[12 Chòm Sao] Độc Chiếm

Chương 32

Tình yêu quả đúng là một cảm xúc khó nắm bắt, hôm qua bạn còn ghét cay ghét đắng người ta. Vậy mà hôm nay, khi trông thấy người ta tay trong tay cùng với kẻ khác, bạn lại chịu không nổi mà khóc thét lên. Ờ thì, tình yêu luôn luôn khiến con người phải chật vật như vậy.

Nhân Mã không nghĩ là cô ghét nụ hôn này, thế nhưng cô cũng không muốn thừa nhận là bản thân thích nó. Tức giận đẩy Thiên Bình ra, lại bị hắn dùng tay nắm chặt lấy hai tay cô giữ trước ngực mình, cúi đầu cố tình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Qúa đỗi yêu thương, quá đỗi dịu dàng. Nhân Mã giãy ra không được, chỉ còn có thể cắn răng quay mặt qua một bên, có điên mới nhìn thẳng vào mặt hắn.

" Tại sao ngươi lại làm thế?"

Nhướn mi, Thiên Bình cũng nghiêng đầu qua nhìn vào đôi tai đã đỏ tới mức có thể so với tương ớt của cô, cười chọc ghẹo. " A...tôi đã làm gì nha "

Nghiến răng, Nhân Mã cố dùng sức để rút tay mình ra khỏi ngực hắn, lại bị Thiên Bình bất ngờ ép chặt vào tường, mỉm cười lưu manh như muốn nói: Không được đâu. Hừ lên một tiếng, cô khó chịu gằn nhẹ, " Ngươi... ngươi không phải nên lo lắng cho cô ta đi sao, lại đi.. theo ta làm cái gì "

Lại còn dám giở trò, vì cái gì cô lại đi lấy chiếc váy đáng khinh này chứ. Đúng là gặp quỷ mà.

" Cô ta???"

Còn không dám thừa nhận à, không hiểu vì sao bản thân khó chịu như vậy. Nhân Mã lần này là dứt khoát đẩy hắn ra, thu tay mình trở về, lại ngốc ngốc cúi người nhặt lấy chiếc váy dạ hội đã bị bẩn tèm lem, hỉ mũi xoay người đi. Này này, đáng ra cô phải bỏ nó đi mới đúng chứ, sao lại nhặt nó lên thế này, mất mặt chết đi được, tên khốn đó đúng là đồ vô lại mà, hắn thì Hoàng Gia cái quỷ gì, vươn tay che miệng, cô không hề ý thức được rằng, khuôn mặt của mình đã đỏ tới tận cổ rồi.

Thiên Bình phía sau ngơ ra một lúc, lại tiêu hóa câu nói kia của Nhân Mã một cách thật chậm rãi lề mề, sau cùng lại bật cười một tiếng thật nhẹ, hắn dùng tay vươn lên xoa xoa cái trán của mình, lại không ngờ trên đầu đã dính vài bông tuyết lạnh ngắt. Sao vậy nhỉ, cô ấy không phải là.... đang ghen đấy chứ.

" Đồ lẳиɠ ɭơ "

Thiên Bình thì thầm, hắn hình như là bị mê hoặc thật sự mất rồi.

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên giữa lòng thành phố London một cách ủy mị mà thanh nhã, giữa ngã tư rơi ngập đầy tuyết, người con trai cao ngạo thông minh đã từng thề thốt rằng sẽ chẳng bao giờ yêu ai, đừng mơ tưởng rằng hắn sẽ có điểm yếu hoặc đại loại như vậy, thế mà lúc này, tên con trai đó lại vô thức đuổi theo cô gái nọ, ngay đến khi đã bắt kịp, hắn chỉ thấy mình vươn cánh tay to lớn ra, từ phía sau mà ôm chầm lấy cô gái kia.

" Đừng để ai khác ngoài tôi làm như thế này với em "

Thiên Bình cúi đầu chạm nhẹ môi mình vào chiếc gáy trắng nõn gầy nhỏ của người trong ngực, cảm nhận sự run rẩy của cô, hắn cười nhẹ, lại bá đạo mà hút mạnh, thành công tạo ra một dấu hôn đỏ tươi như máu, đánh dấu sự chủ quyền độc chiếm. Thật sự, thỏa mãn vô cùng.

~*~

Người thì hạnh phúc, người thì lại quá ưu thương. Trên cả một đoạn đường dài, Bạch Dương ngồi trong xe ngay cả một câu cũng không nói, chỉ đờ đẫn liếc mắt nhìn ra phố xá không người đang rơi đầy tuyết phía bên ngoài. Qua gương chiếu hậu, Al có thể dễ dàng nhìn thấy hốc mắt của cô đã đỏ lựng đến sưng húp, ngay cả lúc này, thi thoảng Bạch Dương cũng sẽ vươn lên ngón tay dụi dụi khiến cho nó đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Hẳn là đã khóc rất nhiều.

