Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 52

Tranh Khê cảm thấy treo mỗi bức ảnh thì không đẹp, nên đã mua thêm một khung ảnh giá rẻ nhưng khá bền, không sợ bị rơi vỡ.

Figure nhỏ bé sức lực chẳng bao nhiêu, đập mạnh mấy cái mà khung ảnh vẫn y nguyên, nó không bám tường được nữa mà bắt đầu trượt dần xuống.

Trên người sắp bốc khói đen rồi.

Nó đứng nghỉ ngơi chốc lát rồi leo lên giường chạy lấy đà, bám vào bức tường đập khung ảnh bùm bùm, sau đó lại trượt xuống.

Làn váy tung bay lộ ra quần đùi con bên trong. Viễn Viễn đờ đẫn nằm dưới đất, vẻ mặt buông xuôi cuộc đời.

Nghe tiếng động, nó nghiêng đầu thì thấy Trang Khê đang ôm bụng cười nắc nẻ.

Cậu rất ít khi cười như vậy, đôi mắt cong thành vầng trăng non trong vắt, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch cao để lộ hai chiếc răng nhỏ trắng tinh đáng yêu, khi khom lưng, tóc và lông mi đều cong lại, ai nhìn vào chắc sẽ bị đốn tim ngay.

Viễn Viễn vẫn nằm im dưới đất không nhúc nhích, ánh mắt cố định về một hướng.

Trang Khê bị hành động của Viễn Viễn chọc cười, hồi lâu mới phát hiện nó vẫn nằm im dưới đất. Lúc cậu nhìn qua thì nó quay phắt đi, chỉ chừa cho cậu cái ót lạnh lùng.

Trang Khê bước đến ôm lấy nhân vật đang giận dỗi. Figure chỉ lớn hơn hai bàn tay, khi bị ôm tóc và váy đều rũ xuống.

Người ta thì bế công chúa, còn cậu là nâng công chúa sao? Trang Khê cười lắc đầu, cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy!

Drap giường và vỏ chăn đã được thay mới, Trang Khê cầm bộ quần áo đơn giản chuẩn bị thay cho Viễn Viễn, nào ngờ nó giật lấy quần áo rồi chạy tót xuống gầm giường, muốn tự mình thay.

Sao giống Trạch Trạch vậy cà?

Một cái váy nhỏ bị ném ra, một cái áo hồng bị ném ra, một cái quần đùi con bị ném ra.

Figure nhân vật đá hết đống váy sang chỗ khác, nó mặc áo sơ mi và quần tây chui khỏi gầm giường, ngửa đầu nhìn cậu.

Trang Khê lập tức khom lưng ôm figure, khoảng cách càng gần thì trông nó càng ngốc, Trang Khê cười khẽ, tuy cười không thành tiếng nhưng vẫn thoát ra luồng hơi nhẹ, nó vội nắm chặt tay áo cậu mới không bị chóng mặt té ngã.

Trang Khê ôm nó lên giường, lấy khăn lông mềm lau tay chân cho nó. Vừa nãy nhân vật không mang giày, nó cứ liên tục leo lên giường rồi ngã xuống đất, giờ bàn chân đều dính đầy bụi rồi. Trang Khê ngồi trong chăn, cầm khăn lông bao lấy cái chân nhỏ của nó, thỉnh thoảng bật cười.

Trang Khê cười gõ chữ: “Nhỏ quá!”

Viễn Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, lắc đầu với gương mặt không cảm xúc, tỏ ý phủ định: Không nhỏ.

Nó giơ cái chân khác lên, có nhỏ đâu mà.

Rõ ràng nhỏ xíu, Trang Khê không vạch trần nó, cậu thả cái chân trong tay xuống và bắt lấy cái chân đang huơ huơ của Viễn Viễn. Vì chân quá nhỏ nên phải lau thật cẩn thận, cậu cúi đầu mắt hơi rũ xuống, rất gần với Viễn Viễn.

