[12 Chòm Sao] Độc Chiếm

Chương 15

Ma Kết không biết Thiên Yết sắp sửa làm gì mình, chỉ là cô cảm thấy chân mình đau quá, đau tới mức mất luôn cảm giác thể hiện nỗi đau. Những cái vùng vẫy nhỏ nhoi chẳng thể thấm tháp gì, Ma Kết mơ hồ trông thấy y đưa mình vào một căn phòng lớn toàn nước là nước, chỗ này là chỗ nào vậy? Ma Kết nháy mắt lấy lại tỉnh táo khi nhìn thấy trước mắt một căn phòng rộng chứa toàn nước giống hệt bể bơi quốc gia. Thiên Yết định làm gì? Câu trả lời ngay tức khắc được y thể hiện bằng cách hất thẳng cô xuống bên dưới.

" Không.."

Hừ lạnh, Thiên Yết mặc kệ cái chân đang sưng tấy chảy máu của Ma Kết một đường ném thẳng cô xuống dòng nước còn lạnh hơn cả băng tuyết ấy. Đột ngột bị nước lạnh xộc thẳng vào trong vết thương, cả người cô nhoáng một cái co giật liên tục vì quá đau đớn, hơn nữa Ma Kết lại không hề biết bơi cho nên cứ thế mà giãy giụa, càng động lại càng thống khổ. Chưa bao giờ cô tuyệt vọng như lúc này, chẳng lẽ cô cứ như thế mà bị y gϊếŧ chết sao? Không được, chết cũng đâu thể khó coi như vậy, đôi tay vươn lên vẫy đạp trong lòng nước cho tới khi vấp phải thành gỗ, Ma Kết liền sống chết bám lấy trồi mạnh đầu lên. Cố gắng hít thở thật sâu, Ma Kết run rẩy ôm chặt lấy thành bồn thở gấp gáp.

Lập tức nhìn thấy mũi dày màu đen phía trước, cô hoảng hốt ngẩng đầu ngước lên, ánh vào tròng mắt nâu buồn chính là khuôn mặt đáng sợ lạnh lùng của Thiên Yết. Y ngồi xổm người xuống cúi đầu nhìn Ma Kết đầy thương hại, đây chính là hậu quả của việc dám chọc giân y, như thế còn quá nhẹ đi, y sẽ không bao giờ tha thứ nếu có lần thứ hai như vậy đâu. Vươn bàn tay cầm lấy phiến cằm nhỏ nhắn của cô, Thiên Yết híp mắt ma mị nói.

" Cô có hai sự lựa chọn, thứ nhất là bò lên đây và nhận sự trừng phạt từ tôi. Thứ hai là cứ ở bên dưới đó cho đến khi chết vì đông lạnh "

Chẳng phải đều giống nhau cả sao, lên cũng chết mà ở lại cũng sẽ chết. Nếu đã vậy thà rằng cô bị đông lạnh cho tới chết cũng không muốn bị y trừng phạt tàn độc. Khuôn mặt hoảng sợ của Ma Kết đột ngột bình thản đến mức khiến Thiên Yết khó chịu, cái thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục của cô thật sự đã khiến hai mắt phát đen vì tức giận của y giấy lên căm phẫn.

Cô gái này.. dám dùng vẻ mặt này thất thần trước mặt y.....

Qủa thật muốn chết đến vậy sao?

Không còn chút tâm tình mềm lòng nào, Thiên Yết siết mạnh chiếc cằm cô tới phát đau, kéo nó lên sát gần môi mình gằn nói " Mạng sống của cô thuộc về ta, cho dù có chết cũng phải được ta cho phép "

Sau đó y dùng tay lôi hẳn cô lên bờ, Ma Kết giật mình hít thở thật sâu sau khi được Thiên Yết kéo lên, tham lam nắm lấy hơi ấm duy nhất từ lòng ngực y, Ma Kết mếu máo lui người vào cánh tay nọ, cố gắng rúc thật sâu vào lòng Thiên Yết. Lạnh quá, lạnh quá. Run rẩy co người ngồi lại sát gần, làn da Ma Kết đang có dấu hiệu tím tái cùng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu. Không nói gì nữa, Thiên Yết liền cởi ra áo khoác của mình trùm lên người cô bế thẳng vào gian trong.