Mãi tới khi về đến nhà khách Hoàng Gia, Al nhíu mày nhìn Bạch Dương không chịu đặt chân vào bên trong mà lại cố chấp ngồi ngay bên ngoài cổng chính. Cô ấy tính làm gì vậy.

" Bạch Dương "

" Tôi sẽ chờ... " Giọng nói khản đặc đau rát, cuống họng như muốn lóc ra một lớp máu thịt, Bạch Dương cắn răng bấu lấy ngực mình, nghẹn ngào "...chờ Sư Tử thiếu gia "

Cái con người ngốc nghếch này, cô có thể chờ cậu ấy được bao nhiêu lâu.

~*~

" Này Thiên Yết "

Bảo Bình đen mặt ngồi ở phía sau, dùng cặp mắt đυ.c ngầu như hố địa ngục trừng trừng cái gáy của Thiên Yết đang bình tĩnh lái xe phía trước, càng khiến cậu thêm bực bội chính là...

" Ừ "

Có gì đó rắc rắc vang lên ở phía đằng sau, nhưng đối với Thiên Yết có thần kinh thép mà nói, chẳng khác gì dùng ma để dọa quỷ cả. " Chẳng phải anh bảo sẽ nói hết cho em khi chúng ta lên xe sao?"

" Ừ "

" DẸP NGAY CÁI Ừ NGU NGỐC ĐÓ ĐI "

" Ừ "

Thằng anh này ngoài ừ ra thì đúng là chẳng hề nói gì với cậu cả, bực mình thật, cậu đã chạy cả một quãng đường dài lê thê chỉ để hỏi Thiên Bình, nhưng với tình trạng này thì Thiên Yết không thể là lựa chọn đúng đắn rồi, mình sẽ bị anh ấy làm cho chết nghẹn mất. Bảo Bình vươn tay day day trán, ngửa đầu thở dài, vu vơ hỏi.

" Vụ nổ ban nãy, tại sao hai người đều có mặt " Ý cậu chính là Thiên Bình và Thiên Yết, còn có, nếu như cậu nhớ không nhầm thì hẳn là đã trông thấy Bạch Dương, cậu đang trên đường đến chỗ nhà khách, lại không trùng hợp mà bị vụ nổ bên cạnh nhà thờ đức bà làm cho choáng váng. Sau khi xuống xe, cũng không nghĩ rằng sẽ trông thấy Thiên Bình ở đấy.

Nhưng hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn của tam đại thiếu gia nhà chúng ta, ngay khi cậu chưa kịp nghe câu trả lời từ Thiên Yết thì chiếc xe lại vừa kịp lúc đi vào cổng chính của nhà khách Hoàng Gia. Còn nữa, lạ lùng làm sao khi mà Bạch Dương lại đang ôm gối ngồi co ro một bên, còn Al thì đang lải nhải điều gì đó, như kiểu rằng.

" Cô nên đi nghỉ đi "

Bảo Bình lờ mờ đoán ra một vài thứ, lại như không muốn nhìn nhận, ngay khi Thiên Yết lạnh lùng bước xuống xe, cậu chỉ kịp thì thầm " Sư Tử...đâu?"

Thiên Yết đến chỗ Al, dặn dò cậu một vài thứ, sau đó Bảo Bình trông thấy Al đi về phía mình, bực mình quá, cậu chỉ vừa mới rời khỏi Paris một tháng thôi, sao có thể... có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Như bản tình ca dù có dai dẳng đến đâu, cũng sẽ tới một thời điểm nhất định phải kết thúc.

Giống như vực sâu tình cảm của Bạch Dương dành cho Thiên Yết hay là Sư Tử dành cho cô, nếu như không được đáp lại, dĩ nhiên sẽ đến lúc phải dừng lại thôi, mệt mỏi quá mà... việc luôn luôn chạy theo một người chẳng bao giờ yêu mình.

Đau thắt tận trong tim, cứ như khoảnh khắc này vậy. Khi Bạch Dương ngước đầu mình nhìn lên cái bóng lạnh lẽo trước mắt, y ở ngay trước mặt cô, không cười cũng không thương hại, y chỉ nhìn cô, trầm lặng, bình thản. Xa lạ tới mức cô muốn gào khóc thật lớn.