Dưới ánh đèn ấm áp, Viễn Viễn có thể thấy rõ từng sợi lông mi dày rậm trên da thịt mềm mại, làn da ở gốc lông mi trông vô cùng mịn màng, phần thân lông mi thì sáng, nhất là đuôi lông mi, ánh đèn như đang nhảy múa trên ấy vậy.

Ánh sáng càng tụ càng nhiều như sắp rơi xuống, Trang Khê chớp mắt một cái, lông mi được ánh đèn mềm mại bao quanh cũng run khẽ theo. Có thứ gì đó ở đuôi lông mi muốn rớt xuống thật rồi.

Không hiểu sao tim Viễn Viễn cứ đập rộn ràng, nó nhón chân đứng dậy. Sự khó hiểu còn chưa kịp thể hiện trên mặt Trang Khê thì mắt trái đã bị nhân vật che đi, cậu chớp chớp, mắt phải cong lên.

Viễn Viễn đang làm gì đó?

Một dòng suối trong vắt lại sắp tràn ra, nhân vật vội buông mắt trái mà che mắt phải của Trang Khê. Tim đập mạnh quá! Không được rồi, tim muốn nhảy ra ngoài luôn.

Sao Viễn Viễn cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?

Mắt trái của Trang Khê toát lên vẻ khó hiểu. Che mãi không hết, nó ôm luôn gương mặt cậu dùng sức dụi, dụi mi dưới rồi dụi sang cằm, dụi cằm xong lại dụi mũi.

Trang Khê cảm thấy Viễn Viễn như muốn lăn lộn khắp khuôn mặt cậu vậy.

Điều kỳ lạ hơn còn ở phía sau, Viễn Viễn giơ hai tay hai chân che hết cả mặt Trang Khê, bấu lấy cậu như miếng keo dán khiến Trang Khê không thở nổi.

Kéo nhân vật ra khỏi mặt, Trang Khê thở hổn hển.

Đừng nói figure cũng có niềm khao khát da thịt chứ? Phải dính trên mặt mới chịu sao?

Trang Khê nắm quần áo nhân vật, xách nó đến trước mặt mình, mắt toát lên hàm ý cảnh cáo.

Viễn Viễn cúi đầu lắc một vòng giữa không trung, dường như cũng hiểu được hành vi vừa rồi rất ngu ngốc, phải trách ánh đèn trong nhà quá tốt, nó chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy dưới ánh đèn cả.

Khoảnh khắc ấy như bị trúng bùa vậy, khiến nó làm ra vài chuyện quái lạ không phù hợp thân phận của nó.

Trang Khê đặt nhẹ nhân vật lên chăn, tiếp tục lau chân cho nó.

Viễn Viễn ngẩng đầu, thấy mí dưới và đuôi mắt của Trang Khê đã bị nó dụi đỏ, chột dạ cúi đầu nhìn chân mình đang áp sát lòng bàn tay mềm mại.

Bàn chân nhỏ trăng trắng cọ vào lòng bàn tay, cọ theo đường chỉ tay thật dài gần với ngón tay nhất, không hề ngắt quãng. Trang Khê cười khẽ, nói đây là đường tình yêu hôn nhân.

Thấy Trang Khê lại cười, Viễn Viễn thành thật vùi vào đệm chăn mềm mại. Không bám víu trên mặt, tâm tình nhân vật cũng dịu bớt, bàn chân bị nắm lấy khiến nó cảm giác vô cùng yên tâm và thỏa mãn, giống như chú chim nhỏ bay về tổ sau một chặng đường dài mệt mỏi. Chú chim nhỏ bay mãi không ngừng nghỉ ấy, cuối cùng đã tìm được chốn về.

Tay chân đã được lau sạch sẽ, Trang Khê bỏ khăn lông xuống và đặt bé con ngồi trước mặt mình. Một lớn một nhỏ đối mặt nhau, đến lúc phải nói chuyện nghiêm túc rồi.

Trang Khê mở quang não, hỏi: “Viễn Viễn, sao hôm nay cậu lạ vậy?”

Nhân vật ỉu xìu ngồi ở đó, chẳng tài nào giận nổi.

Số phận viết xuống hai chữ “ngu ngốc” bằng mực tàu đậm đặc trên người nó.