Sau khi đặt cô nằm xuống giường, Thiên Yết liền bước chân đi tới chiếc tủ kính dài rộng đằng trước, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ nhỏ đi về phía giường nơi Ma Kết đang nằm. Trong hộp gỗ cũng không có gì nhiều, chỉ là một hộp mực sắc thái yêu dị, mấy cây kim bạc và một bình thủy tinh cực kỳ nhỏ xinh có khắc hoa.

"............."

Nghiêng đầu nhìn những thứ trong hộp, con ngươi Ma Kết dường như rút đủ một vòng trong nháy mắt.

Cô cũng không biết trong bình thủy tinh chứa cái gì, nhưng có thể cảm thấy rõ một loại hàn ý quỷ dị. Dù vậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Yết làm trò trước mặt mình, khui nắp chiếc bình ra.

" Cô muốn tự mình uống hay là để tôi giúp?"

Cúi đầu tiếp cận cô gái trước mặt, Thiên Yết lạnh lẽo phun ra từng chữ một.

"........"

Đáp lại y là sự trầm lặng tĩnh mịch

Cười tao nhã, Thiên Yết ngửa đầu rót cái thứ trong bình vào, sau đó chế trụ cằm Ma Kết, dùng miệng cưỡng chế dẫn thứ đó vào miệng cô.

" Ngnnnnnn.... "

Cau mày, một loại hàn ý thấu xương làm Ma Kết phải liều mạng giãy giụa, cô có thể cảm thấy dòng chất lỏng đắng nghét đó chảy thẳng xuống cổ họng, một đường thấm thoát vào vị giác, từng thớ cơ, huyết nhục bởi vậy mà cuộn lên đầy đau đớn

Nhưng cằm bị chế trụ, cô căn bản không có đường phản kháng, ngược lại bị Thiên Yết thừa cơ cắn mạnh vào lưỡi một cái thật sau.

" Ngươi rốt cuộc... cho ta uống cái gì..?"

Bị hành hạ như vậy là quá đủ, sau khi Thiên Yết dời môi của y ra khỏi, Ma Kết nén cơn rát nơi đầu lưỡi trừng mắt đặt câu hỏi. Thế nhưng y lại không có trả lời, chỉ vươn tay vuốt nhẹ cánh môi sớm đã bị y dày xéo cho sưng đỏ một mảnh, sau đó lật úp người Ma Kết lại, kéo hai tay cô lên trên đỉnh đầu dùng một tay giữ chặt lấy.

Ma Kết hết lần này tới lần khác hoảng sợ tột độ, nhưng ngay tại lúc cô chưa thể lý giải nổi đang có chuyện gì xảy ra thì áo trên người đã bị Thiên Yết đằng sau thô bạo xé rách. " A Ngươi muốn làm cái gì.???"

Trầm mắt nhìn về bờ vai mảnh dẻ bên trái, Thiên Yết trên mặt không hề có lấy một biểu tình, mặc kệ cho cái người bên dưới đang điên cuồng dãy giụa thì y vẫn chỉ một mực suy tính cái gì đó không buồn để ý. Đến khi mất đi một lúc lâu, Thiên Yết mới lấy lại tinh thần dùng bàn tay đang rảnh rỗi còn lại rút từ trong hộp gỗ ra một đống kim bạc sáng loáng.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA "

Tiếng hét thất thanh chấn động toàn bộ sảnh chính. Ngay cả quản gia Ted cùng toán người của lãnh sự quán Anh đang mắt to trừng mắt nhỏ ở trước đại sảnh cũng phải giật mình quay đầu thốt lên câu hỏi " Chuyện gì vậy?"