Y sẽ không giống như cậu ấy, luôn luôn đi theo từng bước chân của cô

Y sẽ không giống như cậu ấy, yêu cô đến nỗi tổn thương đầy mình cũng chưa từng bỏ cuộc.

Bật khóc, Bạch Dương ôm lấy mặt mình...

" Tôi biết mình không có tư cách này, bởi vì tôi đã chọn cậu ấy. Và bây giờ thì cậu ấy biến mất rồi "

Sư Tử biến mất thật rồi.

Sẽ không còn những lần cậu trai đó đứng trước cửa phòng cô lúc nửa đêm, chờ đợi một phép màu gì đó, giống như cái suy nghĩ ngu ngốc rằng Bạch Dương có thể sẽ bất thình lình mở cửa, và rồi cậu nhìn thấy cô, nhưng đó chỉ là suy nghĩ không thật, cánh cửa kia sẽ không bao giờ mở ra, và Bạch Dương cũng chẳng bao giờ xuất hiện. " Là Bạch Dương sai rồi "

Thiên Yết đứng đó, rũ mắt nhìn Bạch Dương đang run rẩy khóc, tấm thân nhỏ bé cô đơn lẻ loi đang tự bao bọc lấy mình, sao y chưa từng nghĩ tới cô lúc nào cũng một mình, đơn bạc như vậy, âm thầm ở bên cạnh y đã thật lâu rồi, vậy mà y chỉ luôn xem cô như vật sở hữu... lời ra đến miệng lại cố nuốt trở vào, y lúc này biết nói gì cho phải đây.

" Bạch Dương đã nghĩ nếu như cậu ấy thật sự phải chết, thì Bạch Dương cũng sẽ dùng cái chết của mình để đền tội, có thể một lúc nào đó... chúng tôi sẽ bắt đầu lại ở thế giới bên kia.."

Làm lại từ đầu, tôi sẽ cố gắng yêu cậu ấy, cho dù chỉ một chút thôi cũng sẽ cố gắng đến cùng, sẽ ôm cậu ấy vào lòng ấm áp như cậu ấy đã từng ôm cô, thương cậu ấy như cậu ấy đã từng... như vậy. Thế thì vì cái gì, chuyện này lại tới quá sớm, tại sao cô lại đau đớn đến xé gan xé mật thế này, sự dằn vặt này là sao đây, bật người đứng lên, Bạch Dương xoay người đi vào trong, từ qua kẽ tay Thiên Yết có thể nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc đến tang thương tột độ kia, l*иg ngực y cũng có chút...

Nhói đau.

Gió đêm cứ xào xạc rồi lại xào xạc, cuốn theo dòng cảm xúc như tan tành của người con gái quá đỗi bình thường kia trôi về một nơi xa xôi nào đó, thế nhưng khi Bạch Dương hoàn toàn mất hút vào sau khúc hành lang ấy, từ bên cạnh Thiên Yết lại từ từ..

xuất hiện thêm một người.

Lại thêm một đôi chân mạnh mẽ vững chãi bước ra.

Dưới bóng trăng huyền ảo cùng mờ nhạt, những hạt tuyết li ti đầy rẫy những gai nhọn đang nhẹ nhàng hạ xuống, lạnh lẽo. Chàng trai với mái tóc màu khói bung tàn trong gió, đôi mắt đỏ tựa lửa quen thuộc mà trầm ngâm nhìn thẳng về phía trước, đối với Thiên Yết bên cạnh, khẽ nói.

" Cảm ơn, đã cứu em "

" Không có gì "

Ngoài lí do cảm ơn vì đã cứu em ra, thì Sư Tử cũng không biết bản thân nên nói gì cho phải, chẳng qua là rất cảm ơn vì Thiên Yết đã đến, y thật ra cũng chưa từng một lần bỏ rơi Bạch Dương, còn về phần quả bom, cậu không biết vì sao nó lại bất ngờ bị vô hiệu hóa, giống như có kẻ nào đó đứng từ xa theo dõi cậu vậy, cái tên đã bắt cóc Bạch Dương, hắn giỡn chơi với cậu ư? hay là còn mục đích gì khác, vì sao Sư Tử lại đau đầu khó hiểu như thế này. Sau khi cậu được Thiên Yết lôi ra khỏi xe thì lập tức chạy đi, cậu vốn dĩ một lòng một dạ chạy qua nhà thờ đức bà tìm kiếm Bạch Dương, ấy vậy mà chưa đi được một nửa chiếc xe kia bất ngờ phát nổ, đồng thời lúc đó lực lượng chức năng cũng nối đuôi nhau chạy đến, cả một phần của London giữa đêm tuyết đầu tiên bừng sáng dị thường.