Trang Khê: “Di chứng từ việc bị Dương Dương cắn sao?”

Phải, mà cũng không phải.

Không biết Dương Dương đã cắn nó bao nhiêu lần, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lặp đi lặp lại của bệnh độc, nó nhớ tới chuyện trước kia. Ký ức tràn vào đầu, tuy rất lộn xộn nhưng đã khiến nó nhớ ra tên của mình.

Không phải họ Lâm.

Chuyện này phải nói sao đây, phải nghĩ thế nào đây…

Trang Khê: “Viễn Viễn không muốn nói thì không cần phải nói.”

Nhân vật ngẩng đầu với vẻ hoài nghi, thật sự không cần phải nói à?

Trang Khê mỉm cười: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Viễn Viễn.”

“Giờ đã muộn rồi, Viễn Viễn về ngủ đi.”

Trang Khê giơ tay thì nhân vật vội ngửa đầu, che công tắc sau cổ,

Trang Khê nhìn nó: “Không thể làm trái quy định đã giao kèo, tôi cũng phải ngủ á.”

Tầm mắt Trang Khê hơi chếch qua một chút, Viễn Viễn nhìn theo, chợt thấy tấm ảnh cực lớn của Lâm Minh nằm chễm chệ ở vị trí đẹp nhất sau lưng mình.

Viễn Viễn: “…”

Nó nhìn miệng Trang Khê như định nói gì đó.

Viễn Viễn: “!!!”

Figure trèo như bay lên vai Trang Khê, bụm miệng cậu.

Không được nói! Không được nói thượng tướng Lâm là người đàn ông đẹp trai nhất trong lòng cậu! Không được mặc niệm luôn!

Viễn Viễn tức muốn ngất, giận tím cả người.

Lần đầu tiên Tiểu Khê nói ‘Lâm Minh là người đàn ông đẹp trai nhất trong lòng mình’ ngay trước mặt nó, chính là bị nó ép nói!?

Nó nó nó!

Không biết Tiểu Khê đã ngắm hắn ta bao lâu mỗi tối trước khi đi ngủ, mặc niệm bao nhiêu lần rồi?

Thằng tó Lâm Minh kia! Đại anh hùng tinh tế tó chết, con tó thối tha! Đập một trăm lần trên đấu trường cũng không đủ!

Trang Khê bất đắc dĩ kéo Viễn Viễn xuống, gõ chữ nói với nó: “Viễn Viễn yên tâm, tôi không lừa cậu, đêm nào tôi cũng mặc niệm ‘Thượng tướng Lâm là người đẹp trai nhất trong lòng tôi’ hết.”

Viễn Viễn điên tiết, muốn đập đầu vào tường.

Giọng nói vẫn tiếp tục truyền đạt: “Giờ tôi cũng như Viễn Viễn vậy đó, thật lòng cảm thấy thượng tướng Lâm rất đẹp trai.”

Viễn Viễn ngất trên cành quất.

Trang Khê chọt figure nhân vật đang nửa sống nửa chết: “Thật đấy, tôi đã tìm hiểu rất nhiều chuyện về thượng tướng Lâm, anh ta quả thật rất tài giỏi và có sức hút, đêm nào tôi cũng cầu nguyện cho anh ta sớm ngày hồi phục.”

Hắn ta sẽ không bao giờ tỉnh, chết luôn đi mới tốt!

Trang Khê: “Tôi còn tham gia vào fanclub only thượng tướng Lâm nữa, đó là diễn đàn chỉ được chọn một thượng tướng đó.”

Viễn Viễn tự nhấn công tắc sau cổ, “tự sát” luôn.

Trang Khê: “…”

Sao lạ lùng vậy nè?

Vậy mà nói mình không sao?

Trang Khê đăng nhập trò chơi, Viễn Viễn vừa về một phút, thông báo từ hệ thống chợt nhảy ra cả trang.

[Tâm trạng của Viễn Viễn -5.]

[Tâm trạng của Viễn Viễn -10.]

[Tâm trạng của Viễn Viễn -3.]