Song Ngư nhíu mày khó hiểu nhìn về phía Bảo Bình vẫn đang còn đấu mắt với Lucass bên cạnh như muốn hỏi gì đó thì lại bị cậu cắt ngang. " Đừng quan tâm, đó chỉ là hình phạt nhẹ nhàng đối với sủng vật không chịu nghe lời của Thiên Yết thôi "

Là sao? Song Ngư lại không hiểu, tiếng hét vừa rồi cứ như là bị người ta dùng dao cắt đi từng lớp thịt ấy, ghê rợn như thế mà hắn lại bảo là nhẹ nhàng thôi sao.

Lucass chính là kẻ nhượng bộ trước, dù sao ở đây vốn không phải là địa bàn của mình. Có dành giật cũng chả thể thắng nổi, hắn thuộc tầng lớp cao của xã hội hiện đại, không nên so đo cùng tên nhóc này. Rụt mạnh tay mình về đồng thời cũng buông luôn bàn tay của Song Ngư, Lucass dời tầm mắt về phía cô gái xinh đẹp đối diện nhẹ nói.

" Ngày mai anh sẽ đến và mang em đi, giữ gìn sức khỏe đấy "

Dứt lời, Lucass liền cúi đầu chào quản gia Ted sau đó xoay người ngồi vào trong xe, tuy nhiên sẽ chẳng ai nhận ra được đôi con ngươi xanh biếc đó từ khi ngồi vào xe cho đến khi biến mất tại cánh cổng vẫn chẳng hề rời khỏi Bảo Bình lấy một lần. Lucass là ai? thái tử tối cao nắm toàn bộ quyền hành dưới trướng Nữ Hoàng, chính phủ do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, đặt đâu thì phải ngồi đó, ấy thế mà tên con trai thuộc về đất nước khác lạ kia lại dám nhận lời thách thức của hắn, rất tốt. Càng tiêu diệt sớm thì Song Ngư lại càng dễ dàng là của hắn hơn.

" Mars, điều tra gia tộc Louis và tên con trai vừa nãy cho ta "

" Vâng "

Có điều, Lucass sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng Bảo Bình chính là một vật cản bướng bỉnh cuối cùng hắn sẽ phải hao tổn tâm huyết để đánh nát, thế nhưng thương tích bỏ lại trên người cũng nhiều vô số kể.

" Quản gia Ted, thiếu gia Bảo Bình, tiếng hét vừa rồi là sao?" Bạch Dương mặc trên người đúng một chiếc áo khoác mỏng như tờ giấy hấp tấp từ trên tầng hai lao nhanh xuống vội vàng gấp gáp hỏi, tay cô vẫn còn rất đau nhưng sau khi hình xăm biến mất thì cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Bảo Bình thì ngược lại, cậu vừa liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, không để quản gia Ted phải lên tiếng cậu liền gằn giọng.

" Chẳng sao hết, lên phòng và nghỉ đi Bạch Dương "

" Tôi nghỉ đủ rồi, thiếu gia."

Đột nhiên bị bơ ngay giữa ban ngày ban mặt, Song Ngư hậm hực biết vậy hồi nãy lên xe cùng với Lucass quay về luôn cho rồi. Khó chịu xoay người bước lên phòng, Song Ngư nhắm mắt cố gắng không gây ra tiếng động nào cứ thế mà bỏ đi. Đến khi Bảo Bình quay đầu nhìn lại thì giật mình phát hiện cô công nương bướng bỉnh nào đó đã muốn đi hết cầu thang rồi, nhanh chân chạy lên theo, Bảo Bình nắm lấy tay Song Ngư kéo lại. " Cô sao vậy??"

" Chẳng sao hết, tôi cũng cần được nghỉ ngơi. Thế thôi " Cái giọng điệu gắt gỏng đáng yêu kia khiến Bảo Bình mím môi bật cười, kéo cô lại gần hơn cậu nhẹ nói.

" Cô đang ghen?"

Ghen? Song Ngư mặt Phụt một cái đỏ rực, tức tối đẩy hắn ra, cô liền bước đi thật nhanh. " Khùng điên "

" Rõ ràng là cô đang ghen "

" Câm miệng "

Cười đầy thích thú, Bảo Bình sau khi trông thấy Song Ngư đã đóng chặt cửa phòng thì cũng lưu luyến mà rời khỏi hành lang. Bước lên tầng ba nhưng sau khi đặt chân đến trước cửa phòng của Thiên Bình thì bất giác cậu dừng chân lại. Bước đầu đã thành công, chỉ còn phần chót cùng này nữa thôi, Phần này chắc phải cần sự giúp đỡ từ anh rồi. Thiên Bình.

