Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 12

Nắng chiều khiến không khí ấm áp mà lười biếng, nhưng Kỳ Thù lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Nếu không phải hiện tại tình hình của sư tôn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cậu thậm chí còn muốn ra ngoài luyện một bộ kiếm pháp để giữ cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng không có cách nào khác, đến tận giờ cậu vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối bên giường, hai tay nắm chặt tay Cố Hàn Giang để cống hiến linh lực của mình.

Phải mất khoảng một canh giờ sau, Cố Hàn Giang mới tỉnh dậy.

Đối phương vừa động, Kỳ Thù liền ngẩng đầu lên: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào?"

Cố Hàn Giang rút tay ra, ngồi dậy, nhíu mày: "Không sao."

Kỳ Thù đứng dậy rót trà cho Cố Hàn Giang.

Cố Hàn Giang thích uống trà, lại còn kén chọn, lá trà bình thường trong dân gian sẽ không uống. Cũng may Kỳ Thù có thói quen mang theo lá trà sư tôn thích uống, cậu lấy trà trong túi trữ vật của mình ra pha cho hắn một ly.

Kỳ Thù bưng trà trở lại mép giường, đầu ngón tay Cố Hàn Giang khẽ giật giật, muốn giơ tay nhận lấy rồi lại dừng lại.

Ánh mắt hai người va vào nhau.

Bầu không khí bỗng nhiên hơi kỳ lạ, Kỳ Thù rụt rè cầm chén trà, Cố Hàn Giang chỉ bình tĩnh nhìn cậu, không nói một lời, ngay cả vẻ mặt cũng vẫn giống y như bình thường.

Tai Kỳ Thù bỗng nhiên nóng lên.

Cậu cụp mắt xuống, cầm tách trà bước về phía trước rồi đưa tới bên miệng Cố Hàn Giang: "Sư, sư tôn, uống trà."

Lúc bấy giờ Cố Hàn Giang mới thu lại ánh mắt, hắn cúi đầu xuống uống cạn tách trà trong tay Kỳ Thù.

Kỳ Thù pha trà tới độ ấm rất thích hợp, Cố Hàn Giang uống rất chậm, miệng uống trà không hề phát ra bất cứ thanh âm gì. Từ góc độ của Kỳ Thù có thể trông thấy lông mi nhỏ dài của đối phương cùng cánh môi mềm mại bị nước dính ướt kia.

Kỳ Thù cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng giữ cho bản thân không run tay.

Thời gian giống như bị kéo dài ra rất lâu vậy, chờ Cố Hàn Giang uống xong tách trà, tai Kỳ Thù đã đỏ bừng.

“Con, con đi rót thêm…….”

Kỳ Thù không dám nhìn thẳng vào mắt sư tôn, cậu quay người bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng phòng ngủ trong khách điếm này nhỏ tới đáng thương, giường và gian ngoài không hề có gì ngăn cách, Kỳ Thù chỉ có thể đưa lưng về phía sư tôn, nương theo động tác rót trà mà bắt bản thân bình tĩnh lại.

Kỳ Thù thậm chí còn không biết mình đang làm gì.

Thực ra lúc sư tôn nằm trên giường nghỉ ngơi, Kỳ Thù đã nghĩ ra vài phương pháp ứng phó.

Cậu vốn không phải người rụt rè thiếu quyết đoán, huống chi tình hình của sư tôn càng lúc càng chuyển biến xấu, cậu vốn cũng đang tìm cơ hội để thổ lộ tình cảm của mình với sư tôn.

Nếu sư tôn thực sự có ý với mình, vậy tất nhiên là không còn gì tốt hơn.

Nhưng nếu chỉ là hiểu lầm……

Thế thì nói sau.

Tóm lại, cậu rất để ý tới sư tôn, nhất định phải nói rõ ràng mới được. Dù không thể hỏi thẳng thì cũng phải bóng gió hỏi một chút.

Nhưng không ngờ mới bị sư tôn nhìn vài lần đã rụt lại rồi.

Thật chưa từng thấy ai theo đuổi người khác như vậy.

Kỳ Thù một lần nữa rót đầy ly trà rồi hít sâu một hơi.

Thử lại một lần xem.

Cậu vừa xoay người, Cố Hàn Giang đã ngồi dậy.

Kỳ Thù không làm phiền hắn, cậu nhẹ tay đặt tách trà xuống chiếc ghế bàn nhỏ bên giường, yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, Cố Hàn Giang là người lên tiếng trước: "Ngươi cảm thấy không khỏe à?"

“Con?” Kỳ Thù chớp chớp mắt, “Đệ tử…… đệ tử hết thảy đều mạnh khỏe.”

Cố Hàn Giang gật gật đầu: “Nếu tối nay muốn đi trừ yêu thì giờ phải lấy chính sự làm trọng, không nên hao phí linh lực vì vi sư.”

Kỳ Thù nhíu mày: “Nhưng trong lòng con, sức khỏe của sư tôn cũng là chính sự.”

Giọng cậu cứng rắn hơn một chút.

Cố Hàn Giang ngước nhìn cậu.

Kỳ Thù ho nhẹ một tiếng: "Ý của con là, sư tôn xuống núi là vì đệ tử. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến sức khỏe của sư tôn, vậy đệ tử làm sao có thể gánh được tội này."