[Chú ý! Điểm tâm trạng của Viễn Viễn thấp hơn 3, rơi vào trạng thái nguy hiểm, người chơi hãy áp dụng biện pháp hữu hiệu để tăng điểm tâm trạng của Viễn Viễn.]

Trang Khê đau đầu.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Tiểu Khê đến cạnh Viễn Viễn, thân thể của nó đang bị ảnh hưởng nên dù thế nào cũng không thể bỏ mặc được.

Viễn Viễn ngồi trên xe lăn, Tiểu Khê ngồi xổm trước mặt nó: “Viễn Viễn, rốt cuộc cậu bị sao thế?”

Vẻ mặt Viễn Viễn như không thiết sống nữa.

Tiểu Khê cúi đầu dụi nó: “Sao Viễn Viễn không vui thế?”

[Bạn nắm tay Viễn Viễn]

[Bạn ôm lấy Viễn Viễn]

[Tâm trạng Viễn Viễn +1]

Đã ôm ấp rồi mà chỉ lên có 1.

Tiểu Khê: “Phải làm sao mới khiến Viễn Viễn vui lại đây?”

Viễn Viễn: “Đập bỏ.”

Đỉnh đầu Tiểu Khê nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Viễn Viễn: “Đập khung hình của thượng tướng Lâm, giẫm vài cái lên bức ảnh rồi xé nó đi.”

Tên nhóc thay đổi thất thường này.

Trang Khê bất đắc dĩ, sao từ fan biến thành anti fan rồi?

Hiện tại Tiểu Khê chỉ có thể gật đầu, nếu không tâm trạng của Viễn Viễn sẽ tuột hết mất.

Trong trò chơi có thể thấy được biểu tình của nhân vật. Trang Khê nhìn thật kỹ, Viễn Viễn giận thật rồi, khoé miệng nó run liên hồi. Rốt cuộc Viễn Viễn bị làm sao thế này? Trang Khê không thể bỏ mặc nó mà đi ngủ được.

Thôi vậy, coi như vì nó phá lệ một lần.

Tiểu Khê: “Viễn Viễn, chúng ta ngủ chung nhé?”

Viễn Viễn bỗng ho khan một cái, ho đến mức khuôn mặt ửng đỏ.

Tiểu Khê nhìn nó với vẻ khó hiểu.

Viễn Viễn quay đầu chỗ khác, dưới ánh đèn sáng choang màu đỏ ấy dần lan rộng.

[Tâm trạng Viễn Viễn +3.]

Thì ra muốn ngủ chung thật à?

Trang Khê gỡ khung hình xuống, cười tủm tỉm nhấn công tắc khởi động, chờ figure nhúc nhích thì đặt nó bên gối, nơi đó có một cái gối hình cục kẹo nhỏ và chiếc chăn nhỏ.

Trang Khê đắp chăn cho Viễn Viễn, làm thủ ngữ chúc ngủ ngon với nó, đã muộn lắm rồi, bọn họ nên ngủ thôi.

Thấy cậu nằm xuống, nó xoay người nắm tóc Trang Khê. Trang Khê tắt đèn, không bao lâu thì ngủ mất.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, đáng lẽ đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi vui chơi, nhưng từ lúc bắt đầu thi đại học đến giờ Trang Khê luôn trong tâm trạng căng thẳng, chưa từng được thả lỏng giây phút nào.

Thi đại học, bị mẹ đánh, nhà bị phá, hòa giải, điều tra, trao đổi với luật sư, mãi cho tới lúc phán quyết.

Trang Khê ngủ rất say, thế nên nhân vật bò dậy khỏi giường cậu cũng không phát hiện.

Khung hình đã bị gỡ xuống và bỏ trong phòng học, bảo cậu đập phá ảnh là điều không thể, như thế rất thiếu tôn trọng.

Hiển nhiên Viễn Viễn cũng biết điều này, nó rón rén xuống giường tự xỏ giày, nhìn gầm giường và gầm bàn, cảm thấy hài lòng khi khung hình không ở trong phòng ngủ.