Sau khi được các cô hầu kể lại hết thảy mọi chuyện, Bạch Dương liền nhanh như cắt chạy về phía phòng tẩy rửa, đang lúc tính đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức đã bị người bên trong đẩy ra dùm rồi. Thiên Yết vẫn lạnh lùng đáng sợ như vậy. Chỉ là lúc này bàn tay của y loang lổ đầy máu tươi ghê rợn, Bạch Dương không dám tin vào mắt mình ngẩng đầu nhìn thẳng vào y. Không nghĩ rằng Bạch Dương sẽ xuất hiện, Thiên Yết ngoài ý muốn mà vô tình chạm mắt mình về một phần vai phải lấp lóa dưới áo kia.

Hoàn toàn không còn hình xăm nào nữa. Cười nhạt trong lòng, y không biểu tình bước thẳng qua. Chẳng hề nói một câu nào. Bạch Dương cũng ngây ngẩn, chỉ vừa mới cách có vài tiếng đồng hồ thôi, người con trai lúc nào cũng ôn nhu dịu dàng với cô lúc này lại xa cách tới mức cô có vươn tay ra cách mấy cũng vô pháp chạm vào y.

Làm sao mà cô có thể chịu nổi đây? Vươn tay lên xoa xoa mặt mình, Bạch Dương kéo một cô hầu gần đó đi vào bên trong. Thật khó tưởng tượng khi thiếu gia tức giận sẽ làm ra loại hành động kinh khủng gì. Bên ngoài hồ nước chỉ toàn là một mảnh ướŧ áŧ cùng lộn xộn nhưng sau khi vào gian trong, cả Bạch Dương lẫn cô hầu gái đều chết điếng.

Trên giường lớn, Ma Kết với cánh vai phải hỗn độn toàn máu là máu, ẩn sâu dưới lớp máu mờ nhạt ghê sợ đó chính là một hình xăm. Tiến lại gần hơn, Bạch Dương cuối cùng đã có thể nhìn rõ hình xăm nọ là cái dạng gì. Một án văn cổ xưa hệt như bùa chú dùng để trói buộc linh hồn con người...

Giống hệt cái trước ngực của thiếu gia, cũng y như vậy. Có thể nhìn ra được, trong đống huyết nhục này còn có máu của y. Cô gái này thật đáng thương, cô có biết hiện tại mình đã trở thành cái gì không? linh hồn của y, báu vật của y. Thứ quan trọng nhất mà y có, Thiên Yết thiếu gia cũng thật ngốc nghếch, lại nỡ lòng nào công khai điểm yếu của mình như vậy.

Rồi cũng sẽ có một ngày, y vì người con gái này mà mất hết tất cả.

Sau khi trao Ma Kết bất tỉnh cho cô hầu gái mang ra ngoài, Bạch Dương ở lại một mình trong phòng dọn dẹp hết toàn bộ, cho đến khi sắp sửa xong thì cánh cửa đột nhiên Cạch một tiếng mở ra.

Người con trai trước sau gì cô cũng sẽ phải đối diện, chàng trai mang đậm vẻ buồn man mác ấy cố chấp sự xua đuổi, cố chấp sự khinh thường chán ghét từ cô. Vẫn kiên nhẫn yêu cô, bảo vệ cô cho dù nó có đau tới mức từng ngày từng ngày gϊếŧ chết cậu. Sư Tử bước vào đứng ngay đối diện Bạch Dương đang bình thản nhìn mình, cậu không nói chỉ lẳng lặng như thế nhìn cô, đôi khi là không cần nói, chỉ vì cậu nhớ cô quá, tìm ở đâu cũng chẳng thấy, ngay đến khi chịu không nổi nữa thì liền nhìn thấy cô ở đây, tại cái nơi chỉ có mỗi hình bóng của y kia. Y ở đâu thì cô ở đó, còn cậu, sẽ xuất hiện nơi nào cô tồn tại. Cái thứ tình cảm cho đi mà chẳng thể nhận lại này đúng là rất đau, đau tới mức muốn một phát mở toang l*иg ngực mình ra và nhìn xem, rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.