Khoảnh khắc đó, Sư Tử chợt có một dòng suy nghĩ ích kỉ rằng... Bạch Dương sẽ vì cậu mà khóc chứ? thật là buồn cười. Mãi cho đến khi cậu trông thấy cô như phát điên mà muốn lao đầu vào đống sắt vụn đang bốc khói kia thì lại bất lực khụy ngã, cậu rất ghét bộ dáng đó, nó chứa toàn áy náy cùng bi thương, nhưng tình yêu?

Một chút cũng không có.

Bạch Dương, cho đến cuối cùng cũng chưa từng một lần yêu cậu, ngay cả khi cậu tưởng chừng như đã chết. Thật xin lỗi em, anh đi quá đà rồi. Đứng trước cửa phòng đóng chặt, Sư Tử trầm ngâm lặng lẽ như bóng ma vật vờ trước cửa địa ngục, cậu muốn bước vào nhưng lại sợ lí trí của mình bị cảm xúc chật vật này ăn mòn.

~*~

Trong phòng

Bạch Dương ngồi trên giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Quầng hồng đã dần dần rơi rụng, đêm đen ngợp chìm phủ trùm lên, ánh đèn thành thị giữa l*иg lộng bóng tối dường như mang sắc màu bé nhỏ mà vô lực.

Khuya đã tràn qua, từ sau thời điểm xảy ra vụ nổ đã hơn hai tiếng rồi. Bạch Dương phẫn hận ném phắt di động mà Al đưa cho xuống đất, vùi đầu vào gối.

Bất chợt cô thấy sao mà nhớ nhung, về cái mùa tuyết rơi đến là hoang đàng nọ, về một cái chớp mắt mà cô nhìn thấy Sư Tử. Góc nghiêng thân thể của cậu, cánh mũi phập phồng của cậu, và cả cơn rét lạnh trong đôi mắt cậu, thì ra bản thân cô lại nhớ rành mạch đến độ này.

Đó không phải là gặp gỡ mà cô mong muốn, cô thề.

Nhưng đó lại là lần đầu tiên trong đời, cô lại sinh ra thứ ảo ảnh chộn rộn như vậy.

Phải chăng đó chính là sự thôi thúc khiến cô luôn tự nhủ rằng đừng bao giờ đến gần người con trai có tên Sư Tử kia.

Thời gian không biết đã trôi bao lâu, cửa phòng mở ra một tiếng kèn kẹt.

Nhịp thở của Bạch Dương đọng lại trong một khắc, toàn bộ thân thể cứng còng hẳn lên, tựa hồ chỉ cần dùng lực đôi chút thôi là sẽ nứt gãy mất.

Màng tai cô tinh tế cảm nhận được bước chân người ấy đến gần.

Điềm tĩnh mà vững vàng quá thôi.

Cô ôm chặt gối, không dám lật người.

Giường lún xuống một bên, có người phủ trên người cô.

Sợi tóc chậm rãi được dỡ ra, bờ vai cô bị ôm chặt vào trong l*иg ngực của người ấy.

" Bạch Dương " Tiếng nói thảng lạnh vậy mà lại êm ái hệt như tấm gối lông Bạch Dương đang gối đầu.

Khoảnh khắc đó, mọi bụi trần rốt cuộc đều đã lắng xuống... Thì ra là như vậy, tại sao cô không nhận ra sớm hơn, rằng là Sư Tử luôn luôn dùng loại thanh âm quá đỗi dịu dàng này gọi tên của cô, thứ âm giọng như nâng niu trân trọng ấy đã bao nhiêu lần thổn thức tiếng gọi kia, là do cậu dấu quá kĩ hay bởi tôi vô tâm chẳng nhận ra.

" Thiếu gia cậu là đồ nói dối "

" Em lo lắng cho tôi."

Giây tiếp theo, Bạch Dương đẩy mạnh người đang phủ bên trên ra, xoạt phát ngồi dậy " Chỉ cần là người tôi quen, tôi đều sẽ lo lắng "

Sư Tử ngồi nghiêng bên giường, ánh đèn heo hắt ngoài khung cửa, sườn mặt cậu ảo mê lại đẹp đẽ dị thường.

" Em sợ rằng tôi đã chết thật "

" Nếu đó là Thiên Yết hay Thiên Bình thiếu gia, tôi cũng sẽ lo sợ "

" Em có biết, trên đời này sẽ không còn người nào yêu em được nhiều như tôi yêu em!" Thanh âm Sư Tử rất nhẹ nhàng, nhẹ tới nỗi như thể đã xuyên qua thời không từ một rãnh hở trần ai để dập dềnh đến bên cô.