Lặng lẽ mở cửa, nhân vật khom lưng rời phòng ngủ, kiểm tra một vòng ở phòng khách, địa điểm kế tiếp là phòng học.

Một tấm vải đáng ngờ đang che một thứ gì đó dưới gầm bàn trong phòng học, gương mặt không biểu cảm toát ra nét lạnh lùng, tựa như bắt được tên do thám của quân địch dám chạy tới phòng ngủ thượng tướng.

Mà cái tên thô lỗ đó đâu chỉ có vậy.

Viễn Viễn xốc khăn vải lên, quả nhiên thấy được ảnh tên tó kia.

Đóng cửa phòng học ngăn cách mọi âm thanh, nó hùng hổ đến trước bàn đọc sách kéo khung hình ra ngoài, lần này nó không đập bang bang nữa mà như một người văn minh tìm chốt mở khung hình và lấy bức ảnh ra.

Nó giẫm hai cái lên bức ảnh. Số một này! Đẹp trai này!

Xả hơn nửa bụng tức, nó bắt đầu xé tấm ảnh thành từng mảnh nhỏ, vứt hết vào thùng rác mới hài lòng.

Viễn Viễn như ông vua nhỏ đã tuần tra xong lãnh thổ, mỹ mãn trở về vị trí của nó.

Trong phòng ngủ mờ tối, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi lay rèm lộ ra một góc ngân hà rực rỡ. Dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao, Viễn Viễn tỉ mỉ quan sát người đang say giấc nồng.

Tại sao lại có người thần kỳ như vậy, không phải xinh đẹp mà là thần kỳ, thần kỳ một các tự nhiên, thần kỳ như định mệnh, cứ như sinh ra ở trên đầu quả tim nó vậy.

Kiếp trước nó chết vì bị móc tim đúng không? Trái tim nó bị móc đi rồi, Thượng Đế dùng tim của nó nặn thành một bé con, bé con trưởng thành chính là người trước mắt.

Figure nhè nhẹ ngã vào lòng Trang Khê, tay chân ôm lấy mặt Trang Khê, lần này tránh đi phần mũi dùng để hít thở, vẫn dính chặt trên mặt như cũ.

Đây mới là vị trí thuộc về nó.

Có lẽ người đang ngủ say cảm thấy không thoải mái, cậu vô thức đưa tay muốn kéo thứ trên mặt xuống, Viễn Viễn cọ mặt lên ngón tay cậu, ngón tay xinh đẹp kia sờ lên mặt nó rồi thả ra.

Figure lăn lộn mấy cái, hôn nhẹ lỗ tai Trang Khê.

Cậu phải chờ tôi đó! Phải chờ tôi đấy nhé! Tôi biết điều cậu mong muốn nhất là gì.

Trăng sáng vằng vặc, căn phòng tĩnh lặng.

Đêm ấy Trang Khê ngủ rất say, hiếm khi không cần đi học cũng không có tâm sự, cậu ngủ đến tận mười giờ sáng hôm sau.

Trang Khê ngủ đến mơ màng ngồi trên giường xem đồng hồ, không biết liệu nên ăn sáng hay ăn trưa luôn. Ngồi một lúc, Trang Khê lại ngã xuống giường, dụi gối đầu, rề rà mãi không muốn dậy.

Ớ không đúng, Viễn Viễn đâu rồi?

Trang Khê tìm một lượt trong phòng ngủ, mở quang não định gọi Viễn Viễn thì chuông cửa vang lên. Trên màn hình là ba người mà Trang Khê vô cùng quen thuộc.

Trang Khê thay quần áo, mở cửa mời Lăng Thiêm, Thích Tuyết Nam và Lăng Ngạn Hoa vào nhà.

Biểu cảm trên mặt ba người rất lúng túng, chỉ mỗi Lăng Thiêm là đang cười, nụ cười sượng cứng, giọng khô khốc: “Khê Khê, chúng ta dẫn Ngạn Hoa đến xin lỗi con.”

Khác với Trang Khê được ăn no ngủ ngon, vành mắt ba người đen thùi, vẻ mặt tiều tụy.

Trang Khê nghiêm túc đánh giá Thích Tuyết Nam.