" Thiếu gia.... Tôi căm ghét cậu, từ bây giờ cho đến khi chết, tôi cũng chẳng thể nào tha thứ cho cậu được. Cậu hiểu không? nếu như hiểu, nếu như đã biết... cậu vẫn sẽ yêu tôi chứ? "

Bạch Dương nhẹ cười, khuôn mặt khả ái nhìn thẳng vào tròng mắt đỏ lựng của Sư Tử không một chút sợ hãi.

" Tại sao em luôn hỏi những câu vốn dĩ đã biết câu trả lời "

Lần này Bạch Dương đã bật cười thành tiếng, cười ngặt ngẽo, cười đến độ nước mắt cũng thi nhau trào hết cả ra.

Xin lỗi, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ yêu cậu được nhiều như cậu yêu tôi đâu.

Sư Tử cứ đứng mãi như vậy, ngay cả khi Bạch Dương đã rời khỏi thì cậu cũng không hề dịch chuyển. Cậu đang lụy tình a, Sư Tử mà cũng có ngày trở nên thảm hại như vậy sao? Thật nực cười. Thôi đành vậy, có lẽ tham gia vào một phi vụ nguy hiểm nào đó của Thiên Bình đôi khi sẽ khiến cậu quên đi cái cảm giác này chăng. Phải a...

Điện thoại bỗng nhiên kêu lên inh ỏi, Sư Tử hờ hững rút nó ra. Là tin nhắn của Kim Ngưu?!

Valentino quảng cáo đồ đôi ư?

Từ khi nào thì tên điên đó lại hứng thú mời cậu đi xem chính mình khỏa thân vậy????

Ngoài trời quả nhiên là đang lạnh tới thấu xương, thế nhưng bên trong căn phòng của tòa lâu đài cổ điển nào đó hiện có một con hồ ly đang say giấc ngủ ngon lành của mình, bỗng nhiên có cái thứ gì đó mềm mềm nhẹ nhẹ cứ cọ cọ vào cánh mũi khiến cho cô nàng trên giường đang ngủ phải nhăn mặt nhíu mày kéo mở đôi mắt to tròn. Chớp chớp mắt nhìn đến thủ phạm làm mình phải tỉnh giấc giữa chừng kia đang tính tẩn cho một trận thì đúng là ngoài dự kiến. Xử Nữ hai mắt phát sáng ngay khi nhìn rõ cục bông trắng trắng phía trước là thứ gì.

Mèo a, là mèo a. Có chúa chứng giám cô yêu mèo biết bao a. Chú mèo như cục bông đằng trước trông đến biểu tình của Xử Nữ thì tỏ vẻ làm kiêu, lừ lừ mắt nguýt một cái liền " Ngaoo Ô " quay cái đít tròn tròn ngoắt nghẻo bỏ đi.

" Ơ.." Nhìn thấy tiểu mèo đáng yêu đang chuẩn bị nhảy bịch xuống khỏi giường thì lúc này Xử Nữ cũng hấp tấp muốn trườn đến tóm lấy thì bị cái gì đó cản lại.

Xử Nữ dừng lại trong chốc lát. Cô cố gắng bò dậy một lần nữa nhưng vẫn bị cản trở lại. Cuối cùng, khi nhận thức ra là có một cái gì đó đang quấn chặt quanh eo mình,những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu thi nhau tuôn xuống trán.

Ôi làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn đừng phải là cái mình vừa nghĩ đến..

Cô từ từ lần tay mình xuống và chạm phải một thứ gì đó trên eo chính mình.Nó vừa mềm,vừa mịn lại còn cứng cáp. Hơ hơ,không sai tý nào,chắc chắc nó là một cánh tay. Mà điều này thì chỉ dẫn đến một thứ..Đầu Xử Nữ chậm chạp xoay sang bên cạnh.