Chỉ một câu nói mà thôi, lại khiến cho tâm hồn Bạch Dương thoáng cái chết lặng, đó chính là lí do khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô rất sợ.... tình yêu to lớn này của Sư Tử, giống như ở bất kì đâu hay chỗ nào cậu cũng có thể vì cô mà đánh đổi cả mạng sống, cô thật sự căm ghét điều đó.

Trong lúc Bạch Dương đang đờ đẫn thì Sư Tử đã tiến đến thật gần, khẽ khàng nghiêng mái đầu, cậu nhẹ nhàng chạm vào bờ môi lạnh ngắt kia, một nụ hôn thật nhẹ nhưng lại quá mức đau đớn, Bạch Dương bàng hoàng đẩy cậu ra, lại bị cậu dùng hai tay giữ chặt, một lần nữa dùng sức đẩy cô ngã xuống giường, còn chính mình thì phủ lên trên.

" Thiếu Gia...???" Bạch Dương trợn tròn đôi mắt mà gào lên khi trán của Sư Tử đã cúi xuống chạm vào trán cô, mái tóc bởi vì buông rủ mà che mất đi đôi mắt đỏ rực chứa toàn là khao khát chiếm giữ. Sư Tử thở khẽ.

"Có nghĩ rằng giả sử tôi chết, điều khiến em hối hận nhất là gì?

" Tôi.. chẳng hối hận cái gì..cả " Bạch Dương lắp bắp nói, muốn nhỏm người dậy lại bất lực bởi chiếc đệm simon quá dày còn Sư Tử thì lại siết hai tay cô quá chặt, có giãy cũng giãy chẳng được.

"Tôi thì nghĩ." Bờ môi Sư Tử rơi xuống, xát qua cái miệng Bạch Dương đang muốn chửi ầm lên, "Nếu tôi chết, em cũng sẽ chỉ áy náy mà thôi, còn tôi...sẽ hối hận vì chưa từng có được em."

Bạch Dương nhìn đến hai mắt Sư Tử, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không thấy đáy. Nó đã kiềm nén từ lâu lắm, ẩn nhẫn từ lâu lắm, rốt cuộc cũng đã tìm được một cái khe, sắp nứt toác ra mà phun trào.

" Bỏ ra đi, thiếu gia "

" Không được rồi " Thanh âm Sư Tử vẫn thật nhẹ như cũ, góc mặt hình thành một độ cung tuyệt đẹp tới mức khiến người phải xót thương, "Có lẽ ngay ngày mai thôi... Hoặc là ngày kia, sẽ lại có một quả bom đặt dưới ghế ngồi của tôi nữa... Sẽ lại có một viên đạn bắn thủng đầu... Thậm chí cả một con dao rạch cũng có thể..."

" THIẾU GIA "

Một là bây giờ, hai là không bao giờ.

Những ngón tay trườn lên lòng bàn tay của Bạch Dương, quấn quýt rồi đan cài vào từng kẽ hở, khoảnh khắc chậm rãi hệt như rắn nước luồn tới khiến cho cô cắn môi phát hoảng mà run rẩy sợ hãi. Sư Tử đang muốn làm cái gì?

Sư Tử gục đầu xuống, cách môi cô chưa đến 1cm, hơi thở kia cứ như vậy mà phả trên vành môi Bạch Dương, "Ý của tôi chính là, bất kỳ ngày nào cũng đều có thể là ngày tận thế của tôi... Chỉ có em mới khiến ngày tận thế của tôi còn sót tàn lại hối tiếc."

Những cái hôn vụn vỡ điểm lên mặt Bạch Dương, cô né khỏi, bất lực giãy giụa nhưng tất cả mọi hành động dưới sự chiếm đoạt của Sư Tử đều hóa thành hư vô.

Dần dà, nụ hôn của Sư Tử từ mơn man liền trở nên nôn nóng, đầu lưỡi phết qua hàng mi khép chặt của Bạch Dương, mυ'ŧ vào chóp mũi cô, bắt đầu thèm khát cắn lên đôi môi, khiến cho cô đau quá muốn chạy trốn, đầu lưỡi cậu đảo lên nơi môi mới bị cắn đau nọ. Khi nụ hôn ngày một thêm điên cuồng, Bạch Dương không khỏi ngẩng đầu lên, tới nỗi cô còn láng máng một cơn ảo giác rằng Sư Tử muốn sử dụng phương pháp này gϊếŧ mình.