Trước kia dù chỉ ở trong phòng bà cũng trang điểm tỉ mỉ, mà giờ đây môi bà đã khô đến tróc da, dù đã bôi son che đi nhưng không được, lông mày vẽ bên thấp bên cao, phấn đánh cũng chẳng đều. Nếp nhăn trên quần áo rất nhiều, cứ như đã mặc cả đêm vậy.

Trang Khê nghiêng người mời bọn họ vào.

Căn nhà này không bằng một góc phòng ngủ trong biệt thự của bọn họ, nhưng lại chứa đầy ánh mặt trời.

Phòng khách đối diện ban công, rèm cửa hai lớp được kéo qua hai bên, hoa tường vi dại bò đầy lan can, gió nhẹ thổi lay bức rèm lụa mỏng, mang theo tia nắng và hương hoa bay vào.

Tranh chữ bị xé rách đã được đổi mới, chấm hồng điểm xuyết nhẹ bên trên phối với hoa tường vi bên ngoài, hoa tươi và bầu không khí trang nhã hòa quyện với nhau làm toát lên nét đẹp đằm thắm trong căn nhà nhỏ.

Đã nhiều năm rồi, Thích Tuyết Nam mới lần nữa quan sát căn phòng này một cách cẩn thận như thế, bà cảm thấy sao mà lạ lẫm quá, lạ lẫm đến mức chẳng còn nét đáng sợ và tăm tối nữa.

Bọn họ ngồi trước ban công, nơi đây có hai sô pha dài đối diện nhau, ở giữa là bàn trà nhỏ. Trang Khê ngồi một mình, ba người thì chen chúc ở bên kia.

Lăng Thiêm đẩy nhẹ Lăng Ngạn Hoa, “Mau xin lỗi anh con đi.”

Lăng Ngạn Hoa đứng lên, Trang Khê có thể nghe thấy tiếng thở phì phò kiềm nén của nó. Đối với Lăng Ngạn Hoa, việc xin lỗi Trang Khê còn khó chịu hơn cả bị đánh một trận tàn nhẫn, có lẽ đây chính là chuyện nó không thể chấp nhận được nhất trong đời. Dù vậy, nó vẫn đứng lên.

Chỉ trong một ngày, hiện thực đã dạy nó rất nhiều điều. Bài học đó nặng nề đến mức nó không tài nào chấp nhận nổi, khiến nó hoàn toàn sụp đổ.

Lăng Ngạn Hoa cứ đứng mãi không mở miệng, Lăng Thiêm lại đẩy nó, Thích Tuyết Nam cũng đẩy nó, cú đẩy của Thích Tuyết Nam dường như đã phá vỡ phòng tuyến của nó. Dưới ánh nhìn bình thản của Trang Khê, Lăng Ngạn Hoa siết chặt nắm tay đến nổi cả gân xanh, run bần bật.

Không chỉ có vậy!

Trang Khê ngẩng đầu, Lăng Ngạn Hoa đang nhắm mắt, nhắm rất chặt, khóe mắt ép nước mắt chảy ra, lời xin lỗi được ấp ủ bên trong.

Trông nó lúc này, càng giống muốn gào lên hơn.

Nó còn chưa khóc thì Thích Tuyết Nam đã khóc trước, trong lòng bà biết rõ đây là sự ấm ức mà Lăng Ngạn Hoa khó có thể thừa nhận. Dù chỉ là xin lỗi một đứa con khác của bà mà thôi.

Lăng Ngạn Hoa đang ủ lời xin lỗi, Trang Khê thong thả mà chờ, cậu bưng cốc nước nhấp từng ngụm nhỏ.

Bốp một tiếng, bàn tay to lớn vung lên gò má non nớt, tiếng tát tay phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

“Ông làm gì vậy?” Thích Tuyết Nam hoảng hốt đứng dậy, vừa sốt ruột vừa đau lòng phát điên: “Sao ông lại đánh Ngạn Hoa?!”

Trên mặt Lăng Ngạn Hoa xuất hiện dấu tay đỏ, đỏ hơn cả hốc mắt của Lăng Thiêm.