Khốn kiếp!

Đập vào mắt cô không chỉ là một gương mặt cực kì quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành sát bên mà còn..mà còn trong tình trạng không mặc áo. Xử Nữ thét lên khi Kim Ngưu bất ngờ mở mắt ra nhìn cô. Lại thêm những giọt mồ hôi lạnh tuôn ra trên khuôn mặt nóng hừng hực.

Kim Ngưu khẽ nhếch mép và kéo tiểu hồ ly vẫn còn đang choáng váng lại gần hơn. Đọan hắn vùi mặt ra phía sau cổ cô và cảm nhận mùi hương của tiểu hồ ly đanh đá.Mùi hương của cô mới ngọt ngào làm sao.

" Hmm, chào buổi sáng cục cưng yêu dấu " Kim Ngưu khe khẽ thì thầm,tạo hiệu ứng thành một đợt sóng rùng mình chạy dọc sống lưng Xử Nữ, thật khó khăn để ngăn lại cái việc mặt mình mới sáng đã đỏ rực vì ngượng.

" Đồ... đồ Biếи ŧɦái, mau buông ta ra ngay lập tức " Xử Nữ có chết cũng không muốn quay đầu lại nhìn hắn, cố gắng dùng tay mình cạy mở đôi gọng kiềm trên eo. Nhưng mà chết tiệt, càng gỡ nó lại càng siết chặt là làm sao. Kim Ngưu thích thú cười cười. " Trừ khi cô chịu hôn tôi "

" CÁI GÌ? " Xử Nữ bùng nổ, Kim Ngưu bất ngờ thay đổi tư thế, lần này thì Xử Nữ có muốn tránh cũng chẳng được khi mà hai tay hắn đặt ngay hai bên đầu cô. Aaaaa. đáng ghét, Xử Nữ mím chặt môi, khuôn mặt sượng lên như thể sắp anh dũng hi sinh tới nơi. Kim Ngưu trong lòng đã muốn cười thật to, việc trêu chọc tiểu hồ ly đối với hắn chưa bao giờ là đủ cả.

" Cũng có thể cho cô một lựa chọn khác, đồng ý làm người mẫu đôi của tôi thì tôi sẽ miễn đi nụ hôn này vậy " Đây mới chính là mục đích thật sự của chàng siêu mẫu xấu xa, lý do vì sao hắn đêm qua lại ngon lành mà buông tha cô chớ. Không có gì là không có giá, một đêm yên giấc đổi lại một ngày phải chơi cùng hắn. Thế nào cũng cảm thấy còn thiếu nhưng sẽ tính sau a. Tiểu hồ ly.

" Oa oa Ngươi bị bệnh sao? ta còn phải đi làm a, ngươi biết chỗ mà ta làm nó cao sang như thế nào không. Nghỉ một ngày thôi cũng đủ để ta bị đuổi việc rồi, với lại ngoài kia thiếu gì chân dài cần gì phải là ta a "

" Ta không cần chân dài, ngăn ngắn như cô mới tình thú " Kim Ngưu cười đầy vô lại, cố tình áp sát mặt mình tới gần cô như muốn tạo áp lực. Xử Nữ đúng là khóc không ra nước mắt. Thằng khốn, dám bảo chân cô ngắn. Ngắn? Chết tiệt. Cái đồ mù thẩm mỹ, để xem, cô mà thoát ra khỏi đây kiểu gì cũng sẽ đi báo cảnh sát tống giam tên biếи ŧɦái đê tiện này vào ngục.

Chắc chắn.

Sau khi bị hắn lăn cho vài vòng thì Xử Nữ cũng đã giơ cờ trắng chịu thua. Bị hắn ép buộc đẩy vào phòng tắm, Kim Ngưu đứng ngoài cửa mỉm cười hét vọng vào. " Cô mà không nhanh, mười lăm phút nữa tôi sẽ xông vào cùng tắm đó "

" Câm ngay đồ biếи ŧɦái "

Trong phòng tắm liền vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng hét tức giận khó kìm nén của Xử Nữ, Kim Ngưu bên ngoài liền bật cười thành tiếng, có cục bông nào đó đang ngọ nguậy bên dưới chân, hắn cúi người bế bé mèo của mình lên vuốt vuốt. Lúc này điện thoại liền tức khắc vang lên inh ỏi. Khó chịu ấn nút nghe, tai của Kim Ngưu dường như đã muốn thủng cả hai lỗ.