Thế nhưng, khi cánh môi của cậu chạm vào môi cô thật sâu, Bạch Dương liền tức khắc cảm nhận được có thứ chất lỏng mặn chát nào đó đang men theo nụ hôn đau đớn này tràn vào bên trong miệng.

Là nước mắt... của cậu.

Em liệu có biết, giây phút em bước ra khỏi chiếc xe đó, tôi thật sự là tuyệt vọng hay không? tôi sợ hãi rằng khi tôi chết đi, biến mất, không còn được hàng ngày đều nhìn thấy em nữa, điều đó mới thật độc ác nhường nào. Không được chạm vào em đã là một cực hình, bây giờ ngay cả ý thức cũng không còn, tôi thề tôi chẳng muốn trở thành một linh hồn vất vưởng bị vứt bỏ đâu. Thế cho nên, Bạch Dương à, em chấp nhận được hay không thì lúc này, tôi phải có được em, cho dù có phải hứng nhận đau đớn nhưng quá quen với điều đó rồi, khi đứng trước em, tôi thấy mình dũng cảm hơn bao giờ hết.

" Tôi không sợ người khác dành cho em tình cảm... Tôi chỉ sợ tình cảm đó được em đáp trả lại, hơn cả với tôi... Thật sự tôi muốn em chỉ là của riêng tôi. Riêng mỗi mình tôi thôi. Thật đấy! "

Câu nói phảng phất bên tai, Bạch Dương lúc này đã tường tận mà cảm giác được y phục của mình từng chút từng chút một rơi xuống, Sư Tử ôm chặt lấy cô, cứ như thế mà điên cuồng, khoảnh khắc cậu vùi sâu vào thân thể cô, rốt cuộc cô cũng đã hiểu được sự đau đớn của cậu, sự đau đớn đến xé gan xé phổi, những lần cậu đứng từ xa nhìn cô, những lần cậu tổn thương cô chỉ mong nhận được chút ít sự chú ý. Kì thực Sư Tử luôn luôn yêu Bạch Dương, yêu nhiều đến nỗi sự khao khát mỗi lúc một lớn.

Muốn ôm lấy em

Muốn chạm vào em

Yêu em

Và được em yêu... tất cả đối với cậu có lẽ chỉ là một giấc mộng huyền ảo. Thế nhưng bây giờ, nó dường như đã trở thành sự thật, nhưng chỉ là một nửa thôi, đúng không?

Đứng ở vị trí của tôi, em sẽ hiểu được tôi

Tôi sẽ là em, hãy đổi vị trí xem

Để tôi cảm nhận nỗi đau của em, em cũng sẽ hiểu những đau đớn của tôi

Hãy thử yên lặng cảm nhận suy nghĩ của nhau

Để xem chúng ta có thể hiểu được gì

Nhìn thấu những thứ khốn nạn gì trong mắt nhau.

Đêm hôm đó, là một đêm thật dài, dài đằng đẵng, có những trải nghiệm mà con người chỉ muốn lãng quên đi, giống như ưu thương chẳng hạn,

~*~

Ánh mặt trời đã dần ló dạng, tuyết đã không còn rơi nữa, nhưng bầu trời vẫn còn rất lạnh. Hôm nay chắc cõ lẽ cũng sẽ giống như đêm qua, cũng là một ngày dài vô cùng tận. Al ngồi dưới sảnh chính chờ đợi tất cả mọi người, không hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Thiên Bình thiếu gia trở nên ngày càng " ngả ngớn ", suốt từ nãy tới giờ, ngài ấy chỉ cứ mãi trêu chọc hết người này người nọ, không làm cho người ta đỏ mặt thì sẽ chịu không nổi, mà đáng giận hơn nữa là ngay cả chính hắn cũng bị ghẹo là ra làm sao?. TruyenHD

" Ôi Al, ngươi sao lại lạnh lùng với ta thế? chả lẽ ta xấu xí đến mức ngươi chẳng thèm nhìn luôn hử?"

Thiên Bình giả bộ ôm vai thuộc hạ mình mà hú hét, còn Al thì mặt vẫn trước sau như một, chắc khác gì tảng đá ngàn năm như một, lạnh lẽo " Vâng " một tiếng. Al thật sự chỉ muốn tọng một đấm vào cái mặt biếи ŧɦái này một cái, sao hắn lại có thể có một thiếu gia như thế này cơ chứ? đúng là mất mặt.

Một kẻ thì phúc hắc sởi lởi, còn một kẻ... lại quá mức lạnh lùng.