Ông cũng đau lòng lắm chứ, đứa con trai độc nhất được chính tay mình nuôi lớn, xem nó chẳng khác gì châu báu, ông ta nghĩ nếu Lăng Ngạn Hoa xin lỗi Trang Khê bằng thái độ tốt đẹp thì đâu cần đến cái tát này, nhưng Lăng Ngạn Hoa như vậy, buộc phải tát một cái để Trang Khê nguôi giận.

Lúc ở trường, Trang Khê cũng bị tát.

“Con nói đi!” Lăng Thiêm gằn giọng với Lăng Ngạn Hoa, “Không biết nói xin lỗi anh trai sao?”

“Xin, xin…” Lăng Ngạn Hoa che tay lên mắt, cũng không ngăn được tiếng nức nở của mình: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Xin lỗi, tôi không nên cản anh không cho anh đi thi.”

“Xin lỗi, tôi không nên đập bình hoa của anh, xé tranh chữ của anh.”

Sau khi thốt được câu đầu tiên, những câu tiếp theo như nước lũ tràn đê, đây là những lời mà mười mấy người trong nhà đã ép nó phải học thuộc từ lúc 3 giờ sáng. Sau khi đã liên lạc với vô số người, liệt kê ra một đống nợ nần, bọn họ đã bước vào đường cùng rồi.

Nếu Trang Khê vẫn chưa hài lòng, thì nó phải liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi không nên xé bài tập của anh.”

“Xin lỗi, tôi không nên vì ghen ghét mà đập đầu anh.”

“Xin lỗi, tôi không nên đuổi anh ra khỏi nhà lúc nửa đêm, khóa cửa nhốt anh bên ngoài suốt đêm.”

“Xin lỗi, tôi không nên đẩy anh ngã xuống dòng sông chỉ mới hình thành một tầng băng mỏng.”

“Xin lỗi, tôi không nên nói xấu ba anh.”

“Xin lỗi, tôi không nên tung tin anh là con riêng, gọi anh là trộm vặt ở trường.”

“Xin lỗi, tôi không nên tìm người ức hϊếp anh ở trường.”

“Xin lỗi, tôi không nên…”

Nước mắt giàn giụa đầy mặt, Lăng Ngạn Hoa nức nở không thể nói tiếp. Đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất cuộc đời nó, lòng tự trọng bị giẫm đạp là cú sốc trí mạng nhất, dù quãng đời còn lại có dài bao nhiêu, nó cũng không thể nào quên được chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Đây sẽ là bóng ma ám ảnh nó cả đời.

Thích Tuyết Nam quay đầu lau nước mắt.

Trang Khê hốt hoảng, cảm thấy bản thân sai rồi.

Từ trước đến nay cậu đều cho rằng Thích Tuyết Nam vì tiền nên mới chạy theo Lăng Thiêm, bà chê trách ba không có tiền, bà muốn một cuộc sống tốt hơn nên mới chung sống với Lăng Thiêm, sinh ra Lăng Ngạn Hoa.

Một suy nghĩ đáng sợ từng lướt qua đầu Trang Khê: Bây giờ mình đã có nhiều tiền rồi, mẹ sẽ trở về bên mình đúng không?

Hóa ra không phải vì tiền.

Thích Tuyết Nam thật sự rất yêu thương Lăng Ngạn Hoa, cũng thật sự ghét bỏ cậu, hối hận vì đã sinh ra cậu.

Bà khóc đau khổ như vậy, bà đau lòng như vậy.

“Xin lỗi Khê Khê, do chúng ta sơ suất khiến con chịu ấm ức, mong con có thể tha thứ.”

Lăng Thiêm khom lưng trước mặt Trang Khê: “Dù sao cũng là người nhà, con sẽ không hy vọng người thân của mình vào tù hoặc lang thang đầu đường xó chợ, phải không con?”

Trang Khê mở quang não, bên trong đã có chữ cậu nhập sẵn, cậu nhấn một cái, từng câu từng chữ được truyền đạt thành giọng nói.