" DẬY CHƯA? CẬU CÒN MỘT TIẾNG NỮA ĐỂ CÓ MẶT TẠI HỘI TRƯỜNG, mang theo cả cô người mẫu của cậu và.... NHANH LÊN CHO TÔI "

Lập tức dập máy không thương tiếc, Kim Ngưu trút giận lên cục bông tròn tròn trên đùi, vò vò cho chú mèo đáng yêu thành một tiểu dã miêu lông xù, dường như là bất mãn với chủ nhân của mình, bé mèo to gan vươn móng vuốt lên cào hai cào. Đẹp mặt, Kim Ngưu đã thành công ôm gối tức giận hét lớn. " Chuột, mày dám "

Xoảng.

Trước cửa phòng tắm, Xử Nữ hóa đá thành tượng, cốc nước trên tay cũng bởi vì vậy mà rơi xuống nền nhà tạo thành hiệu ứng va đập mạnh. Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, Xử Nữ lia mắt nhìn về phía cái cục tròn tròn màu trắng ấy đang ngu mặt nhìn mình thì không khỏi muốn gϊếŧ người. Sau cùng cô không dám tin mà nhìn thẳng hắn.

Khủng bố, tên siêu mẫu này đích xác là một tên khủng bố bệnh hoạn biếи ŧɦái. Hắn... hắn dám đặt tên một con mèo là Chuột. Con mẹ ngươi sỉ nhục động vật thì cũng một vừa hai phải thôi, rõ ràng nó là mèo, là một con Mèo. Nó ăn chuột, không ăn đồng loại a, ngươi chẳng lẽ không thấy sao. Trời ạ, tại sao cô lại gặp phải tên này, tai sao chứ hả???

Kim Ngưu ngồi đối diện ngơ mặt nhìn Xử Nữ hết ngạc nhiên rồi hoảng sợ rồi lại ngạc nhiên. Cô ấy đang bị cái gì vậy, cười khổ. hắn nhẹ nhàng đứng dậy dùng điện thoại nhắn tin cho Sư Tử, lại như nhớ ra cái gì, Kim Ngưu vuốt vuốt cằm.

Hình như buổi chụp hình hôm nay cậu giám đốc trẻ tuổi Cự Giải chính là người đầu tư cho mặt hàng này thì phải.

Bên kia Kim Ngưu đang hào hứng bởi cái bẫy của mình dành cho tiểu hồ ly xinh đẹp thì bên này Cự Giải lại cảm thấy thất bại thảm hại với cái bẫy của hắn dăng ra để bẫy tiểu bạch thỏ Ngốc Nghếch.

Phải rồi, vì sao hắn phải nhấn mạnh cụm từ Ngốc Nghếch. Là bởi vì ngoài hai từ đấy ra thì hắn quả thật không biết dùng từ gì để dành tặng cô nữa. Bảo cô làm thư ký cô lại hiểu thành người giúp việc, bảo cô mang giấy tờ đi photo thì cô liền mang nó vào phòng làm rác. Kêu cô đi pha cho hắn một tách cà phê thì sau vài giây, phải, là vài giây cô liền mang vào hai cốc trà sữa nóng hôi hổi. Qủa đúng là ngu ngốc. Tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi co ro một góc trên sofa kia, Cự Giải đúng là lần đầu tiên nén giận để khỏi phải trừng phạt nhân viên.

" Giám đốc, tôi xin lỗi " Song Tử lí nhí lên tiếng, cô muốn về nhà a. Tối qua chẳng phải giám đốc rất hiền sao, thế nào mới sáng thôi đã phát hỏa với cô như thế. Thật may mắn cho tiểu bạch thỏ vì không có nói ra điều này, nếu như để cho mấy tên trợ lý khác nghe được câu này nhất định sẽ hung hăng cốc cho cô mấy cái vào đầu. Không chỉ thế, bọn họ còn uất giận phun vào mặt cô hai từ " Ngây Thơ " đầy nhục nhã.