Từ xa, Thiên Yết chậm rãi bình thản hướng bọn họ đi tới, bên cạnh... hiển nhiên là cô gái có cái tên khá đặc biệt " Ma Kết ". Híp mắt nhìn cô gái nọ một cái, Thiên Bình ý vị thâm thường mà lóe lên âm mưu xấu xa gì đó, nhưng khi bắt gặp được ánh mắt tàn độc của Thiên Yết lại cười hề hề cất giấu đi. Mà đồng thời lúc này, Xử Nữ tuyệt luân cũng từ trên tầng mệt rũ rượi đi xuống, khi nhìn thấy Ma Kết, cô chỉ kịp hét gọi một tiếng, cảm giác được Thiên Yết đang bắt đầu tỏa ra sát khi thì khóe miệng lại co giật. Đáng hận mà.

" Cự Giải đâu?" Thiên Bình nhướn mày khẽ hỏi.

Haiz, nhắc đến Cự Giải lại khiến cho cô chỉ muốn lắc đầu, ngáp một cái, Xử Nữ không quan tâm hình tượng của mình ở trong mắt gia tộc Louis như thế nào, một tay gãi cằm, một tay cô chỉ chỉ lên trên tầng " Đang dụ dỗ Song Tử "

" Song Tử?" Ma Kết khẩn trương hướng Xử Nữ lên tiếng, cô muốn qua đó nhưng lại sợ Thiên Yết sẽ dùng bạo lực. Thật là.

Rưng rưng nước mắt, Xử Nữ gật mạnh đầu, cô muốn ôm Ma Kết của cô quá. Nhưng suy nghĩ chưa kịp thực hiện với người mà cô muốn thì Xử Nữ liền tá hỏa khi mình bất ngờ bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy.

" Người đẹp à, cô mà còn trưng ra cái biểu tình đó là tôi ' ăn ' cô luôn đấy nhé "

Thiên Bình chẳng biết từ bao giờ đã đi tới phía sau, hai tay vòng qua thắt lưng của Xử Nữ mà siết thật chặt, một trận da gà nổi lên khi Thiên Bình nhè nhẹ chạm môi vào tai cô, ngay lập tức làm cho Xử Nữ hét ầm lên, khuôn mặt đỏ quạch như quả cà chua đã quá mùa. Tại sao cái nhà này toàn là biếи ŧɦái không vậy nè trời.

Không khí vốn ảm đạm lại nhờ Thiên Bình mà dễ thở hơn, Al ngồi bên cạnh nhàn nhạt mỉm cười, sự bình yên này quả thật là đáng sợ. Sư Tử và Bạch Dương, hai người họ rốt cuộc đã ổn chưa nhỉ?

~*~

" Song Tử."

Đây là lần thứ mười hắn gọi cái tên này, aiz nha, tiểu bạch thỏ của hắn không hiểu bị cái gì mà cứ cuộn tròn mình trong ổ chăn mãi chẳng chịu thò đầu ra ngoài, cứ mỗi lúc hắn gọi là cô cứ ngọ nguậy ngọ nguậy, thật sự là đang bị cái gì vậy trời. Vươn tay day day trán, Cự Giải lúc đầu tính không dùng biện pháp mạnh đâu, nhưng đến nước này thì hết cách, chắc là bọn họ chờ bên dưới cũng có vẻ như là bất mãn lắm đây.

" Tên Khốn Cự Giải, nếu cậu không mau xuống là tôi lên đó "

Aha, quả nhiên cái tên khốn Thiên Bình kia rất biết cách hăm dọa con nhà người khác. Nhìn nhìn cái đống tròn tròn mãi chẳng chịu nhúc nhích trên giường khiến cho ánh mắt của Cự Giải đã thâm u nay lại càng thêm đen đặc, hắn lần này là không thèm gọi nữa mà cứng tay cúi người tóm lấy cái chăn, giật phắt một cái. Thành công tách đôi hai vật thể, là cái chăn và Song Tử.

Cảm nhận được thứ che đậy đã bị cướp mất, Song Tử ngốc nghếch cứ như thế mà cuộn tròn người nằm úp mặt xuống nệm, còn vươn tay tính lấy cái gối che che thì lại bị Cự Giải hung hăng đá bay nó xuống nền nhà, nhíu mày thở dài một hơi. Cự Giải lười nhác ngồi xuống cạnh cô, hắn thật sự rất lười mà. Dùng táy tóm lấy cái gáy gầy nhỏ trắng tinh không hề có lấy một lỗ chân lông nào của Song Tử, cứ như vậy mà nâng cô ngồi thẳng lên.

" Em bị cái gì vậy?"

Thế nhưng, đến khi nhìn thấy được hai hốc mắt hồng hồng có chút sưng của tiểu bạch thỏ đáng yêu thì Cự Giải bất chợt ngớ người, Song Tử của hắn... khóc sao?

