn hơi ngây ra.
Cô nhíu mày lại, cả mặt không hiểu gì đi lên tầng, ngồi về lại chỗ ngồi của mình. Sau cô mở túi giấy ra nhìn một cái, bên trong có một cốc sữa đậu nành, còn một miếng hamburger thịt lợn.
Diệp Nhạn ngồi bên cạnh đang gõ bàn phím đến nỗi như bay lên, ngửi thấy mùi hương thì liếc một cái: “Bây giờ mới ăn sáng à?”
Chu Mịch đập vào cái ót hai lần, vẫn còn có chút lơ mơ, chậm chạp “Vâng” một tiếng.
Trong chốc lát, cô bỗng nhiên phản ứng lại, còn cảnh giác căng cứng sống lưng, giống như trên đầu mình có thêm một cái máy theo dõi vô hình.
Hơi nóng vừa giận vừa thẹn truyền từ đại não đến mặt, hai má Chu Mịch phồng lên. Cô với tay cầm điện thoại trên bàn lên, gửi cho Trương Liễm một tin nhắn: [Anh đặt đồ à?]
Lo lắng chờ đợi vài phút, bên kia đã trả lời, thừa nhận vô cùng thẳng thắn: [Ăn đi, không có độc đâu.]