Cự Giải thề, đối với tiểu bạch thỏ đần độn Song Tử hắn quả nhiên là không có biện pháp chống lại, nhưng có đi thì có lại a, làm hắn khó chịu từ mới sáng cho tới bây giờ thì cũng đã đến lúc bồi thường rồi. Chống mình ngồi xuống bên cạnh Song Tử, Cự Giải xấu xa nghiêm mặt, tỏ vẻ bực bội nói.

" Ba việc làm sai, phạt ba cái hôn "

Song Tử liền đơ mặt, lại như không hiểu liền hỏi lại " Chỉ cần như vậy thì ngươi sẽ không phạt ta nữa phải không? "

Đồ ngốc, đấy chính là phạt đó. Aiz nhưng thôi bỏ đi, hắn đúng là lười giải thích. Cự Giải miễn cưỡng gật đầu một cái rụp, ngay tức thì liền bị Song Tử vươn tay bắt lấy khuôn mặt kéo lại và...

Chóc chóc chóc...

Hai má và trán, Khốn kiếp vì sao không phải là môi chớ. Cự Giải ngẩn người vì bất ngờ bị Song Tử nhanh như chớp hạ xuống ba nụ hôn lãng xẹt. Không hiểu vì sao mặt đột nhiên đỏ như quả cà chua chín, kéo mạnh Song Tử đang cười thật tươi bên cạnh lại sát gần. Cự Giải nghiếng răng nghiến lợi. " Nên nhớ cô chỉ được làm thế này với ta thôi rõ chưa "

" Tại sao?" Song Tử nhăn mày khó hiểu lại khiến cho Cự Giải bên cạnh khẩn trương.

Tự vả vào mặt mình một cái, Cự Giải gằn lớn " Độc quyền, hiểu không. Tức là chỉ giám đốc là ta mới có thể phạt cô, mà cô cũng chỉ có thể hôn một mình ta. "

Song Tử nhướn mi gật gù tỏ vẻ như đã hiểu, song, lại ngơ ngẩn hỏi tiếp " Với người khác thì không được sao, mẹ ta chẳng hạn, ba của ta nữa "

" ĐỦ RỒI " Hét lớn, Cự Giải nghĩ mình có lẽ sắp phải tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi. Đúng lúc này cửa đột ngột bị mở Sầm một cái, tên trợ lý hoảng hốt lia mắt dò xét xung quanh. Cự giải bị giật mình tức giận liền nổi điên tung một cước vào mặt tên kỳ đà cản mũi người khác kia tống ra ngoài.

" Nghe này, bất kể là ai. Dù trai hay gái, cũng tuyệt đối không được. Không được hiểu chưa?" Cự Giải đặt chéo tay thành hình chữ X lên trước ngực, nếu lần này không hiểu thì hắn sẽ không nói nữa. Hắn sẽ hành động ngay cho cô hiểu, đến lúc đó thì đừng có mà kêu giám đốc bắt nạt thư ký.

Nhưng may thay, Song Tử trì độn cuối cùng đã hiểu. cô cười gật gật đầu, Cự Giải liền thở dài một cái kéo cô đứng lên " Đi thôi, cùng tôi đến Valentino một chuyến "

Valentino, là nhãn hàng thời trang đôi nổi tiếng dành cho các quý cô công tử của giới thượng lưu phải không? Hình như Song Tử đã nghe ai đó nói về chỗ này rồi. Nhân Mã nhỉ, là cậu ấy đã nói như vậy. Tại sao cậu lại lừa tớ thế? Song Tử chợt hướng mắt về phía những hạt tuyết phất phơ ngoài cửa sổ, bất giác cúi đầu chui vào cổ áo len rộng của mình. Song Tử hấp hấp cánh mũi.

Không biết cậu như thế nào nhưng tớ...

Rất nhớ cậu đó!!!

***