Đỏ mặt lấy tay che lại hai ánh mắt, Song Tử mếu máo nói " Không được nhìn "

Ngạc nhiên trước hành động ngây thơ đó, Cự Giải phì cười hướng cái miệng chẳng được cô gái này che chắn gì mà hôn tới, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ khiến cho Song Tử giật nảy người lùi ra sau, bàn tay vốn dĩ đang che mắt nay lại dời xuống che hẳn cái miệng, khuôn mặt đỏ gay gắt hướng Cự Giải đang mỉm cười như lang sói mà lí nhí.

" Không được hôn "

" Tại sao em khóc?" Câu hỏi này sao mà giống như bà tiên hỏi lọ lem vậy nhỉ? cười trừ, thế nhưng hắn không phải bà tiên mà Song Tử cũng chẳng phải là lọ lem. Đây là câu hỏi của một con sói và con thỏ ngu ngốc.

Lắc đầu nguầy nguậy, Song Tử cảm giác được ánh mắt thâm trầm của Cự Giải đang mỗi lúc muốn bức thiết mình thì cô ngay tức thì bật người đứng dậy cố gắng muốn chạy trốn thì đã bị Cự Giải dùng hai tay ôm ngang lưng kéo hẳn vào lòng mình, vùi đầu vào cần cổ của cô mà hít nhẹ, Cự Giải âm u ậm ừ, hắn sẽ phải kiềm chế bao lâu nữa đây khi mà cô gái này cứ luôn khiến hắn hưng phấn như thế này.

" A.. Cự.. Giải "

Chết tiệt.

" Gọi là Anh "

" Hả?" Ngây ngô quay mặt ra sau, Song Tử chẳng hề ý thức được rằng bản thân đang dơ mặt mình quá gần cái kẻ vừa mới hôn mình. Cự Giải cũng đâu phải là thằng đàn ông nhu nhược, cho nên cứ thế mà bá đạo cúi thấp đầu bắt lấy môi cô mà hôn, không cho Song Tử có cơ hội chạy trốn, hắn cứ thể mà thể hiện toàn bộ kĩ xảo hôn môi của mình, đối với tiểu bạch thỏ ngây ngô mà nói, cái này thật sự quá sức.

" Nói mau, vì sao khóc?"

Sau một hồi dằn vặt cùng dọa nạt, cuối cùng Song Tử cũng thành thật mà khai ra vì sao mắt cô lại đỏ lựng lên như thế, chỉ tay vào ngực trái của mình, Song Tử bặm môi nói. " Trái tim đau "

Trợn mắt chẳng hiểu cái gì, Cự Giải đang nghĩ có phải chỗ phẫu thuật hôm trước bị gì rồi không, vì thế cho nên chẳng để ý gì mà vươn tay tóm lấy cổ áo ngủ của Song Tử, cởi ra....

...

Một giây một phút mười phút trôi qua.

Cự Giải lúc này vừa ý thức được là mình đang làm cái gì, liền tức thì quay mặt đi, cái con nhỏ ngu ngốc này, bộ muốn bị người ta đè xuống ăn sạch hay sao mà lại để yên cho hắn cởϊ áσ, đúng là khốn kiếp. Hắn thật sự phát điên mất.

" Em.. đau tim lắm " nhất là sau khi nghe câu chuyện của Nhân Mã, cô cảm giác tim của mình thật đau, còn nữa, cô cũng rất sợ Cự Giải giống như Nhân Mã, sẽ có ngày lừa dối rồi bỏ cô mà đi. Đến lúc đó hẳn là trái tim sẽ vô cùng đau luôn.

Cự Giải ngây ngốc cúi người nhìn xuống vòng tay nhỏ bé đang vòng qua bụng mình mà ôm chặt thì không khỏi ngơ ngác " Song Tử "

Úp mặt vào tấm lưng rộng lớn phía trước, Song Tử mếu giọng.

" Đừng bỏ Song Tử, đừng lừa dối Song Tử, đừng giống như bọn họ "

Lừa dối cô.

Thật ngốc, ai mà nỡ... nhẹ xoay người ôm lấy tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, Cự Giải mỉm cười nhẹ nhàng...

... lừa dối cô gái này chứ, hắn sẽ không cho phép ai có được cái quyền tổn thương cô gái của hắn thêm một lần nào nữa. Không một ai.

...

...

" CỰ GIẢI THẰNG KHỐN NHÀ CẬU, CÒN KHÔNG MAU XUỐNG "

...

Nhưng rồi, hạnh phúc sẽ kéo dài được bao lâu?