“Tôi đã đưa hết tất cả bình hoa và tranh chữ đến Viện Khoa Học, sau khi họ phục hồi xong thì ông bà có thể lấy bán hoặc giữ lại, tùy ông bà quyết định.”

“Phần bồi thường bằng tiền mặt thì chia ra hoàn trả trong mười năm, mỗi năm 150 triệu.”

Thích Tuyết Nam nghĩ phía sau còn nữa, nào ngờ giọng nói chỉ dừng ở đây: “Vậy thôi sao?”

Trang Khê nhìn bà, cúi đầu gõ chữ: “Năm nay ông bà gom 150 triệu trước, nhà và công ty có thể để ông bà tạm giữ.”

Những thứ khác có lẽ không giữ được nữa, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Trang Khê cả.

Còn muốn sao nữa đây?

Thích Tuyết Nam định nói gì đó nhưng bị Lăng Thiêm kéo lại: “Cảm ơn Khê Khê đã thông cảm, chắc chắn chú sẽ cố gắng kiếm tiền, bất kể thế nào thì mỗi năm cũng sẽ gom đủ tiền trả con.”

Quả thật tổn thất nặng nề, nhưng ít ra vẫn còn công ty.

Lăng Ngạn Hoa bình tĩnh sau cơn khóc nấc lúc nãy, nghe thấy lời Trang Khê thì nó bắt đầu run bần bật. Nó đã làm tới mức đó rồi, chỉ thiếu nước quỳ xuống cho Trang Khê giẫm lên, mà chỉ đổi được kết quả này thôi sao?

Thời điểm phát đạt nhất nhà bọn họ cũng chỉ kiếm được 100 triệu, hiện tại Trang Khê muốn bọn họ phải liều mạng kiếm tiền mà không được bỏ túi đồng nào, còn bản thân anh ta thì sống cuộc sống giàu sang nhất?

Bán mạng cho Trang Khê trọn mười năm.

Mười năm.

Lăng Ngạn Hoa cắn răng, lửa giận thiêu đốt toàn thân, buột miệng hỏi: “Anh có biết 150 triệu là bao nhiêu không?”

Trang Khê đáp, “Tôi không biết 150 triệu là khái niệm gì, tôi chỉ biết đây là số tiền mà cậu đã phá.”

“150 triệu này là số tiền miễn cho con phải hạ mình ra đường quỳ gối xin cơm!” Lăng Thiêm vừa giận vừa hận, xen lẫn đau lòng vì đứa con trai. Bây giờ nghĩ lại, tại sao mình lại nuôi ra một đứa con không nhìn rõ hiện thực, chỉ biết hại cha mình thế này?

“Là số tiền miễn cho cả nhà chúng ta phải sống trên tinh cầu chiến tranh đó con à!”

Lăng Ngạn Hoa và Thích Tuyết Nam ngậm miệng, hai người đều ngơ ngác, dường như cuối cùng bọn họ đã nhận ra được sự thật qua những lời khiển trách của Lăng Thiêm.

Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng, ánh mặt trời càng tươi sáng hơn trước.

“Người đẹp trai nhất trong lòng tôi là thượng tướng Lâm.”

“Người đẹp trai nhất trong lòng tôi là thượng tướng Lâm.”

“Người đẹp trai nhất…”

Ngay khoảnh khắc vừa yên tĩnh vừa đau buồn này, từng câu nói “Người đẹp trai nhất trong lòng tôi là thượng tướng Lâm” chợt vang lên từ quang não của Trang Khê, khiến ba người đối diện hoang mang.

Cổ tay Trang Khê run lên, mặt bỗng chốc bỏ bừng.

Viễn Viễn trốn dưới sô pha lại bị cơn giận bao phủ rồi, tức chết mất thôi!

Trang Khê vội tắt quang não, nhưng tin nhắn thoại và video call cứ nhảy ra liên tục, Trang Khê không thể nào tắt hết.

11 giờ trưa của tuần đầu tiên sau kỳ thi đại học, bảng thành tích đã có, danh sách thí sinh đứng đầu được công bố.

Quang não Trang Khê nổ tung.