“Hơn nữa con cũng…..con cũng rất lo lắng.”

Ánh mắt Cố Hàn Giang khẽ động, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Kỳ Thù: “Sư tôn, người cười sao?”

Cố Hàn Giang: “……”

Chỉ là một nụ cười khẽ thoáng qua, nhưng Kỳ Thù vẫn rất vui vẻ: "Con sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho sư tôn, sư tôn, sau này người đừng nói những lời như vậy nữa."

Cố Hàn Giang lắc đầu: “Ta không cần ngươi làm gì cả.”

"Vậy…..." Kỳ Thù nhân cơ hội thăm dò, "Nếu đệ tử có việc cần sư tôn giúp đỡ thì sao?"

“Từ nhỏ đến lớn, ngươi có yêu cầu gì mà vi sư không đáp ứng?” Cố Hàn Giang đáp, “Nói đi.”

Kỳ Thù đưa trà đã rót cho hắn: "Là việc trừ yêu."

“Lục sư đệ đã theo dõi kia yêu tà đến tận đây, phát hiện nó trốn vào núi Vụ Ảnh. Đệ tử cùng Lục sư đệ đã bàn nhau, đêm nay sẽ giả trang con mồi rồi dụ yêu vật kia rời núi.”

Cậu nhìn sắc mặt Cố Hàn Giang, cẩn thận nói lại: “Lúc trước con lo lắng thân thể sư tôn chưa khôi phục nên không dám để sư tôn mệt nhọc. Nhưng mới vừa rồi sư tôn hỏi con vì sao không tìm người giúp, sư tôn còn nhớ không?”

Cố Hàn Giang khẽ cau mày: "Ta đã nói như vậy sao?"

"Đã nói, sư tôn không chỉ nói, còn có vẻ....." Kỳ Thù dừng lại, cố gắng cân nhắc lời nói, "Có vẻ không được vui."

Cậu nói lời này đã là rất uyển chuyển rồi, dáng vẻ đó của Lăng Tiêu tiên tôn nào phải không vui, quả thực là vị dấm đầy trời.

Nhưng dường như Cố Hàn Giang chẳng hề có chút ấn tượng nào với đoạn ký ức này.

Hắn nhấp một ngụm trà, đạm thanh nói: “Khi tẩu hỏa nhập ma thần thức không rõ, hành động khi ấy ngươi chớ có để ở trong lòng.”

“…..Ò.”

Nói thật thì Kỳ Thù không tin.

Cái gọi là ngày nghĩ đêm mơ cũng không phải hoàn toàn vô lý. Dù người đã uống đến say mèm thì cư xử cũng vẫn có logic.

Nếu trong lòng sư tôn hoàn toàn không nghĩ thì sao có thể nói ra những lời đó.

Chẳng qua người cố tình không nói thôi.

“Đệ tử hiểu rồi.” Kỳ Thù không nói gì, chỉ nghiêm nghị đáp: “Vậy sư tôn nên nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử phải bàn bạc với Lục sư đệ về việc trừ yêu tối nay, đệ tử xin đi trước."

Cậu nói xong liền xoay người bước ra ngoài.

Cố Hàn Giang ngăn cậu lại: "Chờ đã."

Bước chân của Kỳ Thù dừng lại, trong mắt cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt. Cậu quay lại, nhưng nụ cười đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại vẻ mặt ngây ngô.

Cố Hàn Giang đứng dậy ra khỏi giường.

“Nếu vi sư đã nói vậy thì sẽ tuân thủ hứa hẹn.” Cố Hàn Giang bình tĩnh nói, “Tối nay vi sư sẽ đi cùng các ngươi.”

“Thật sao? Đa tạ sư tôn!” Kỳ Thù ra vẻ kinh hỉ, cậu lại bước tới tha thiết rót trà, “Con vẫn cảm thấy Lục Thừa Viễn không đáng tin cậy, có sư tôn hỗ trợ, vậy thì không thể tốt hơn!”

Cố Hàn Giang như có gì suy tư: “Ngươi cảm thấy Lục Thừa Viễn không đáng tin cậy?”

“Còn không phải sao.” Kỳ Thù vừa nghiêng bình trà vừa nói, “Tối qua hắn đã hao hết tâm tư bày kiếm trận mà vẫn để súc sinh kia chạy mất, đêm nay chắc cũng lại quá sức thôi. Hơn nữa hắn giả dạng tuy không xấu, nhưng có thể lừa được yêu vật kia tới không thì đúng là khó mà nói……”

Cậu còn chưa nói xong, phía sau bỗng nhiên nổi lên một đạo ánh sáng.

Kỳ Thù nghi hoặc quay đầu lại, sau khi ánh sáng đó tản đi, trong phòng đã không còn thân ảnh Lăng Tiêu tiên tôn nữa.

Thay vào đó là một nữ tử có dáng người mảnh mai.

Nữ tử mặc bạch y, vẻ mặt nhàn nhạt, bộ dáng thanh lãnh xuất trần, khí chất có tám phần tương tự với Cố Hàn Giang, rồi lại hoàn toàn bất đồng.

Cô mở miệng, giọng nói cũng là một giọng nữ trong trẻo: "Như này thì sao?"

Tay Kỳ Thù rung lên, tách trà lăn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh chỉ trong tích tắc.

Mẹ nó.